Say Mộng Giang Sơn

Chương 775: Vượt ngục




Ngụy Dũng trấy trong một phòng giam còn có hai phạm nhân khác, giờ phút này đang tò mò mà đánh giá bọn họ, liền hạ thấp giọng mà nói:
- Nhị Lang, việc này đúng là chẳng thể trách các huynh đệ. Chúng ta bôn ba dọc đường, thật không dễ gì để đến được Phòng Châu. Cuối cùng mọi người mới thả lỏng muốn đi lại trên phố, đây không phải là tính sai cái gì chứ.

Ai nghĩ được cái con mẹ người địa phương lại có thói ma cũ bắt nạt ma mới, vừa thấy chúng ta có giọng nơi khác, hắc! Ngươi mới chỉ cầm thứ gì đó mà hắn thích, còn muốn mua chưa chắc đã được, mà hơn nữa con mẹ nó sắt vụn mà bán giá cao như vàng, ngươi không mua, hắn sẽ động quyền cước với ngươi, uất ức này, ngươi nói các huynh đệ chịu được sao?

Dương Phàm đã nhíu mày lại, thực sự không muốn vì chuyện này mà trách cứ bọn họ. Cái tâm cao khí ngạo của đám người Bách Kỵ đây, hôm nay đến địa phương nhỏ bé này, bọn họ lại phải cúi đầu trước mấy tên lưu manh đầu phố ư? Không thể nào. Dương Phàm không cần hỏi tỉ mỉ cũng có thể biết được giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi Dương phàm làm phường đinh không phải không có hiể biết về bọn lưu manh mặt mũi vô lại này.

Lần này Dương Phàm gọi tên mời bọn họ, là vì tạo cơ hội đưa những chiến hữu ngày xưa này đến bên cạnh mình, nếu như bây giờ vì mấy tên lưu manh này mà trách mắng bọn họ, tất nhiên sẽ dẫn đến sự phản cảm của bọn họ, thế thì cái được không bù nổi cho cái mất. Hơn nữa, bây giờ bảo bọn họ nhận sai thì có ích gì, việc cần bây giờ là ra khỏi đây như thế nào.

Lúc này, hai phạm nhân kia đã quan sát tỉ mỉ bọn họ một hồi, cảm thấy mấy chàng trai cường tráng này cũng không có tính hung ác, sự gan dạ lại lớn, trong đó có một người nói:
- Này, người mới đến hả, các ngươi phạm tội gì thế?

Ngụy Dũng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói gì, Dương Phàm lại nghĩ trong lòng, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì các lão phạm ở đây bị giam giữ rất lâu, chắc hẳn bọn họ biết chút ít tình hình địa phương, Dương Phàm nói:
- Mấy huynh đệ ta đây hơi lỗ mãng, đã cùng mấy người địa phương xung đột, đánh thương vài tên lưu manh có ý đồ tống tiền, kết quả là bị mấy tên lính không phân xử rõ ràng mà bắt giam vào đây rồi.

Hai lão phạm nhìn nhau một cái, trong đó có một người nói:
- Lừa bịp tống tiền của các ngươi, trong đó có thể có một tên gọi là Tào mọi rợ phải không?

Trương Khê Đồng ngạc nhiên nói:
- Đúng vậy, cái tên bị ta đá gãy xương sườn chính là Tào mọi rợ. Hay là ngươi biết hắn ư?

Hai lão phạm vừa nghe, lập tức cùng nhau lắc đầu, trong miệng chậc chậc liên thanh. Một người trong đó nói:
- Mấy người các ngươi xem như xong rồi, yên tâm mà ngồi ở đây cùng hai lão già này đi.

Dương Phàm hỏi:
- Xin ngài chỉ giáo?

Một lão phạm thở dài nói:
- Không dấu gì các ngươi, hai người chúng ta nguyên là dân buôn ở Lĩnh Nam, cũng đã từng chịu sự đập ép của mấy tên này khi ở đây, trong lúc tức giận đã ra tay. Nói ra, hai người chúng ta ở nơi khác nên phải chịu thiệt, kết quả là phải vào đây, tính đến nay đã hơn một năm rồi, khi nào ra ngoài vẫn không hiểu được.

Dương Phàm kinh hãi nói:
- Mấy tên lưu manh gây hấn gây chuyện trên phố, sao lại tài như vậy, sao giam giữ các ngươi lâu như thế?

