Say Mộng Giang Sơn

Chương 818: Thái Bình công chúa đến, nhưng không thái bình




Diêu Sùng hôm nay lên núi, mục đích là bảo đảm sự an toàn của Lư Lăng Vương. Dựa vào thân phận tể tướng đương triều của y, chỉ cần ở bên người Lư Lăng Vương thì Võ Tam Tư sẽ không có cách công khai động thủ, hay ám sát mà không sợ người khác biết rõ. Nếu muốn làm nên chính biến thì không thể thu tay, Võ Tam Tư đến nay vẫn chưa có sự quyết đoán này.

Sau khi Võ Tam Tư bỏ đi, Diêu Sùng vẫn không đi vội. Chỉ có điều, y cũng không thân với Lư Lăng Vương lắm, hai haingười hỏi gì đáp nấy. Bách kỵ thị vệ từ ngoài điện tiến vào bẩm báo, nói Thái Bình công chúa đến.

Diêu Sùng vừa nghe, thả lỏng tâm trạng. “Lý Hiển” cũng ra vẻ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, vội nói:
- Nhanh mời công chúa vào.

“Lý Hiển” nói rồi đứng lên, để hai nữ tướng dìu ra ngoài điện.

Thái Bình công chúa vội vàng bước vào, vừa vào trong viện đã mất vẻ uyển chuyển. Lúc này, Lý Hiển đã ở trước điện, mặt kích động nhìn nàng. Dương Phàm vuốt vuốt mũi, lén lút nhìn sang, nhưng Thái Bình công chúa cũng không quan tâm đến hắn. Nàng vừa vào trong viện đã nhìn thấy hai nữ thị vệ nâng Lý Hiển đến.

- Thất Lang, huynh trưởng!

Thái Bình vừa kêu lên một tiếng đã rơi nước mắt.

Cổ Trúc Đình đã được Dương Phàm chỉ bảo, nếu có thể thì giấu cả Thái Bình công chúa để phòng việc sau khi công chúa biết chân tướng sẽ lộ sơ hở. Nên phải căng da đầu, giả bộ dạng kích động, thổn thức nói:
- Thái Bình, không nghĩ rằng vi huynh..còn có thể sống để gặp muội.

Thái Bình cầm tay “Lư Lăng Vương”, cẩn thận đánh giá, thấy dung mạo thì vẫn rất mơ hồ như xưa, nhưng thực ra đã tiều tụy hơn nhiều, thì không khỏi rơi lệ.

Thái Bình công chúa nhẹ nhàng ôm ông ta, nước mắt ròng ròng nói:
- Về được là tốt. huynh phải chịu khổ rồi, giờ huynh muội chúng ta đoàn tụ, sau này sẽ không rời nhau nữa. Đây là việc vui, muội không khóc nữa, huynh cũng không cần đau lòng.

Thái Bình nói rồi nâng tay áo, nhẹ lau nước mắt nhưng trong lòng bỗng thấy nặng nề. Đột nhiên nhớ tới một chuyện, lúc vừa rồi quá mức sốt ruột, lúc này mới nhớ ra bàn tay mềm mại như bông, không dày, rộng của huynh trưởng, bàn tay vô cùng tinh xảo, như bàn tay nữ tử, hoàn toàn khác với bàn tay trong trí nhớ của mình.

Cổ Trúc Đình đối với dung mạo, ngoại hình, thậm chí là cả màu da đều có thể dịch dung như thật, những đường vân trong lòng bàn tay cũng có thể dùng dược liệu để ngụy trang nhưng bàn tay là bộ phận thường được sử dụng, không thể ngụy trang quá mức. Độ lớn nhỏ, dày mỏng của nó cũng không thể giả trang được.

