Say Mộng Giang Sơn

Chương 739




Phương bắc bốn mùa rõ rệt, mùa đông hẳn là vạn vật tiêu sát, cho nên tuy rằng trận tuyết đầu mùa đông còn chưa tới, trên núi cây đã khô trơ trụi, chỉ còn lại một vài chiếc lá vàng thưa thớt trên đầu cành, chờ cơn gió đánh úp tới, quật chúng trở thành hư không, tuyết trắng bao phủ khiến thiên địa chỉ duy nhất một màu.

Trên dãy núi xa xa, từng phiến lá vàng khiến cả tòa núi đều hiện ra một màu vàng ảm đạm, càng tới gần càng cảm thấy điêu linh, núi xa xa dưới ánh mặt trời càng khiến người ta có một loại thị giác ấm áp.

Dù trận tuyết đầu tiên còn chưa tới, nhưng gió đã cực lạnh rồi.

Mấy vạn già trẻ Khiết Đan xe kéo ngựa đẩy, mang toàn bộ vật tư của bọn họ từ trong khe núi đi ra, kéo hơn mười dặm, xuất phát về hướng bắc.

Đội ngũ như vậy, hơn nữa người già, phụ nữ, trẻ em chiếm đa số, nếu có một đội khinh kỵ Chu quân đến tập kích, rất dễ dàng tạo thành thương tổn nặng nề cho bọn họ, nhưng rõ ràng Tôn Vạn Vinh vẫn chưa phái binh quay về hộ tống, chỉ ra lệnh bọn họ trở về địa khu Doanh Châu.

Một đội lực lượng vũ trang lớn nhất địa khu Hà Bắc hiện tại nắm trong tay Võ Du Nghi, mà Mà Võ Du Nghi vừa đến Hà Bắc, liền co đầu rút cổ ở trong thành, không chủ động xuất binh tìm địch đánh một trận. Tôn Vạn Vinh liệu định, chỉ cần đại quân của y còn hoạt động bên ngoài, Võ Du Nghi cũng không dám mạo hiểm, cho nên mới lớn mật có những an bài như vậy.

Lúc này người Khiết Đan, tựa như Trương Huyền Ngộ, Tào Nhân Sư mới tới Hà Bắc thảo nghịch, vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng.

Phí Mạt mang theo tộc nhân của gã cố ý lề mà lề mề đi ở phía sau, đợi cho toàn bộ nhân mã đi ra khe núi, Phí Mạt ghìm chặt ngựa, xoay người nhìn về phía Dương Phàm. Bởi vì thời tiết lạnh dần, Dương Phàm cũng phủ thêm nhất chiếc áo da chế tạo kiểu Khiết Đan, nhìn bề ngoài, đã không khác gì bọn họ rồi.

Phí Mạt nhìn Dương Phàm, lớn tiếng nói:
- Ta và ngươi từ biệt ở chỗ này đi.

Dương Phàm không lén lút bỏ trốn, hắn tin lời hứa của Phí Mạt. Phí Mạt không có bất kỳ lý do lừa hắn. Quan trọng nhất là, dưới tình huống như vậy, nếu hắn không từ mà biệt, rất có thể sẽ khiến cho người Khiết Đan ngờ vực vô căn cứ, một khi khiến người Khiết Đan đoán được hắn đã biết kế hoạch liên minh người Khiết Đan và người Đột Quyết, vậy thì người Khiết Đan sẽ lấy gì để ứng biến, hắn thật sự không đoán trước được.

Hiện tại, Dương Phàm chỉ thừa nhận có thể người Khiết Đan bần cùng, nhưng đối với vũ lực và trí lực của bọn họ, hắn không dám có chút khinh thị.

- Phí huynh, bảo trọng!

Dương Phàm không nói thêm gì, chỉ chắp tay với Phí Mạt, dù vẫn là kẻ địch của nhau, nhưng đây lại là đối thủ đáng tôn kính.

Phí Mạt nói:
- Nay thả ngươi rồi, ân tình của ngươi, ta đã trả hết rồi. Ngươi là tướng của Đại Chu, ta là người Khiết Đan, nay từ biệt, hai người chúng ta khó bảo toàn sẽ không gặp lại sa trường. Nếu có ngày nào đó, ta lại sẽ không buông tha ngươi.

Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Nằm trong tay các ngươi, cứu ngươi tức là cứu bản thân mình. Ta không nghĩ là ngươi nợ ân tình gì của ta, nếu ta và người ngày sau gặp lại sa trường, ngươi nằm trong tay ta, ta sẽ thả ngươi một lần, trả lại ân tình hôm nay của ngươi.

Phí Mạt nhướn mày rậm lên, ngạo nghễ nói:
- Ngươi cảm thấy, các ngươi còn có thể thắng?

Dương Phàm nói:
- Hai người đánh nhau, cuối cùng một người sẽ thắng người kia sẽ bị đánh bại, hai nước cũng thế, thật sự chúng ta đã vài lần bị các ngươi hung hãn cắn vài miếng thịt, rất đau. Nhưng nếu nói là bại, thật sự còn sớm, chúng ta chịu được sự tiêu hao này, mà các ngươi ngay cả một lần cũng không chịu nổi, các ngươi chỉ cần bại một lần, là không còn lực để xoay chuyển nữa. Chúng ta thua nhưng lại quật khởi lên, các ngươi thua là không thể lên nổi nữa.

Phí Mạt cất tiếng cười to nói:
- Được, vậy chúng ta cứ chờ xem! Ta còn phải hộ tống Khả Hãn về Doanh Châu, chúng ta gặp lại nơi chiến trường.

Phí Mạt cười lớn giơ roi mà đi.

Vô thượng Khả Hãn Lý Tận Trung đã chết, hiện tại các tướng lĩnh Khiết Đan đều đã biết rồi, Tôn Vạn Vinh cần mượn uy đại thắng, triệt tiêu sự đả kích của tin tức này đối với y. Nhưng tin tức này vẫn chưa công bố ra ngoài, bởi vì Chu quân liên tiếp thất bại, tử thương vô số, mà người Khiết Đan thương vong lại nhỏ nhất.

Tại phương diện tướng lĩnh cấp cao thương vong, đại tướng Chu quân bỏ mình có rất nhiều, cấp bậc cao nhất đã đạt tới Tể tướng, mà phương diện người Khiết Đan, chẳng những binh sĩ thương vong cực thấp, mà tướng lĩnh cao cấp không có tổn thất gì, ngoại trừ không nói Lý Tận Trung đã chết.

Lý Tận Trung là Khả Hãn của bọn họ, là lãnh tụ cao nhất của bọn họ, một khi tuyên bố Lý Tận Trung đã chết ra, đối với Chu quân mà nói, sẽ làm tăng sĩ khí lên rất cao, đối với Khiết Đan mà nói, lại sẽ phá Kim Thân bách chiến bách thắng bất bại của bọn họ, không có lợi đối với người Khiết Đan, cho nên tin tức này đối với bên ngoài bọn họ như trước giữ kín không nói ra.

Phí Mạt cười lớn đuổi theo tộc nhân của gã, Dương Phàm đứng im lặng hồi lâu dưới chân núi, nhìn theo hướng bọn họ đi xa, vỗ nhè nhẹ cổ ngựa, nhất thúc ngựa đầu, đi vào khe núi, Nô và Cổ Trúc Đình đang từ trong khe núi khoan thai đi ra.

Dương Phàm mỉm cười vươn tay ra, a Nô ôn thuần vươn cánh tay nhỏ bé của nàng tới, được Dương Phàm nắm lấy, thuận tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng lên lưng ngựa, bên cạnh Dương Phàm còn có một con ngựa, Cổ Trúc Đình vừa tung người, cũng nhảy lên.

Trên con ngựa kia còn chở một ít tạp vật, là Dương Phàm không quen đường đi, lấy lý do cần một ít lương thực và quần áo, xin thêm một con ngựa thồ với Phí Mạt. Vật cưỡi của A Nô và Cổ Trúc Đình từ lúc vào núi đã vứt bỏ ở ngoài núi rồi, theo lời của hai người nói, nếu chẳng may có tiếng ngựa hí, sẽ bại lộ hành tung của hai nàng.

