Say Mộng Giang Sơn

Chương 804: Sương mù




Hoàng Húc Sưởng thấp giọng nói:
- Ngụy Dũng, Trương Khê Đồng, Trần Quần, Diệp Tri Thu, Tạ Chỉ Hạm, Vũ Thanh Hòa, bốn Bách kỵ, hai nội vệ.

- Tại sao?

- Bọn họ không xuất phát từ chỗ Hoàng Trúc Lĩnh, gia cảnh cả sáu đều bần hàn, chỉ có cha mẹ hoặc một hai Huynh đệ tỷ muội, thậm chí là cô nhi, sau khi thành công dễ mai danh ẩn tích biến mất nhất. Ngoài ra, cả sáu người này cùng chưa bị thương lần nào.

- Nội vệ có thể loại ra. Trước khi ra khỏi Kinh, các nàng đều hiểu rất rõ nhiệm vụ lần này của chúng ta, nếu bọn họ muốn làm lộ bí mật đã sớm báo với người Võ gia rồi. Nếu vậy chỉ sợ chúng ta chỉ có thể nhận được một cỗ thi thể đã chết bất đắc kỳ tử ở chỗ Hoàng Trúc Lĩnh chứ không phải một Lư Lăng Vương vui vẻ.

Hắn đã nói vậy, phạm vi bị tình nghi lại được thu nhỏ thêm một chút, chỉ có thể xác định trong phạm vi Bách kỵ. Hoàng Húc Sưởng là Lữ soái Bách kỵ, mặt mày tối sầm, phẫn nộ:
- Tiên sư con bà ngoại nhà nó. Nói vậy, cái tên ăn cây táo rào xây sung này chắc chắn là thủ hạ của ta.

Dương Phàm cười cười an ủi:
- Tiền tài động nhân tâm, chỉ cần lợi ích đủ lớn có người bị mua cũng không có gì lạ. Đừng để ý.

Ngừng một lát hắn nói tiếp:
- Bị thương hay không cũng không phải lý do để nghi ngờ hay không. Vì vậy gian tế của Võ thị trốn trong nội vệ hẳn là do tông tộc Võ thị mua từ trong cung để khuếch trương thanh thế. Người này không thể có liên hệ với đội quân trú đóng mười sáu năm của Hoàng Trúc Lĩnh, cũng không thể có tiếp xúc với nhãn tuyến và thế lực của Võ thị.

Nói cách khác, khi mua người này, tộc Võ thị cũng chưa xác định được y sẽ có tác dụng gì. Từ khi có tác dụng, y cũng chỉ có một tuyến để liên hệ với người Võ tộc, hơn nữa, Võ tộc cũng không có khả năng tiết lộ thân phận nội gián này cho thích khách của mình, cho nên, nội gián cũng có thể bị thương.

Hoàng Húc Sưởng chần chừ một lát lại nói:
- Nói vậy còn phải nhiều hơn nữa. Đáng lẽ là thêm ba người, nhưng lại có hai người là người của nội vệ, Giáo úy vừa nói nội vệ không có khả năng, vậy cũng chỉ còn một người, tên Phương Sám Hiên, người này cũng phù hợp điều kiện, tuy nhiên…y đã gãy một cánh tay?

Dương Phàm trầm giọng:
- Đúng vậy! Tăng mạnh giám thị năm người này. Chỉ cần y là nội gián chắc chắn sẽ để lộ dấu vết. Chờ tới khi ta bắt được y…

Giọng Dương Phạm lạnh đi, nhưng không nói tiếp sẽ làm gì. Hoàng Húc Sưởng thở dài:
- Giáo úy bảo Vương gia bí mật rời đi, xem có vẻ mạo hiểm nhưng lại là một phương pháp cực kỳ khả thi. Nhưng ngài không nên công bố cho tất cả mọi người.

Dương Phàm cười nhẹ nhàng:
- Không làm như thế làm sao chúng ta có thể dẫn rắn khỏi động?

Hoàng Húc Sưởng kinh ngạc:
- Giáo úy nói vậy…đây cũng là một kế?

