Say Mộng Giang Sơn

Chương 722: Chúng lý tầm tha thiên bách độ




- Lai Tuấn Thần bị vứt bỏ, vốn nên thị chúng ba ngay đấy, nhưng rất nhiều dân chúng lên đài, gạt công sai, tranh giành thi thể, trong giây lát, thi thể của Lai Tuấn Thần bị cắn xé nát, không còn lại gì rồi.

Trên Lệ Xuân Đài, Trương Dịch Chi nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh Võ Tắc Thiên dạo ở giữa vườn hoa, miêu tả sinh động việc hành hình ngày hôm nay.

- Hả? Lai Tuấn Thần bị dân chúng căm hận đến thế sao?

Võ Tắc Thiên nhạy bén phát hiện ra gì đó, lập tức dừng lại, quay sang hỏi Trương Dịch Chi.

Sau khi nhận được câu trả lời chuẩn xác của Trương Dịch Chi, Võ Tắc Thiên phẫn giận lên:

- Trẫm thật sự là bị hắn che mắt, cái thằng chó này bị dân chúng căm hận như thế, hẳn là tội ác tày trời, thật sự là chết chưa hết tội! Giết cả nhà cũng không làm giảm bớt sự căm phẫn của dân chúng. Truyền chỉ, kê biên và sung công cả nhà, người nhà thì sung quân làm nô!

Võ Tắc Thiên dùng cái chết của Lai Tuấn Thần thành công gây di dời sự chú ý của triều đình và dân chúng đối với việc đại quân thảo nghịch thất bại, lại cho tru sát, kê biên và sung công cả nhà, trút giận cho nỗi bi phẫn của dân chúng bởi y mà mất đi thân nhân. Lai Tuấn Thần bị chủ tử của y lợi dụng vô cùng nhuần nhuyễn, phát huy triệt để lòng trung thành và tận tâm của y.

Thiên Kim Dã nằm ở hướng đông bắc Mã Thành, nơi này có nhiều quặng sắt, rất nhiều quặng sắt phơi bày bên ngoài mặt đất, không cần đào sâu để khai thác. Khu vực biên giới chiến loạn thường xuyên, cho nên có nhu cầu vô cùng mạnh mẽ đối với sắt thép, bởi vậy địa phương có rất nhiều thợ rèn sử dụng phương pháp thô sơ luyện thép, bởi tụ tập sống lâu đời nên được gọi là Thiên Kim Dã.

Cho đến ngày nay, "Thiên kim dã" đã xuất hiện nhiều cửa hàng rèn sắt và sản xuất sắt thép có quy mô lớn, bởi vì nơi này không thiếu khí cụ bằng sắt, cũng không thiếu nam tử có lực dũng mạnh, người Khiết Đan sở dĩ có chủ ý đánh vào một thành nhỏ bé này, nguyên nhân chính là ở điểm này, thành này tuy nhỏ nhưng cũng không dễ đối phó.

Cổ Trúc Đình và Thiên Ái Nô chủ ý đã định, liền biến đổi thân phận, trước đó thuê vài tôi tớ, rồi chạy tới Thành Thiên Kim Dã. Lúc này, Chu quân đại bại từ Hoàng Chương cốc chạy xuống, trên dưới một trăm dặm khắp nơi đều là thi thể của Chu quân, khi tin tức truyền ra, lòng người Thiên Kim Dã bàng hoàng.

Huyện lệnh lý Lạc Vân là tiến sĩ Thủy Củng năm thứ hai, nhiều năm cố gắng, vất vả mới có một vài chiến tích xuất sắc, mới được thăng làm Huyện thái gia thất phẩm đến Thiên Kim Dã nhậm chức chưa tới một tháng, thì đụng phải chuyện xui xẻo này.

Y vừa đến nhậm chức, không dễ sai khiến Chủ bộ, Huyện Úy đã nhậm chức địa phương này nhiều năm, thậm chí ngay cả quan hệ với các quan lại nhỏ cũng khó khăn, sau khi biết được tin ức, có lòng phái Huyện úy dẫn người đi dò xét một chút, Huyện úy lo lắng trên đường đi đụng phải binh mã Khiết Đan, nên tìm cớ không đi.

