Say Mộng Giang Sơn

Chương 765: Nhà? tình




- Được!

Võ Tam Tư vô cùng vui mừng, vỗ mạnh vai Dương Phàm, hưng phấn nói:
- Suy nghĩ của Nhị Lang, vừa lúc hợp với cách nghĩ của bổn vương! Ha ha, bổn vương cũng đang có ý này, chỉ có điều lo lắng ngươi không muốn từ bỏ con đường làm quan văn trở lại quân lữ mà thôi! Giờ thì tốt rồi, nếu Nhị Lang cũng có tính toán như thế, bổn vương bảo đảm ngươi được quay lại Bách Kỵ.

Nói tới đây, thanh âm của Võ Tam Tư chợt giảm đi, nhìn bốn phía, hơi nghiêng người về trước, quỷ bí nói:
- Trong triều sợ sắp sinh biến, Nhị Lang trở về quân lữ, chính là đại triển thân thủ!

Dương Phàm hơi kinh hãi, nói:
- Sao lại nói vậy?

Sắc mặt Võ Tam Tư âm trầm xuống, cắn chặt răng nói:
- Khiết Đan tạo phản, đánh ra khẩu hiệu “Vì Lư Lăng, Tương Vương”, Đột Quyết xâm lấn, lại đánh ra khẩu hiệu “Thay Lý phạt Chu”, ngay cả lão tặc Địch Nhân Kiệt này cũng nhân cơ hội đánh ra cờ hiệu Thái tử để mê hoặc lòng người.

Theo tin tức bổn thái tử nhận được, khi Bệ hạ nghe nói tin tức này, liên tiếp vài ngày không nói câu gì. Không lâu sau, Bệ hạ liền hỏi tới ẩm thực của Đông cung, cho phép vài vị Hoàng thái tôn ra khỏi thành cưỡi ngựa, đạp thanh, đối với tin tức bên Phòng Châu cũng bắt đầu chú ý đến, đây là chuyện trước đây chưa từng có!

Dương Phàm biến sắc, nói:
- Bệ hạ quyết định lập Thái tử rồi sao?

Võ Tam Tư lắc đầu, nói:
- Theo tin tức bổn vương có được, dường như còn chưa quyết định. Tuy nhiên, Bệ hạ tâm tư như biển, khó mà đoán được, chúng ta không thể không đề phòng, ngươi rút quân về ở bên trong, cần phải mau chóng nắm được một đội nhân mã của ngươi, sau khi Bệ hạ trăm tuổi, một khi sinh biến, chúng ta cũng có thể...

Võ Tam Tư nắm tay, chậm rãi mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên, sau đó chậm rãi cuốn lại, nặng nề mà ấn đến trên gối.

Dương Phàm ngầm hiểu động tác kia, nói:
- Vi thần đã hiểu!

Võ Tam Tư tay giơ lên, chúi vai xuống phía hắn, trầm giọng nói:
- Nếu Cô ngồi trên thiên hạ, tất không bạc đãi ngươi rồi!

Dương Phàm nghiêm nghị nói:
- Đương nhiên nguyện hiệu lực vì Vương gia!

Võ Tam Tư hài lòng gật gật đầu. Nói:
- Ừ! Ngươi về nhà nghỉ ngơi, chuyện trở về Bách Kỵ, cứ để bổn vương lo.

Dương Phàm nói:
- Vâng! Vương gia vội vàng như thế, là muốn tiến cung?

Võ Tam Tư lộ ra vài phần đắc ý. Nói:
- Không tồi! Bệ hạ đang giao phó bổn vương phụ trách trùng tu lại Thiên Đường và Minh Đường, đúc Cửu Đỉnh, hiện giờ Thiên Đường và Minh Đường còn chưa xây xong, nhưng Cửu Đỉnh thì sắp xong rồi!

