Say Mộng Giang Sơn

Chương 767: Hồ Xuân Thủy gợn sóng




Thôi Đề cất cao giọng nói:
- Thật là ngu ngốc cho rằng như vậy, chúng ta hiện tại cần phải theo thời thế, tiếp tục mở rộng thế lực nhất mạch Lý Đường. Chỉ cần thế lực của chúng ta trong triều có thể hình thành một lực lượng lớn nhất, để tránh sau này xuất hiện hỗn loạn, bệ hạ cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì lấy tông thất Lý Đường làm Thái Tử.

Tống Chi Tốn hơi cau mày, phản bác:
- Lời nói Đại Lang dĩ nhiên là có lý, nhưng thực tế không thể thực hiện được. Tình hình trong triều đình hiện tại là Nhị Trương Nhất Phái, Lương Vương một phái, Ngụy vương một phái, Địch Công và Diêu Sùng, Ngụy Tri Cổ lại tách ra đi theo Tương Vương và Lư Lăng Vương, cả triều đình, ngoại trừ số ít phái ngoan cố kiên trì giữ trung lập, đã bị các phái khắp nơi chia cắt không còn, còn lực lượng nào để chúng ta tranh thủ chứ?

Thái Bình công chúa gật đầu nói:
- Lời nói Chi Tốn không sai, kỳ thật đối với bổn cung mà nói, bất kể là trung với Tương Vương hay là trung với Lư Lăng Vương, đều là nhất mạch của Lý Đường ta, mặc kệ bọn họ bên trong ai lớn mạnh hơn, đối với bổn cung mà nói đều không là vấn đề, vấn đề bây giờ là ngay cả hợp sức ba nơi của ta lại, cũng chống không lại Nhị Trương, Nhị Võ.

Phượng Các Xá Nhân Vi Tự Lập lập tức nghiêm mặt nói:
- Lời công chúa nói sai rồi, chính vì chúng ta yếu, mới cần phải hợp lại. Công chúa một lòng vì giang san Đại Đường mà suy nghĩ, có thể Tương Vương phái và Lư Lăng phái đều có tư tâm, há có thể khắp nơi đồng tâm hiệp lực sao? Người có thể tranh giành, ngay cả phái Tương vương và phái Lư Lăng cũng cố gắng, công chúa cũng không thể bỏ qua.

Thôi Đề cũng nói:
- Không sai, quyền lực nắm giữ trong tay người khác, chung quy cũng không bằng nắm trong tay của mình. Có một số người tuy rằng trung với Lý Đường, nhưng cũng không có gì bảo đảm là người đó không có những ham muốn riêng tư, chỉ có công chúa, bản thân vì hoàng tộc Lý Đường, hễ có việc gì đều suy nghĩ cho giang san xã tắc, cho nên mặc dù là người của phái Tương Vương và phái Lư Lăng có ý, chúng ta cũng không thể buông tay, cần tranh thì phải tranh.

Thái Bình công chúa gật đầu thụ giáo, nói:
- Thái Bình xin thụ giáo. Bổn cung vốn chỉ là lo lắng nếu như tham gia tranh đoạt, sẽ làm Nhị Trương, Nhị Võ từ đó mưu lợi bất chính. Đồng ý rằng lời nói của hai ngươi không phải là không có lý, vì để tránh nghiệp lớn chưa thành, huynh đệ tương tàn, bổn cung không dễ dàng bỏ qua.

Thái Bình công chúa bày tỏ thái độ rõ ràng, Thôi Đề mới quay lại vấn đề chính:
- Thế lực trong triều đã chia cắt hết rồi, chúng ta sao không theo lối khác, từ nơi khác mà bắt tay vào làm? Nếu như dẫn vào nước sống, bơm vào máu mới, đồng thời nỗ lực chiêu nạp môn hạ về cho công chúa, đó không phải đã phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt sao?

Vi Tự Lập không vui nói:
- Đại Lang. Ông cũng đừng có thừa nước đục thả câu, ngươi nói xem xem như thế nào là dẫn nước sống vào?

Thôi đề nói:
- Nữ hoàng đăng cơ tới nay, đa số dùng chư vương Võ thị và con rễ Võ thị làm Tế tửu, những người này phần lớn ngả ngớn không văn hóa. Tất cả sự chỉ định làm Bác sĩ, trợ giáo cũng phần nhiều là kết đảng thân thích, những người này không làm việc đàng hoàng. Trong mười năm, kinh thành các phủ học đều đã bị bỏ bê.