“Một người nhiều năm không gặp có thể sẽ có nhiều thay đổi nhưng bất luận có thay đổi thế nào thì xương ngón tay cũng không thể thu nhỏ lại”, Thái Bình công chúa thầm nói, trong lòng chợt nổi lên nghi ngờ, không khỏi theo động tác lau nước mắt mà liếc mắt trái phải tìm Dương Phàm.

Dương Phàm trên đường cố bày bố nghi binh, nghĩ về đấu pháp với thích khách. Thái Bình công chúa không biết, việc này chỉ có Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự từ miệng nội gián hiểu rõ tình hình người bên trong. Thái Bình chỉ biết Dương Phàm bảo vệ Lư Lăng Vương đến Long Môn nhất định không dễ dàng, nên bên trong chắc có nội tình gì đó.

Cũng may, nàng không biết, nên khi thấy Lý Hiển, nàng không thấy nghi ngờ, nếu không, với hiểu biết của nàng về bào huynh, lại biết rõ những việc trước đây, từng có một Lý Hiển giả, lúc này nàng cũng có thể kết luận người này là giả rồi. tuy nằng chưa thể kết luận nhưng trong lòng nàng giờ phút này cũng đã nổi lên nghi ngờ bởi khi cầm tay huynh trưởng cảm thấy rất khác. Nàng lắc lắc đầu, lại bắt gặp ánh mắt của Dương Phàm.

Dương Phàm vừa thấy ánh mắt nàng đã biết sự hỏng rồi, Thái Bình đã nghi ngờ. Thuật dịch dung này tuy cao minh nhưng không thể qua mặt được người quen, nhất là người bên cạnh, nhưng lúc này cũng không thể giải thích, chỉ có thể đưa một ánh mắt về phía công chúa Thái Bình.

Công chúa Thái Bình không đoán được điều Dương Phàm đang muốn nói thông qua ánh mắt, nhưng hiểu rõ có ẩn tình, vì vậy bất động thanh sắc, vẫn cầm tay “Lý Hiển”, ôn nhu nói:
- Huynh đang bị thương, hành động không tiện. Để muội dìu huynh ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.

Thái Bình công chúa đỡ Cổ Trúc Đình đi vào trong điện, cầm bàn tay, ra vẻ lơ đãng vỗ cổ tay cô. Cổ Trúc Đình vốn là một nữ tử, xương cổ tay sao có thể thô như của Lý Hiển. Theo ánh mắt của Dương Phàm, cộng với cảm giác khi vỗ vỗ cổ tay Cổ Trúc Đình, trong lòng Thái Bình cũng có thể kết luận đây là người giả, không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Nàng không biết trên đời lại có thuật dịch dung thần kì, chỉ nghĩ là Dương Phàm đã tìm một người có diện mạo tương tự bào huynh Lý Hiển để giả mạo, nên không khỏi ngạc nhiên, nghi ngờ, thầm nghĩ: “Đây là người giả danh sao? Hắn không phải là Thất Lang, vậy huynh trưởng của ta đang ở đâu? Không phải là xảy ra việc gì ngoài ý muốn chứ?”

Thái Bình công chúa bỗng thấy hoảng, rồi nàng nghĩ đến vẻ mặt trấn tĩnh của Dương Phàm, sự hoảng loạn trong lòng cũng ổn định lại chút: “Không đúng, Xem thần thái Dương Phàm như vậy, nhất định Thất Lang không có việc gì đâu, nói vậy thì…Dương Phàm đã cố ý tìm người giống huynh trưởng để thu hút những người xấu kia sao?”

Thái Bình công chúa đã đoán được tám chín phần mười. Mặc dù quá trình phức tạp, khúc triết hơn hàng trăm lần suy nghĩ của nàng, nhưng mục đích thì chính là vậy.