Chủ bộ còn phản ứng nhanh hơn cả Huyện úy, trước đó đã cáo bệnh nằm liệt giường rồi, Lý Huyện lệnh lại là vị quan tốt có trách nhiệm với cương vị công tác, không sai khiến được người khác, đành phải thay y phục hàng ngày, đích thân dẫn vài sai nha, tự mình đi điều tra, sau khi xác nhận người Khiết Đan đại thắng đã cướp lương thảo vào núi, lúc này mới trở về thị trấn.

Ra khỏi Hoàng Chương cốc, chung quanh vô cùng hoang vắng, cũng không có thành phụ gì cả. Thành Thiên Kim Dã là huyện thành gần chiến trường nhất, cho dù bọn họ không chịu ra mặt, đợi cho quan viên phủ đạo nhận được tin ức, việc an trí di thể tướng sĩ bỏ mình cũng tất nhiên là rơi trên người bọn họ, cùng với như thế chẳng bằng chủ động ra mặt, còn có thể tăng thêm chiến tích cho mình.

Lý Huyện lệnh quyết định tìm chủ bộ và huyện úy cùng thảo luận.

Nếu ngoài thành đã không có nguy hiểm, huyện úy đại nhân vốn “đang bận chuyện mà" liền lập tức giải quyết xong, lão gia Chủ bộ “đang bệnh” cũng không trị mà khỏi bệnh, hai người cũng hiểu được đây là một cọc chiến tích, nên cũng tỏ ra hết sức hợp tác với vị Huyện thái gia mới nhậm chức này. Nếu chuyện này làm xong, mỗi người đều có công, quan hệ giữa hai người và tân huyện lệnh cũng có thể thân cận hơn, dù sao người ta cũng là quan của một huyện, không thể không ôm theo mà làm.

Nhưng bất kể là thu dọn thi thể hay là hỏa táng, loại nào mà không cần tiền chứ?

Tiền nhiệm Huyện Thái gia Lâm Từ trước đây đã dốc hết số tiền mà tích cóp được nhiều năm ở trong huyện, không để lại chút gì, nếu như thu đã không đủ chi rồi, những ngày sống sau này tại huyện sẽ không dễ chịu, chủ bộ chủ quản thuế ruộng vì thế lại đánh trống lui.

Lý Huyện lệnh càng nghĩ, cảm thấy khoản tiền này chỉ có thể quyên góp từ những lò rèn lớn và cửa hàng quặng sắt ở trong huyện, bèn quyết định tại bổn huyện mở tiệc chiêu đãi những thổ tài chủ phát tài từ rèn sắt, lợi dụng mặt mũi Huyện thái gia để quyên một khoản tiền tài.

Thiên Ái Nô và Cổ Trúc Đình tới thị trấn, Cổ Trúc Đình thì đóng giả làm một phú thương, Thiên Ái Nô thì đóng giả làm một thư hàng của nàng, chủ động đi tìm Huyện thái gia Lý Lạc Vân, nguyện ý làm việc thiện cho các tướng sĩ đã bỏ mình, nàng bỏ ra một khoản tiền lớn thuê công nhân, mua than đá cần thiết để hỏa táng thi thể, cũng mua hơn mười vạn bình đựng tro cốt.

Khoản tiền này hết sức lớn, nếu Lý huyện lệnh muốn quyên tiền mọi người, cũng chỉ có thể đủ chi phí cho giai đoạn đầu, còn những giai đoạn sau thì phải đi xin xỏ, lúc này lại gặp phải một vị đại thiện nhân giàu có thì vui mừng như điên, vội vàng toàn lực phối hợp, cũng liên thanh tuyên bố nên thỉnh triều đình khen ngợi vị đại thiện nhân có hành vi trượng nghĩa này.

Cổ Trúc Đình phối hợp với Lý Huyện lệnh, đặt mua rất nhiều bình gốm đựng tro cốt tại địa phương, lại an bài ngoài thành Thiên Kim Dã làm nơi hỏa táng. Thành này lấy việc luyện kim là việc chính, than đá, than củi dự trữ rất nhiều, chỉ cần có tiền, có thể trực tiếp mua được từ những lò luyện này, về phần bếp lò luyện thi, chỉ cần sử dụng lò luyện sắt cũ là được.

Những thương nhân buôn bán sắt tại địa phương cũng không phải là những kẻ keo kiệt, lần này giá cả đều do vị đại thiện nhân qua đường này trả hết, bọn họ liền chủ động giảm bớt nhiệm vụ khai thác quặng sắt trong thời gian này, mà đưa ra rất nhiều công nhân cùng đi thu dọn di thể tướng sĩ Chu quân đã bỏ mình.