Lão phạm cười khổ nói:
- Nào có cách gì đâu? Tỷ tỷ của tên lưu manh đó được gả cho Lâm Nhị - người đứng đầu bản huyện. Muội muội của Lâm Nhị là Tứ phu nhân của huyện lệnh bản huyện Hà Hải Kiểu, giữa bọn chúng có rất nhiều tầng quan hệ phủ lấy, chúng ta chỉ là những tiểu dân bình thường... ôi!

Trương Kỳ tức giận nói:
- Nực cười, chỉ vì làm chút chuyện nhỏ mà giam các ngươi trường kì vậy. Huyện Phòng Lăng này chẳng lẽ không còn vương pháp nữa sao?

Lão phạm nói:
- Vương pháp? Trời cao Hoàng đế xa... ai biết nơi này đã xảy ra những chuyện gì chứ. Người trẻ tuổi, Ngươi đừng xem dưới chân thiên tử làm quan mà hơn, loại người không có vương pháp, và những việc không vương pháp không ít, trái lại là rất nhiều. Hoàn toàn là các huyện địa ngục, không chỗ nào là không có những kẻ vô vương pháp. Ôi! Hai chúng ta vốn tới đây chỉ mong bỏ công sức mấy năm rồi về quê một chuyến. Người trong gia đình bây giờ vẫn không biết hai chung ta đang ăn cơm tù ở đây đâu.

Phạm nhân ít lời ít nói kia oán giận mà nói:
- Khi chúng ta bị gam vào đây, tiền bạc và hàng hóa trên người cũng bị tịch thu hết rồi, vốn tưởng rằng cái này bọn họ tức tức rồi, của cũng được rồi, thì sẽ thả chúng ta ra chứ, ai biết được là đã bị giam thì không biết có ngày nào ra, không lẽ những kẻ tán tận lương tâm này đã quên mất sự tồn tại của chúng ta!

Dương Phàm nghe được mặt nhăn mày nhó, đây có thể là những phiền phức rồi, hắn cứ tưởng dù không xảy ra án mạng, chỉ cần người bên ngoài hoạt động một chút, đút lót một ít tiền bạc từ trên xuống dưới lo lót một phen thì có thể biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có. Bây giờ xem ra, những thổ Hoàng đế bụng dạ đen tối này đã muốn tiền lại còn cần cả mạng nữa ư.

Tạm không nói đến bọn này khi không mang theo tuyệt bút tiền tài, cho dù có mang theo thật, thì dùng một số tiền lớn như vậy để đút lót những quan tham kia, những quan tham này tuy rằng là những người tham, nhưng cũng không ngu, sao có thể không nhận ra điều kì lạ trong đó?

Hai phạm nhân đã có thêm mấy đồng bọn có cùng cảnh ngộ, hứng thú nói chuyện liền mau hơn một chút, người phạm nhân nói chuyện rôm rả kia nói:
- Huyện lệnh địa phương Hà Hải Kiểu, vốn là một Thang giám của Ôn Tuyền Thang Thừa trong kinh thành…

Dương Phàm nghe được ngầm cười thầm:
- Hóa ra vị này là Hà Huyện lệnh còn là tiền nhiệm của ta.

Phạm nhân kia lại nói:
- Các ngươi không biết Ôn Tuyền Thang Giám này là quan gì đâu? Đó là thay nhà vua quản lý suối nước nóng, nơi gieo trồng rau quả. trước khi Thái hậu đăng cơ xưng đế, các nơi trong thiên hạ điềm lành liên tiếp xuất hiện, Ôn Tuyền Thang Giám kia cũng là một chỗ phúc địa, không ngờ cũng tạo ra điềm lành.

Trong những quả loại kim đào trên núi kia đã xuất hiện hai trái kỳ lạ, mặt trên của một quả tự nhiên có chữ Vạn, mặt trên của một quả khác có chữ tuế, hợp lại chính là “Vạn Tuế’, Hà Hải Kiểu đem hai quả đào này dâng lên trước mặt Thái hậu, Thái hậu mừng rỡ, liền để cho ông ta nhậm chức Huyện lệnh…

Người phạm nhân ít lời kia lập tức tiếp lời nói:
- Vì thế, huyện Lăng Phòng này của chúng ta đã thêm một tai họa.

Lúc đầu Dương Phàm ở thành Lạc Dương chính bản thân cũng từng trải qua đủ loại từ đầu đến cuối khi Võ Tắc Thiên đăng cơ, lúc đó dâng điềm lành thịnh hành cả nước, trong đó hoang đường nhất là một sự kiện không ai qua được một người là Lang trung Thượng thư tên gọi là Chu Tiền Nghi dâng cho Võ Tắc Thiên, nói khi hắn năm mơ thì mơ thấy Thái hậu thành thiên tử thống trị thiên hạ đạt tới tám trăm năm.

