Say Mộng Giang Sơn

Chương 760: Thập diện mai phục




Trong khi năm vạn kỵ binh Đột Quyết còn kém một ngày lộ trình mới đuổi tới Tùng Mạc Đô Đốc phủ, Mã Kiều suất kĩnh mười tên lính cường tráng đã phong trần mệt mỏi mà đuổi tới U châu.

Khi Lâu Sư Đức đóng quân tại đây nhận được tin tức của Mã Kiều, lập tức truyền tin cho Võ Du Nghi kẻ vẫn nắm giữ gần nửa binh mã không chịu giao ra binh quyền, co đầu rút cổ trong thành Đàn Châu, cùng với Sa Trá Trung Nghĩa đang trụ tại nam tuyến, Lý Đa Tộ tại đông tuyến, mấy lộ đại quân cùng lúc khởi hành, bày ra “thập diện mai phục”.

Khi các lộ quân bên này vừa dừng chân, Phí Mạt liền một đường chạy như điên tới Thanh Long vịnh nơi Tôn Vạn Vinh dừng chân.

Tôn Vạn Vinh vừa nghe Tân thành bị tập kích, cha mẹ, người thân rơi vào tay kẻ địch, em rể Ất Oan Vũ không rõ tung tích, những vật tư vũ khí cướp được trong mấy tháng này cũng rơi vào tay của bọn Đột Quyết, nhất thời như ngũ lôi oanh đỉnh.

Ông ta tuổi đã cao, cả đời bôn ba ngoài chiến trường, tinh thần và thể xác sớm đã mệt mỏi, lại nghe được tin tức này, chịu đả kích lớn, cổ họng ngòn ngọt, phun ra ngụm máu tươi. Chờ ông ta tỉnh lại, dĩ nhiên đại thế đã mất, trong lúc ông ta ngất đi, tin tức này đã lan truyền khắp toàn quân.

Mấy tên dũng sĩ vào sinh ra tử cùng Phí Mạt không biết tin tức này sẽ ảnh hưởng lớn đến quân tâm sĩ khí, bọn họ vẫn giống như trước đây cùng những bộ lạc khác tranh đoạt nguồn nước và đồng cỏ, nhanh chóng trực tiếp nói ra những chuyện đã phát sinh

Bọn họ thậm chí còn thêm mắm dặm muối, làm cho tình trạng tộc nhân càng thêm thảm, nói người Đột Quyết hung tàn hơn, mục đích của bọn họ kì thật rất đơn giản: kích thích thù hận của tộc nhân, cùng nhau giành lại Doanh châu, cứu thân nhân bọn họ trở về.

Thế nhưng bọn họ bây giờ đã không còn là những tên du mục như trước, mà đã trở thành quân đội viễn chinh bên ngoài, bên cạnh họ cũng không còn là đàn dê bò chỉ cần hai người là có thể chăm sóc tốt, bên cạnh họ lúc này là đại quân Chu như lang như hổ, tin tức này đã hủy đi bọn họ.

Như lời nói của Dương Phàm:
- Nếu bị chúng ta đánh bại, các ngươi chỉ cần bại một lần, liền không còn đường sống!

Này gọi là kỷ luật quân đội không nghiêm, không rèn luyện dưỡng thành cuộc sống quân ngũ trường kỳ, khi thế trận nghiêng về mình, họ như lang như hổ, ai cũng muốn tiên phong, vừa gặp phải ngăn trở to lớn, liền thành năm bè bảy cánh, một đám ô hợp dù từng người thân thể cường tráng, cũng không thể phát huy sức mạnh toàn quân nên có.

Tôn Vạn Vinh sau khi tỉnh lại, biết được tin tức đã lan truyền toàn quân, ông ta liền biết đại thế đã mất.

Biết rõ đường trở về có đại quân triều đình ngăn chặn, nhưng ông cũng không thể đưa ra được quyết sách nào khác. Phần đông tướng lĩnh hết sức phẫn nộ, không kìm nổi giận dữ gầm thét, đều tỏ vẻ muốn giành lại Doanh châu.

Tôn Vạn Vinh tự lực khó có thể xoay chuyển tình thế, chỉ đành đưa ra quyết định biết rõ sai lầm:
- Lựa chọn lộ tuyến gần nhất, ngày đêm tiến nhanh, giành lại Doanh châu.

