Say Mộng Giang Sơn

Chương 769: Phương tâm khả khả




Nắng xuân chiếu trên người thật ấm áp, giống như chiếc giường vừa trải lên một tấm chăn bông mới, mềm mại che lên thân thể trần trụi, làm cho người ta không thể kìm được cơn ngáp, với buồn ngủ.

Gió xuân ấm áp khiến khách say, chính là hương vị này.

Dương Phàm cùng A Nô, Tiểu Man dắt hai đứa trẻ đi Lạc Thủy du xuân, rất nhanh liền “Tình cờ gặp gỡ” Thượng Quan Đãi Chế xuất cung đi thăm, vì là hai nơi cùng một chỗ, lều trại liền được dựng lên, chiếm lấy bờ sông rộng nhất của Lạc Thủy, phong cảnh đẹp nhất ở đây, chung quanh khoảng hai mẫu.

Thời khắc thế này, hai đứa bé là người cao hứng nhất, bọn chúng để chân trần giẫm lên cát mịn trên mặt đất, nhận biết rõ ràng thế giới này, chỉ có điều chạy hai vòng rồi, cùng bọn chúng chỉ là mèo con vụng về với thân hình lăn lộn nên đầy cát, hai đứa trẻ đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Tiểu Man không đi trông coi bọn chúng, để chúng chơi đùa. Bởi rằng ông chủ gia đình Dương đại nhân đã nói, đời người thời thơ ấu là thời kỳ vui sướng, nếu như mất đi, về sau không thể tìm lại được, không nên làm cho bọn chúng có cách nghĩ như người lớn, giống như ông cụ non vậy.

Lều trại nằm bên cạnh sông Lạc Thủy, người dân đào một con rạch nhỏ quanh co khúc khuỷu, dẫn nước sông trong suốt vào, nhưng trên mặt nước không có chén rượu bềnh bồng, trên cát còn thả một cái bình, đó mới là tiết mục mà Tiểu Man và A Nô thích, các nàng đang thích thú mà quăng tiễn.

Hai người họ chơi đùa với nhau không giống loại trò chơi thơ ký mà Thái Bình công chúa yêu thích, cũng không hẳn là ném thẻ vào bình rượu. Chiếc bình được đặt ở vị trí rất xa, người bình thường quăng không vào, hai cô gái đang đọ sức cơ bắp và nhãn lực, kình lực hai người ném vào bình rượu, có thể sử dụng quăng tiễn thành ám khí.

Sâu phía bên trong của lều trại, được trải bởi một tấm thảm lạc đà màu vàng xám, thảm lạc đà đặt lên một mảnh cỏ tươi, mùi cỏ tươi bay ra, ngồi trên thảm, mũi có thể ngửi được hương cỏ tươi rõ rệt, trước mặt lại có gió từ sông nhẹ nhàng thổi tới, thật là dễ chịu.

Uyển Nhi mỉm cười nhìn Tiểu Man đang nâng chén rượu uống do vừa mới thua một mũi tên, lại trìu mến nhìn hai đứa tiểu tử đang chơi đùa ồn ào, trong mắt tràn đầy ganh tỵ.

Nàng từ nhỏ không ở trong cung, từ nhỏ nhìn thấy cuộc sống đầy màu sắc của người khác, ở nàng mà nói, tham vọng nhất của nàng hiện giờ chính là cuộc sống tự do tự tại, khát vọng lớn nhất của nàng chính là có một gia đình riêng thuộc về nàng, nhưng điều này hiện tại không có cách nào thực hiện được. Tuy rằng bây giờ nàng ngồi tại đây, cũng đã chiếm được sự công nhận của gia đình này, nhưng nàng vẫn chưa là thành viên của gia đình này.

- Chàng đã gặp Thái Bình rồi sao?

Uyển Nhi thu ánh mắt si si lại. Dịu dàng nhìn sang Dương Phàm ở bên cạnh.

Dương Phàm khẽ lắc đầu:
-Ta mới về hôm qua, vẫn chưa gặp cô ấy.

Uyển Nhi hỏi:
- Cô ấy cũng không chủ động tìm chàng à?

