Say Mộng Giang Sơn

Chương 740-1: Cấp tấu (1)




Thành Thiên Kim Dã, trong trướng của Lý Đa Tộ, Lý Đa Tộ xem xong công hàm mà sĩ tốt vừa đưa tới, nặng nề ấn mạnh lên bàn, vừa bi phẫn vừa tức giận, lúc này ông rất muốn mắng chửi, nếu không bởi thân phận của người kia, thì ông đã chửi ầm lên rồi.

Trận chiến Hoàng Chương ngày đó, ông phụ trách lương thảo, thiết kỵ Khiết Đan sau khi giải quyết xong quân tiên phong ở Hoàng Chương cốc, lập tức một đường đánh bất ngờ, liên tiếp tiêu diệt kỵ binh quân đoàn và bộ tốt quân đoàn của Chu quân, lập tức bổ nhào mãnh liệt về Truy trọng doanh của ông.

Lý Đa Tộ thấy quân địch thế lớn, tiếp tục kiên trì chẳng những lương thảo không thể bảo toàn, còn rơi vào kết quả toàn quân bị diệt, liền châm một mồi lửa vào đống lương thảo, lập tức suất bộ phá vây.

Người Khiết Đan nóng lòng đạt được lương thảo, không có đuổi theo, cho nên nhân mã truy trọng doanh của ông là một lộ duy nhất trong đại quân thảo nghịch có thể bảo toàn nhân mã.

Sở bộ của Lý Đa Tộ trừ phu xe và dân công vận chuyển đồ quân nhu ra, binh mã bảo vệ lương thực ước một vạn năm ngàn người, đêm đó phá vây bỏ mình hơn hai ngàn người, đại bộ phận trong đó đều là thương vong do bị người Khiết Đan đánh bất ngờ, còn lại ước một vạn ba ngàn người bình yên thoát đi.

Lý Đa Tộ ổn định xong, liền bắt đầu thu nạp loạn quân, cho đến lúc này ông đã thu nạp gần một vạn hai ngàn binh mã các bộ phận chạy tứ tán, trong những người này, ngoại trừ những người tàn tật nghiêm trọng không thể tiếp tục tác chiến, những người còn lại đều là Hộ Lương Quan Binh bản bộ của ông, ước chừng hai vạn người.

Thống soái của lộ quân thứ hai là Võ Du Nghi, Võ Du Nghi trên đường đi trong lòng run sợ đuổi tới Hà Bắc, liên tục không ngừng tuyển vài toà thành kiên tường dày không thể công phá, giấu đội quân của y vào đó, cứ ở trong đó không ra ngoài. Ngay sau đó là lộ quân thứ ba Vương Hiếu Kiệt đại bại.

Phó Nguyên soái Tô Hoàng Huy lộ quân thứ ba sau khi trốn đi, mới hiểu người Khiết Đan, nhưng lúc này nhân mã tiên phong đã toàn quân bị diệt, ngay sau đó lại có tin tức truyền tới, ngay cả Vương Hiếu Kiệt trong lúc hỗn loạn bị loạn binh tranh nhau ngã xuống vách núi mà chết, Tô Hoàng Huy vừa nghe tim liền nguội lạnh.

Y biết rằng, lâm trận sợ chiến, tự tiện lui về phía sau, dĩ nhiên là tử tội, y còn là Binh bộ Thượng thư, tể tướng đương triều, hành quân Đại tổng quản Vương Hiếu Kiệt lộ quân thứ ba cũng đã bị chôn vùi rồi, một khi hồi triều, y nhất định sẽ bị tội chém đầu, không chỉ như thế, còn bị bêu danh thiên cổ, người nhà của y cũng sẽ bị sung làm quan nô.

Tô Hoàng Huy vừa kinh vừa sợ, thẹn quá thành giận giống như điên rồi, tàn quân hiện tại y chỉ huy nơi nơi tìm kiếm người Khiết Đan để quyết chiến. Nói là tàn quân, nhưng mười tám vạn đại quân bị y đi vượt qua tám vạn người, nhân số đội nhân mã này vượt xa binh lực người Khiết Đan, đủ để có thể chiến đấu một trận chính diện.

Tô Hoàng Huy hiện tại chỉ ngóng trông có thể đánh bại binh mã Khiết Đan, tốt nhất có thể tiêu diệt toàn bộ người Khiết Đan, dùng công lớn này để chuộc tội của mìh, cho dù là bị đánh bại, chỉ cần có thể chết trận sa trường, triều đình niệm lòng trung liệt này mà cũng chỉ trị tội y mà không gây họa đến người nhà y.

Lúc này, bộ phận còn lại của lộ quân thứ nhất thuộc quân đoàn Tào Nhân Sư, Lý Đa Tộ lại không biết mình nên làm cái gì bây giờ rồi, nhân mã của ông quá ít, trong đó lại có một nửa là truy trọng binh. Sức chiến đấu hữu hạn, đơn độc tiếp tục chiến đấu với người Khiết Đan, rất có thể sẽ chôn vùi toàn bộ đội ngũ này, mà hội hợp với Tô Hoàng Huy lại khó khăn. Bởi vì bây giờ căn bản không liên lạc với y được.

