Đêm mùa hè, đang không có gió nên thời điểm này tự như một hồi mê dược, khiến người buồn ngủ, quanh thân mệt mỏi, buồn ngủ đến không nhịn được.
Dương Phàm nằm ở trên một tấm chiếu, không biết ngủ tới khi nào, bỗng nhiên cảm giác một trận giật mình, hắn mở hai mắt ra, thấy trời còn chưa sáng. Hắn có chút miệng khô, mơ mơ màng màng ngồi dậy, đụng đến cái mộc quải tự chế, đặt dưới cánh tay phải, sờ soạng đi đến bên cạnh bàn, nắm ấm nước lên hung hăng tưới một mạch mà, lại đi tới chỗ bồn cầu cuối giường.
Quải trượng trên sàn nhà một chút một chút đập, phát ra thanh âm “Thùng thùng” , cửa sổ lập tức xuất hiện một bóng người, thăm dò nhìn nhìn vào bên trong. Nương theo ánh trăng mờ ảo, nhìn thấy Dương Phàm là đang đi tiểu đêm, lại rút đầu về.
Dương Phàm đã ở tại trong tòa trấn nhỏ này đã ba ngày rồi, đối với việc người Khiết Đan đột nhiên ở lại như thế, hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Nơi này thành thị dày đặc, đều là địa bàn của triều đình, nếu người Khiết Đan nghĩ muốn lựa chọn một cứ điểm, nơi này cũng không phải là một lựa chọn tốt, lựa chọn tốt nhất hẳn là Lư Long.
Hai ngày đầu Phí Mạt cũng luôn luôn hướng hắn càu nhàu, không rõ vì sao đại quân đóng quân ở trong này, tuy nhiên sau sáng sớm ngày hôm qua Hà A Tiểu đã tới một chuyến, Phí Mạt liền không có gì bực tức, cũng không biết Hà A Tiểu nói với hắn cái gì.
Dương Phàm sau khi đi tiểu, bỗng nhiên liền không buồn ngủ, liền chống quải trượng, từng bước một dfdi đến phía trước cửa sổ, ngoài cửa sổ lính canh đi tuần giống u hồn đêm khuya qua qua lại lại, ánh trăng ánh ở trên đao trong tay bọn họ, phản xạ ra một chút hàn quang, làm cho người ta nhìn nhưng lại phát lên một loại cảm giác mát mẻ thản nhiên.
Bán nguyệt treo ở trên không trung, đám sương khẽ che, cũng không quá sáng ngời. Dương Phàm nhẹ nhàng thở dài, không tự chủ được nhớ tới thê tử và nhi tử của hắn. Nhìn tầng sương mỏng che vầng bán nguyệt kia, Dương Phàm si ngốc mà nghĩ:
- Nếu người Khiết Đan vẫn ở tại chỗ cũng không tệ, và vêt thương ở chân của ta đỡ một chút, liền dễ dàng thoát khốn. Một khi trở lại thâm sơn, ta muốn chạy liền khó khăn.
Ở đại trạch viện thứ ba trong thành Đông có một loạt trong sương phòng. Tối như mực không có đốt đèn, trong một gian phòng có hai bóng người lén lút tụ cùng một chỗ. Một người trong đó đúng là Lương Thích, một người còn lại là người hắn phái đi Trác châu báo tin tức chính là cái mật thám kia, hắn gọi Trương Thư Hào.
Lương Thích hạ thấp giọng hỏi:
- Công tử có gì chỉ bảo?
Trương Thư Hào nói:
- Công tử nói, cơ hội khó có được, phải khiến hắn chết ở chỗ này.
Lương Thích nhướn mày, nói:
- Ta kiệt lực nịnh bợ, cũng chỉ là kêu người Khiết Đan không có quá mức khó xử chúng ta, đối với chúng ta chung quy không phải là người của bọn hắn. Dương Phàm bây giờ đang ở địa bàn của chúng ta. Nhưng hắn cũng không là một người, chúng ta làm sao có thể giết được hắn?
