Say Mộng Giang Sơn

Chương 738-2: Nhị lão thổ tào (2)




Lâu Sư Đức thấy sự thật như vậy không khỏi vô cùng phẫn nộ, so với Địch Nhân Kiệt còn khó kiềm chế hơn, ông tức giận nói :
- Địch công thường ở kinh sư, nhưng ta cả đời canh giữ biên cương, chuyện này đối với ngươi thật quá rõ ràng. Lời nói của ta toàn là thật, một quốc gia không nói tình thân không chữ tín không ban ân, nói gì đến chuyện thuận theo?

Còn có chuyện, triều đình nhân dịp Đông Tây Đột Quyết nổi loạn, hạ chỉ chiêu hàng, kết quả là chiêu hàng được hơn năm ngàn trướng của Đột Quyết, quy hàng hơn bốn ngàn trướng của Cam Châu, nhiều người tàn tật, đói khổ, mặt không còn chút máu, còn có rất nhiều ngựa và dê, trăm không bằng một hai. Rất nhiều già trẻ từ xa tới quy hàng, nhưng triều đình cũng không giúp một hạt thóc.

Người người thiếu thực phẩm, xác chết nằm ngổn ngang, tiếng nói này nói nọ, những điều này là trước đó ta tận mắt nhìn thấy! Triều đình cũng không nên chiêu hàng, nếu chiêu hàng rồi, lại không lo an trí cứu tế cho họn, mặc kệ sống chết, làm như thế uy tín của triều đình còn để vào đâu nữa?

Thậm chí, Chư Phiên cảm thấy Thiên triều ta bần cùn , đường đường là thiên triều thượng quốc, lại còn muốn vơ vét tài sản của bọn họ, đúc Thiên Khu ca tụng Đại Chu công đức vạn quốc, ép buộc Tứ Di quân Trưởng phụng hiến! Thiên Khu ca tụng công đức vạn quốc? Ta nhổ vào! Thiên Khu này, có bao nhiêu người âm thầm mắng chửi?

Hiện giờ, triều đình lại đang đúc Cửu Đỉnh, ta nghe nói Võ Tam Tư lại đang cướp đoạt tộc Man di, bắt bọn họ quyên hiến, nếu không phải do tình hình Hà Bắc thay đổi, hắn sẽ không chịu dừng tay đâu, tộc Man di đâu phải đồ ngốc, nếu có lợi cho bọn họ, họ hoàn toàn có thể đồng tâm với ngươi.

Chuyện Đột Quyết Mặc Xuyết gây họa này, lúc trước Đột Quyết Khả Hãn A Sử Na Phục Niệm đến triều đình, tể tướng Bùi Hành Kiệm hứa hẹn, chỉ cần hắn đầu hàng, tự mình thỉnh tội với triều đình, thì tuyệt đối sẽ không giết, kết quả Phục Niệm vừa tới triều đình đã bị chém, đường đường là tể tướng mà lại nói dối như vậy! Nếu ngày đó Phục Niệm không chết, thì Mặc Xuyết ngày hôm nay làm sao có thể gây chuyện như vậy?

Nghe lời nói của Lâu Sư Đức, Địch Nhân Kiệt đã hiểu, những biện pháp chính trị này đã gặp phải sai lầm nghiêm trọng, nhưng lão có thể làm gì được? Sau khi Lâu Sư Đức nói xong, Địch Nhân Kiệt liên uống một chén, đã say mèm.

Đich Nhân Kiệt oán giận, không chịu được nữa phải đứng lên:
- Lần này, triều đình Bắc phạt, phái ra hai mươi tám viên đại tướng, mười sáu vạn đại quân, mỗi người đều có cảm giác giết gà dùng ngưu đao, đều cảm thấy nếu triều đình khinh thị Khiết Đan như vậy, sao lại còn phái ra nhiều binh mã như thế?

Lâu Sư Đức nói:
- Còn không phải vì do các tướng lĩnh cầm binh chủ yếu là dựa vào người của Võ thị, mà thứ bọn họ thiếu nhất là quân công. Triều đình còn muốn lấy Lương Vương Võ Tam Tư làm đại sứ An Phủ đấy, dụng ý cũng đã quá rõ ràng, chỉ tiếc, đại quân thất bại quá nhanh, Võ Tam Tư còn chưa kịp khởi hành!

Địch Nhân Kiệt cười khổ nói :
- Những năm gần đây triều đình chủ yếu tập trung vào võ bị, nhưng quân quyền lại tập trung chủ yếu vào nhóm quận vương của bộ tộc Võ Thị không hiểu cách cầm binh, sĩ tốt thiếu huấn luyện, chiến lực không lớn bằng lúc trước, lại không có tướng lĩnh có tài năng chỉ huy đánh giặc, thì làm sao mà không thất bại?