Dương Phàm chăm chú nhìn, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?

Uyển Nhi nhẹ nhàng cười, xinh tươi như hoa xuân:
- Không có gì, chỉ là... Phương Các Xá Nhân Vi Tự Lập đang chuẩn bị dâng sớ lên trên...

Dương Phàm nghe hiểu ngụ ý của Uyển Nhi, bình tĩnh nói:
- À, Người này... là người của Thái Bình à?

Uyển Nhi thản nhiên nói:
- Thiên hạ dâng sớ, đều phải qua tay thiếp, và Thái Bình phối hợp ăn khớp với chủ trương, lần một lần hai hoặc là trùng hợp, đã nhiều lần rồi, hắn là thuộc hạ của ai, thật ra không khó đoán.

Dương Phàm cười cười nói:
- May là Thiên tử đã già rồi, không có tinh lực để ý những chi tiết này, bằng không...

Uyển Nhi nghe trong giọng Dương Phàm có một chút mỉa mai, nhưng lại không biết cuối cùng hắn châm biếm ai, con ngươi không khỏi chợt lóe lên, lại nói:
- Hắn định dâng sớ này lên, là muốn xin thiên tử sửa lại vụ án oan của đám người Lai Tuấn Thần, Chu Hưng bị vu oan , người còn sống thì khôi phục chức cũ. Nếu người đã chết thì miễn xá cho người nhà được trở về quê cũ.

Dương Phàm quả quyết nói:
- Cái này không thể, bản án bọn Nhất Ban Nhân của Chu Hưng, Lai Tuấn Thần xử lý đấy. Nhưng đứng phía sau là đương kim hoàng thượng, nhiều người sở dĩ bị trừng phạt, chủ yếu không phải bọn họ bị vu cáo hãm hại, mà là Thiên tử muốn loại bọn chúng, giết chết.

Uyển Nhi mỉm cười, ánh mắt chứa sự an nhiên, như thể đoàn tùy tùng phía trước Phật Quan Âm:
- Phía trên sớ này, còn kèm theo một việc, cung thỉnh Thiên tử chỉnh đốn quốc học, cấm con cháu nhà quyền quý sau này không qua khoa cử mà tiến cử nhập sĩ.

Dương Phàm ngẩn ra, không kìm nổi cười nói:
- Nói như vậy, chuyện vừa rồi chỉ là dùng để cùng hoàng đế mặc cả, chuyện này mới là mục đích thực sự của họ.

Dương Phàm suy nghĩ một lát, hiểu ra:
- Ta hiểu rồi, cô ấy muốn..., Thái Bình chẳng hiểu được đạo lý dục tốc bất đạt sao?

Uyển Nhi thản nhiên nói:
- Hay là không phải là không hiểu, mà là khi nóng lòng muốn đạt được, luôn luôn không dễ nắm bắt đúng thời điểm.

Dương Phàm nhướn mày, lo lắng nói:
- Nàng liếc một cái liền nhìn thấu mục đích của cô ấy, mưu đồ này, có thể giấu được hoàng đế không?

Uyển Nhi hờn mát, khéo lườm hắn một cái nói:
- Này gọi là lời gì, cái gì gọi là liếc mắt cái là nhìn thấy mục đích cô ấy, Phàm lang cảm thấy người ta vốn rất ngu sao?

Dương Phàm cười:
- Sao lại vậy? Uyển Nhi nhà ta thông minh sắc xảo nhất, ta chẳng qua cảm thấy... Thiên tử tuy già, cũng không thể dễ dàng bị gạt như vậy đâu.

Uyển Nhi đẩy bàn tay quờ quạng của Dương Phàm ra, hướng phía bờ cát có Dương Niệm Tổ và Dương Tư Dung đang chạy đuổi theo con mèo con kêu lên:
- Có hai đứa nhỏ kìa.

Dương Phàm bẽ mặt nói:
- Chúng nó còn nhỏ, có hiểu gì đâu.