Đối với thợ mỏ và đám thợ rèn mà nói, làm người đều là vì kiếm tiền, làm việc này còn dễ chịu hơn là so với rèn sắt đào mỏ, dân chúng vùng biên cương thường thấy sinh tử, nên cũng không có gì sợ hãi đối với thi thể, đương nhiên cam tâm tình nguyện đi làm, cũng bởi vậy mà có rất nhiều thi thể không ngừng vận chuyển đến thành Kim Dã Thành, bắt đầu thu những thi thể được luyện hóa thành tro cốt.

Lý Huyện lệnh tổ chức rất nhiều văn lại, lại khuyên bảo người đọc sách bổn huyện ra mặt hỗ trợ, ở hiện trường trước khi tiến hành luyện hóa mỗi một thi thể thì tiến hành đăng ký, cũng phân chia di vật của bọn họ cho vào túi, đánh ký hiệu.

Tình cảnh hết sức náo nhiệt, những thi thể không ngừng được vận chuyển vào hành, lò luyện thi thể ngày đêm nổi lửa, vô số cỗ thi thể được luyện thành tro cốt trắng tuyết, nhưng không ai cao hứng phấn chấn, cho dù điều này sẽ mang lại một khoản tiền công lớn cho những thợ mỏ và thợ rèn.

Mà Thiên Ái Nô cũng chịu đủ tra tấn, một ngày không có tin tức của Dương Phàm, nàng không có được giấc ngủ bình an, mỗi ngày một thi thể được vận chuyển tới, nàng đều kinh hãi hoảng hồn.

Trong khoảng thời gian này, Lý Huyện lệnh thật sự coi Cổ Trúc Đình là Bồ tát sống của y, ông ta có thể hỏi được bao nhiêu tin ức từ những binh lính chạy trốn tới thành, thì Cổ Trúc Đình là có thể nghe được bấy nhiêu tin tức từ nơi Lý Huyện lệnh, nàng và a Nô dần dần đã hiểu được toàn bộ tình huống của chiến dịch, cũng biết về một vài tướng lĩnh đã bị người Khiết Đan bắt sống.

Tuy rằng lúc này đây Chu quân liều lĩnh khinh địch, liên tiếp trúng mai phục, thế cho nên mười sáu vạn đại quân tan thành tro bụi, tuy nhiên nhiều người như vậy cũng không thể giết sạch được, cái gọi là toàn quân bị diệ chỉ nói là giết làm cho bọn họ không thể nào gây dựng thành một đội quân được nữa, hoàn toàn mất đi năng lực tác chiến.

Binh lính may mắn chạy thoát đã bỏ trốn tứ phía, nhiều nhất là chạy đến Kim Dã Thành để ẩn náu, a Nô ngày ngày chỉ có một việc là nhìn những Chu quân vụn vặt lẻ tẻ đến đây, tuy chỉ trong thời gian mấy ngày thành Thiên Kim Dã đã thu nhận ba bốn ngàn tàn binh bại tướng, nhưng thủy chung không có gương mặt quen thuộc kia, điều này đã làm cho nàng vẫn còn tia hy vọng.

Trong khoảng thời gian này, các nàng cũng có liên lạc với các chi nhánh Thừa tự đường ở Bắc địa. Tuy nói thế lực Thừa tự đường ở bản địa mỏng yếu, nhưng vẫn dốc hết toàn lực hiệp trợ, phái người tới các nơi gần như là Mã Thành, Lư Long để thăm dò, tìm hiểu những binh lính may mắn trốn thoát, mong tìm được tung tích của Dương Phàm.

Chỉ là lực lượng nòng cốt của Thừa tự đường tại đây không hưng thịnh, rất nhiều chi nhánh ở đây cũng không biết thân phận của Tông chủ, thậm chí không biết có sự tồn tại của Thừa tự đường, mà Thừa tự đường cũng không thể hoàn toàn lợi dụng thủ đoạn kinh tế để khống chế bọn họ, bởi vậy bọn họ cũng không biết rằng người bọn họ tìm kiếm kia là ai.