Một câu nói nhảm hoang đường không tưởng như vậy, đã khiến cho ông ta từ Lang trung thăng chức làm Thập Di, không ngờ tên Hà Huyện lệnh này cũng nhờ hiến điềm lành mà thăng quan. Dương Phàm không tin với những điềm lành, vì sao có chữ trên quả đào đó, Hắn nghĩ mãi mà không rõ, hoặc là như trò ảo thuật bình thường, cũng có thể là có bí quyết gì đấy.

Khi Dương Phàm nói chuyện với hai lão phạm này, Điền Ngạn cứ nhìn từ đông sang tây rồi đánh giá chung quanh, lúc này ông ta mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào các lỗ thông gió trong phòng giam, bỗng nhiên kêu lên:
- Ai nói không thể đi đượ? Chúng ta từ nơi này mà đi ra ngoài, thấy thế nào?

Mọi người nghe thấy liền quay đầu lại, thấy ông ta hưng phấn mà chỉ vào lỗ thông gió trên trần phòng giam, ở huyện nhỏ này, lao ngục xây cũng không đạt tiêu chuẩn, độ rộng của cái lỗ thong gió kia đủ để cho người chui ra ngoài, tuy nhiên… phía trên của lỗ thông gió trong phòng giam chính giữa kia. Cách mặt chừng ba trượng đến bốn trượng, không ai nhảy lên được, cũng không ai có thể trèo ra được.

Nhưng người bị giam trong phòng giam này đều là ai? mấy người toan tính nghĩ lại, đã có người tính toán nhanh nghĩ ra cách, thất thanh kêu lên:
- Đúng vậy, đó là một ý kiến hay!

Lỗ thông gió tuy cao, nhưng mấy người bọn họ nếu là xếp La Hán, nếu lấy chiều cao của sáu người chắc chắn có thể với đến lỗ thông gió trong phòng giam này, chỉ cần có thể đi ra ngoài một người, những người khác sẽ dễ dàng đi ra ngoài hơn. Hai lão phạm trong phòng giam bên cạnh nghe nói bọn họ có thể đi ra ngoài, ánh mắt lập tức mở to như chuông đồng.

Lão phạm lắm mồm kia luôn mồm mà nói:
- Các ngươi có thể đi ra ngoài? Cao như vậy, cũng không có một cái thang, các ngươi thật khó có thể đi ra ngoài?

Phạm nhân ít lời lúc này cũng không còn ít lời nữa. cứ luôn mồm mà nói:
- Chư vị chư vị, chúng ta là bạn trong ngục, cũng coi như cùng cảnh ngộ thương nhau, nếu các ngươi có thể ra ngoài, nhất định phải đưa chúng ta ra, người trong nhà hai chúng ta sẽ có đền đáp, nhất định không quên tạ ơn các chư vị.

Trương Kì đã vận khí rất lâu đẩy cái tường rào ngăn cách giữa hai phòng giam, vẻ mặt lực bất tòng tâm mà nói:

- Cột trụ hành lang này to như đùi ta, hay như cây lê vậy, rắn chắc như vậy, ngươi cảm thấy ta có thể đánh gãy nó sao?

Đầu tiên Dương Phàm thấy vui. Ngay sau đó lại nghĩ khó xử, vượt ngục đương nhiên là dễ dàng, nhưng vượt ngục tất sẽ dẫn đến một cuộc truy lùng lớn của quan phủ Phòng Châu, thời buổi này người đi lại là không nhiều. Bọn họ đi đến đâu bia của bọn họ đều là ánh sáng lòe lòe, còn nói gì đến sự yên tĩnh mà tiến hành tiếp xúc với Lư Lăng Vương nữa?

Nếu dùng biện pháp này, vậy thì thân phận của Dương Phàm sẽ bị bại lộ, khiến cho tên Hà huyện lệnh khốn kiếp kia cung kính mời hắn ra ngoài. Dương Phàm nói những chỗ khó xử, sự nghi hoặc chùm lên mặt tất cả mọi người, Ngụy Dũng chịu không nổi hạ thấp giọng mà hỏi:
- Giáo úy, lần này chúng ta đến rốt cuộc là vì cái gì, vì sao lại bí ẩn như vậy, bị một bọn quan tham vô lại giữ chân cũng không thể bại lộ thân phận? nếu giáo úy không nói rõ, các huynh đệ thực sự là không thể hiểu được.