Trong lòng Thái Bình suy đoán, không có hứng thú nói lý tình với Lý Hiển giả, nhưng trong điện vẫn còn có Diêu Sùng, nàng cũng không thể lộ ra sơ xuất gì nên đành đỡ Cổ Trúc ĐÌnh ngồi xuống, bản thân thì ngồi bên cạnh. Nói với Diêu Sùng vài câu khách sáo, rồi nói với Lý Hiển vài việc trong nhà, hỏi hắn về tình hình chị dâu và người nhà, như người thân xa cách lâu nay được đoàn tụ.

Trong lòng Cổ Trúc Đình thấy không tự nhiên. Người ngoài nhìn không ra, song nàng là đương sự, có thể cảm giác rõ ràng sự lạnh nhạt của Thái Bình công chúa. Nhất định là nàng ấy đã nhìn ra manh mối, hiện chỉ đang cùng mình diễn trò, sợ rằng việc Thái Bình công chúa muốn làm nhất bây giờ là tóm Dương Phàm để hỏi cho rõ.

Cổ Trúc Đình liền nói:
- Thái Bình, vi huynh lần này vội về kinh, không mang theo người nhà, chỉ mang theo đứa con gái nhỏ nhất, tên là Khỏa Nhi, sinh ra trên đường đi Phòng Châu. Muội là cô cô, vẫn chưa từng gặp nó. Nó biết có người cô như muội, vẫn muốn được gặp muội đấy. Dương Giáo úy, ngươi đưa công chúa đi gặp Khỏa Nhi.

Dương Phàm khẩn trương cúi người nói:
- Vâng, ty chức tuân mệnh.

Diêu Sùng nghe xong thì thấy rất kinh ngạc. Tuy nói vị tiểu quận chúa này thủa nhỏ ở trong rừng sâu, song vẫn là thân phận quận chúa, sao lại để một người đàn ông dẫn công chúa đến khuê phòng? Lại quay lại nhìn mấy nữ tướng thủ hạ ở bên người Lư Lăng Vương, y chợt hiểu:
- Thời khắc đặc biệt, tự nhiên cũng sẽ đối đãi đặc biệt.

Diêu Sùng tự giác tìm lý do cho những chỗ không tự nhiên, trong khi Dương Phàm đã dẫn Thái Bình công chúa tiến vào sườn điện.

Nơi này là hiên đình cung thất, vòng quanh, lồng vào nhau, như một mê cung. Người tiến vào liền không rõ phương hướng. Dương Phàm dẫn Thái Bình công chúa đi qua một đoạn hành lang uốn khúc ngắn, rồi một sân vườn. Trong viện này cũng có nội vệ phòng hộ, nhưng ít hơn phía trước kia, dù sao Lư Lăng Vương mới là người cần được bảo vệ.

Hai người vội bước vào một phòng, tránh được tầm mắt nội vệ, Thái Bình công chúa lập tức giữ tay Dương Phàm, vội hỏi:
- Nhị Lang, người nọ không phải là huynh trưởng của ta, đúng không? Ngươi đem huynh trưởng nhà ta giấu đâu rồi?

- Im lặng.
Dương Phàm cẩn thận nhìn xung quanh, nói nhỏ:
- Ngày nào còn chưa vào thành, Lư Lăng Vương còn chưa thoát được nguy hiểm.

Một lời của Dương Phàm đã thức tỉnh Thái Bình công chúa phải cố giữ bình tĩnh, cố kiềm chế lo lắng để chờ hắn nói rõ.

Dương Phàm nói:
- Chuyện trên đường đi, thiên ngôn vạn ngữ, không thể nói rõ một lúc được, đợi khi trở về, ta sẽ nói rõ cho nàng nghe. Tóm lại, chúng ta trải qua nhiều lần gian khổ, nguy hiểm nên mới phải đến nước này, thành công ngay trước mắt, ta không dám khinh thường. nên ta hộ vương giá như vậy là do tình huống trước chặn sau đuổi, không thể làm khác được, cũng là mong vương gia an toàn vào thành.

Hai mắt Thái Bình công chúa sáng lên, vội nói:
- Chàng nói là?