Lý Đa Tộ sớm phục binh phía trước. Trước phục kích bọn họ trên tuyến đường buộc phải đi qua, sau đó lui về phòng tuyến sớm chuẩn bị để ngăn chặn, song phương ác chiến một ngày một đêm, Sa Trá Trung Nghĩa suất quân vây đành phía sau, chặt đứt đuôi của bọn họ cũng là một kích trí mạng.

May mắn đội quân của Tôn Vạn Vinh phần lớn là kỵ binh, lanh hoạt cường tráng, không đợi Sa Trá Trung Nghĩa hình thành vòng vây, bọn họ thoát khỏi vòng vây thẳng tiến hướng tây. Kết quả ở Ngọc Điền lại gặp phải Lâu đại bàn tử dẫn quân đánh giết, trận chiến này khiến cho tổn binh hao tướng, Tôn Vạn Vinh chỉ còn lại hơn hai vạn lỵ binh vượt qua Ngư Dương chạy về phía đông bắc.

Lúc này, ông không phải vì hồi binh cứu viện cho tộc nhân, mà chỉ muốn bảo toàn lực lượng của nhánh quân này. Kết quả vượt qua Ngư Dương, vừa ra khỏi trường thành, lại bị đánh lén: bị tộc Hề phục kích.

Hề vương biết được Đột Quyết cùng Đại Chu liên minh, phá tan hang ổ của Tôn Vạn Vinh. Dưới sự kinh hãi lập tức thu binh, triệu tập mưu thần khẩn cấp bàn bạc kế hoạch, quyết định đầu quân triều đình. Vì muốn lập công chuộc tội, y lần nữa phái binh mã, chẳng qua vốn là đồng minh của Tôn Vạn Vinh nay đã trở thành địch nhân của ông ta.

Tôn Vạn Vinh vạn lần không ngờ được Hề vương chỉ là ngọn cỏ đầu tường, một trận chiến liền đánh tan toàn bộ nhân mã của ông. Tôn Vạn Vinh thống lĩnh binh mã của mình chạy trốn về phía tây, muốn đi qua Hề quốc rộng lớn để trở lại địa bàn Khiết Đan, ai ngờ đón đầu lại là thần binh đạo tổng quản Dương Huyền Cơ.

Dương Huyền Cơ vốn áp tải Võ Du Nghi về phía bắc, kết quả Võ Du Nghi vừa đến Hà Bắc, chạy trốn trong thành, không bao giờ trở ra, mấy viên đại tướng cũng bị y bắt giữ, kìm hãm hành động của bọn chúng, Dương Huyền Cơ không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi trong thành Đàn châu “ nghỉ ngơi dưỡng sức”.

Lúc này, Lâu Sư Đức nhận được tin tức hang ổ của người Khiết Đan, quân tâm đại loạn, trước lại có chiếu thư của Võ Tắc Thiên nghiêm từ răn dạy, mới khiến cho Võ Du Nghi hạ quyết tâm phái vài viên tướng dưới quyền tham dự vào việc bao vây tiễu trừ, mà Dương Huyền Cơ là một trong những lộ binh đó.

Tôn Vạn Vinh bị đón đầu ngăn cản, lại trốn theo hướng đông, lại gặp phải một lộ nhân mã khác dưới trướng Võ Du Nghi, thống lĩnh binh mã là tiền quân tổng quản Trương Cửu Lễ, quân Khiết Đan lúc này hoàn toàn mất hồn mất vía, căn bản không còn lòng dạ ham chiến, song phương quần chiến một trận,
Tôn Vạn Vinh lần nữa dẫn theo bộ binh trốn chạy.

Khắp nơi mịt mờ, dường như xung quanh đều là ohục binh, Tôn Vạn Vinh hốt hoảng chạy trốn, có đường liền chạy, kết quả càng chạy càng xa Doanh châu, hoàng hôn buông xuống, Tôn Vạn Vinh hạ lệnh cho tàn quân cắm trại tại một mảnh rừng, kiểm kê nhân mã, mấy viên đạ tướng bị thất lạc, những chiến tướng dũng mãnh nhất trong lúc loạn chiến khồn biết đã bị giết chết ở nơi nào, lúc này lưu lại bên cạnh ông ta chưa đầy ba nghìn quân, người nào hầu như cũng bị thương, thấy tình cảnh này, Tôn Vạn Vinh không khỏi lệ rơi đầy mặt.

