Say Mộng Giang Sơn

Chương 697: Hổ Lao quan




Trước Hổ Lao quan trong trấn Tị Thủy, có một tiểu lữ quán tên là “cửa hàng Chiết gia”, bởi vì ông chủ họ Chiết.

Hiện giờ không thể so với năm xưa, trước kia phía Tây Nam có một đường khe sâu thông Huỳnh Dương Lạc Dương, cho nên không một người trấn ải, vạn người không qua được, trở thành nơi môn hộ của cố đô chín triều.

Sau này địa lý biến thiên, nước sông thay đổi tuyến đường, Hổ Lao quan không còn là thông lộ duy nhất, cũng không ai coi nó là quan ải trọng yếu nữa. Cổng thành tường bằng kháng đất cũng đã bị mưa gió ăn mòn không còn lại gì, chỉ có trên tấm bia đá lẻ loi trên mặt đất còn ba chữ “Hổ lao quan”, ghi lại nơi này đã từng rất huy hoàng.

Vì nguyên nhân này, việc kinh doanh của cửa hàng Chiết gia cũng không quá tốt, tuy nhiên chưởng quầy cũng không có ý định dời đến địa phương náo nhiệt. Chiết gia có đất, tại nơi này cũng là một địa chủ không lớn không nhỏ, ngoài mở cửa hàng này, còn có mấy tòa nhà đối diện đường cái, nhàn rỗi cùng là nhàn rỗi dù gì cũng để không, có thể kiếm được thì kiếm, không kiếm được cũng không vấn đề gì.

Bởi vì chủ nhà có ý nghĩ như vậy, cho nên việc kinh doanh lại càng không tốt.

Thiên hạ Đại Đường, khách điếm chia làm ba loại, của nhà nước gọi là quán dịch, của dân được gọi là lữ quán, còn lại là những chùa chiền, đến chỗ ấy cung phụng chút tiền dầu vừng thì có thể được khách tăng bố tí cho một chỗ nghỉ.

Tại thị trấn Tị Thủy không có quán dịch của nhà nước, cũng không có chùa miếu, mà chỉ có lữ quán của dân, việc kinh doanh của cửa hàng Chiết gia ở thị trấn Tị Thủy là kém nhất, nhưng nếu bàn về hoàn cảnh thì lại là tốt nhất.

Buổi chiều ngày nọ, một tiểu nhị chọn chút thịt khô, rau cải trắng, cây cải củ vừa mới vào cửa tiệm, từ xa có một đoàn người đi tới.

Bảy tám người, đều cưỡi con ngựa cao to, bộ yên ngựa tuấn mã hoàn mỹ. Kỹ sĩ dũng mãnh uy vũ, người nào cũng đeo đao, ở giữa là hai cổ xe ngựa, là loại xe ngựa chạy đường dài. Chẳng qua xe ngựa đường dài thường bị chú ý hơn so với bình thường, vừa thấy là biết người phú quý đi xa.

Đội ngũ đi tới cửa tiểu điếm, có một gã kỵ sĩ xoay người xuống ngựa, đi vào trong điếm, gọi chưởng quầy, hỏi phòng xá, yêu cầu cung ứng nhiều thức ăn, nước ấm phòng tắm, chậu than khô ráo, chuồng để ngựa ..v...hỏi rất rõ ràng xong rồi mới hài lòng gật đầu, lại hỏi tiếp:
- Tổng cộng mười hai gian phòng phải không? Chúng ta bao hết toàn bộ!

Chưởng quầy có vóc người gầy gầy, dưới cằm có một bộ râu chuột, nhìn rất có dáng vẻ con buôn. Nghe nói vậy, sắc mặt lộ vẻ khó khăn:
- Khách quan, trong điếm đã có hai vị khách rồi, ngươi xem...

Lão lại nhìn ra ngoài xem xét, rồi lại cười nịnh nói:
- Để ta xem nào, những phòng còn lại, đủ cho khách quan và bằng hữu của ngài đấy.

- A Lang chúng ta thích thanh tĩnh!

Người nọ cười cười, lấy từ trong người ra một viên minh châu, xoay tròn trên án. Viên minh châu lập tức xoay tít, dưới ánh mặt trời chiếu vào tỏa sáng rực nhiều màu.

- Chưởng quầy, ngươi xử lý đi, chúng ta chỉ bao một đêm, sáng mai là đi ngay, xong rồi, thứ này sẽ là của ngươi! Tiền trọ, tính riêng!

Chưởng quầy trợn mắt há hốc mồm nhìn viên minh châu to như quả long nhãn, vẻ mặt tham lam, nhưng vẫn hơi chút do dự, lại như sợ người ta thay đổi chủ ý, lập tức cầm viên minh châu cất ngay vào ngực.

Thời gian một nén hương, hai vị khách nhân lưng khoác túi đồ hầm hầm đi ra, chưởng quầy khom lưng phía sau:
- Đắc tội! Đắc tội! Tiền trọ hoàn trả, kính xin hai vị khách quan thông cảm!