Hiện nay, con cháu của vương công đại thần không hề thi cử, chỉ qua tiến cử mà vào làm quan. Nhưng những năm gần đây Võ thị chuyên quyền, có thể tiến cử vào làm quan nếu không phải là con cháu Võ thị thì cũng là người thân tín của Võ thị. Nếu như chúng ta có thể trình lên khuyên ngăn hoàng đế, dốc sức chỉnh đốn quốc học, cấm con cháu quan lại không qua thi cử mà làm quan, như vậy...

Thôi Đề không nói gì thêm, chỉ là mỉm cười đưa mắt nhìn mọi người.

Tống Chi Tốn vuốt râu suy nghĩ một lát, gật đầu nói
- Theo ngu ý của ta, kế hoạch này có thể thực hiện. Con cháu đại thần, dạy dỗ nghiêm ngặt, mặc dù không đi học, cũng chăm học không ngừng, so với con cháu của những nhà phú quý mới không thể so sánh với nhau được. Nếu như ngăn chặn đường tiến cử của bọn họ, khiến họ phải qua thi cử, bằng vào tài học của họ, có thể làm quan tất nhiên phần lớn là con cháu cựu thần, nếu như chúng ta có thể mưu tính trước, đoạt lấy vị trí Tế tửu, Bác sĩ, tất cả môn sinh của thiên tử tự nhiên sẽ trở thành người của chúng ta.

Tinh thần Thái Bình công chúa phấn chấn, nhưng nàng ngẫm nghĩ một chút, lại cảm thấy kế hoạch này chưa đủ tinh tế, liền nói:
- Chủ ý này mặc dù hay nhưng có một vấn đề...

Thái Bình công chúa còn chưa nói thêm, quản gia Lý Dịch liền nhẹ nhàng đi tới, đã cắt đứt lới nàng.

Lý Dịch thì thầm vào tai Thái Bình công chúa vài câu, hai mắt Thái Bình công chúa lập tức sáng lên, giống như đôi sao sáng rực rỡ trong bầu trời đêm.

- Nhị Lang đã trở về.

Thái Bình công chúa vui sướng trong lòng, hận không thể chấp cánh bay đến bên cạnh Dương Phàm, nhưng đưa mắt đến môn hạ đang nghị sự, lửa tình rực cháy trong lòng công chúa lại hạ xuống. Nàng nén xúc động trong lòng xuống, khẽ gật đầu, ra hiệu nàng đã biết.

Chờ Lý Dịch khom người lui ra, Thái Bình công chúa quay về phía mọi người nói:
- Chúng ta tiếp tục. Bổn cung lo lắng là, vì Mẫu hoàng khôn khéo, kế sách này một khi dâng lên, mẫu hoàng sẽ phát hiện sự ảo diệu bên trong, nếu như mẫu hoàng phát hiện chúng ta có mưu đồ khác, chắc chắn sẽ không đồng ý.

Vi Tự Lập ngẫm nghĩ một chút, đề nghị:
- Thần vẫn còn một cách, chúng ta có thể thay vào đó là trình lên một vấn đề khuyên ngăn khác, để gây sự chú ý của bệ hạ, đem việc chỉnh đốn quốc học trở thành một việc tầm thường nhét vào đó, như vậy có thể giấu được mục đích thật sự của chúng ta, hơn nữa bệ hạ mặc dù không đồng ý việc thứ nhất, cũng dễ dàng gật đầu ở chuyện thứ hai.

Đế vương có mưu tính của đế vương, đại thần thì có thủ đoạn của đại thần, mà tùy tùng tự nhiên có sự thông minh riêng của họ, lời nói của Vi Tự Lập đúng là một số thuộc hạ và bề tôi vì muốn cho điều can gián chính có thể được thông qua, mà đưa ra một số phương pháp.

Thái Bình công chúa gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành, lập tức hy vọng mà nhìn về phía mọi người:
- Như vậy... Chúng ta lấy việc gì để che giấu chuyện này?

Thôi Đề vỗ vỗ hai tay, phấn khởi nói:
- Ta có một kế!