Trương Thư Hào nói:
- Công tử đã hạ tử lệnh, một khi hắn trốn thoát, vậy cũng không có cơ hội nữa rồi. Công tử nói, bất kể là hạ độc, ám sát. Dùng thủ đoạn gì cũng được, nếu cần, sở trang viên này cũng có thể buông tha, thả một mồi lửa khiến cho đại loạn, trong khi loạn hạ thủ lấy tính mệnh của hắn, chỉ cần có thể hoàn thành chuyện này, công tử sẽ trọng thưởng!
Lương Thích cẩn thận tính toán một trận. Gật đầu nói:
- Ừ, ngươi trước nghỉ tạm đi thôi, ta hảo hảo hạch toán, nhìn có cơ hội hay không để xuống tay!
Trương Thư Hào nói:
- Ta hai ngày này vẫn không lộ mặt qua ở trong này. Đột nhiên xuất hiện một bộ mặt lạ hoắc, sẽ không khiến cho bọn họ hoài nghi sao?
Lương Thích cười nói:
- Yên tâm đi, tất cả mọi người chúng ta bị nhốt trong viện này, Khiết Đan Binh căn bản cũng không từng để mắt nhìn thẳng xem qua chúng ta. Cũng không đếm số người của chúng ta số, ai nhớ rõ ngươi là ai.
Trương Thư Hào lúc này mới yên tâm. Thừa dịp bóng đêm lặng lẽ trốn ra ngoài.
Lương Thích nhìn ánh trăng mông lung trên bầu trời, thật dài thở dài.
Trên trấn này Lư Thị trang viên là lớn nhất, cái tướng lĩnh Khiết Đan kêu Phí Mạt kia đương nhiên chuyển vào nơi này, Dương Phàm cũng tùy theo mà tiến vào. Nhưng tuy rằng gần trong gang tấc, muốn giết hắn nói dễ hơn làm, Khiết Đan Binh để phòng bị Dương Phàm chạy trốn, đồng thời cũng là hắn bảo vệ tốt nhất, mệnh lệnh này của công tử, muốn thi hành, khó...
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Bên trong thành Trác Lộc, chỗ Lý Tận Trung,nơiđại trạch viện kia.
Lý Tận Trung lại từ chối ba ngày, cuối cùng là không có sống được, lúc canh ba, hắn ảm đạm nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Các tướng lĩnh dưới tay hắn đều suất lĩnh lấy bổn tộc dũng sĩ đóng ở bên ngoài, bọn họ đã chiếm lĩnh Trác Lộc nhiều ngày rồi, đối với binh mã triều đình không thể không phòng, cho nên lúc này không có canh giữ ở bên cạnh hắn, thời điểm hắn tắt thở, bên người không có người khác, chỉ có một Tôn Vạn Vinh.
Trong phòng còn tràn ngập vị thuốc đông y và mùi thối phát ra từ chỗ hư thối trên người Lý Tận Trung, muỗi ở trong sương mù bóng đêm bay lượn không biết mệt mỏi, Tôn Vạn Vinh ngơ ngác giật mình ngồi bên giường, Tôn Vạn Vinh tinh thần hoảng hốt, đều không có phát hiện.
Qua hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt, trầm giọng nói:
- Người đâu!
Cửa mở, vài tên thân binh ở bên ngoài nhanh chóng đi vào.
Làm dân tộc du mục, từng cái nam tử trưởng thành của bọn họ đều là chiến sĩ, thủ lĩnh của bộ tộc cũng không có chuyên môn thị vệ, thời gian chiến tranh triệu tập người chăn nuôi trong bộ lạc chính là quân đoàn của hắn, mà thân nhất binh lính thì xuất từ trong bộ lạc và thủ lĩnh bộ lạc xưa nay quan hệ mật thiết nhất.
Chiến sĩ đóng tại tòa phủ đệ này, đều là tuyệt đối tâm phúc của Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh. Sắc mặt các chiến sĩ này đều rất trầm trọng, có ít người trên mặt còn có nước mắt, nhưng bọn họ không ai ở trước mặt Tôn Vạn Vinh khóc ra tiếng, chỉ có điều lẳng lặng nghe phân phó của hắn.
