Tết Nguyên Tiêu tới rồi.
Đối với hoàng thân quốc thích và quan lại quyền quý mà nói, ban ngày thì là thời điểm mà bọn họ bận rộn nhất, bởi vì bọn họ phải vào cung diện thánh, phải tham gia tụ hội tiệc rượu rườm rà, còn đối với dân chúng mà nói, tết Nguyên Tiêu kỳ thật chỉ là một tiết buổi đêm, từ đêm mười lăm tháng giêng đến mười sáu tháng giêng, cho đến tận bình minh.
Đêm chè chén say sưa, mới là mục đích chân chính của thượng nguyên.
Tuy nhiên tết Nguyên Tiêu năm nay, bọn họ dù là vào ban ngày cũng có một nơi để đi: Bạch Mã Tự!
Gần như từng người ở Lạc Dương đều biết, ngày này ở Bạch Mã tự thành Lạc Dương sẽ có một buổi long trọng đại pháp, là đại thịnh hội trước nay chưa có. Cho nên từ sáng sớm, liền có người lục tục theo hướng Bạch Mã tự mà tiến đến, mà lúc này trung ngoại sứ thần, hoàng thân quốc thích, quan lại quyền quý đang tập trung ở Vạn Tượng Thần cung rộng rãi đồ sộ, cùng với nữ hoàng bệ hạ của bọn họ chúc mừng ngày lễ tốt lành.
Khi Dương Phàm tới Bạch Mã tự, Bạch Mã tự đã biến thành một biển người, trên đường mà cách Bạch Mã tự còn rất xa liền đã rất nhiều người chen vai thích cánh, vung tay áo như mây. Hai bên đường chật ních nhữngngười bán hàng rong vui vẻ chào hàng, hôm nay kinh doanh thật sự rất tốt.
Còn chưa đi đến sơn môn Bạch Mã tự, Dương Phàm liền thấy được một bức họa phúc thọ lớn, đó là bức họa một pho tượng Di Lặc màu đỏ, cả bức vẽ trên vải bố thoạt nhìn cao chừng hai mươi trượng, đồ mà Tiết Hoài Nghĩa làm ra vĩnh viễn đều phải lớn hơn người khác một ít, uy phong hơn một ít.
Bỗng nhiên, Dương Phàm nghe được trong đám người một thanh âm cao vút hô:
- Xem kìa, xem kìa, nhìn thấy không? Bức họa tượng phật lớn kia, nghe nói là Hoài Nghĩa đại sư cắt vỡ đầu gối của mình, dùng máu của mình vẽ lên bức tranh đó, để tỏ ý thành kính đối với Phật tổ.
Dương Phàm nghe xong lập tức quay đầu nhìn xem người nọ, thầm trách mắng:
- Ta phỉ nhổ vào! Dù có lấy máu của một con trâu, cũng không có khả năng vẽ ra một bức họa lớn như vậy, ai cho ở đó bịa đặt?
- Rõ rànglà bịa đặt!
Dương Phàm chỉ là nghĩ thôi, trong đám người đã có người cao giọng phản bác, lớn tiếng chế nhạo cái người nói chuyện kia.
Người vừa mới nói chuyện đỏ mặt tía tai biện giải:
- Là sự thật. Đây cũng không phải là ta nói ra, mà là hòa thượng ở Bạch Mã tự nói, không tin các ngươi tới cửa nhìn một cái đi, bọn họ đang ở ngay cửa giảng pháp!
- Là người của Bạch Mã tự nói sao? Vậy chắc là Tiết sư bày mưu đặt kế rồi. Nếu như là Tiết sư bày mưu đặt kế... . Sức tưởng tượng phong phú như vậy, đúng là giống phong cách của Tiết Sư!
Dương Phàm nghĩ, trợn mắt nhìn người đang chỉ trích kia.
Càng đến phía trước Bạch Mã tự, đám người càng chật chội, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, trộm cắp ở trong đám người người như cá trong nước cọ qua cọ lại, giở trò, vui vẻ thu hoạch .