Dương Phàm quay sang Cổ Trúc Đình hỏi:
- Cổ cô nương, nơi này cách tòa thành trì nào gần nhất?

Cổ Trúc Đình nói:
- Hướng bắc đi là Lư Long, tuy nhiên vậy là đi cùng đường với người Khiết Đan rồi. Hướng đông nam là thành Thiên Kim Dã, lại có Mã Thành nữa, tuy nhiên Mã Thành xa hơn một ít.

Dương Phàm nói:
- Tốt, vậy chúng ta đến thành Thiên Kim Dã, đến đấy rồi nói sau.

***

Thành Thiên Kim Dã.

Trên cổng thành, Mã Kiều từ trong thành lâu đi ra, tay đáp lương bồng nhìn xa xa, lại nói với một gã sĩ tốt bên mình:
- Ba ngày rồi đều không có một binh lính rơi rụng nào trở về, xem chừng sẽ không còn người tán lạc bên ngoài rồi, hiện tại chúng ta đã thu nạp tổng cộng bao nhiêu nhân mã rồi hả?

Tên lĩnh kia đáp:
- Binh lính liên tục tìm tới thành Thiên Kim Dã tổng cộng hơn năm ngàn người, từ Mã Thành và Lư Long lục tục huynh đệ tìm trở về ước chừng có hơn bảy ngàn người.

Thần sắc Mã Kiều ảm đạm, thở dài nói:
- Mười sáu vạn đại quân...chỉ còn lại một chút người như vậy, mà hầu hết đều là những người bị thương, ôi!

Gã thở dài xoay người, nói:
- Ta thấy, không có khả năng có người đến đâu, quay trở về bẩm báo Đại tướng quân một tiếng.

Tên lính kia đột nhiên nói:
- Có người đến, cưỡi hai con ngựa!

Mã Kiều bỗng nhiên xoay người, híp mắt về phía chân trời, hơi có chút thất vọng mà nói:
- Hẳn là dân chúng bình thường.

Người binh lính kia cũng đáp tay lên lương bồng, cảm thán nói:
- Vâng, dường như là dân chúng, còn là hai nữ nhân, lúc này binh hoang mã loạn, hai nữ nhân này lại dám đi lại bên ngoài, nữ nhân Bắc Địa thật đúng là gan lớn.

- Là nữ nhân sao? Đúng đúng đúng, là nữ. Không đúng, đó là ba người!

Mã Kiều híp mắt nhìn. Trong lòng có chút nghi hoặc, gần đây không nói bách tính đi thăm bạn bè người thân, cho dù là thương lữ cũng không dễ dàng đi lại bên ngoài, mà lúc này lại có hai nữ một nam ngông nghênh đi bên ngoài như vậy. Thật sự là dân chúng bình thường sao?

Mã Kiều ngẫm nghĩ một chút, phân phó:
- Nói cho dưới thành ngăn bọn họ lại, hỏi hỏi bọn hắn đến tột cùng là...

Mã Kiều nói tới đây, cả người nhiên cứng lại rồi, chẳng những thanh âm của gã đột nhiên im bặt, mà ngay cả thân mình cũng bị mất động tác, binh lính kia ngạc nhiên nói:
- Lữ soái? Ngươi làm sao vậy?"

Mã Kiều đột nhiên "Oa" lên một tiếng kỳ quái, nhảy lên cao, cười hô hố nói:
- Là Phàm ca! Hắn còn sống.

Binh lính kia hoảng sợ, nói:
- Lữ soái. Ngươi nói cái gì đó? Ai còn sống?

Mã Kiều không để ý đến gã, đi như chạy, thò đầu ra ngoài thành, điên cuồng gào thét:
- Phàm ca, ta ở trong này, ta là Mã Kiều!

Gã gọi hai tiếng, thấy Dương Phàm vẫn chưa chú ý, Mã Kiều nóng nảy, thả người nhảy lên tường thành, giơ tay xé một mặt đại kỳ, đón gió quơ múa, đại kỳ phần phật, Mã Kiều vừa cười lại gọi to, nước mắt vui sướng chảy xuống gò má đen gầy của gã, râu tóc lâu chưa chỉnh sửa rối loạn xõa tung.