Dương Phàm ghé vào tai công chúa, nói khẽ mấy câu, Thái Bình công chúa nghe xong vừa vui vừa lo, nắm cổ tay nói:
- Sớm biết như vậy, ta nên ở trong thành mới đúng, lúc cần thiết có thể chiếu ứng, giúp đỡ huynh trưởng.

Dương Phàm nói:
- Nếu công chúa không đến, họ sẽ nghi ngờ. Nàng đường đường là bào muội của Lư Lăng Vương, bây giờ, cũng lên núi rồi, họ còn nghi ngờ gì nữa? Không tồi, Lư Lăng Vương không ở trong này, nhưng chiến trường ở đây, bên đây đánh nhau náo nhiệt, Lư Lăng Vương mới an toàn. Sự việc đến nước này, thành hay bại không phải là vấn đề vương gia vào kinh thế nào mà là chúng ta có thành công giữ chân họ ở đây không?

Thái Bình công chúa trấn tĩnh lại, khẽ gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi.

Dương Phàm lại cười nói:
- Rõ rồi là tốt, Vậy cố giúp ta diễn tốt vở kịch này.

Thái Bình công chúa cảm kích nói:
- Nhị Lang, chàng là ân nhân của cả tộc Lý Thị ta. Ân cao tựa trời. Cảm ơn ngươi.

Dương Phàm khẽ mỉm cười nói:
- Về công về tư, nàng đối với ta, sao lại dùng chữ ơn này?

Thái Bình công chúa cảm thấy ấm áp trong lòng, đột nhiên kiễng chân, vòng ôm cổ Dương Phàm, hôn lên môi hắn, Dương Phàm vội lau miệng, Thái Bình công chúa lại trừng đôi mắt to, sẵng giọng nói:
- Chàng làm gì thế?

Dương Phàm nói:
- Thời khắc mấu chốt không thể có nửa điểm sai, không thể để người khác nhìn thấy.

Thái Bình công chúa lườm hắn một cái, tức giận nói:
- Chuyện này có quan hệ gì với việc sư huynh ta có lộ sơ hở hay không?

Dương Phàm ngẩn ngơ, nói:
- - Đúng vậy, hình như không có quan hệ.

Nói rồi Dương Phàm cười, lắc đầu nói:
- Ta hiện hơi nhìn gà hóa cuốc rồi.

Hắn lại lau môi, rồi nói với công chúa:
- Đến đây, ta dẫn nàng đi gặp Khỏa Nhi, cô ấy là người thật.

Thái Bình cũng khá tò mò với chất nữ chưa gặp này, vội theo Dương Phàm tiến về phía trước. Dương Phàm đến chỗ ở của Khỏa Nhi, giơ tay muốn gõ cửa, bỗng trong lòng cả kinh, nhớ tới khoản nợ phong lưu lúc đầu gặp Khỏa Nhi ở Hoàng Trúc Lĩnh.

Đoạn đường này vô cùng khẩn trương, mỗi ngày, Dương Phàm đều phải tính toán cách đấu lại bọn thích khách, nào còn tâm tư duy nghĩ cái khác. Cho tới lúc này, hắn mới nghĩ đến: “Lý Khoả Nhi là chất nữ của Thái Bình công chúa.”

Dương Phàm dựng cả tóc gáy.

Thái Bình công chúa thấy hắn đứng bất động ở cửa, thấy kì quái, liền hỏi:
- Sao thế?

- Hả? Ồ…Ồ!Không có gì, bỗng nhiên ta nhớ đến một việc khác.
Dương Phàm vội đáp lại một câu, tiến lên, nhẹ gõ cửa.

Dương Phàm sợ Lý Khoả Nhi nghe thấy giọng mình lại kêu lên “Dương ca ca” v..v..nên vừa gõ cửa liền cất lời giải thích mục đích đến:
- Tiểu quận chúa, Thái Bình công chúa điện hạ đến muốn gặp người.