Nhóm lưu manh “chen chúc thần tiên” theo đuôi đại cô nương, cô dâu trẻ, có người vung tay múa chân gọi người nhìn bên này nhìn bên nọ, cánh tay đong đưa, cọ tay vào cánh tay và bộ ngực của nữ nhân, có người đem cái bụng vốn không tính là lớn của mình cố gắng ưỡn cao, cố gắng dùng phần dưới của chúng đi ma cọ mông người ta.
Bọn trẻ con được cha mẹ ôm vào trong ngực, những đứa lớn hơn một chút được dắt ở trong tay, không thể chịu nổi nữa, muốn lao ra, muốn lướt qua đầu người để nhìn rõ ràng bức Phật tượng thật lớn kia, bọn buôn người nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau, mong chờ nhà ai cha mẹ sơ ý một ít, sẽ đem tiểu hài tử mang đi mất.
Đứa trẻ ăn xin chuyên nhìn những người tướng mạo phú quý, hoặc người tốt để chắn trước mặt hỏi xin tiền, trong mắt Dương Phàm thường thì lộ ra ánh mắt thông cảm, làm cho bọn họ cảm thấy đây là một người khách rất lý tưởng, chỉ tiếc bọn họ vĩnh viễn không tới gần được Dương Phàm nửa bước, bởi vì ở xung quanh Dương Phàm có bảy tám người đàn ông vạm vỡ với các màu quần áo, bất luận người nào có ý đồ tới gần người Dương Phàm đều bị cản lại ở bên ngoài.
Dọc theo đầu hồi Bạch Mã tự, trong trong ngoài ngoài đều có thật nhiều đèn màu, giữa đèn và đèn là những sợi dây, trên các sợ dây nhiếu màu ấy đều là các câu đố, đoán ra đáp án chính xác liền có thể vui vẻ mà đi đến chỗ hòa thượng lĩnh thưởng, không rõ khi nào, trên không sẽ hiện ra một đống đồng tiền kim quang lóng lánh, rơi hạ xuống như mưa...
Đây là trò bịp bợm mà Tiết Hoài Nghĩa bắt chước Võ Tắc Thiên, nếu không có như thế, Bạch Mã tự đại pháp làm sao có thể kéo đến nhiều dân chúng như thế. Tiền đồngrơi xuống đất, mặc kệ nam nữ đều xoay người lại nhặt, đây là là thời điểm vui vẻ nhất của đám lưu manh “chen chúc thần tiên”, thuận tay sờ một cái vào chiếc mông vừa tròn vừa lớn, sau lại cực kỳ nhanh cúi người nhặt tiền, hai cái đều không chậm trễ.
Cũng có người thoát được cảnh bị bọn lưu manh sàm sợ mạnh bạo, bàn tay giống như mưa rơi quạt trên mặt đất, còn có một số người sờ xuống dưới, chỉ cảm thấy mềm mại kéo dài, cực kì co dãn, cảm giác thích thú, trong đầu đã suy nghĩ đến gặp được giai nhân xinh đẹp, sau quay đầu lại, thấy một khuôn mặt rỗ đáng sợ tới mức gã thét ra tiếng.
Dương Phàm chen chúc trong đám người, muốn mau cũng mau không được, đành phải theo dòng người đi lên phía trước, nhìn đám người buồn cười náo nhiệt này.
Rốt cục đã chen tới cửa Bạch Mã tự, tại tả hữu hai bên cửa Bạch Mã tự đều có một vị Đại hòa thượng ở đó giảng kinh giảng đạo.
Thời đại này, chuyện hòa thượng lợi dụng một số ngày hội long trọng, lớn tiếng tuyên truyền giảng giải Phật giáo kinh nghĩa ở các chốn công cộng giống như giang hồ mãi nghệ, để thu hút thêm tín đồ rất phổ biến, những điều bọn họ nói cũng không phải lý luận khô khan và làm người ta khó có thể nghe hiểu kinh văn sâu sắc, huyền bí, mà là một ít chuyện xưa sinh động thú vị của Phật giáo.
Bên trái sơn môn củaBạch Mã tự là Đại hòa thượng, là quan môn đệ tự chân chính của phương trượng - Hồng Duyên hòa thượng, hòa thượng này dáng người khôi ngô, thanh âm vang dội, trong hoàn cảnh ồn ào này, muốn cho người khác nghe rõ lão nói chuyện, thanh âm không vang dội là tuyệt đối không được. So với lão, đứng ở sơn môn phía bên phải đệ tử đắc ý của Hoài Nghĩa đại sư - Hoằng Lục có chút kém cỏi hơn.
