Say Mộng Giang Sơn

Chương 786: Vi vương phi




Dương Phàm nói:
- Nói như vậy, kế này rất khả thi, Vương gia nếu muốn giả bệnh, lại phải làm cho bọn chúng thấy Vương gia bị bệnh, loại bỏ nghi ngờ của chúng, như vậy... Ta ở đây nhanh nhất cũng phải ngày mốt mới có thể hành động, thật chứ?

Vi thị nói:
- Không sai! Thuận lợi là ngày mốt, không thuận lợi mà nói..., có thể còn phải trì hoãn đến sau này. Các ngươi núp ở nơi này quá nguy hiểm, một khi bị bọn họ phát hiện, khó tránh khỏi việc sắp thành đã hỏng. Cho nên, từ bây giờ, đến trước khi rời khỏi Vương gia, các ngươi không nên mạo hiểm vào nữa, nếu chỗ ta hết thảy thuận lợi, ta sẽ đem khăn trải giường màu đỏ phơi ở trước lầu, các ngươi từ đằng xa trong rừng trúc có thể thấy rất rõ ràng, nếu là nhìn thấy khăn trải giường màu đỏ này, các ngươi sẽ bắt tay chuẩn bị, đêm đó đón Vương gia ra ngoài!

Dương Phàm nghe được cảm thấy kính nể hẳn lên, vị Vi Hoàng hậu này bị vây Hoàng Trúc Lĩnh, hơn mười năm sống ở cuộc sống thôn phụ, cho tới nay vẫn còn có thể duy trì ý nghĩ như vậy và và khí thế của người cưỡng bức đúng là khó được. Lý Hiển bất an nói:
- Nương tử, nàng và tụi nhỏ không đi cùng ta sao?

Có lẽ trong thiên hạ trước mặt mẫu thân cường thế nhất cũng ác nghiệt nhất, vị hoàng thất quý tộc mất đi sự kiêu ngạo, mất đi dũng khí, cũng mất đi tự tin của mình, nhưng ông cũng vì vậy càng thêm quý trọng thân tình.

Người ta thường nói ông trời không tình thân, nhưng người này từng là Thiên tử, con trai của Thiên tử, sau khi mất đi tất cả, hắn còn duy nhất cũng chỉ có thân tình, đối với thân tình của vợ con, hắn làm sao không trân trọng chứ.

Trong mắt Vi thị mang theo một chút vui mừng, nắm chặt tay ông, dịu dàng nói:
- Lang quân theo hai vị thiên sứ hồi kinh trước, quan trọng nhất là an toàn của ngài, chỉ cần ngài có thể an toàn đến kinh thành, là bọn thiếp có thể ung dung rời khỏi, khi đó không có bất kỳ người nào sẽ làm khó chúng ta nữa.

Lý Hiển há to miệng thở dốc, không nói gì gật gật đầu. Dương Phàm thấy thế, đứng lên nói:
- Nếu như thế. Thần xin cáo từ, sau khi về, thần vẫn muốn sắp xếp cẩn thận, để sau khi đón Vương gia có thể lập tức lên đường về kinh!

Vi thị nghe xong cũng vội đứng lên, khẽ khom người thi lễ với hắn, nói:
- Mọi thứ, đều kính nhờ hai vị thiên sứ rồi!

Vợ chồng Lý Hiển tiễn hai người Dương Phàm đến ngoài cửa, mưa vẫn còn rơi, hai vợ chồng cũng không mở dù, đứng dưới mưa, ngây ngốc nhìn bóng hai người lặng lẽ biến mất giữa màn đêm, trong mắt tràn đầy mong mỏi. Mãi đến khi bóng dáng hai người cũng không cách nào tìm thấy nữa, vợ chồng Lý Hiển mới trở lại phòng.

Trở về phòng, Lý Hiển liền xúc động ôm lấy Vi thị, vui mừng khóc ròng nói:
- Mẫu hậu khoan thứ cho ta. Mẫu hậu chuẩn cho ta hồi kinh rồi! Nương tử, chúng ta khổ tận cam lai rồi. Chúng ta rốt cục đã có đường sống!