Kết quả, là một trận đại bại, Thái Hậu không cam lòng, lại phát thêm hai đạo quân, tiếp tục do con cháu của Võ thị thống soái. Đoạn đường đại quân tới Hà Bắc, tiêu tốn nhiều tiền lương, không lập được công gì, bất đắc dĩ mới phái Vương Hiếu Kiệt đi, nhưng lại phụ thuộc vào phó nguyên soái Tô Hoàng Huy thuộc Võ thị, kết quả là…

Địch Nhân Kiệt càng nói càng đau lòng.

Lão tinh thông chính trị, biết Võ Tắc Thiên liên tiếp đối mặt với thất bại, nhưng lại không bỏ việc dùng người trong bộ tộc Võ Thị lên nắm binh quyền, tạo uy vọng cho bộ tộc Võ Thị. Nói cách khác, Võ Tắc Thiên hiện giờ đã có khuynh hướng lập con cháu Võ Thị lên ngôi báu, vì đây chính là chuẩn bị cho chính quyền của Võ Thị.

Cho nên quân đội của Đại Chu hiện tại bị đánh bại thê thảm, đúng là đả kích lớn đối với Võ Tắc Thiên, có lợi cho việc phục hưng của nhà Lý Đường. Nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn, hơn mười vạn con cháu, chỉ vì thỏa mãn dục vọng của nữ hoàng mà mất mạng nơi sa trường.

Địch Nhân Kiệt lo lắng người Khiết Đan sẽ trả thù cũ, sự liên minh của Khiết Đan, nếu như vậy, sẽ khiến cho triều đình không chỉ trải qua mấy trận đại bại, nguyên khí bị tổn thương, mà ở phía Tây nam Thổ Phiên, Đột Quyết ở phía Tây Bắc, Khiết Đan ở phương bắc liên kết lại với nhau sẽ trở thành một vấn đề lớn. Một khi chuyện đó xảy ra, binh lực của triều đình làm sao có thể ứng phó nổi?

Ngoài trướng, tuyết rơi càng ngày càng lớn, cả một vùng đất rộng đã bị tuyết bao phủ, trắng xóa cả một vùng. Trong cơn bão tuyết mờ mịt, có một số người cưỡi khoái mã từ đằng xa chạy tới, thẳng vào đại doanh của Địch Nhân Kiệt.

Người đưa tin lập tức nhảy xuống ngựa, thở dốc nói:
- Có lệnh của Binh Bộ Hành, cần mời Địch Nguyên Soái xem

Thân binh của Địch Nhân Kiệt và người đưa tin hướng tới trướng Soái, vừa đi vừa nói :
- Huynh đệ, vội vã như vậy, không biết quân tình có gì quan trọng chăng ?

Người đưa tin kia đáp:
- Tại hạ đưa binh lệnh tới, triều đình ủy nhiệm Lâu Đại Tướng quân làm phó đại tổng quản, Sa Tra Trung Nghĩa Đại tướng quân làm tiên phong tổng quản, phát binh lên Hà Bắc! Địch soái hiện đang là chủ soái của lộ quân phía Tây, nên muốn điều binh điều tướng từ chỗ này, trước hết phải thông báo cho Địch soái!

Thân binh kia kinh ngạc nói :
- Phải điều hai vị Đại tướng quân sao? Bọn họ đều là những lão tướng thiện chiến, chiến sự phương Bắc căng thẳng đến thế sao, lại phải để cho hai vị Đại tướng quân cũng nhau lên phía Bắc, không biết chủ tướng của đoàn binh mã này là ai ?

Trong mắt người đưa tin kia lộ ra một chút khinh miệt, nhưng giọng điệu lại kính cẩn mà nói :
- Chủ tướng chính là quận vương Hà Nội, Hữu Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân Võ Ý Tông!

Trong trướng, hai lão già hơn tám mươi tuổi tỏ ra vẻ bực tức, bọn họ càng nói càng tỏ ra phẫn nộ, đầu tiên là mắng to, sau đó thì không kìm nổi lòng mình mà rơi nước mắt.

Bọn họ vì nước, mà cả một đời canh gác biên cương, nhưng quốc gia càng ngày càng suy yếu nên bọn họ không biết tương lai sẽ như thế nào. Cố gắng cống hiến cho sự phồn vinh của quốc gia, nhưng chỉ một lần phạm lỗi đã phải bị lưu đày, không biết mình còn có thể phấn đấu nữa không.

Càng nghĩ bọn họ càng sợ hãi, cái đất nước bọn họ nguyện cả đời trung thành đang suy yếu nhanh chóng, bọn họ không biết có còn… một ngày nào đó được hồi sinh hay không . Hai lão đầu mắng, khóc, say khướt. Bọn họ nằm ở trên giường, tiếng ngáy như sấm. Bọn họ hy vọng mãi mãi có thể tiếp tục ngủ say, không bao giờ…phải tỉnh lại nữa.