- Cũng là bất đắc dĩ mới phải tương kế tựu kế. Ngươi nghĩ xem, một kẻ không thể tin, không đủ năng lực tuyệt đối sẽ không được phái đi hộ tống Vương gia, nhưng người vừa có thể tin lại vừa có năng lực đều là những nhân vật quan trọng trong đội ngũ này, đột nhiên thiếu mất mấy nhân vật quan trọng, người có chút đầu óc đều sẽ nghi ngờ.

Còn nữa, lúc ấy ta còn không chắc chắn Cổ cô nương đóng giả Lư Lăng Vương sẽ giống nhau mấy phần, có thể giấu được mọi người chúng ta không, nếu bị nội gián nhìn ra manh mối, trong khi trước đó lại hoàn toàn không biết gì, tất nhiên y sẽ cảnh giác, biết rằng mình đã không còn được tin cậy nữa.

Bởi vậy, tin tức vẫn được tiết lộ ra ngoài mà cá nhân y sẽ lại càng cẩn thận hơn. Chúng ta sẽ tóm y thế nào đây? Cho nên, lần mạo hiểm này không chỉ mạo hiểm một mình Lư Lăng Vương, mà còn là mạo hiểm tất cả chung ta. Ta muốn để cho tất cả đều biết rõ kế hoạch, khiến cho nội gián nghĩ rằng ta chưa nghi ngờ người trong đội, như vậy y sẽ để lộ dấu vết!

- Nhưng, nếu trước khi chúng ta bắt được mà y lại làm lộ tin tức ra ngoài thì…

- Những thôn trấn thế này nhiều lắm, bọn chúng không thể để lại tai mắt ở đây, chỉ có vào thành lớn mới có thể có. Khi đó chúng ta có thể dùng người đáng tin, áp dụng phương pháp một kèm một theo dõi từng kẻ khả nghi một, chỉ cần bọn chúng để lộ dấu vết lập tức giết chết.

Còn sợ lộ tin tức sao? Vả lại, cho dù có tiết lộ tin tức ra ngoài, khi đó cũng không biết Vương gia ở đâu, chỉ có ba người, đội đồng hành như vậy thực sự rất phổ thông. Bọn chúng muốn tìm được Vương gia cũng không khác nào tìm kim đáy bể, mặc kệ nói thế nào cũng sẽ an toàn hơn nếu đi với chúng ta.

Hoàng Húc Sưởng gật gật đầu khe khẽ thở dài:
- Thực sự ta không hy vọng trong số Huynh đệ chúng ta lại có một kẻ phản đồ!

Dương Phàm cũng nghĩ vậy, cũng thở dài thật sâu:
- Chẳng lẽ ta không như vậy sao?

Hắn không hy vọng bất kỳ ai là nội gián, cho dù không phải chiến hữu từng cùng nhau liều mạng ở Tây Vực, sau chuyến này cũng coi như cùng sống cùng chết. Nhất là Ngụy Dũng, vẫn là bằng hữu với Sở Cuồng Ca, nếu y là nội gian, nhất định Sở đại ca sẽ rất thương tâm. Nhưng có rất nhiều dấu hiệu cho thấy trong số bọn họ quả thực có nội gián. Điều này không thể nghi ngờ.

Cách đó không xa, Cổ cô nương đóng giả Lư Lăng Vương đột nhiên “A” một tiếng. Hoàng Húc Sưởng và Dương Phàm quay lại nhìn, thấy Lý Khỏa Nhi đang đánh thức nàng, cúi đầu nói mấy câu gì đó, Cổ cô nương liền đứng dậy theo nàng đi vào trong rừng. Xem chừng là Lý Khỏa Nhi muốn đi vệ sinh, tối lửa tắt đèn, đương nhiên nàng muốn có người đi cùng cho yên tâm.

Hai người đi xa rồi, Hoàng Húc Sưởng lại hạ giọng:
- Không nói đến chuyện Cổ cô nương đóng giả Lư Lăng Vương cực kỳ giống, ngay cả ta cũng không nhìn ra một tí sơ hở nào. Kỳ nhân dị sĩ trên thế gian này thật sự không thể khinh thường.