Vi thị cũng rất xúc động. Nàng ôm thật chặt trượng phu, hai vợ chồng tha thiết ôm nhau thật lâu, Vi thị mới bình tĩnh lại, kéo Lý Hiển đến bên bếp ngồi xuống, vừa lấy thêm củi bỏ vào bếp lò đang dần tắt, vừa dặn dò:
- Lang quân lần này hồi kinh, bên cạnh mẫu hậu, ngàn vạn lần phải cẩn thận, tuyệt đối không được lộ ra chút ý oán hờn.

- Ừ!

- Mẫu hậu hỏi ngài cái gì thì đáp cái đó, không thể chủ trương phát biểu lung tung. Đối với mẫu hậu mỗi ngày đều phải đi thỉnh an, thần thái phải tất cung tất kính, trong ngôn ngữ cử chỉ không thể có nửa điểm vô lễ, cho dù là trong lòng hơi buông thả cũng đều không thể, mẫu hậu cũng không phải là dễ lừa gạt đâu.

- Ừ!

- Bất kệ trong lòng ngài nghĩ như thế nào, ngài đều phải luôn luôn nhớ rõ tự nói với bản thân, mẫu hậu có thể cho ngài sinh cũng có thể cho khiến ngài chết, tương lai ngài là đi lên ngai vàng cửu ngũ chí tôn trở thành Hoàng đế, hay là thêm lần nữa làm một tù nhân, tất cả đều quyết định trong một ý niệm của mẫu hậu!

- Ừ!

- Còn nữa, đối với người Võ gia, lang quân chỉ có thể thân cận, tuyệt đối không được xa lánh, càng không thể lộ ra chút thù hận hoặc bất mãn, chúng ta đã từng bỏ lỡ, tuyệt đối không được đi sai nữa. Và người Võ gia là gần là xa, quyết định đem chúng ta đi là đúng hay sai! Nếu thiếp đoán không sai, Tương Vương chính là bởi thế mà trở mặt cùng Võ gia, đến mức không thể dàn xếp, ngài mới có cơ hội hồi kinh.

Nếu không như thế, mẫu hậu sẽ không bỏ gần tìm xa điều ngài trở về, bởi vì ở trong lòng mẫu hậu, kỳ thật ngài và Tương Vương không có gì khác nhau, không phải con, cũng không phải thân thiết hơn đứa con một chút, chỉ là nhất định phải có người nối ngôi, để bảo đảm bà sống ở triều đình, chết thờ ở thái miếu, huyết thực không ngừng, kế thừa không ngừng!

- Ừ!

Lý Hiển liên tiếp liên đầu, một mực ghi nhớ lời nói của Vi thị ở trong lòng.

Vi thị nhìn ông một cái, trong lòng không tự chủ được dâng lên một loại bởi vì sự bất lực của ông mà sinh ra cảm giác phiền chán, nhưng cảm giác này đã được một loại thương cảm bất đắc dĩ thay thế. Nàng nhẹ nhàng cầm tay Lý Hiển, nói yếu ớt:
- Cũng nên trách thiếp, lúc trước không nên ép ngài bổ nhiệm cha thiếp làm Tể tướng, mới khiến cả nhà chúng ta rơi vào tình trạng như vầy.

Lý Hiển nắm lại tay nàng, dịu dàng nói:
- Cái này không trách nàng, là ta gấp gáp rồi. Mẫu hậu nắm quyền, ta thành Hoàng đế cũng là con rối, nếu muốn đoạt lại đế quyền, ta cũng chỉ có thể trọng dụng nhạc phụ, lấy sức của Vi thị để tổ chức lại thế lực của ta, chỉ tiếc... Rốt cuộc là mẫu hậu bản lĩnh cao một bậc.

Vi thị nghe xong, bất giác có phần cảm động.

Lý Hiển im lặng một lát, lại cười tự giễu, tự an ủi:
- Không nói những thứ này nữa, khà khà, mặc dù ta lúc ấy như Tương Vương bình thường thật cẩn thận không phạm sai lầm, vậy thì thế nào? Nói vậy, hôm nay nhốt Đông cung không phải là Tương Vương, mà là ta rồi, hai người có gì khác biệt?

Mắt của Vi thị đã ươn ướt, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Lý Hiển, thấp giọng nói:
- Ừ! Chúng ta không nói những thứ này, bất kể thế nào, khổ của chúng ta, cuối cùng đã chấm dứt rồi, chúng ta nên vui mừng mới phải!