Vì thế, Lý Đa Tộ một mặt tiếp tục thu nạp tàn binh bại tướng. Một mặt hành văn cấp Võ Du Nghi, hy vọng cùng tiến hành hội hợp với gã. Không ngờ Võ Du Nghi lại lấy lý do lương thảo có hạn, cung cấp nuôi dưỡng không đủ cho nhiều binh mã để gửi công hàm cự tuyệt, còn bảo ông đi hội hợp với tàn bộ lộ quân thứ ba Tô Hoàng Huy.

Lý Đa Tộ vừa thấy, hiểu ngay dụng tâm hiểm ác của Võ Du Nghi.

Lý Đa Tộ là người Mạt Hạt, kỳ phụ vốn là một vị thủ lĩnh Mạt Hạt tộc, sau khi Đường quốc thành lập, phụ thân ông hắn liền quy thuận Đại Đường, Lý Đa Tộ khi còn thiếu niên dũng mãnh thiện chiến, nhiều lần lập quân công vì Đại Đường, hơn nữa còn nhận dư ấm của phụ thân ban cho, lúc còn trẻ đã trở thành Hữu Võ Lâm quân Đại tướng quân, trước sau quản lý cấm Binh, Túc vệ bắc môn đã có hơn mười năm rồi.

Thân ở chức vị quan trọng như thế, đương nhiên là khiến người khác thèm nhỏ dãi rồi.

Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đã không chỉ một lần tiến hành lôi kéo ông, nhưng Lý Đa Tộ đều bất động, ông không có ý định tham gia vào chính sự, ai là Hoàng đế, ông trung thành với người đó. Võ Tắc Thiên đúng là đã nhìn ra thái độ của ông, cho nên khi gạt bỏ các đại tướng cầm binh võ trang, thủy chung không hề động đến ông.

Võ Du Nghi và Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự đều là như gần như xa, y biết rằng dựa vào uy vọng của mình trong gia tộc, không thể trở thành nhân tuyển làm Thái Tử, nhưng y đã là Vương gia, lại độc lĩnh Vũ lâm quân trọng yếu nhất trong cấm quân, không có bất kỳ ích lợi đáng giá nào để y mạo hiểm lẫn vào trong cuộc tranh đấu của nhị Võ.

Cho nên y vẫn duy trì trung lập, treo giá. Dưới tình huống như vậy, y vẫn có thể hy vọng nắm toàn bộ Võ Lâm Vệ trong tay mình, như vậy bất kể là Võ Thừa Tự thắng hay là Võ Tam Tư thắng, Hoàng đế muốn ngồi vững vàng ngôi vị cũng phải dựa vào lực lượng lớn mạnh trọng yếu của y, đến lúc này Hữu Võ Lâm Vệ Lý Đa Tộ liền biến thành cái đinh trong mắt y.

Lý Đa Tộ dũng mãnh thiện chiến, ở trong quân không chỉ là hy vọng của mọi người, mà ông lại không chịu nhận sự lôi kéo của bất kỳ bên nào, bao gồm cả Võ Du Nghi y. Võ Lâm Vệ chia làm tả Hữu Võ Lâm Vệ, cứ như vậy, Lý Đa Tộ chẳng khác nào phân đi một nửa binh quyền của y rồi, khiến lợi thế trong tay y giảm bớt đi nhiều, cho nên y vẫn coi Lý Đa Tộ là cái đinh trong mắt.

Nhưng Võ Du Nghi vẫn biểu hiện trung thành và tận tâm đối với Võ Tắc Thiên, theo lệnh mà làm, chưa từng có ý thành lập thế lực bên mình, y không thể ở trước mặt Võ Tắc Thiên hãm hại xa lánh Lý Đa Tộ. Với sự khôn khéo của Võ Tắc Thiên, chút tâm tư này của y cũng không chắc dấu diếm được. Còn nữa, nữ hoàng đế vô cùng tín nhiệm Lý Đa Tộ, y chưa chắc đã hãm hại được.

Cho nên, Võ Du Nghi chỉ có thể trơ mắt nhìn cái gai Lý Đa Tộ này đâm trong thịt, không rút ra được.

Hiện giờ cơ hội tới, trong tay Lý Đa Tộ không đủ hai vạn binh mã, hơn nữa một nửa là truy trọng binh, chiến lực hữu hạn.

Trong tính toán của Võ Du Nghi, người Khiết Đan một khi đã hung ác như vậy, hai vạn nhân mã này của Lý Đa Tộ cần đụng tới người Khiết Đan, chẳng khác nào đưa đồ ăn tới miệng, nhất định có đi không có về. Y khéo léo từ chối Lý Đa Tộ, chính là muốn mượn đao người Khiết Đan, loại trừ cái gai trong thịt, cái đinh trong mắt này đi.