Đám người Trương Khê Đồng đã mở to mắt mà nhìn chằm chằm Dương Phàm, Dương Phàm trầm mặc một lát, thấp giọng mà nói:
- Nơi này là Phòng Châu, các ngươi suy nghĩ một chút, Phòng Châu có cái gì?

- Phòng Châu có cái gì?

Mấy người thị vệ Bách Kỵ ngơ ngác nhìn nhau, sau một lúc lâu vắt óc suy nghĩ, Việt Tử Khuynh đột nhiên có phản ứng, nói thất thanh:
- Lư Lăng Vương.

Dương Phàm lập tức quát dừng lại:
- Chớ có lên tiếng.

Ngụy Dũng thế mới biết mục tiêu, nhiệm vụ của lần này là trọng đại như vậy, không khỏi căng thẳng mà liếm môi, lấy giọng gấp gáp hỏi:
- Giáo Uý, chúng ta... chúng ta phụng chỉ mà đến, là muốn đối với... muốn đối với Lư Lăng... bất lợi sao?

Mấy người lính bậc thấp này chưa nói tới cái chính trị và mưu lược gì, khi bọn hắn nghĩ đến, khi bọn hắn muốn tới, nếu như Hoàng đế còn muốn Lư Lăng Vương về kinh, chỉ cần phái một thái giám, tuyên một bức thánh chỉ sẽ thành rồi, làm gì mà bí hiểm như vậy, làm gì mà phiền toái như thế? Bây giờ nếu như bí mật phái họ tới Phòng Châu, e rằng sẽ gây bất lợi đối với Lư Lăng Vương nữa.

Dương Phàm trầm giọng nói:
- Tình hình bên trong, sau khi ra ngoài hãy nói, hành động phía trước, ta sẽ nói kế hoạch cho các ngươi biết. bây giờ, chúng ta phải nghĩ đi ra ngoài như thế nào, bây giờ ta chỉ hi vọng Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương nhất định không dùng cách dung thân phận làm quan để cứu chúng ta ra ngoài!

Điền Ngạn chỉ lên trần phòng lao nói:
- Giáo úy, bằng võ công của chúng ta, còn không đạp nổi một cái giá ư? chỉ cần có thể lên đó được một người, là có thể đưa tất cả chúng ta ra ngoài.

Dương Phàm nói:
- Đi ra ngoài đương nhiên dễ ràng, làm thế nào để không làm kinh động đến quan địa phương mới là khó. nếu bọn họ phát động truy tìm khắp nơi, chúng ta là người lạ bên ngoài đến biết dấu than như thế nào đây? nếu như việc này có thể gióng trống khua chiêng, chúng ta cần gì phải phiền phức như vậy, còn phải dùng đoàn hát kịch nhỏ che mắt?

Mọi người lập tức không nói gì, Dương Phàm chắp hai tay, bắt đầu bước đi thong thả trong phòng giam, khi thì nhìn vào cửa lao, khi thì nhìn vào lỗ thông gió trên trần lao, mày vắt thành một chữ xuyên.

Đám Ngụy Dũng tuy rằng không đoán ra nhiệm vụ cụ thể như trước, nhưng đã biết sự tình có liên lụy đến Lư Lăng Vương, đây là tầng lớp đấu tranh chính trị tối cao, bọn họ dù chậm chạp cũng biết sự tình là quan trọng lắm rồi, cả đám ai cũng nhìn Dương Phàm với vẻ mặt đau khổ đang đi đi lại lại, chỉ mong người túc trí đa mưu này nghĩ ra một biện pháp toàn mĩ.

- Có biện pháp rồi!

Hai mắt Dương Phàm đột nhiên sang ngời, đám người Ngụy Dũng vừa nghe, kích động vây xung quanh, vui mừng xông đến mà hỏi:
- Giáo úy, có cách gì?

Dương Phàm đẩy đám huynh đệ vây quanh trước mặt ra, bước đến một bên khác của phòng giam, hai tù phạm lái buôn đáng thương kia đang nắm lấy tường rào, kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào cột gỗ của tường rào thô ráp, đôi mắt mở to mà nhìn chằm chằm bọn hắn.

Trên mặt Dương Phàm chầm chậm nở ra một nụ cười, giống như quỷ xa tăng dưới địa ngục vậy, khiêm nhường hỏi:
- Hai vị, các ngươi có muốn ra tù và đoàn tụ với người nhà, có muốn lấy một ít tiền thưởng chứ?