Những chi nhánh này phái các hỏa kế đi đến các thành trì, chỉ biết là việc làm ăn của ông chủ bọn họ đang phải dựa vào một vị đại phú thương, mà bọn họ người bọn họ phải tìm lại có quan hệ cực kỳ mật thiết với vị đại phú thương đó, nếu tìm được người này, chẳng những có thể lấy lòng được vị đại phú thương kia, việc làm ăn của ông chủ bọn họ còn đạt được nhiều lợi nhuận hơn nữa, những người đi tìm Dương Phàm còn được một khoản tiền thưởng rất hậu hĩnh, bởi vậy mà hết lòng ra sức.

***

Cây cổ thụ che trời ngăn cách với sự ồn ào náo nhiệt của trần thế, bất kể là ngựa hí dài hay là người hò hét, đều chỉ làm nổi bật sự yên tĩnh của thung lũng này, mà không có cảm giác ồn ào.

Bên cạnh rừng rậm, có một mặt cỏ xanh mượt, ánh mặt trời đang chiếu vào trên mảnh cỏ này.

Dương Phàm đang được rất nhiều người đi tìm kia đang nằm trên mặt cỏ mềm mại, chán chường phe phẩy một bông hoa cỏ đuôi chó, hứng ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người mình.

Nơi này rừng sâu cây cối rậm rạp, dễ thủ khó công, hơn nữa dọc đường tới đây, Dương Phàm luôn thấy dọc đường đều là núi, đều là cây, căn bản không có một dấu hiệu rõ ràng, tất cả đều là cây cối sơn thủy, căn bản không thể nhớ rõ đường.

Bị bắt cùng Dương Phàm có ước chừng hơn mười quan tướng, giờ phút này đều rải rác trên sườn nui, hoặc là đứng hoặc là ngồi. Những người này Dương Phàm không quen, Trương Huyền Ngộ và Ma Nhân Tiết chức quan cao nhất trong nhóm tướng lĩnh bị bắt này thì đã bị người Khiết Đan trông giữ riêng biệt ở trong một sơn động bên kia núi, mặc dù là không bị quản chặt, nhưng Dương Phàm cũng chưa từng nhìn thấy hai người họ.

Trong sơn động ẩm ướt âm u, không có ánh nắng lọt vào được, dù bất kỳ ai không già cả không bị thấp khớp, đóng cửa động ba ngày cũng sẽ sinh bệnh. Cho nên, dù cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào có hại, Dương Phàm vẫn không muốn trở lại sơn động, nơi này sân hoạt động của bọn họ trước mặt sơn động.

Từ xa Phí Mạt đang đi tới.

Tuy rằng vẫn là địch nhân của nhau, nhưng Phí Mạt rất thích nói chuyện phiếm với Dương Phàm, khi nói đến triều đình hắc ám, Dương Phàm và y sẽ cùng nhau mắng to, khi nói đến Hắc Xỉ Đại tướng quân chết thảm, Dương Phàm và y sẽ cùng nhau tiếc hận, khi nói đến người Khiết Đan bị biên tướng ức hiếp và vơ vét tài sản, Dương Phàm sẽ tỏ lòng thông cảm sâu sắc với y...

Phí Mạt cũng không hề thiếu tâm cơ, dù là đang nói chuyện với Dương Phàm, tuy vẫn đáp lời theo, nhưng không hề lơi lỏng cảnh giác, nhưng quan hệ của bọn hắn cũng vẫn thân cận hơn, nhìn thái độ của hắn, Phí Mạt hiểu tâm tư của hắn. Vì thế, tuy vẫn là kẻ địch của nhau, nhưng Phí Mạt ngày ngày vẫn thích nói chuyện phiếm với hắn, cứ có thời gian là y sẽ đến chỗ Dương Phàm.

Dương Phàm nghe được tiếng bước chân nặng nề, tay đang phe phẩy hoa đuôi chó khẽ ngừng lại, hắn đã nhận ra được tiếng bước chân của Phí Mạt. Hắn vẫn cảm thấy, mặc dù là mình bị bắt, hắn cần phải làm chút gì đó, chỉ có điều hắn vẫn chưa nghĩ ra mình có thể làm gì, tận đến đêm ngày hôm qua, cuối cùng hắn đã nghĩ ra được một chủ ý.

Vì thế, cả ngày hôm nay hắn đang đợi Phí Mạt, cuối cùng Phí Mạt đã tới.

Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, Dương Phàm ngâm nga bài hát, tiếp tục lắc lắc cỏ đuôi chó trong tay...