Dương Phàm cười cười, vỗ vỗ hai gối, nhìn sao đêm thong thả nói:
- Đúng vậy. Ban đầu ta cũng không quá yên tâm. Cổ cô nương có bản lĩnh như thế, hẳn kế hoạch của chúng ta có thể được thực hiện thuận lợi. Chỉ mong Vương gia có thể an toàn vào Kinh, chỉ mong chúng ta có thể an toàn quay về.

Trời đã sáng, lũ chim buổi chiều bị kinh sợ bay tứ tán đã quay về tổ, phát hiện những người kia vẫn còn ở trong lãnh địa của mình chỉ đành bay ra xa, chỉ có mấy con chim còn có con nhỏ trong tổ cần mớm mới không thể bỏ xa được, chỉ đành đậu cách đó không xa chi chi tra tra kêu không ngừng.

Sương sớm lượn lờ, cảnh rừng như tiên cảnh.

Vài nữ thị vệ trộn lương khô thịt khô và cháo thừa hôm qua nấu lại thành một nồi cháo nóng. Mọi người ăn no rồi tới bên dòng suối nhỏ rửa mặt. Cổ Trúc Đình đang đóng giả Lư Lăng Vương, không thể rửa mặt rồi lại mất thêm hai canh giờ nữa để hóa trang, chỉ có thể dùng cành liễu đánh răng và vệ sinh qua loa.

Khi mặt trời lên cao, Dương Phàm cho một nội vệ mặc nữ trang và một thị vệ Bách Kỵ đóng giả thành một đôi vợ chồng trẻ đi vào thôn. Lúc về họ kéo theo một chiếc xe la kéo, trong xe còn đặt một đống bánh mỳ mua được từ các gia đình.

Xe không có thùng, các hộ nông dân bình thường dùng nó để kéo hoa màu, chuyển đồ đạc này nọ, nếu có phải ra ngoài thì nữ nhân sẽ ngồi trên xe, cũng không cần phải chú ý như nhà giàu mà lo giấu đồ trang sức, nên một chiếc xe ngựa rộng rãi như thế bọn họ đã phải dùng một số tiền lớn mua từ một hộ nông dân.

Lập tức Lý Khỏa Nhi đỡ Lư Lăng Vương giả lên xe, Lan Ích Thanh lập tức hăng hái nhận làm phụ xe.

Sáng sớm hôm nay, khi rửa mặt trong khe nước, nàng không ngừng khó chịu đá đôi chân xinh đẹp trong nước. Biết được chút tâm tư này của nàng, Dương Phàm chỉ cười cười không vạch trần, để mặc nàng hưng trí bừng bừng cầm roi. Đoàn người bao quanh chiếc xe rời Phục Ngưu Sơn đi về hướng Tây.

Đêm đó, bọn họ tiến vào một tiểu trấn, nơi này đã rất gần Lỗ Dương quan, cho nên mặc dù nhà trọ trong trấn hơi nhỏ nhưng mấy người vẫn chen chúc ở được trong một căn phòng.

Vì là vài người một phòng, trong mỗi phòng đều có ít nhất một người có thể là nội gián, đêm nay lại cố ý can bài nội vệ cảnh giới bên ngoài, cho nên Dương Phàm cũng không lo lắng tin tức sẽ bị tiết lộ.

Sáng sớm hôm sau bọn họ lập tức lên đường. Vì phải đuổi tới Lỗ Dương quan trong ngày nên trưa hôm đó bọn họ đã tới một tòa thành trước Lỗ Dương quan, mua đủ vật cưỡi, không đủ ngựa thì mua thêm la cho tất cả mọi người đều có vật cưỡi, tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều. Đồng thời cũng thay xe ngựa bằng một chiếc có thùng xe.

Đêm qua mọi người tá túc trong khách điếm đều ngủ ngon, hôm nay đi xa như vậy mà tinh thần vẫn sảng khoái, nhưng không rõ vì chưa từng luyện tập võ công hay vì nguyên nhân gì khác mà dọc đường Lý Khỏa Nhi thường kêu mệt, đổi xe ngựa có thùng, nàng rải hai lượt chăn đệm rồi ngủ say

Ngụy Dũng thấy hơi lạ, tò mò hỏi Dương PHàm, hắn chỉ khẽ mỉm cười sâu xa khó hiểu:
- Tật xấu của nữ nhân thôi mà. Mấy ngày nữa sẽ tỉnh táo lại thôi.

