Say Mộng Giang Sơn

Chương 695: Dấu vết




- Các vị chầm chậm uống, bổn cung có việc phải rời khỏi một lát!

Thái Bình công chúa cầm khăn lụa trắng ưu nhã lau khóe miệng, mỉm cười gật đầu với những khách nhân đang mải mê uống rượu vui chơi.

Tất cả mọi người đều uống rượu, chỉ có Huệ Phạm hòa thượng đang pha trà, ông ấy vừa cho thêm một thìa muối vào ấm trà, nghe thấy lời nói của công chúa, không nhịn được cười nói:
- Điện hạ không phải là đối không được tửu lệnh của Cao tư lễ, muốn trốn rượu sao?

Mọi người cười to, Thái Bình công chúa không nói một lời nào, chỉ mỉm cười với mọi người, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, khoan thai rời đi.

Trong thư phòng, Dương phàm tùy tiện đọc một cuốn kinh thư, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, vừa ngẩng đầu đã thấy Thái Bình công chúa đứng trước mặt, xinh đạp quyến rũ như một đóa hoa tươi thắm.

- Nhị lang, sao hôm nay chàng lại tới đây?

- Đương nhiên là có việc …

Dương phàm còn chưa nói xong, Thái Bình công chúa đã bước qua, thân mình vừa chuyển không khách khí ngồi trên đùi Dương Phàm, Dương Phàm thuận thế nắm lấy eo nàng, tay kia đặt trên cặp đùi mượt mà nhẹ vỗ hai cái, cười nói:
- Hơi nặng rồi!

Thái bình công chúa khanh khách cười:
- Không có biện pháp, đang phải giả trang mang thai, không dễ gì xuất môn, đá cầu càng không được luyện, so với năm trước mập lên chút ít.

Mắt nàng dao động, liếc nhìn Dương Phàm nói:
- Mập lên rất khó coi sao?

Dương Phàm hai tay làm cằm, xoa nhẹ hai quả bán cầu, một bộ dáng nghiền ngẫm nghiên cứu, cuối cùng còn nghiêm túc gật đầu nói:
- Còn tốt, chỗ nên đều đặn thì đều đặn, đôi chân thon dài, cái eo nhỏ nhắn vẫn không mập lên chút nào!

Thái Bình công chúa phì cười, đánh rớt bàn tay đang tác quái của hắn, hai tay ôm cổ hắn, dịu dàng hỏi:
- Được rồi, nam nhân bận rộn của ta, chàng nếu vô sự sẽ không đăng điện tam bảo. Nói đi, có chuyện gì muốn tìm ta thương lượng?

Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Chuyện này có chút xíu phiền toái, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Lệnh Nguyệt cuả ta đi làm mới thỏa đáng nhất.

Thái Bình công chúa nghe hắn gọi tên mình liền thấy trong lòng ngọt ngào, lại hờn dỗi liếc hắn nói:
- Bớt vuốt mông ngựa, nói vào vấn đề chính đi.

- Được!

Dương phàm thuận theo ý nàng. Trước vỗ “ba” một cái trên mông lớn của nàng, trên tay lưu lại xúc cảm đầy đặn co dãn, sau mới nói đến chuyện của mình.

Thái Bình công chúa nghe xong, nụ cười nhạt trên mặt biến mất, nhăn mày không vui nói:
- Sinh tử của y, lang quân để tâm đến làm gì, vì người này mà phải mạo hiểm, tội tình gì mà phải như thế?

Dương Phàm nói:
- Không có lý do gì, chỉ là một phần giao tình!

Thái Bình công chúa chăm chú nhìn hắn một lúc, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Chàng nha. Không nên làm theo cảm tính như vậy.

Dương Phàm nói:
- Ta muốn trực tiếp đem y đi cũng không phải không có cách, chie là hy vọng… y có thể nhìn rõ sự thật, chính mình hết hy vọng. Nếu không, ta giúp y, y còn tưởng rằng ta hại y. Nếu y không như vậy, ta cũng đã không cầu nàng giúp đỡ.