Lý Hiển hớn hở nói:
- Đúng vậy a! Cuối cùng ngày khổ cũng kết thúc.

Ông nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai mềm mại của vợ mình, xúc động nói:
- Nương tử, những năm nay may mắn mà có nàng, nếu không có nàng, ta có thể không kiên trì nổi sớm đã tự sát bỏ mình rồi. Nàng là con quan, nếu không phải gả cho ta, vốn nên vô ưu vô lự, phú quý cả đời đấy, lại bởi vì ta mà chịu nhiều đau khổ. Lý Hiển tahôm nay lúc này hướng lên trời thề với thần minh thề, một ngày kia, ta Lý Hiển nếu có thể bước lên ngôi vị Hoàng đế, nhất định không cấm nương tử điều gì, mọi sự do nàng!

- Lang quân!

Vi thị mặc dù có khi oán hận trượng phu làm liên lụy nàng, có khi chán ghét trượng phu yếu đuối vô năng, nhưng bọn họ dù sao cũng là sống dựa vào nhau, vợ chồng cùng hô trợ, lúc này nghe Lý Hiển chân tình biểu lộ, Vi thị cũng xúc động trong lòng, nàng ôm chặt Lý Hiển, nghẹn ngào rơi lệ.

Hai vợ chồng ôm nhau thật lâu, Lý Hiển mới vỗ nhẹ đầu vai của nàng, dịu dàng cười, nói:
- Ngủ đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta còn phải ứng phó quan binh, dưỡng đủ tinh thần trước rồi nói!

Vi thị nhẹ nhàng gật gật đầu, buông ông ra, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, âm thầm lặng lẽ đi về phía phòng ngủ hướng khác.

Những năm gần đây, Lý Hiển lo lắng hãi hùng, cả ngày lẫn đêm chịu đủ thủ đoạn tra tấn, tâm lực lao lực quá độ, chưa quá năm mươi tuổi mà lực bất tòng tâm không thể giao hợp rồi, hiện giờ hai người ngủ riêng đã bốn, năm năm rồi.

Dương Phàm và Cổ Trúc Đình suốt đêm trở về trấn Hoàng Trúc, lúc này đây hắn không dậy sớm trước khi toàn bộ người trong trấn rời giường, mà là kiên cố ngủ một giấc ngủ dài, bổ sung tinh thần.

Mỗi ngày nhất định từng nhóm Bách Kỵ và nội vệ luân đến trấn đi dạo nhìn thấy bức tường nhà trọ nơi hắn ở không thấy dấu hiệu bất thường, biết đầu đuôi sự việc, lập tức đều trở về, một mặt báo tin đến đồng bọn trong trấn, một mặt bắt đầu ứng biến.

Dương Phàm trước đó thiết kế mấy phương án. Mỗi phương án tương ứng với một hình vẽ.

Một phương án là dựa theo phương pháp lúc trước rời khỏi thành Lạc Dương, sau khi đón Lư Lăng Vương ra khỏi nhà và hợp cùng với gánh xiếc thú. Vẫn dùng bọn họ làm yểm hộ, lặng lẽ hồi kinh thành.

Nhưng phương án này bởi vì quân coi giữ Hoàng Trúc Lĩnh trông giữ đối với Lư Lăng Vương rất nghiêm nên phải bỏ. Vi phi nói nàng nhiều nhất có thể che giấu tin Lư Lăng Vương rời khỏi năm đến sáu ngày, lo lắng nếu có chuyện xảy ra bất ngờ có thể rút ngắn lại thời gian, cải trang giả dạng lặng yên trở về kinh đã trở nên không thể.

Dương Phàm vẫn còn vài phương án, chọn trực tiếp nhất: Một khi đón được Lư Lăng Vương, lập tức bảo vệ ông ta nhanh chóng tới Lạc Dương.

Như vậy, bọn họ đi gấp ngày đêm. Thời gian năm sáu ngày ít nhất có thể đi được nửa đường, mặc dù lúc này quân coi giữ Hoàng Trúc Lĩnh phát hiện Lư Lăng Vương biến mất, và thông qua bồ câu đưa tin hoặc công cụ thông tin khác nhanh chóng thông báo kinh thành một mặt phái người chặn đường, đối phương không kịp sắp xếp nhiều. May mắn mà nói..., nói không chừng không đợi hai bên gặp mặt, bấy giờ hắn đã dẫn Lư Lăng Vương vào cung rồi.