Đôi mắt đẹp của Thái Bình công chúa lập tức đặt trên người hắn, hớn hở nói:
- Mời Đại Lang nói.

Thôi Đề nói
- Từ Thủy Củng đến nay, quan viên cùng các thân hữu bị Chu Hưng, Lai Tuấn Thần và nhóm ác quan mưu hại, đến nay lưu lạc long đong, chưa được tha thứ. Mà ngày nay lớp ác quan này đã tan vỡ, đã điều tra rõ bọn chúng trong thời kỳ nhậm chức rầm rộ án oan, chúng ta có thể dựa vào việc này làm lý do, cầu xin triều đình một lần nữa thẩm tra xử lý việc này, có thể tranh thủ được lòng người trong thiên hạ. Còn việc chỉnh đốn quốc học, sau đó có thể kèm theo việc này, tin rằng bất kể hoàng đế hay là triều đình, sự quan tâm của họ sẽ chỉ là việc thứ nhất.

Thái Bình công chúa vỗ tay mừng rỡ:
- Kế này của Đại Lang thật không sai. Quyết định như vậy đi, Tự Lập, việc này chính là giao cho ngươi rồi!

Thái BÌnh lúc này thật sự vui mừng, cũng rất hài lòng.

Nàng ở thời kỳ thiếu nữ, sự truy cầu lớn nhất là tìm một đấng lang quân như ý, sống bên nhau đến bạc đầu, vợ chồng tôn trọng nhau. Trải qua sự đả kích từ cái chết đau thương của Tiết Thiệu và hoàng tộc Lý Đường cho tới chịu sự bức hại và đổi chác hôn nhân trải qua đau thương nối tiếp đau thương, thời kỳ đẹp đẽ và trong sáng của người thiếu nữ đã tan tành, Thái Bình đã không còn ngây ngô như ngày xưa nữa rồi.

Sự xuất hiện của Dương Phàm, đối với nàng phiêu bồng đúng là nơi gửi gấm tình yêu mới, nếu như nàng có thể gả cho Dương Phàm, thành vợ của hắn, sinh con đẻ cái cho hắn. Hoặc giả cuộc sống chủ yếu của nàng có thể làm lại từ đầu trở lại thành một thiếu nữ bắt đầu với bao mộng ước lớn lao. Nhưng cái này đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là một loại tham vọng xa vời.

Mặc dù xuất phát từ lòng chân thành, cuối cùng đã chiếm được tình cảm của người yêu, nhưng hôn nhân đã chôn vùi, hơn nữa không thể thoát khỏi, anh anh em em đối với bất kỳ người nào mà nói, đều không phải là tất cả của cuộc sống, không thể cùng người yêu của mình xe duyên, gia đình và con cái cũng không cách nào trở thành điều quan trọng trong cuộc đời nàng, đè nén sự buồn khổ bên trong của Thái Bình cuối cùng đã tìm được một loại gửi gắm khác.

Cùng người đấu trí đấu dũng, nghiên cứu mưu lược. Tuy rằng nàng không ở triều đình, nhưng có thể âm thầm ảnh hưởng hết thảy trên triều đình, nắm đại quyền, là một loại độc dược khiến người ta phiêu phiêu, một khi đã nếm hương vị bên trong nó, rất ít người còn có thể thoát được sức hấp dẫn của nó. Thỉnh thoảng nàng không kiềm nổi ý tưởng: Nếu như của nàng càng lớn mạng, nếu như thế mạnh của mẫu hoàng không còn. Khi đó như thế nào?

Võ Tắc Thiên nếu như thời thiếu nữ không nhập cung, mà gả cho một gia đình giàu có bình thường, vậy sẽ thế nào? E rằng bà sẽ ở đồng ruộng ở nông thôn, ở trong thành mà xử lý cửa hàng được gọn gàng ngăn nắp, nhưng cuối cùng bà bất quá là một bà chủ tháo vát trong một gia đình.

Đời người có vô số cánh cửa, phía sau cánh cửa có vô số con đường, mỗi lần đẩy mở ra một cánh, mỗi khi bước chân trên một con đường, đều không thể biết trước được tương lai.

****

- A Lang! Cái này là hôm nay đưa tới..

Thống lĩnh thị vệ Nhâm Uy cầm một đống chồng công văn dày cộm, đang định giới thiệu với Dương Phàm một tý cái nào yêu cầu cần hắn phê duyệt gì đó, sắc mặt Dương Phàm đã nghiêm nghị nói:
- Ta vừa về, người mệt mỏi, mai nói sau!