Uyển Nhi mặc kệ người đàn ông không cần sĩ diện này, tiếp tục nói:
-Trình lên thiên tử bản tấu này, tính toán dĩ nhiên là tính toán, tực hiện đương nhiên không hề đơn giàn, tất cả những gì thiếp biết, không phải là do thiếp nhìn ra, mà là Thái Bình đã sai người chủ động nói với thiếp, bởi vì cô ấy cần sự trợ giúp của thiếp.

Mắt Dương Phàm hơi nhíu lại, từ những lời này, hắn đột nhiên phân biệt ra nhiều mùi vị khác nhau.

Thái Bình công chúa muốn cho cái sớ này có thể thông qua, sao nhất định phải thẳng thắn cho Uyển Nhi biết? Bởi vì cô ấy cần phải có sự trợ giúp của Uyển Nhi.

Nói cách khác, giờ phút này Thượng Quan Uyển Nhi, đã không còn là Thượng Quan Đãi Chiếu vô ưu vô lự ở cùng nhóm thần tử Nhất Ban ngày xưa trong Sử Quán ngâm thơ làm phú nữa, nàng đã có thể ảnh hưởng hoặc là thao túng một ít tuyên bố chính lệnh hoặc phủ quyết, nàng tất nhiên đã nắm giữ một lực lượng khá mạnh mẽ.

Mà Thái Bình công chúa đem mục tiêu tăng thêm thế lực đã chuyển sang quốc học, điều đó nói rõ, nàng ở trong triều đã lôi kéo được một nhóm thế lực khá lớn, nếu không chỉ cần hoàng đế đồng ý chỉnh đốn phủ học, nàng cũng chỉ là vì người mà làm mai mối, bản thân không có nhân lực dồi dào, cũng không có đủ quyền lực, không có khả năng thao túng những chức vị trong quốc học được.

Đồng thời, điều này cũng nói rõ, thế lực triều đình đã bị chia cắt cả rồi, không còn nguồn lực mới có thể cung cấp khai thác nữa rồi.

Nhị Trương đảng, Lương Vương đảng, Ngụy Vương đảng, Tương Vương đảng, Lư Lăng đảng, Thái Bình đảng, còn có... Uyển Nhi đảng!

Dương Phàm sau khi từ Hà Bắc trở về, quyết tâm phát triển một lực lượng hoàn toàn thuộc về mình, chỉ có như thế, mới có thể sai khiến như ý muốn được. Nhưng hắn chợt phát hiện, trong triều đã kết bè kết phái, tất cả mọi nơi, đều bị phân chia cả. Cả một chút cặn bã cũng không còn thừa cho hắn.

May là...mục tiêu của hắn là ở quân đội, mà trong quân đội ngoại trừ dòng họ Võ thị, người khác có thể tranh giành không có nhiều, hơn nữa hắn muốn cũng chỉ là một lực lượng có thể bốn lạng đẩy ngàn cân, quan trọng nhất trong một lực lượng, nếu không thì nhiều đối thủ mạnh cạnh tranh như vậy, e rằng hắn không có được gì cả.

Thật ra, còn có một việc Dương Phàm không ngờ tới. Hoặc là hắn không muốn nghĩ.

Uyển Nhi vốn định gợi ý cho hắn một chút, nhưng nhìn diện mạo trầm tư của hắn, vốn lời đã đến cửa miệng nhưng lại nuốt vào, có một số việc, mặc dù vốn dĩ là như thế, nhưng từ miệng nàng nói ra, cũng khó tránh khỏi hương vị khác nhau. Nàng là người phụ nữ thông minh, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

- Nàng định làm gì?
Dương Phàm trầm tư một lúc, mới chậm rãi quay sang Uyển Nhi, nói:
- Nàng muốn giúp cô ấy sao?

Ánh mắt Uyển Nhi trong suốt nhìn hắn, nói từng câu từng chữ:
-Thiếp nói ra, là vì thiếp nghe chàng, bằng không, chàng cho rằng thiếp đang xây dựng thế lực cho mình. Cuối cùng là vì cái gì đây?

Trong tâm Dương Phàm nóng lên, nhẹ nhàng cầm đôi bàn tay thon thon mềm mại của nàng. Lần này, Uyển Nhi không né tránh.

Bốn tay nắm nhau, giống như tâm của họ hòa hợp với nhau, rõ ràng có thể tác động qua lại nhịp đập con tim nhau.