Ngụy Dũng bừng tỉnh đại ngộ, không hỏi gì nữa, chỉ cảm thấy là lạ: Tiểu Quận chúa đến nguyệt sự mà Dương Giáo úy cũng biết? Đến tột cùng là Dương Giáo úy thần thông quảng đại hay tiểu Quận chúa trăm vô già lan? Nghĩ đến chuyện tình của Dương Phàm và Thái Bình Công chúa vẫn đồn thổi trong Kinh, hình như y cũng hiểu ra một chút.

- Thái Bình Công chúa, Khỏa Nhi Quận chúa… Đây là cô cháu mà!

Nghĩ thông, lại thấy Dương Phàm ngồi ngất ngưởng trên lưng ngựa, y kính nể hẳn lên:
- Đại trượng phu cũng chỉ đến thế mà thôi! Chỉ có điều… làm không tốt sẽ rơi vào kết cục đầu thân đôi ngả, Dương Giáo úy quả thực là một kẻ thà chết dưới hoa trà cũng làm quỷ phong lưu điển hình mà!

Lỗ Dương Quan thuộc huyện Lỗ Sơn ở Tây Nam, là nơi quan trọng trong giao thông Lạc Dương và Nam Dương, từ xưa vẫn là vùng giao tranh của binh gia. Tuy nhiên, đó là thời Chiến quốc hoặc thời chư hầu nội loạn, hiện giờ Trung Nguyên nhất thống, Lỗ Dương Quan cũng mất đi giá trị quân sự của nó, quan ải không có quân đóng, chỉ cso thuế đinh.

Khi đoàn người Dương Phàm đuổi tới Lỗ Dương quan, sắc trời đã gần tới hoàng hôn, xa xa có thể thấy tường thành đổ nát thê lương chìm trong trời chiều, thấp thoáng bóng núi uốn lượn dài liên miên.

Thuế đinh đang đóng cửa, chợt thấy xa xa một đoàn người ngựa đang vội vã đi tới, lại là xe ngựa, hiểu được hẳn là một số tiền lớn đây, bèn đợi bọn họ một lát.

ụt đứt trong và ngoài viện khắp nơi đều có.

Lương lý chính căn bản không có gan xem xét cẩn thận, cũng không đếm xem có bao nhiêu mạng người, hắn lập tức về nhà dắt một con lừa, lại bảo hai thanh niên khỏe mạnh và dũng cảm, vội vàng đến quan huyện đại lão gia báo tin.

Đám người Dương Phàm vẫn chưa đi xa, giờ này chỉ cách đại viện Lương gia hai ngọn núi, trên sườn núi nổi lên vài ngôi mộ, đó là nơi chon cất những thị vệ Bách kỵ và Nội vệ chết trận.

Hứa Lương đi tới cạnh Dương Phàm, cười khổ một tiếng, cúi đầu nói:
- Đã mất đi hai mục tiêu khả nghi nhất, bởi vì… Bọn họ chết trận rồi!

Dương Phàm vẻ mặt nặng nề vỗ vỗ vai y, ngay sau khi tế bái những huynh đệ đã chết, hắn đến bên cạnh Hoàng Húc Sưởng nói:
- Tiết tục như vậy không được, nếu cứ đi tiếp như vậy, cho dù chúng ta có thể trở về được tới kinh thành cũng không còn mấy người sống sót.

Hoàng Húc Sưởng đỏ mắt nói:
- Vậy chúng ta có thể làm gì? Chúng ta ăn quân lương lấy quân lương, việc này không phải là việc mua bán?

Dương Phàm chậm rãi nói:
- Phải nghĩ cách! Nhất định sẽ có cách!

Hắn xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên thấy Lý Khỏa Nhi đang ngồi yên lặng ở bên cạnh Lư Lăng Vương, ánh mắt không khỏi sáng lên, đột nhiên nghĩ ra một phương pháp khả thi, liền bước đi về phía nàng…