Thái Bình công chúa thấy hắn quyết ý như vậy. Không khỏi cười khổ một tiếng, ngưng mắt suy tư một lát. Chậm rãi lắc đầu:
- Người này…, căn bản chính là một tai họa! chàng đem y cứu ra, y lại gây ra sai lầm nào, để lộ sự tình, sẽ ảnh hưởng đến đại kế của ta và chàng!

Dương Phàm nói:
- Về chuyện sau này, nàng cứ việc yên tâm, ta định đưa y tới một nơi cách xa kinh thành, cho dù y làm trời sụp xuống, hoàng đế cũng sẽ không hay biết. Huống chi, ta cũng đã có biện pháp không cho y gây họa, dù hắn có ngông cuồng cỡ nào, vừa gặp người ta phái đến quản lý y, cũng phải thuận theo.

Dương Phàm nói:
- Chí có điều, nếu ta trực tiếp đem y đi, y chẳng những không chết tâm, mà còn trách ta nhiều chuyện. Chung quy cũng phải để y tự nhìn rõ đại họa đang lâm đầu, y mới có thể tỉnh ngộ. Cho nên ta mới nhờ nàng cùng ta diễn vở tuồng này, hơn nữa… việc này cũng không phải cỉ có phiền toái, làm như vậy, nàng cũng có thể làm cho hoàng thượng vui lòng.

Thái Bình công chúa nhẹ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, cân nhắc hồi lâu mới khẽ gật đầu, oán giận nói:
- Oan gia, người ta luôn cự tuyệt không được chàng! Thôi, mọi chuyện làm theo ý chàng!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※

Cửa phòng mở ra, Khương công tử xuất hiện trước cửa phòng.

Vẫn như trước không nhiễm một hạt bụi, tinh khiết như tuyêt trắng, vẫn cao cao tại thượng như trước, hàn băng như tuyết trên núi Côn Luân, như một vị thần cao ngạo đứng trên đỉnh núi Côn Luân coi thường chúng sinh như những con kiến đang dãy giụa.

- Thu thập hành lý, trở về Phạm Dương!

Thản nhiên bỏ lại một câu nói như vậy, Khương công tử lại “rầm” một tiếng đóng cửa lại, tâm tình của y còn chưa hoàn toàn ổn định lại, y không muốn thuộc hạ nhìn thấy bộ mặt yếu ớt của mình.

Theo tiếng cửa đóng lại, Viên Đình Vân vẻ mặt phấn khởi hẳn lên:
- Công tử rốt cuộc đã nghĩ thông suốt!

Y lập tức xoay người, nhẹ nhàng sắp xếp mọi việc để tránh ảnh hưởng công tử nghỉ ngơi.

Bangười giám sát phủ Hướng đại học sĩ của Hướng Quân, đầu lĩnh họ Phùng, tên Phùng Cao Nhân.

Cha của Phùng Cao Nhân năm đó một trong những Lục Lâm, nhưng sau khi thiên hạ dần dần ổn định, không thể tiếp tục cướp bóc, lúc này mới rửa tay quy điền.

Phùng lão cha nửa đời người làm sơn tặc, cũng không tích lũy được bao nhiêu của cải, chỉ có thể mua vài mẫu đất cằn cỗi, xem như có một chỗ yên thân. Lúc này, Phùng lão cha đã hơn bốn mươi, đã an cư lạc nghiệp, liền bắt đầu tính đến việc thành thân sinh con nối dõi tông đường.

Nhưng ông ta vừa không giàu có, vừa là một ngoại nhân không họ hàng thân thích, muốn tìm được một người vợ thật có chút khó khăn. Sau mất rất nhiều công sức mới có người mai mối cho.

Kỳ thật vợ ông ta là một người phụ nữ xinh đạp, làn da trắng nõn, nhà mẹ vợ lại mở xưởng ép dầu, bất kể phương diện nào đều không tệ, đáng tiếc là nàng có vóc dáng quá cao, một cô gái gần một mét bảy, ở thời đại đó quả là một cơn ác mộng, không có một nam nhân nào nguyện ý cưới một nữ nhân cao hơn mình một cái đầu.