Tôn Vạn Vinh dùng khàn khàn thanh âm phân phó nói:
- Đem tất cả dược liệu tập trung lại và đem di thể Khả Hãn thu lại cùng một chỗ, không cần dùng quan tài, tin tức Khả Hãn chết bệnh, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài!
- Vâng!
Trong mắt Tôn Vạn Vinh đột nhiên hiện lên một chút tàn khốc, lại nói:
- Chờ thời điểm chúng ta rút khỏi Trác Lộc thành, đem tòa nhà này đốt đi, xử quyết y sĩ thi thể tất cả đều ném vào, không thể gọi bất cứ kẻ nào phân biệt ra thân phận của bọn họ!
- Vâng!
Tôn Vạn Vinh thanh âm khàn khàn như trước, nhưng theo nói mấy câu nói mở, mơ hồ nổi lên tiếng động binh đao:
- Hướng toàn bộ quân tướng sĩ truyền lệnh: Ngày mai bắt đầu, triệu tập hết thảy la ngựa, chiếc xe, các bộ phận tập trung vơ vét tới toàn bộ lương thảo, gạo đặt vào túi, túi chất lên xe, từ giờ đến sáng sớm, đại quân xuất phát, trở về trong núi!
Phát hai đạo mệnh lệnh, hắn là nói cho những thân binh này nghe đấy, đạo mệnh lệnh thứ ba, cũng là muốn nói cho toàn bộ quân sĩ nghe đấy. Nói đến câu này, trên gương mặt già nua mà tiều tụy kia, mơ hồ toát ra một loại kiên quyết sắc bén như đao và một loại hưng phấn kỳ dị.
Khiết Đan bộ lạc, hoặc là bởi vì Lý Tận Trung, hoặc là là bởi vì hắn, hoặc là là bởi vì cả hai bọn họ, mới dứt khoát gia nhập trận chiến tranh này, hiện giờ Lý Tận Trung mất đi, tất cả trách nhiệm hắn nhất định phải gánh vác, bụng làm dạ chịu!
Theo ngày đầu tiên bọn họ dựng cờ tạo phản lên, là hắn biết phải cùng triều đình giống như cự thú khổng lồ đối kháng, tiền đồ nhất định che kín bụi gai. Nhưng khi Lý Tận Trung là Khả Hãn, hắn theo bên cạnh phụ tá, áp lực chưa bao giờ nặng trịch như hôm nay vậy.
Hôm nay, hết thảy đều phải do hắn đến gánh vác, đây là trách nhiệm, cũng là động lực, Tôn Vạn Vinh trong lòng dâng lên một cỗ ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có! Hắn muốn đánh thắng một trận, đánh một hồi thắng trận lớn, khiến anh linh Lý Tận Trung chưa đi xa yên tâm, khiến tất cả tộc người yên tâm: Tôn Vạn Vinh hắn giống như có thể mang theo đại gia đi xuống đi, đi thẳng đi xuống!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
Hôm sau gần buổi trưa, Phí Mạt đột nhiên nhận được quân lệnh, hắn lập tức chỉ bảo người đem Lương Thích gọi đến.
Lương Thích đối với các loại yêu cầu của người Khiết Đan vẫn tận lực thỏa mãn, Phí Mạt thấy hắn dễ bảo đấy, thật cũng không từng làm khó hắn. Đối với hắn đỡ một chút, chẳng khác nào cấp thân sĩ nhóm một tấm gương, nhóm thân sĩ này mới có thể kiệt lực thỏa mãn yêu cầu của bọn hắn. Bắc địa dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, đại đa số mọi người tập có võ công, nếu quá mức khắc nghiệt, thậm chí uy hiếp được tính mạng của bọn hắn, những hộ nông dân gia liều chết phản kháng mà nói..., tuy rằng có thể trấn áp xuống được đi, dù sao cũng phải sẽ có tổn thương.
Lương Thích thấy Phí Mạt, đóng giả làm ra một bộ khúm núm, cúi đầu khom lưng mà nói:
- Tướng quân, ngài tìm ta?