Võ Tam Tư cười nói:
- Cửu Đỉnh tiêu hao tổng cộng năm mươi sáu vạn bảy trăm cân đồng, lấy Vĩnh Xương đỉnh làm đỉnh đầu, cao một trượng tám thước, còn lại tám đỉnh cao một trượng bốn thước, cực kỳ rộng, cực kỳ đồ sộ. Bổn vương nghĩ, Hà Bắc đại thắng, Cửu Đỉnh cần phải hoàn thành trước ngày ban thưởng, vừa lúc kịp lộ rõ uy chấn Cửu Châu, độc tôn vũ nội của Bệ hạ.

Dương Phàm thở dài, thản nhiên nói:
- Vương gia thật hiếu tâm với Bệ hạ, Bệ hạ thực nên lựa chọn Vương gia ngài làm hoàng Thái Tử mới đúng.

Võ Tam Tư cười ha ha, tiếng cười chưa xong, bỗng sắc mặt trầm xuống:
- Nhưng hận hai người Đán – Hiển không chết, nếu không, địa vị Thái tử này sao khó quyết định như thế chứ!

****

Thành Nam Lạc Dương, phường Gia Khánh.

Ninh Kha đã ở trong này một mùa đông rồi.

Thật ra, trước khi mùa đông đến nàng nên quay về Trường An, nhưng bệnh tình đột ngột tăng thêm, Thuyền Nương không dám để nàng lặn lội đường xa, vì thế chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này, mời danh y Lạc Dương khám và chữa bệnh. Nhưng bệnh tình của Ninh Kha vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp, Độc Cô Vũ nghe hỏi, lo lắng bênh tình của muội muội, cũng từ Trường An chạy đến.

Danh y Lạc Dương Khương Thế Thuần nhận được khoản tiền lớn của Độc Cô thế gia, hiện giờ đã ở trong phủ lâu dài, đặc biệt phối dược trị liệu cho Ninh Kha.

Trong viện hết sức yên tĩnh, có vài tiếng chim chóc líu lo trên cây, đã bị tiểu nha hoàn cầm cán dài đuổi chúng đi rồi.

Trên giường khuê, Ninh Kha mệt mỏi tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong phòng mờ tối, tựa như đã là hoàng hôn rồi.

Khi nàng đau đớn đã bất tỉnh, lúc đó hình như vẫn là buổi sáng, Ninh Kha suy yếu sờ lên người, đầu đau đớn khó chịu, mồ hôi ra như tương, tuy nhiên bây giờ trên người không có cảm giác dinh dính, quần áo đã đổi rồi, Thuyền Nương biết rằng nàng ưa sạch sẽ, hẳn là đã đổi y phục cho nàng.

Ninh Kha nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, giơ tay đặt nhẹ lên trán mình, cổ tay gầy tong teo, cổ tay nổi gân xanh biếc vốn không to giờ càng gầy guộc, mùa đông này, nàng đã chịu đủ giày vò, thân mình càng lúc càng gầy, cằm nhọn hoắt, dung nhan tiều tụy, chỉ có đôi mắt vẫn to sáng như trước.

Thuyền Nương nghe tiếng rên rỉ yếu ớt, vội vàng đi đến bên giường, khẽ gọi:
- Cô nương!

Ninh Kha cúi đầu nói:
- Trời tối rồi sao?

Thuyền Nương vội vàng lắc đầu:
- Chưa, ta sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nương, đã che rèm cửa sổ rồi.

Nói xong, nàng đi tới cửa sổ, vén rèm cửa nhung rất dầy sang hai bên, khẽ mở cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời xuyên qua, gió xuân mới mẻ cũng khẽ len vào.

Ninh Kha hơi nheo mắt lại, khẽ hít sâu hơi thở mùa xuân tràn vào kia.

Thuyền Nương trở lại bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé gầy như que củi của Ninh Kha, hạ thấp giọng nói:
- Cô nương, Dương Phàm hồi kinh rồi.

- Hả?

Ánh mắt Ninh Kha chợt sáng lên, Thuyền Nương nói:
- Cô nương có muốn đi gặp hắn, tâm sự với hắn hay không.