Hoằng Lục bởi vì giọng nói khàn hơn so với Hồng Duyên, thanh âm đã hoàn toàn khàn khàn rồi, y khàn cả giọng lặp lại chuyện truyền kì Hoài Nghĩa đại sư đâm rách đầu gối, lấy máu vẽ Phật tượng, giọng nói khàn khàn hoàn toàn bị tiếng ồn ào của du khách ép xuống, nhưng các “tín đồ” vây quanh ở bên cạnh y hơn xa so với Hồng Duyên hòa thượng bên kia.
Bởi vì các “tín đồ” đã phát hiện, tần xuất vung tiền đồng là cao nhất.
- Hoằng Thất, Hoằng Thất, ngươi thay ta trong chốc lát, ta không ổn rồi...
Dương Phàm nhìn thấy bộ dạng bận rộn của Hoằng Lục, vốn định trực tiếp đi vào sơn môn, không đi quấy rầy chính sự của Lục sư huynh đang phát huy mạnh sức mạnh của Phật, nhưng hắn chỉ đứng im lặng hồi lâu, Hoằng Lục liền nhìn thấy hắn, Hoằng Lục giống như ăn nhiều muối, dùng giọng nói khàn khàn đã không còn người nào có thể nghe rõ để gọi sư đệ lên đài, liền nhảy xuống gạt đám người qua một bên, đi về phía Dương Phàm.
- Thập thất... Khụ khụ... Sư đệ, ngươi tới rồi!
- Lục sư huynh!
Dương Phàm khoát tay, chủ động tiếp đón:
- Ha ha, nơi này thật náo nhiệt!
-Đúng vậy! Sư phụ hôm nay xử lý đại pháp hội, toàn bộ thành Lạc Dương đều vang động. Và Hoàng đế đến đây, còn có ngàn tăng... Khụ khụ khụ...
Hoằng Lục cổ họng tựa như một chiếc đàn cũ kĩ bị phá hỏng, run rẩy căn bản làm cho người ta nghe không rõ yđang nói cái gì.
- Lục sư huynh, ngươi không sao chứ?
- Không sao, không sao!
Hoằng Lục khoát tay, nhảy tới quán ven đường cầm lấy hai trái lê ướp lạnh.
- Đại sư, ngươi chưa đưa tiền!
- Đưa tiền cái rắm! Vừa rồi vung ra tiền đồng rơi đầy trời, rơi trên thớt ngươi vài đồng, tất cả đều lợi cho ngươi, ta ở trên đài nhìn thấy rõ ràng! Còn muốn tiền. Rơi tiền trong mắt ngươi rồi!
Hoằng Lục dùng giọng nói còngiống thái giám hơn so với thái giám mắng người nọ.. Y trở lại bên canh Dương Phàm, đem một trái lê ướp lạnh đưa cho Dương Phàm. Răng rắc cắn một trái lê khác, dùng sức nhai thịt quả lê ướp lạnh mấy miếng, rồi mới lên tiếng:
- Cổ họng của ta sắp nói không ra lời nữa rồi.
Dương Phàm cũng cắn một miếng trái lê đông lạnh, để cho vị ngọt lạnh của trái lê ngấm vào trong cổ họng, cười nói:
- - Sao không để cho các sư huynh đệ thay huynh một chút.
Hoằng Lục lắc đầu:
- Tất cả mọi người đều bận rộn, thật sự không tìm ra người, Thất sư đệ vừa tiễn nương tử và đứa nhỏ, vừa trở về, liền bị bắt làm tráng đinh.
- Nương tử và hài tử...
Dương Phàm tắc nghẽn cứng lại, lại nói:
- Sư phụ đâu rồi, người đang làm gì?
Hoằng Lục nói:
- Sư phụ sáng sớm phải đi vào trong cung rồi. Chờ đi cùng Hoàng Đế Bệ Hạ cùng nhau đến đại pháp hội.
Khi nói chuyện, điqua tiền điện vốn dĩ cực kì rộng, chỉ thấy trong viện đã đặt bốn sân khấu cao, một sân hát tuồng, một sân để thuyết thư, một sân để biểu diễn vũ đạo, một sân để biểu diễn sở trường của Tiết đại sư:
- Dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn, kiêm bán thuốc tráng dương Kim Thương Bất Khuất!
