Say Mộng Giang Sơn

Chương 721: Hai cừu địch bị vứt bỏ




Mười sáu vạn đại quân của triều Võ Chu thảo nghịch bắc chinh toàn quân bị diệt, vài vị Đại tướng quân cầm binh ngoại trừ Lý Đa Tộ phụ trách vận chuyển lương thảo may mắn lọt lưới, còn lại bị một lưới bắt hết.

Tả ưng dương Vệ đại tướng quân Tào Nhân Sư đầu một nơi thân một nẻo, Hữu Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân Trương Huyền Ngộ cùng với Ma Nhân Tiết mới nhậm chức Ti Nông Thiếu Khanh bị bắt, hành quân Đại tổng quản Yến Phỉ Thạch chết trong loạn quân, Hành quân Phó tổng quản Tông Hoài Xương tự sát.

Tin tức truyền quay lại kinh sư, cả triều xôn xao chấn động.

Triều đình bao lâu không nếm phải trận thất bại như vậy rồi?

Dù là đối địch với cường địch mạnh như Đột Quyết và Thổ Phiên, triều đình tuy rằng cũng có khi bị đánh bại, nhưng lại chưa từng bị bại nhanh chóng như vậy, thê thảm như vậy. Mười sáu vạn đại quân, trong khoảnh khắc tan thành tro bụi, đại tướng gần cầm binh gần như bị một lưới bắt hết, điều này căn bản là chuyện không thể tưởng tượng được.

Võ Tắc Thiên giống như bị đánh một đòn bất ngờ vào đầu, cả triều Võ Chu, công lao duy nhất và lớn nhất chính là thu phục An Tây tứ trấn, chiến tích này trước đó thật sự cũng không có gì hay để nói cả, chưa từng nghĩ trong nháy mắt lại đã gặp phải thất bại thảm trọng như vậy, nhất là thua vào tay người Khiết Đan mà triều đình chưa bao giờ để vào mắt.

Trong lúc nhất thời vua và dân hỗn loạn, thần hồn nát thần tính, sự tự tin coi thường không thèm để ý người Khiết Đan trong nháy mắt biến thành sợ hãi cực độ. Mười sáu vạn người chính là mười sáu vạn gia đình, tin tức truyền ra, toàn bộ Đại Đường nơi nơi một mảnh gió thảm mưa sầu, vô số người làm cha mẹ, người vợ đốt giấy để tang, thống khổ khôn nguôi.

Võ Tắc Thiên bắt đầu tính toán phái Võ Tam Tư làm Du Quan Đạo An Phủ đại sứ, dẫn đại quân đóng quân Thắng Châu, làm lộ thứ hai thảo nghịch đại quân, thật ra mục đích chủ yếu là mạ vàng cho đứa cháu này.

Tuy nói hiện tại hệ thống quân đội đã bị gia tộc Võ thị một tay cầm giữ, nhưng gia tộc Võ thị chưa bao giờ ở trong chiến tranh từng có một chiến công gì, mà ở trong quân đội, một đám tướng quân tấc công không lập, căn cơ vĩnh viễn là không vững chắc được.

Võ Thừa Tự sức khỏe không tốt, năm gần đây lại thường thường bị bệnh liệt giường, bằng không mà nói, không chừng Võ Tắc Thiên cũng sẽ phái đứa cháu này ra tiền tuyến, để hai đứa cháu của gia tộc Võ thị này có thể lập nhiều quân uy cho mình.

Nhưng hiện tại, mười sáu vạn đại quân Võ Chu một trận chiến toàn quân bị diệt, cả triều chấn động, Võ Tắc Thiên cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ rồi.

Hai đứa cháu của bà đều xuất thân là người đọc sách, khi thiếu niên bị bà sửa thành họ Phúc lưu đày biên thuỳ, ngày ngày bôn ba vì miếng ăn, đợi khi bà đăng cơ, phát hiện người ngoài không đáng tin, còn phải dựa vào người của Võ thị, nên miễn xá cho hai cháu trai này, triệu hồi bọn họ quay lại kinh thành, ủy thác trọng trách. Nhưng hai đứa cháu này ngay cả mấy chục người của quân đội cung chưa từng chỉ huy, lại để bọn họ đi đánh giặc...