Ánh mắt Ninh Kha lại ảm đạm xuống, khẽ vuốt hai gò má gầy của mình, sâu kín nói:
- Không gặp, gặp hắn làm gì? Lúc này đây, ta rốt cuộc có thể đi ra khỏi nhà, có thể đi xa như vậy, nhìn thấy sơn thủy nhiều như vậy....ta....đã rất vui rồi.

Thuyền Nương nói:
- Cô nương...

Ninh Kha nhẹ nhàng nhếch môi, kiên quyết lắc lắc đầu, trầm mặc sau một lúc lâu, lại sâu kín nói:
- Ta..chỉ là một phế nhân, liên lụy huynh trưởng phải bỏ gia nghiệp lớn như vậy, luôn ở bên cạnh ta, ngày ngày lo lắng cho ta. Ta thật là đã liên lụy mọi người...

Thuyền Nương nóng nảy cầm tay nàng áp lên tim mình, nói:
- Sao cô nương có thể nói như thế, dưới gầm trời này, tỳ tử chưa thấy ai trí tuệ như cô nương, lanh lợi như cô nương, cô nương là cô gái tốt nhất trong thiên hạ!

Ninh Kha thẫn thờ nhìn bức rèm lay động, khẽ nói:
- Nhưng....đó lại không phải điều ta muốn. Ta chỉ mong...chỉ mong không sống vất vả như thế....

Khẽ thở dài, Ninh Kha lại mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Thuyền Nương nhẹ nhàng nắm bàn tay khô gầy nhỏ bé của nàng, nước mắt đã rơi đầy hai gò má...

*****

Phòng khách của Dương gia không lớn hơn là mấy khi Dương Phàm ở trong kinh.

Trên mặt đất phủ lên xốp thảm, hai đứa trẻ một trước một sau, bước đi chập chững.

Đứa bé đi trước nhìn thấp hơn một chút, mái tóc cạo kiểu ấm trà che đằng trước, mặc quần yếm, giống như một chim cánh cụt nhỏ bé đi đến trước cái giá bác cổ, nhảy mũi chân đến vách tường nhìn một bộ bình gốm có hoa văn hai con chim quái thú thời Hán

- Ôi, tiểu tổ tông của ta, thứ này cũng không thể va. Đó là cha con kiếm được về bổ sung mặt tiền cửa hàng đấy.

Đang ngồi ở trên bàn thanh đao của Dương Phàm, Tiểu Man quay đầu thấy, khẩn trương chạy tới, đét lên cái mông nhỏ của cậu, gỡ tay cậu xuống.

Dương Niệm Tổ mất hứng kêu to vài tiếng, thấy mẹ thật sự không cho mình đụng vào, lúc này mới bỏ qua, từ chối cái ôm của mẹ, chập chững chạy về phía trước.

Tiểu Man thở phào, nhưng vừa mới quay đầu lại, lại thấy khuê nữ bảo bối của mình đang ngồi xổm trước bình phong thập nhị phiến, đang thò cánh tay nhỏ bé vào khe hở của bình phong, cào cào, Tiểu Man lại vội vàng chạy lại, khiển trách:
- Con gái yêu ơi, thế là không đáng yêu rồi, cái này còn chưa lau, nhiều bụi bẩn lắm. Đào Mai, Đào Mai, mau lấy khăn, lấy chậu nước tới.

Bộp.........

Phía sau có tiếng vang thật lớn, Tiểu Man quay đầu nhìn Dương đại thiếu gia bỗng nhiên chạy tới đẩy ngã giàn chậu hoa giữ cửa, giàn chậu hoa ngã xuống đất, vỡ thành mấy mảnh, Dương Niệm Tổ quá sợ hãi, đầu tiên là ngây ra, sau đó lập tức bỏ chạy, hai cái chân ngắn chằm về phía vòng ôm của mẹ cậu.

- Tiểu tử hư này, con đã làm vỡ mấy chậu hoa rồi hả?

Tiểu Man giận giữ vỗ vỗ lên giường La Hán mấy cái, Dương Niệm Tổ thấy thế, vội nhếch mũi chân lên, cũng giơ tay đập mạnh vào giường, mở to mắt với mẹ, kêu hai tiếng “a a”, vẻ mặt, động tác, thậm chí giọng điệu giống Tiểu Man như đúc.