- Kiều ca!

- Phàm ca!

Hai huynh đệ sống sót sau tai họa ôm chặt lấy nhau, lệ nóng giàn giụa, a Nô đứng ở bên cạnh bọn họ, mỉm cười nhìn huynh đệ biểu lộ chân tình, nhẹ nhàng lau khóe mắt.

Thật ra, trước đó Dương Phàm và Mã Kiều trước cũng không biết đối phương tham gia bắc chinh.

Dương Phàm tuy là do chính mồm nữ hoàng đế điểm tướng, nhưng cấp bậc của hắn quá thấp, các lộ quân cũng không biết sự hiện hữu của hắn. Mà Mã Kiều bắc chinh, Dương Phàm cũng không biết, bởi vì nữ hoàng từ các binh chủng, các quân chủng đều có điều động quân đội, toàn bộ đội quân được tạo thành hết sức hỗn loạn. Dương Phàm vốn không nghĩ Mã Kiều cũng sẽ bắc chinh, đương nhiên sẽ không hỏi thăm tin tức của gã.

Nhưng sau khi Dương Phàm mất tích, trong danh sách tướng ta mất tích mà triều đình hạ lệnh điều tra có tên Dương Phàm, Thái Bình công chúa, Võ Tam Tư và thế lực của hắn cũng tiến hành tìm kiếm, nhất là “Dân gian nhân sĩ” đi khắp nơi đến các tòa thành trì hỏi tung tích Dương Phàm, Mã Kiều mấy ngày nay luôn ở Thiên Kim Dã thu dụng loạn binh sao không biết huynh đệ nhà mình cũng tham gia trận chiến đấu này chứ.

Hai người vừa khóc vừa cười vui mừng nửa ngày, cảm xúc mới dần dần ổn định lại. Dương Phàm lúc này mới nhớ tới hai kiện cấp bách cần làm ngay:
- Ta muốn lập tức báo bình an về nhà, đồng thời còn có một cái tin tức quan trọng cần báo về triều đình, có biện pháp nào không?

Mã Kiều nói:
- Muốn gửi tin tức tới Lạc Dương, phương thức nhanh nhất chính là quân dịch rồi! Ngươi mất tích, có biết đệ muội lo lắng cho ngươi lắm không, mau cùng ta vào thành, trong thành vừa thiết lập một quân dịch trạm, ngày nào cũng có tin tức đưa tới. Chúng ta đi tìm một dịch tốt, cho hắn chút ưu đãi, kêu hắn thuận đường đi một chuyến.

Dương Phàm nói:
- Thư nhà đương nhiên phải gửi, nhưng ta còn một chuyện quan trọng về quân tình muốn bẩm báo triều đình, ta nghe nói sau khi đại quân chúng ta đại bại, triều đình lại liên tục phái mấy quân đội đến, có vị Đại tướng quân nào đóng ở gần đây không?

Mã Kiều nghe xong, cười lạnh một tiếng nói:
- Đừng nói nữa, chúng ta toàn quân bị diệt, triều đình lại phái Võ Du Nghi đến, Võ Du Nghi vừa đến liền làm rùa đen rút đầu. Không làm sao hơn, triều đình lại phái Vương Hiếu Kiệt đến, Vương đại tướng quân trúng phục kích, phó Nguyên soái chạy trốn, Vương đại tướng quân chôn vùi tính mạng. Hiện giờ kề bên này, cũng chỉ một vị Lý tướng quân thôi.

Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Lý tướng quân? Vị Lý tướng quân nào?

Mã Kiều đáp:
- Chính là Võ Lâm Hữu Vệ Đại tướng quân Lý Đa Tộ, vận áp lương thảo trong quân chúng ta đó.

Gã lại cười, nói:
- Mười sáu vạn đại quân, cũng đừng nói toàn quân bị diệt, ít nhất một lộ Truy trọng doanh của Lý tướng quân là có bảo toàn đấy.