Còn những danh tướng thời Đại Đường gần như đều bị bà giết sạch rồi. Huống chi hiện tại đó lại là những tướng lĩnh nhất hệ Võ thị bị đánh bại, bà lại càng muốn tướng lĩnh Võ thị đánh thắng trận lớn tiếp theo, để củng cố địa vị của Võ thị trong quân. Vì thế Võ Tắc Thiên quyết định phái Võ Du Nghi đảm nhiệm Đại tướng quân thứ hai đi thảo nghịch, viễn chinh Khiết Đan.

Võ Du Nghi vẫn thay bà chưởng quản Võ Lâm Vệ, thời gian ở trong quân dài nhất, cũng là người quen thuộc quân lữ nhất trong con cháu đời thứ hai của Võ thị. Võ Tắc Thiên lập tức hạ chỉ, mệnh Kiến An quận Vương Võ Du Nghi làm Hữu Võ Uy Đại tướng quân, một lần nữa mộ binh binh mã, suất lĩnh tiếp tục chinh phạt Khiết Đan, đồng thời bổ nhiệm Kiều Tri Vi làm tổng quan phủ phụ tá.

Trong khoảng thời gian ngắn triệu tập không được nhiều binh mã như vậy, Võ Tắc Thiên liền hạ lệnh áp giải toàn bộ kẻ tù tội bị giam giữ ở các nơi đến kinh thành, để bọn họ lập công chuộc tội, đồng thời chiêu mộ binh lính, tổ chức và thành lập tân binh đoàn viễn chinh, lại lệnh Thái Hành Sơn kiến thiết Võ kỵ đoàn luyện các Châu tại biên giới phía đông, chuẩn bị phối hợp tác chiến.

Võ Tắc Thiên lửa giận ngút trời lúc này đây không cần nghị sự với các đại thần tể tướng vô dụng trong triều, dùng quyền lực quyết định nhanh chóng, nổi giận đùng đùng quay về nội đình, chợt nhớ tới Lý Chiêu Đức từng thay Tôn Vạn Vinh cầu chức quan tam phẩm, lập tức trút hết mọi oán hận vào ông, truyền lệnh tức khắc áp giải ông ra pháp trường xử trảm.

Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi ở bên cạnh bà nghe vậy, lập tức quanh co lòng vòng nhắc đến Lai Tuấn Thần, Võ Tắc Thiên đang trong cơn thịnh nộ lại hạ lệnh, trảm thủ Lai Tuấn Thần.

Lý Chiêu Đức là bị Lai Tuấn Thần buộc tội bỏ tù đấy, hiện giờ bị hành hình cùng ngày với Lai Tuần Thần.

Cái khác không nói, chỉ riêng việc truy cứu trận thất bại lớn này đối với vua và dân theo mức độ nào mà nói, phải biết rằng các đại tướng như Tào Nhân Sư, Trương Huyền Ngộ, Ma Nhân Tiết, Tông Hoài Xương đều là tướng lĩnh nhất hệ Võ thị, chỉ có một tướng Lý Đa Tộ áp vận lương thảo thì coi như không phải mà là phái trung gian.

Ngày hành hình, muôn người thành Lạc Dương đều đổ xô ra đường, pháp trường hành hình người người đông đúc.

Pháp trường hành hình nằm ở chợ bắc, toàn bộ cửa hàng kinh doanh ở chợ bắc hôm đó đều không mở cửa buôn bán, tất cả đều chạy tới xem giết người.

Ác quan đệ nhất triều Võ Chu, Tiểu Cường Lai Tuấn Thần bất tử cũng là sau khi đám ác quan đã lần lượt bị chém đầu thì y vẫn trước sau không ngã cuối cùng cũng bị xử trảm rồi, mà cùng ngày cũng hành hình Tể tướng Lý Chiêu Đức mấy năm gần đây độc bá triều cương, dưới một người vạn trên vạn người.

Lý Chiêu Đức và Lai Tuấn Thần đều bị đổ mộc cầu ở miệng, mặc quần áo tử tù, bị áp giải ra pháp trường.