Phí Mạt chổng mông lên ghé vào trên giường gạch, thô thanh đại khí mà nói:
- Ừ! Chúng ta muốn đi, ngươi đem la ngựa của các ngươi, xe đều tập trung lại, đem lương thực bỏ vào túi, tái đem đến trên xe, dùng dây thừng buộc hảo, bên ngoài còn muốn đắp lên giấy dầu, bằng không đi đến giữa đườngmà bị dính mưa, vậy toàn bộ sẽ bị hủy!
Lương Thích chấn động, thất thanh nói:
-Chuyện gì, các ngươi muốn đi?
Phí Mạt liếc hắn nói:
- Như thế nào? Bố phải đi, còn phải được ngươi cho phép?
Lương Thích khẩn trương nói:
- Không không không, ý của tại hạ nói là... lương thực nhiều như vậy, sợ là nhất thời không kịp chứa toàn bộ lên xe!
Phí Mạt nói:
- Ồ! Vậy các ngươi liền khêu đèn làm cả đêm, sáng sớm ngày mai chúng ta mới đi, ngươi bây giờ lập tức đi làm, dầu muối tương dấm chua vân vân cũng đều cài đặt, gói rắn chắc một chút. Chỉ cần thật nghe lời, bản tướng quân cũng không làm khó ngươi, bằng không, chẳng những sao nhà của ngươi, ngay cả mệnh của ngươi cũng cùng nhau mang đi!
Lương Thích nghe nói bọn họ ngày mai mới đi, trong lòng an tâm một chút, vội vàng đáp ứng.
Phí Mạt lại nói:
- Còn có, ngươi một mình chuẩn bị một chiếc xe nhẹ, mặt trên nhiều rải hai tầng đệm giường, bản tướng quân muốn dùng.
Lương Thích khóe miệng co giật hai cái, vội vàng đáp ứng, liền đem hỏa kế ở trong viện toàn bộ gọi ra, ở dưới sự giám thị của Khiết Đan Binh, vơ vét các loại túi gạo lớn nhỏ lên xe, đem lương thực gạo chứa lên xe.
Lương thực trong hầm, Lương Thích và Trương Thư Hào đứng ở dưới những bao gạo chất như núi, vừa dùng mộc xúc chứa lương thực, một mặt nhỏ giọng nói.
Trương Thư Hàoxúc gaoh vào trong túi, nhỏ giọng nói:
- Sáng sớm ngày mai bọn họ đã đi, chuyện công tử phân phó làm thế nào mới tốt? Có thể nghĩ cách hạ độc hắn sao?
Lương Thích hung hăng xúc một xẻng lương thực, bay nhanh nhìn thoáng qua Khiết Đan Binh cầm đao đứng yên ở cửa kho lúa, đè thấp giọng nói:
- Đồ ăn bọn họ đều là chính mình cất đấy, chúng ta chen tay vào khôngđược, nói sau, nghĩ hạ độc... Độc từ đâu đến? trấn này chỉ có một nhà dược điếm, bọn họ lúc đầu đem tất cả dược liệu lấyđi rồi, liên thạch tín đều lấy đi rồi, bảo là muốn dùng để ngâm độc lên mũi tên.
Trương Thư Hào vô cùng lo lắng mà nói:
- Vậy làm sao bây giờ, công tử tính tình ngươi là hiểu được đấy, công tử hận Dương Phàm tận xương, nếu chúng ta trơ mắt nhìn Dương Phàm rời khỏi...
Lương Thích một xẻng đi xuống, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn khẩn trương ra sức xúc mấy xẻng, đem túi gạo chất đầy, sau đó cầm phần cán gỗ của cái xẻng, đụng lên tiến đến giúp đỡ Trương Thư Hào buộc miệng túi, nhân cơ hội ấy đối với hắn nhỏ giọng nói vài câu cái gì, trên mặt Trương Thư Hào đột nhiên hiện lên một chút vui mừng, hắn bình tĩnh gật đầu, liền khiêng lên một túi vừa mới đổ đầy lương thực đi ra lương thực hầm.