Lúc ánh trăng treo trên ngọn liễu, Phí Mạt ra ngoài thăm dò tình hình đã trở lại, y ở phụ cận một khe núi tìm được vài hộ người miền núi, sau khi nghe ngóng mới biết được bọn họ thế những đã chạy trốn tới Lộ huyện( nay là Thông châu) cách U châu rất gần.

Tôn Vạn Vinh nghe Phí Mạc bẩm báo xong, không khỏi trầm mặc. Hiện tại màn đêm u ám, nhất thời có thể ẩn thân, nhưng bình minh ngày mai, ông ta muốn trốn còn khó hơn lên trời, nếu ông ta đoán không nhầm…quân đội Đại Chu đã phong tỏa hết thông đạo về phương bắc.

Trong rừng, lửa trại thê lương được đốt lên, ánh lửa đỏ cũng không che hết sắc mặt tái nhợt của Tôn Vạn Vinh. Ánh lửa nhảy múa trên không trung, khi ánh lên mặt, liền biến thành màu trắng tro tàn, Tôn Vạn Vinh ngồi đằng kia vẫn chưa hề động qua, trên tóc rất nhanh phủ một tầng tro tàn, như nhiễm một tầng sương.

Phí Mạt nhìn Tôn Vạn Vinh trầm mặc, bất an nói:
- Đại nguyên soái, chúng ta hiện tại phải làm gì, các huynh đệ đều có chút bàng hoàng thất thố, còn chờ vào kế hoạch của đại nguyên soái, mới quyết định hành động.

Tôn Vạn Vinh lặng yên lắc đầu, chán nản nói:
- Mọi hy vọng lúc này chính là hàng Đường, thế nhưng quân Đường bỏ mạng trong tay ta hơn hai trăm người, nếu như hàng quân Đường, ta chỉ có con đường chết không nghi ngờ. Nếu chạy về Đột Quyết, Đột Quyết cũng có phần lưỡng lự, Mặc Xuyết dù dung nạp được kẻ khác cũng quyết không tha cho ta. Nếu hướng về Tân La…, binh mã của Lý Đa Tộ sớm phá hủy con đường phía đông, chuyến đi này tuyệt không còn hy vọng. Nếu về Doanh châu, Tân thành bị tàn phá không còn gì. Lục bộ lạc còn lại vì bảo vệ chính mình, tuyệt không thể chứa chấp ta, ta còn có thể chạy về đâu? Còn chạy về nơi nào!

Tôn Vạn Vinh dùng sức bẻ một đoạn càng khô, “ rắc” một tiếng bẻ gãy làm hai đoạn.

Phí Mạt há miệng thở dốc, một câu cũng không thể nói.

Phí Mạt yên lặng ngồi xuống bên cạnh ông ta, quay đầu nhìn lại những binh lính mệt mỏi dựa vào gốc cây trong rừng, thở dài thật sâu.

Tôn Vạn Vinh ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên không trung.

Ánh trăng như sương chiếu lên chòm râu của ông ta, chòm râu nhẹ lay động trong gió.

Xuất thần một lúc, Tôn Vạn Vinh mới nói:
- Tám bộ lạc Khiết Đan, mỗi người đều mang dị tâm, nếu không phải như vậy, cho dù là quân Đường hay người Đột Quyết sao có thể thắng ta dễ dàng như vậy! Nếu như, lưu lại sáu bộ lạc Khiết Đan của Doanh châu có thể gợi nhớ giao tình đồng tộc, càng thêm bảo hộ tộc nhân chúng ta, chúng ta không thể thất bại như thế này?

Ông ta lắc đầu cười khổ, trịnh trọng nói với Phí Mạt:
- Phí Mạt, ngươi nhớ kĩ, bát bộ lạc Khiết Đan nếu không thể thống nhất, cho dù tiếp tục chịu khổ, cũng không thể giuơng cờ tạo phản, kia chỉ mang đến tai học cho chúng ta mà thôi. Người Khiết Đan chúng ta muốn đứng lên, bát bộ lạc nhất định phải đoàn kết một lòng, siết thành một nắm tay!

- Vâng! Lời nói của đại nguyên soái ta sẽ nhớ kỹ!

Phí Mạt nói xong, lại ngượng ngùng mà nói:
- Nhưng… lời này của đại nguyên soái hẳn nên dặn dò Lạc Vụ Chỉnh, Hà A Tiểu bọn họ mới phải, ta… ta làm gì có tư cách nghe được lần răn dạy này của đại nguyên soái.

- Không nên xem nhẹ bản thân. Không ai từ nhỏ đã là anh hùng!