- Ôi, con thật là hư, còn bắt chước mẹ phải không?

Tiểu Man lại giận giữ vỗ ba cái ở giường La Hán. Học tập của Dương Niệm Tổ vô cùng mãnh liệt, lập tức làm theo, không một chút sợ sệt.

Tiểu Man bị tức giận ngồi lên giường, nói:
- Đi, làm đi, con đi làm đi, đợi cha con về, xem cha con xử lý con thế nào!

Chỉ trong chớp mắt, Dương Tư Dung bị nàng không để ý lại chạy đến cạnh bàn, giơ cánh tay nhỏ bé cầm lấy thanh đao.

- Không thể đụng vào! Cái này không thể đụng vào!

Tiểu Man lại vội vàng chạy tới, giữ thanh đao, sau đó cực kỳ nhanh chóng rút tay về, nhíu mày lại, làm bộ dạng hết sức đau khổ, nói:
- YAA.A.A..! Đau quá!

Dương Tư Dung thấy vậy, cũng đưa tay ra, cô bén không với được thanh đao, tay nhỏ bé sờ soạng chân bàn, sau đó rút về cực kỳ nhanh, cũng cẩn thận nhướng mày lên, non nớt kêu:
- YAA.A.A..! Đau!

Tiểu Man bị cô bé làm bật cười, gõ khẽ lên đầu cô bé, sẵng giọng:
- Con đó, còn con nữa, sao mẹ lại sinh ra hai đứa con bướng bỉnh như thế, các con cứ đợi đi, cha con rất mau trở về, đợi cha về rồi, hừ, các con bướng bỉnh như vậy, cha con không đánh mông các con mới là lạ đấy.

Dương Tư Dung u ơ nói:
- Phụ thân...mông...

Dương Niệm Tổ là bé trai, học nói chậm hơn so với tỷ tỷ, cũng u ơ nói theo:
- Mông...mông...tám vạn!

Tiểu Man trừng mắt hạnh, nói:
- Đúng, tám vạn, đánh mông con tám vạn cái!

- Ta cũng không cam lòng! Con nhỏ mà, bướng bỉnh một chút mới có tiền đồ!
Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng nói, cả tiếng cười, Tiểu Man quay mạnh đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa, nước mắt bỗng nhiên tuôn xuống như mưa.

Từ lúc Dương Phàm sinh tử chưa rõ, lại đến lúc nhận được tin hắn còn sống, Tiểu Man tựa như từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục, lại từ Địa Ngục lên Thiên Đường, trái tim bị tra tấn không thể diễn tả nổi. Nàng nhớ, nàng nghĩ, nàng đau khổ, nàng rơi lệ, nàng vui mừng, mọi tư vị, giờ phút này cuối cùng đã thấy hắn bình yên trở về, dâng đến bên môi chỉ có nước mắt mặn chát.

- Lang quân!

Tiểu Man chảy nước mắt nhào vào ngực của hắn.

Dương Phàm ôm Tiểu Man thật chặt vào ngực, khẽ vỗ sau lưng nàng.

Hai tỷ đệ Tư Dung và Niệm Tổ kinh ngạc nhìn mẫu thân thất thố và người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.

Dương Phàm cũng trào dâng lệ nóng trên khóe mát, chợt thấy hai tỷ đệ đáng yêu, liền nhìn sang cười hiền hòa nói:
- Phụ thân đã trở lại!

Tư Dung và Niệm Tổ lập tức kinh hãi, Tư Dung reo lên:
- Mông, tám cái!
Nói xong quay đầu bỏ chạy, Niệm Tổ cũng chạy theo sát:
- Mông, tám vạn!

- Ôi!

Dương Niệm Tổ ngã nhào một cái trên tấm thảm, vội vàng lăn lông lốc đứng lên, kêu to:
- Mông, tám vạn!
Bỏ trốn mất dạng.