Nam nhân cao hơn nàng không phải không có, nhưng phải môn đăng hộ đối, vậy chẳng phải còn khó hơn lên trời. Mắt thấy khuê nữ tuổi ngày càng lớn, vì nàng không gả được, ba ca ca lại lo lắng phân chia gia sản cho nàng, suốt ngày mặt lạnh nhìn nàng, khiến nàng trở thành một nha đầu suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, lúc này mới chấp nhận Phùng lão cha.

Phùng lão cha vóc dáng không cao, lúc còn làm sơn tặc đây là một lợi thế của ông, cho nên gần 20 năm, trong vô số lần bị quan binh truy bắt, ông luôn có thể biến nguy thành an, nhưng cưới một người vợ cao hơn mình như vậy, Phùng lão cha cũng là “Alexander”, một khoảng thời gian rất dài, ông luôn ra đồng, về nhà sai lệch giờ với mọi người trong thôn, miễn cho cùng đường, bị người ta lấy việc này ra chê cười.

Ông đặt tên cho con là “Cao Nhân”. Đem kỳ vọng lớn nhất đời mình ký thác trên người đứa con, không trông mong gì nhiều, chỉ mong đứa con cao lớn một chút, đừng dẫm vào vết xe đổ của ông, bởi vì có người vợ vóc dáng cao lớn mà bị chê cười.

Đáng tiếc, Phùng Cao Nhân phụ sự kỳ vọng của cha, y kế thừa vóc dáng từ cha mình, vì vậy, từ nhỏ đã chịu nhiều đánh đập từ cha, vừa đánh ông vừa chửi ầm lên:
- Đồ khốn khiếp. Mày bộ dạng giống tao làm gì? Mày bộ dạng giống tao làm gì?

Tuy nhiên thấp cũng có chỗ tốt của nó, ít nhất y hiện tại đầu đội khăn trùm, đeo tạp dề, tại một sạp nhỏ trong ngõ bán bành nướng. Ai trông thấy đều cho rằng y trời sinh chính là để làm nghề này, cho nên những người lui tới phủ, đều không còn nhìn chằm chằm y như trước.

Phùng Cao Nhân nhiệt tình mời chào bán hàng, cũng chưa từng nhìn về phía phủ, nhưng những người ra vào phủ đều phải đi qua sạp bán bánh của y.

Phùng Cao Nhân là người được khẩn cấp từ bên ngoài điều tới, không phải Dương Phàm không tín nhiệm đội nhân mã mà y trực tiếp tiếp quản từ Trường An, mà vì những người này vốn dĩ là những kẻ thân cận Khương công tử. Kẻ luôn mặt ngước lên trời, không coi ai ra gì như Khương công tử có thể không nhớ tới bộ dạng của họ, nhưng kẻ luôn theo bên mình y là Viên Đình Vân nhất định nhớ được, cho nên phải dùng những gương mặt lạ.

Từ khi thân phận Huyện lệnh Tống châu của Khổng Duy Hạo bị Cổ Trúc Đình phát hiện, Dương Phàm đã tiến hành điều tra tất cả nhân vật trong “Lạc Thủy thi xã”, Hướng lão học sĩ đúng là một trong những người khởi xướng “ Lạc Thủy thi xã”.

Trong lúc tân xuân, Hướng Phủ luôn lạnh lẽo vắng vẻ cũng nhộn nhịp, tấp nập người qua kẻ lại, ảnh hưởng đến việc giám sát của Phùng Cao Nhân. Tuy nhiên, thông qua việc quan sát tỉ mỉ của y cũng không có gì bất thường xảy ra. Đặc biệt là những nhân vật trong bức họa mà y đã nhìn qua cũng chưa từng xuất hiện.

Hôm nay, Phùng Cao Nhân còn tưởng rằng sẽ lại trải qua một ngày nhàm chán, bước sang năm mới, người dân cũng hào phóng hẳn lên, rất nhiều người tới mua bánh nướng, Phùng Cao Nhân vội vàng nướng bánh, bán bánh, thu tiền, mà trước cửa Hướng phủ vẫn không có chút động tĩnh gì.

Nhưng trong lúc y cố ý chọn hai cái bánh nướng lớn hơn một chút, gói vào giấy dầu, cười híp mắt đưa cho hai tiểu hài tử, cửa chính Hướng Phủ đột nhiên mở ra, đầu tiên là mấy tên kị sĩ dắt ngựa bước ra, ngay sau là một chiếc xe chạy nhanh ra ngoài.