Hai vị khách kia vừa đi, đoàn người mới xuống ngựa, có mấy người đi vào trong điếm, nhìn trong nhìn ngoài nhìn trước nhìn sau một lần, rồi trở lại xe ngựa xin chỉ thị, lát sau trong hai xe ngựa có người bước ra.

Xe ngựa trước là một vị công tử áo trắng, khoác một áo lông nhẹ, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo, không coi ai ra gì, được người trực tiếp dẫn vào phòng hảo hạng, lại có người khác chỉ bảo chủ quán chuẩn bị nước ấm, chưởng quầy đang định gọi người mang thùng nước tắm tới, lại không ngờ nhóm thị vệ kia lại đỡ tiếp một người từ trong xe xuống, chủ điếm nhìn mà trợn mắt há mồm.

Khi tiểu nhị cầm ấm nước sôi đi vào, chỉ thấy tất cả giường gối đều đã được người ta đổi, ngay cả trên mặt bàn cũng được trải một tấm lụa Việt Khê trắng tuyết. Tiểu nhị thấy mà líu lưỡi, nhưng gã cũng không ngây ra được bao lâu, bởi vì lập tức bị đuổi ra ngoài.

Người bước xuống từ chiếc xe ngựa thứ hai là một phu nhân mập mạp, trong lòng ôm một đứa nhỏ đang nằm trong tã. Phụ nhân kia chính là vú nuôi, còn đứa nhỏ hẳn là con nối dòng của vị công tử sạch sẽ kia. Ai ngờ đứa bé lại không được bố trí ở phòng bên cạnh công tử, mà lại được an bài ở một gian phòng thứ nhất dãy thứ hai bên phải, cách xa nhất phòng ở của công tử.

Nghe nói là sợ đứa bé nửa đêm khóc quấy sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của chủ nhân. Ngay sau đó, một đám thị vệ cao lớn đều đi vào tiểu điếm, chỉ bảo chưởng quầy và bọn tiểu nhị chăm sóc ngựa, chải ngựa, cho ngựa uống nước...

Tới lúc ăn cơm, đầu bếp trong điếm lại bị đuổi đi, có một người trong đám thị vệ tới nhà bếp, rửa tất cả nồi niêu trong bếp kỹ càng đến mức như mài mỏng đi, làm chưởng quầy nhìn mà đau lòng, sau đó họ làm hai món ăn trước tiên, nấu một ít cơm và mỳ, đựng vào bộ đồ ăn hết sức tinh xảo, bưng lên phòng vị chủ nhân rất có thân phận kia, rồi mới lập tức cho phép đầu bếp trong điếm nấu cơm cho nhóm thị vệ.

Tuy rằng những người này nhìn rất thanh thế nhưng lại không kiêu căng sai khiến, bọn họ nói chuyện đều rất nhã nhặn, cũng không mê rượu thích rượu. Chưởng quầy đã được một viên minh châu, lại thấy những người khách vô cùng quy củ, đương nhiên là hài lòng mặt mày hớn hở, những không vui trước đó mà bọn họ mang tới cũng tan thành mây khói.

Thời tiết còn chưa ấm áp, vào ban đêm vẫn khá lạnh, tiệm này lại chỗ hẻo lánh, hơn nữa bị người ta bao hết toàn bộ, không có những chuyện như ban đêm không ngủ, gọi kỹ nữ uống rượu, bài bạc ăn uống, cho nên càng thêm yên tĩnh. Tất cả mọi người đều ngủ một giấc ngon, tận đến khi gà trống gáy, mặt trời mọc ở đằng đông, vài thị vệ mới rời giường, trang phục chỉnh tề đến hậu viện xem ngựa, chỉ bảo tiểu nhị đóng xe, còn bên này thì vẫn là khách nhân vào nhà bếp, tẩy rửa nồi niêu kỹ càng mỏng đến đáy, sau đó lại nấu cơm, đựng vào bộ đồ ăn đẹp đẽ, mang lên phòng chủ nhân, hầu hạ cho chủ nhân ăn uống, sau đó mới chỉ bảo đầu bếp tiểu điếm nấu nướng.

Nấu xong, đặt lên hai bàn, vài thị vệ trước đó chưa từng lộ diện cũng đi ra, mọi người ngồi xuống, nhìn mọi nơi, một người có bộ dáng thủ lĩnh đột nhiên ngạc nhiên hỏi:
- Cao đại nương đâu?

Mấy người khác lúc này mới phát hiện, phụ nhân phụ trách chăm sóc đứa bé không hề xuất hiện, lập tức có một người trẻ tuổi bật đứng lên:
- Để ta đi gọi bà ta.

Người này đi xuyên qua nhà chính, vội vàng đi qua gian phòng thứ hai, vào một gian phòng thứ nhất bên phải, khẽ gõ cửa phòng:
- Cao đại nương?

Trong phòng không có thanh âm gì, người này gõ tiếp hai lần nữa, lại gọi một cua, trong phòng vẫn không có động tĩnh, sắc mặt gã hơi thay đổi, giơ tay đẩy cửa phòng, bên trong không cài then, "Két.." một tiếng mở ra.