Đổ mộc cầu vào miệng là không phải bắt đầu từ Thủy Củng năm thứ tư đấy, năm đó Võ Tắc Thiên xử tử Thái Tử Thông Sự Xá Nhân Hách Tượng Hiền, Hách Tượng Hiền chửi bới ầm ĩ ở pháp trường, khẳng khái trần từ, liệt kê từng tội ác của Võ Tắc Thiên, ngay cả vụ bê bối bà ta thông dâm với Tiết Hoài Nghĩa đều nói ra, Võ Tắc Thiên vô cùng khó chịu, từ đó về sau, triều đình cứ mỗi lần xử quyết phạm nhân, sẽ nhét mộc cầu vào miệng, để người đó ở pháp trường sẽ không nói được gì nữa.

Lý Chiêu Đức và Lai Tuấn Thần miệng đều bị nhét mộc cầu, hai má phồng to biến dạng, bị xe chở tù lôi kéo, chậm rãi đến pháp trường. Lý Chiêu Đức vì quá mức ương ngạnh, bởi vậy mới lọt vào sự ghét cay ghét đắng của bách quan, nhưng ở dân gian ông vẫn là thanh quan vô cùng tốt, dân chúng thấy Lý tể tướng râu tóc rối bù, thảm hại vô cùng, đều ảm đạm lắc đầu thở dài.

Tuy nhiên, triều đại tầm thường, dân chúng kinh sư đời sợ cũng không thấy được một trường hợp Tể tướng hành hình, mà dân chúng Lạc Dương triều Võ Chu, cũng không chỉ đã từng thấy hoàng thất Vương gia, phượng Tử Long tôn mà còn chứng kiến Tể tướng bị giết rồi, nên dù là thở dài ảo não, cũng không đến mức quá khiếp sợ.

Lai Tuấn Thần bị áp giải phía sau, lúc y bị áp giải đến pháp trường, lại xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái, đám dân chúng chen lấn đằng kia, vô số đầu người chuyển động, chìn chằm chằm bài tự Chết trên xe tù của Lai Tuấn Thần, thần kỳ là không có một âm thanh nào phát ra, tất cả mọi người đều chằm chằm nhìn y, hiện trường cực kỳ yên tĩnh đến quỷ dị, yên tĩnh đến mức làm người khác sợ hãi.

Lý Chiêu Đức bị áp lên pháp trường, ấn quỳ xuống, quay mặt về phía quan chém đầu, ngay sau đó là Lai Tuấn Thần bị áp lên hình đài. Uy phong hống hách nă xưa của Lai Tuấn Thần hoàn toàn không thấy bóng dáng, miệng đút một mộc cầu cực lớn, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, gương mặt tái nhợt méo mó, cũng không còn nhận ra vẻ anh tuấn phong lưu ngày xưa nữa.

Lý Chiêu Đức nói không ra lời, nhưng khi nhìn Lai Tuấn Thần hồn bay phách lạc bị đưa lên hình đài, trong mắt ông cũng lộ ra ý cười sung sướng, ông cười không ra tiếng, nhưng biểu hiện ngẩng cao đầu của ông, gương mặt tái nhợt rõ ràng là ông đang cười to. Bả vai ông rung lên không ngừng, cười không ra tiếng hồi âu, chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống, chạy xuống gò má ông...

Lai Tuấn Thần lại khác ông hoàn toàn, từ đầu đến cuối y không hề liếc nhìn ông lấy một lần, đầu của y vẫn quay về hướng hoàng cung. Khi y bị bắt lên hình đài, ấn ngã xuống đất, y vẫn cố kéo cổ nhìn chằm chằm về hướng Hoàng thành, chỉ ngóng trông sẽ có một con vật cưỡi chạy như bay đến, cao giọng hô "Đao hạ lưu nhân”.

Lại việc như này nữ hoàng đế từng làm rồi, lúc trước Ngự Sử Trung Thừa Ngụy Nguyên Trung Chính trước khi bị hành hình, được nữ hoàng đế đặc chỉ miễn tử đấy. Lai Tuấn Thần thủy chung tin tưởng vững chắc, y trung thành và tận tâm với nữ hoàng đế như vậy, giết nhiều kẻ đối đầu cho nữ hoàng đế như vậy, nữ hoàng đế có thể lên ngôi vị Hoàng đế, ngồi vững vàng ngôi vị Hoàng đế, là có công lao lớn của y, nữ hoàng đế tuyệt đối sẽ không giết y.