Cho đến gần giữa trưa, Dương Phàm mới lặng lẽ đi lên Hoàng Trúc Lĩnh. Hôm nay lên núi, chỉ là thăm dò nhìn xem phủ của Lư Lăng Vương phi có đưa ra tín hiệu hay không, chỉ cần đi một người là tốt rồi. Vốn là phái Cổ Trúc Đình đi cũng giống như vậy, tuy nhiên Dương Phàm lấy cớ là công việc quan trọng, nhất định phải tận mắt nhìn đến mới an tâm, đã đoạt phái đi việc này.

Trên núi còn có một thiếu nữ có cảnh đời đáng thương đang chờ hắn, Dương Phàm đã đồng ý phải dẫn nàng thoát ra hố lửa, hôm nay cũng nên đi gặp nàng, sắp xếp cho nàng mới phải.

Dương Phàm quen đường chạy vào Hoàng Trúc lĩnh, trước tiên đi vòng quanh có thể quan sát nơi mà nhà Lư Lăng Vương ở, mắt nhìn lại, hắn liền thấy trong sân một tấm khăn trải giường màu đỏ..

Có lẽ Vi thị sợ hắn nhìn không thấy, cố ý trước sau ở giữa hai tòa trúc lầu buộc dây thừng, khăn trải giường màu đỏ phơi lên sợi dây thừng, giống như một mặt lá cờ đẹp mắt.

- Đã thành!

Dương Phàm nắm hai tay với nhau, hai mắt nhìn kỹ lần nữa, xác nhận không có lầm, lúc này mới bị kích động đưa mắt nhìn về phía dòng suối trước mắt, đó là nơi hẹn của hắn cùng với Cửu Thái Nhi.

Cửu Thái Nhi hôm nay mặc chiếc váy nhiều màu, váy vẫn cũ như trước, xem ra hơi dài và rộng, có lẽ mặc quần áo của người khác, tuy nhiên dựa vào chất lượng, màu thêu và kiểu dáng, vẫn có thể thấy được, cái váy này đã từng đắt tiền đẹp đẽ biết bao.

Cửu thái nhi ở bên bờ suối đi tới đi lui, thỉnh thoảng hoảng khi trong trong bụi hoa cỏ dại có con bướm nhẹ nhàng bay ra.

- Sao còn chưa tới vậy?

Cửu Thái Nhi nhìn sắc trời, thất vọng nhặt một cục đá dốc sức ném vào hồ nước yên tĩnh, làm dấy lên từng cơn sóng lượn.

- Đã trễ thế này còn chưa tới, xem ra chắc là hắn không trở lại rồi!

Cửu Thái Nhi chán nản ngồi bên hồ nước, hối hận và thất vọng giống như một loài rắn độc cắn xé tâm linh của nàng.

- Mình thực ngu xuẩn! Thật sự là ngu xuẩn thấu rồi! Ở trên núi thấy nhiều người như vậy, đâu có một người nào tự nhiên hứa với mình tốt như vậy, huống chi hắn là người tu đạo không màng danh lợi. Mình sớm nên... Sớm nên không sợ thiệt thòi, buộc chặt tim của hắn lại, hắn mới không bỏ ta mà đi!

Cửu Thái Nhi nhìn trong hồ nước có cô gái với vẻ mặt xinh đẹp không giống trong nhân gian, trong lòng ăn năn hối hận, giọt nước mắt đau khổ vô tình lăn xuống hai má, lại theo gương mặt nhẹ nhàng chảy xuống đầy cằm nàng, rơi vào hồ nước trong veo.

Nàng vốn tưởng rằng giống như nàng vậy cảnh đời lận đận đã là đau khổ lớn nhất trong đời, bây giờ nàng mới biết, hóa ra đau khổ lớn nhất là có người cho mình hy vọng, rồi lại tàn nhẫn cướp nó đi.

- Cửu Thái Nhi, Cửu Thái Nhi?

Trong hoảng hốt, nàng dường như đã nghe Dương Phàm gọi, tiếng gọi này, giống như cây kim châm vào tim nàng.

- Không đúng! Dường như là thật!

Tiếng kêu nghe càng ngày càng rõ ràng, Cửu Thái Nhi chợt giật mình, vui mừng quay người lại!