Trong phòng trống không, không một bóng người. Gã thị vệ vọt tới bên giường vén màn che ra, thấy trên giường chăn đệm chỉnh tề, căn bản là không có ai, rốt cuộc không kìm nổi sự sợ hãi, kêu lên, khàn giọng gọi:
- Không thấy Cao Đại nương, không thấy đứa bé!

***

Trong phòng Khương công tử, Viên Đình Vân đổ mồ hôi đứng ở đó.

Thức ăn bày trước mặt Khương công tử, nhưng y không động đến, y đang cố gắng duy trì phong độ đại tướng gặp nguy không loạn, nhưng sắc mặt của y tựa như đã ba ngày ba đêm trong gió rét, tái xanh đến đáng sợ.

- Không thấy? Ngay cả người bế đứa bé cũng không thấy tăm hơi?

- Vâng! Đều... Không thấy!

Khương công tử đờ đẫn ngồi ở đó, chậm rãi hỏi:
- Buổi tối ngươi có an bài người trực không?

- Đương nhiên là có!

Viên Đình Vân vội vàng biện giải:
- Chúng ta cộng cả phu xe thì tổng cộng chín người, chia làm ba ca, mỗi ca ba người, cả đêm....đều duy trì cảnh giới!

Khương công tử chậm rãi nhướn mắt lên, liếc gã, hỏi:
- Ngươi an bài mỗi như thế hay sao?

Viên Đình Vân đáp:
- Cửa sổ và cửa ra vào của công tử...đều...đều an bài một người, trên đỉnh an bài một người, từ trên cao nhìn xuống giám thị được hết thảy những người tới gần.

Khương công tử khe khẽ thở dài, nói:
- Người trên đỉnh là cũng an bài ở đỉnh phòng của ta?

Viên Đình Vân run run nói:
- Vâng...phải...

Khương công tử khẽ chau mày, nghi hoặc nói:
- Cao đại nương mang theo đứa bé đi bằng cách nào được? Ngươi cho rằng, bà ta một mình rời khỏi, hay là có người cướp đi?

Viên Đình Vân do dự một chút, đáp:
- Không thể là tự mình rời khỏi được. Cao đại nương chỉ là nữ tử tầm thường, đêm hôm khuya khoắt, nơi này lại xa lạ, cho nên dù bà ta có tính toán gì, cũng không có khả năng phiêu lưu như này.

Khương công tử nhẹ nhàng xiết chặt tay, trầm ngâm nói:
- Như vậy... , nếu bà ta là bị người ta mang đi, ngươi nói xem có thể là ai?

Viên Đình Vân do dự nói:
- Có lẽ...là có kẻ thấy chúng ta khá phô trương, lại nghĩ lầm đứa bé là con công tử, cho nên muốn cướp làm con tin, muốn tống tiền.

Khương công tử hơi hơi nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Ta có một dự cảm bất tường, ta cảm giác, cảm thấy việc này dường như có liên can tới Dương Phàm.

Viên Đình Vân quả quyết nói:
- Không thể nào là hắn, hắn căn bản cũng không biết mình còn có một đứa con gái nữa. Lại nói tiếp, nếu như là hắn, cũng không thể đơn giản yên không một tiếng động mang đứa con đi được.

Khương công tử ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Cũng có lý, chỉ có điều...vài mâu tặc có thể không một tiếng động trộm người còn sống ngay trước mắt ngươi, thật sự là có chút không thể tưởng tượng được...

Viên Đình Vân cười khổ nói:
- Công tử, đã là người luyện võ, dù biết trước không có người đột kích, nhưng lúc ngủ vẫn luôn đề cao cảnh giác, khác với người bình thường khi ngủ sâu. Chúng ta một đường từ Lạc Dương đi ra, chưa từng xảy ra chuyện gì, mọi người khó tránh khỏi có chút lơi lỏng. Huống chi đám mâu tặc chỉ biết trộm chó này tuy rằng lén lút, nhưng cũng có chỗ độc đáo của bọn họ...

Khương công tử khẽ thở hắt, cúi đầu nói:
- Ừ, nếu thật sự có người vì tiền mà bắt họ đi, thế thì dễ làm rồi. Chúng ta chỉ cần ngồi đây, đợi bọn chúng ra giá là được, chỉ sợ...

Viên Đình Vân lớn tiếng nói:
- Công tử không cần lo lắng! Không thể nào là Dương Phàm được, không nói đến việc hắn không biết trên đời này còn có một đứa con gái, dù là hắn biết, hắn cũng không có khả năng lặng yên không một tiếng động cướp lại con gái của mình đi như vậy, cho nên...
Viên Đình Vân còn chưa dứt lời, ngoài cửa có tiếng cười dài:
- Nói rất đúng! Ta đương nhiên sẽ không lặng yên không một tiếng động mà đến, hành quân lặng lẽ mà đi. Hiện tại, chẳng phải ta đã tới rồi sao...