Tôn Vạn Vinh vỗ vỗ vai y:
- Hà A Tiểu, Lạc Vụ Chỉnh bọn họ đều phải đánh trận, không biết có thể sống sót hay không, hiện lời nói này, ta cũng chỉ có thể dặn dò ngươi!

Ông ta chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi, đột nhiên cao giọng quát:
- Người tới!

Tuy rằng chinh chiến một ngày, trốn chạy một ngày, tộc nhân ai cũng đều sức cùng lực kiệt, Tôn Vạn Vinh trầm giọng quát một tiếng, mấy tên đầu lĩnh cùng thân binh bên cạnh nhanh chóng xuất hiện trước mặt ông ta.

Tôn Vạn Vinh ngưng mắt nhìn Phí Mạt, đột nhiên rút ra thanh đao, đặt lên đầu vai Phí Mạt, trầm giọng nói:
- Quỳ xuống!

- Đại nguyên soái…

Phí Mạt tuy vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh quỳ trước mặt Tôn Vạn Vinh.

Tôn Vạn Vinh trang nghiêm nói:
- Ngươi, thủ lĩnh bộ lạc Điệt Lạt, Điệt Lạc tuy chỉ là một bộ lạc nhỏ của tộc ta, nhưng bộ lạc ngươi trước nay luôn thiện chiến, dũng cảm, nổi danh dũng sĩ bộ lạc. Nay, ta đem bản thân cùng bộ lạc Khả Hãn đều giao cho ngươi, do người bảo hộ, dẫn dắt bọn họ!

Phí Mạt kinh ngạc há to miệng, thật lâu mới phản ứng lại, kinh hoảng nói:
- Không không không, đại nguyên soái, ta không được, ta…ta chưa có bản lĩnh quản lý bộ lạc lớn như vậy.

Tôn Vạn Vinh cảm thấy chát đắng, nói:
- Có thể lớn bao nhiêu? Bộ lạc của chúng ta đã không có bao nhiêu người, nếu lúc này tam bộ lạc không thể đoàn kết, sớm muộn cũng bị những bộ lạc khác thâu tóm.

Ông ta phấn chấn tinh thần một chút, lại nói:
- Ngươi hãy nghe, ta hiện tại đem bộ lạc của ta và Lý Tận Trung nhập vào bộ lạc của ngươi. Nếu ngươi muốn cho tân bộ lạc yên ổn, hưng thịnh, phải không ngừng hùng mạnh, thẳng đến khi các ngươi có được thực lực thống nhất bát bộ lạc!

Phí Mạt chân tay luống cuống, lúng túng nói:
- Ta…ta sao được? Ta không được…

Tôn Vạn Vinh quả quyết nói:
- Ngươi không được, còn con ngươi! Con của ngươi không được còn tôn tử của ngươi! Đem mệnh lệnh của ta trở thành tổ huấn của ngươi, đời đời lưu truyền cho con cháu, một ngày nào đó gia tộc của ngươi sẽ xuất hiện một hậu đại trí dũng song toàn, có thể hoàn thành di mệnh hôm nay của ta!

Phí Mạt kinh ngạc nói:
- Đại nguyên soái, chúng ta… hiện giờ thân ở trung vây, sinh tử khó liệu, chuyện về sau… vẫn là phá được vòng vây mới nói đi.

Tôn Vạn Vinh khóe miệng mang một tia cười cổ quái:
- Chuyện lúc này, ta sẽ giải quyết, đây là chuyện mà thủ lĩnh ta phải làm, cũng là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì các ngươi! Ta dùng cái chết của mình, đổi một con đường sống cho các ngươi! Nhớ kỹ, ta là bị các ngươi giết chết, chỉ có như vậy các người mới được trều đình đặc xá, ban cho đất đai, khiến cho tộc nhân được an cư!

Tất cả đầu lĩnh đều kinh hãi, ngẩng đầu nhìn ông ta:
- Đại nguyên soái!

Vài người nhanh nhẹn phản ứng nhanh sẵn sàng nhảy bổ vào ngăn cản ông ta.

- Cần phải tuân theo di mệnh của ta, đừng để ta phải chết vô ích!

Tôn Vạn Vinh ngữ khí âm vang, tựa như âm thanh kim thạch, vừa dứt lời, không đợi mọi người kịp phản ứng, trường đao trong tay đột nhiên quay lại, xẹt qua cổ họng mình!