Y mong mỏi, mong mỏi, mà khi quan giám trảm đọc thánh chỉ, y không nghe lọt một câu nào; khi đao phủ rút thẻ chết ở sau vai y ra, y vẫn không phát giác, y tựa như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, đôi mắt mong mỏi nhìn về hướng nhà, mong chủ nhân của nó hồi tâm chuyển ý.

Một dây treo cổ chụp trên cổ Lý Chiêu Đức, nữ hoàng đế hồng ân, cho ông chết toàn thây, dây treo cổ kéo mạnh, thân hình Lý Chiêu Đức bay lên không, bởi vì hít thở không thông, cả người ông giãy dụa kịch liệt.

Điều khiến nhiều người ngạc nhiên là, lúc này, vị tể tướng đến khi chết, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lai Tuấn Thần.

Rất nhiều người lòng bàn tay đều đẫm mồ hôi, khóe mắt giật giật, tim đập như nổi trống.

Bọn họ dường như đang lo lắng gì đó, lại như đang khẩn trương gì đó, đó là một cảm giác sợ hãi kỳ quái.

Lai Tuấn Thần đột nhiên ma xui quỷ khiến đã tỉnh hồn lại, chuyển ánh mắt chưa từng dời hướng hoàng cung sang hướng Giám trảm đài.

Trên giám trảm đài, Hình Bộ Tư hình Lang trung Trần Đông mặt không chút cảm xúc rút một hình ký màu đỏ từ trong ống thẻ ra, ném xuống trước dài, lạnh lùng hô:
- Chém!

Lai Tuấn Thần đột nhiên hiểu được, đặc xá thánh chỉ vĩnh viễn cũng sẽ không tới, nữ hoàng đế thật sự từ bỏ y rồi!

Y đột nhiên vùng lên, đang quỳ thẳng tắp như vậy, vốn là rất khó đứng lên, nhưng không ngờ Lai Tuấn Thần lại nhảy dựng lên được.

Y không hô ra tiếng được, hai mắt mở lớn dị thường, dường như khóe mắt trợn nứt ra rồi, y nhìn chằm chằm về hướng hoàng cung, nhìn một góc mái cong kia, nhìn Thiên Khu đứng vững trong mây kia, trong đầu mê muội.

Không đợi hai trợ thủ của đao phủ tiến lên ấn ngã y xuống, hai đầu gối y đã mềm nhũn, nặng nề quỳ gối trên hình đài...

- Giết!

Quỷ đầu đao sắc bén lướt qua cổ y, một đao của đao phủ kia, là sử dụng thanh đao tốt nhất của cả đời gã.

Mũi đao chuẩn xác lướt qua giữa khe cổ Lai Tuấn Thần, không có một trở ngại nào, đầu người cùng máu tươi phun ra hơn một trượng, nặng nề rơi xuống đất, lăn lộn về phía trước vài vòng, dừng lại.

Thân thể không đầu của Lai Tuấn Thần lảo đảo đổ về trước, “thình thình” một tiếng, ngã xuống đất.

Đến lúc này, thân hình của Lý Chiêu Đức mới ngừng giãy dụa run rẩy.

Trên pháp trường vẫn duy trì sự yên tĩnh làm người ta sợ hãi, đây là sự việc chưa từng xảy ra, khi đao phủ kinh hãi nhìn lại trong đám đông, đám đông đột nhiên bộc phát tiếng hò hét như núi thở sóng thần, vô số người xông lên đài, bạch dịch tượng, đạo thảo nhân phụ trách lôi kéo dây thừng ngăn cản dân chúng xem hình, nháy mắt đã bị sôi trào đám đông bao phủ.

Vô số người nhảy lên hình đài, tranh nhào cào xé thi thể Lai Tuấn Thần, có một người xông lên phía trước nhất, giống như sói bổ nhào trên người Lai Tuấn Thần, hung hãn cắn một tiếng thịt, không đợi y nuốt xuống, lại bị dân chúng điên cuồng kéo qua một bên, sau đó càng nhiều người như kiến không để lại kẽ hở nào.

Người cắn miếng thịt đầu tiên ngửa mặt lên trời cười ha hả điên cuồng!

Tên y là Đoàn Giản.