- Ư...Là!

Nhâm Uy đáp lại một tiếng, Dương Phàm liền im lặng đi, từng bước đi ra ngoài. Nhâm Uy đi dọc theo con đường đá nhỏ quay về, đi qua mấy bụi tu trúc, chợt thấy trước cây tử đằng chổ hòn non bộ một cô nương duyên dáng xinh đẹp đứng đấy, đang ngây người nhìn một khóm hoa đã nở rộ.

Nhâm Uy ngừng bước, hướng về cô gái cười lên tiếng chào hỏi:
- Cổ cô nương, vẫn chưa nghỉ ngơi sao?

Cổ Trúc Đình ngẩng đầu nhìn một chút ánh sáng đỏ tươi trên bầu trời, kinh ngạc nói:
- Trời còn chưa tối, sao mà ngủ sớm được, người làm gì ở đây?

Nhâm Uy nói:
- Ta mang vài thứ thỉnh A Lang xem, nhưng A Lang nói đi đường gian nan, người mệt nhọc, đêm nay cần phải nghỉ ngơi. Cùng A Lang bôn ba đều cãm thấy mệt mỏi, Cổ cô nương thân là thân nữ nhi, ngược lại vẫn còn tinh thần.

Cổ Trúc Đình lườm hắn một cái, giận dữ nói:
- Ngươi nha, đúng là một thằng đần không có mắt!

Nhìn hình dáng Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng đi, Nhâm Uy đưa mắt suy nghĩ thật lâu, cũng không hiểu mình rốt cuộc ngu ngốc ra sao.

Cổ Trúc Đình đi ra hoa viên, khi đi vào cây cầu nhỏ bên cạnh, không kìm lòng được quay đầu nhìn màu xanh đậm của mái cong một góc Chu Hồng cách đó không xa, chợt nhớ lều trướng của Đột Quyết và cùng xe kéo đi về phía đông và cảnh tượng cùng Dương Phàm ôm nhau ngủ. Lúc đó lạnh và mệt mỏi, lúc này nghĩ đến, cảm giác dao động trong lòng.

Gió đêm chầm chậm lướt nhẹ làm lá sen trên mặt nước dao động, cũng làm lòng cô rối bời, hai má nàng nóng lên, người cảm thấy thân thể tê dại, có mùi vị gì đó không nói được, nàng bỗng nhiên có một chút tưởng nhớ cái ôm của người đàn ông kia và tiếng ngáy của hắn.

Dương Phàm phụ hai tay, từng bước đi vào hậu viện, nhìn không có ai xung quanh, đột nhiên vui mừng nhướng mày, tiếp tục bước tới, liền nhanh chóng hướng về phía chỗ ở của Tiểu Man.

- A Lang!

Ở dưới cây nho Đào Mai và Tam tỷ Nhi đang ngồi nói chuyện phiếm nhìn thấy nam chủ nhân, vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Dương Phàm không nghĩ tới việc dưới cây nho còn có hai người, nhanh chóng ổn định thân hình, hướng về phía họ ân cần cười, điềm đạm nói:
- Là Đào Mai và Tam Tỷ Nhi, người ta nói thiếu nữ tuổi dậy thì sẽ thay đổi, thiệt không giả chút nào, hơn nửa năm không gặp, mọi người đều xinh đẹp trở thành đại cô nương hết rồi, khà khà khà...

Đào Mai và Tam Tỷ Nhi liếc nhìn nhau, vẻ mặt có chút kỳ lạ. Trước mắt là vị nhân huynh với dưới cằm nhẵn bóng, không kể đến mái tóc bạc trắng, ngay cả râu cũng không có một sợi, hóa trang trưởng bối thật sự là miễn cường vô cùng.

Dương Phàm ho khan hai tiếng, lúng túng khoát tay nói:
- Không có việc gì nữa, các ngươi nghỉ ngơi đi!

Hai cô gái không hiểu gì liền rời khỏi, Dương Phàm nheo mắt nhìn họ, hai cô gái vừa vòng qua khóm hoa, hắn xoa xoa tay, giống như khỉ ăn trộm đào, khẽ nhấc chân lên, lén lén đi vào phòng ngủ...