Đây là một loại cảm giác thật tuyệt vời, hai người lẳng lặng cảm nhận hồi lâu, Dương Phàm mới phá vỡ sự hai quả tim tương tri, hai quả tim yên lặng nương tựa nhau:
- Nàng không nên chen vào, thiên tử gừng càng già càng cay, tuy rằng tinh lực bà ấy không như trước, nhưng không có hồ đồ đâu. Vì tính cách bà ấy luôn cứng rắn, cho dù bà ấy đồng ý làm, vẫn không muốn làm do bị những người xung quanh tác động hoặc chịu sự ảnh hưởng của người khác, bà ấy thích chủ trì mọi thứ.

Uyển Nhi ngoan ngoãn gật đầu, dịu dàng nói:
- Không cần giải thích với thiếp nhiều như vậy, chàng chỉ cần nói được hay không là được rồi. Thiếp là người đàn bà của chàng, chàng là chồng của thiếp, cũng là ông trời của thiếp, thiếp không nghe người đàn ông của mình, còn có thể nghe ai đây?

Dương Phàm nghe vậy rung động đến tâm can, không kìm được muốn ôm nàng ấy, lần này bị nàng ngượng ngùng đẩy ra. Người nữ trời sinh đều là nhà chính trị, có một số việc, họ có thể làm, nhưng tuyệt đối không để cho người khác nhìn thấy.

Nàng đưa tay vén mấy lọn tóc mai ra sau tai, mĩm cười nói:
- Chẳng qua là, người ta thật ra đã nghĩ vậy rồi, không nghĩ lang quân đối với tính tình của bệ hạ phỏng đoán thấu hiểu như vậy, Thái Bình tuy là con gái của bệ hạ, chưa chắc đã hiểu mẫu thân của bà ấy bằng lang quân.

Dương Phàm mỉm cười không trả lời, hắn có thể đoán được ý nghĩ của Võ Tắc Thiên thấu triệt như vậy, trong đó có sự phân tích của lớp lão nhân trong “Quan Thiên Bộ” kia, thực sự không phải chính hắn nhận ra, nếu nói người hiểu mình nhất không phải là bạn mình mà là kẻ thù của mình, hoặc chắc là trong lòng Dương Phàm từ lâu đã coi Võ Tắc Thiên là đối thủ lớn mạnh nhất của mình rồi.

Uyển Nhi nói:
- Chuyện này cứ như vậy được rồi, thiếp khuyên cô ấy không nên manh động. Nếu như cô ấy khăng khăng thoe ý mình mà làm, thiếp cũng không còn cách nào.

Dương Phàm gật gật đầu.

Uyển Nhi thở dài, lại nói:
- Lang quân lần này trở về, có tính toán gì cho sau này không?

Dương Phàm nói:
- Ta nghĩ...Quay lại Bách Kỵ.

Ánh mắt Uyển Nhi bỗng nhiên sáng ngời, mừng rỡ nói:
- Trở về Bách Kỵ? Thật tốt quá! Lang quân trở về quân ngũ là có thể tránh được nguy hiểm của sóng gió chính trị.

Dương Phàm cười nhìn cô ấy, cười tinh quái:
-Vốn không có chổ nào tốt hơn sao?

Mặt Uyển Nhi đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu:
- Hơn nữa... Uyển Nhi cũng có thể thường xuyên gặp lang quân.

Dương Phàm bỗng buồn bã đứng lên:
- Giới luật trong cung nghiêm khắc, nhìn được nhưng ăn không được, vậy làm sao bây giờ?

- Chàng cút đi!

Mặt Uyển Nhi đỏ ửng miệng xí một tiếng, sẵng giọng nói:
- Làm như người ta là dâm phụ hay sao?

Nàng khe khẽ gật đầu, cái cổ thon dài, như một con thiên nga trắng tự soi mình dưới nước, vừa tựa như một đóa sen cúi đầu e lệ, chân thành nói tình cảm nồng nàn:
- Người ta chỉ cần có thể thường thường thấy hình dáng của chàng, nghe giọng nói của chàng, thì đã hài lòng rồi...