Phía sau xe ngựa có vài người tháp tùng, đều là kị sĩ, mỗi người dát ngựa đều là những tên cường tráng sức lực dồi dào, yên trước treo đao, yên sau treo túi. Bọn kị sĩ đều mặc áo da dê, quần da dê, trên đầu đội mũ trùm che tai bàng da cẩu, áo choàng da dê. Đã sắp đến tháng giêng, thời tiết không còn rét lạnh, ăn mặc như thế, chỉ có thể là… chạy đường dài.

Quả tim Phùng Cao Nhân nhảy thót một nhịp, lập tức liền khôi phục bình thường.

- Mấy vị khách quan, xin chờ cho một chút, để tiểu nhân lấy mấy cái bánh nướng này ra đã.

Phùng Cao Nhân nói với mấy vị khách chờ mua bánh, mở lồng hấp ra, cầm lấy cái kẹp trúc, lấy một mẻ bánh vừa mới hấp chín để lên cái mẹt bên cạnh, một đôi mắt tinh ranh lúc hơi nước bốc lên lượn lờ trước mặt liền liếc nhìn về cửa chính của Hướng phủ.

- Ồ! Hướng lão học sĩ đây là muốn đi xa nhà sao?

Một người hàng xóm ngẫu nhiên đi ngang qua, cười hỏi Hướng lão học sĩ đang cầm quải trượng đi ra.

Hướng lão học sĩ là quan, người hàng xóm kia là dân, nhưng làm quan không nên làm cao với hàng xóm láng giềng, người ta dù chuyện lón chuyện nhỏ mời ngươi đến, ngươi cũng không được làm cao, nên tặng lễ thì tặng lễ, nên đến thăm nhà thì đến thăm, chúc tết là cấp bật lễ nghĩ không thể thiếu, bằng không danh dự sẽ bị tổn hại, nước bọt tuy nhỏ nhưng có thể dìm chết ngươi.

Cho nên Hướng lão học sĩ cười dài, khách khí trả lời:
- Ồ! Tiểu khuyển ở Phạm Dương làm quan, có công vụ trong người, không thể hồi kinh. Hôm nay, lão phu để con dâu qua chăm sóc hắn một thời gian, để cho chúng nó vợ chồng son có thể gặp mặt.

- Ha ha, lão học sĩ thương yêu con trai quá!

Người hàng xóm kia cười hì hì, khách khí nói hẹn gặp lại rồi bước đi.

Phùng Cao Nhân híp mắt nhìn, giống bị hơi nước làm nóng mắt.

Hướng lão học sĩ muốn cho con trai và con dâu đoàn tụ, không có vấn đề, đứa con để con dâu lại hầu hạ cha, đó là hiếu tâm cảu người con. Cha để con dâu qua chăm sóc cho con trai, đây là tình yêu của người cha. Nhưng Hướng phủ là gia đình tri thức, lại ngược đời con dâu ngồi trong xe để cha chồng đứng ở cửa đưa tiễn.

Cho dù gia quy nghiêm ngặt, con dâu không được xuất đầu lộ diện, cho dù trên đầu đội đỉnh “ Thiển lộ” thì không nói, nào có đạo lý bề trên ra trước cửa đưa tiễn, con dâu ngồi trong xe không lộ diện?

Y vừa mới nghĩ đến đây, một tên dắt ngựa đầu đội mũ trùm che tai vỗ vỗ cỗ ngựa nhìn thoáng qua bên này, Phùng Cao Nhân lập tức cúi đầu, chăm chú lấy chiếc bánh nướng cuối cùng ra, nhiệt tình tiếp đón khách nhân:
- Làm huynh đợi lâu, huynh muốn mua mấy cái?

Tên kị sĩ kia chỉ nghiêng một bên mặt, Phùng Cao Nhân đã thấy rõ hình dáng của hắn, căn cứ vào bức họa, người nọ chính là thủ lĩnh thị vệ bên người Khương công tử Viên Đình Vân.

- Tìm được rồi, lại bị ta tìm được rồi!

Tim Phùng Cao Nhân như muốn nhảy ra bên ngoài…