Đúng loại đại pháp hội này kiêm nhiệm tất cả, Dương Phàm đổ mồ hôi một phen, tuy nhiên thoạt nhìn hiệu quả không tệ, trước đài mỗi tòa đều là người tấp nập, đang xem rất nhập tâm.
Hoằng Lục thoáng nhìn vẻ mặt quái dị của Dương Phàm, không kìm nổi bật cười ha hả, mỉm cười không hai tiếng lại bắt đầu ho khan:
- Khụ khụ, phàm phu tục tử mà, đều thích náo nhiệt. Nếu không chúng ta đến điện Gia Lam đi, Thần Ni Hà Nội là tịnh quang Như Lai chuyển thế , đang ở nơi đó tính kiếp trước kiếp này cho người khác, mỗi một quẻ ít nhất một trăm quan, nơi đó người không đông, nên cực kỳ thanh tĩnh.
Hoằng Lục nói tới đây, còn hướng Dương Phàm nhấp nháy mắt, hạ giọng cười nói:
- Chủ yếu là nữ tử đi coi bói, trong đó không thiếu mỹ nhân nhé.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Thôi đi, chúng ta vẫn là đến hậu điện thôi, Nhất Trọc sư đệ có ở đây không? Ngươi còn đang bận việc, ta cùng hắn tâm sự.
Hoằng Lục nói:
- Nhất Trọc đang bận rộn ở hoành pháp, ồ, ngươi coi, hắn ở đàng kia.
Dương Phàm tập trung nhìn vào, quả nhiên thấy một sân khâu trước tòa đại điện, Nhất Trọc hòa thượng ngồi ngay ngắn sau án, cùng Thuyết Thư tiên sinh giống nhau đang thao thao bất tuyệt, khỏi phải nói, phía trước thật sự vây quanh không ít người, Dương Phàm tò mò, không biết y đang giảng mấy thứ gì, liền huých tay về phía Hoằng Lục, hai người cũng không nói lời nào, lặng lẽ đi tới.
Hai người tiến sát vào vừa nghe, Nhất Trọc hòa thượng đang kể chuyện xưa, tuyên dương một loại tư tưởng là nhân quả báo ứng, tư tưởng này thật ra là Phật gia chủ trương, chỉ có điều hắn không chỉ giảng lục đạo luân hồi, hơn nữa còn cụ thể hoá rồi, cái gì ngũ phương Quỷ đế, Địa Tạng vương Bồ Tát, thập điện Diêm La, ngưu đầu mã diện, nhân vật bên trong Phật giáo đạo giáo bị y trộn lẫn cùng nhau, không ngờ nói đạo lý lại thật rõ ràng.
Dương Phàm khi còn nhỏ đọc qua không ít sách, sự tình Phật Đạo hai nhà cũng có biết một phần, nhưng hắn vẫn là chú tâm một hồi nghe được có người đem nhân vật trong truyền thuyết của Phật giáo và nhân vật trong truyền thuyết của đạo gia dung hợp đến cùng nhau, không ngờ làm cho bọn họ làm đồng sự, cũng không biết ở vùng đất cả Trung thổ Phật giáo thần hệ và đạo giáo thần hệ hỗn loạn, có phảichính là từ nơi này vị khoác áo cà sa bái Thái Thượng Lão Quân Nhất Trọc đại sư bắt đầu hay không.
Dương Phàm lắc lắc đầu, nhìn Hoằng Lục chế nhạo mà nói:
- Thôi đi, Nhất Trọc sư đệ đang bề bộn xếp chỗ cho bắc Âm Phong Đô đại đế và Địa Tạng vương Bồ Tát, cũng đừng có gọi hắn, chúng ta đến hậu viện thanh tĩnh một chút.
Hoằng Lục một chữ bẻ đôi cũng không biết, thân thiết nói:
- Được, vậy cứu để cho hắn bận rộn, sư huynh cùng ngươi đi uống hai chén. Sao Ngọc hoàng đại đế vẫn chưa có quyết định Phong Đô đại đế và Địa Tạng Bồ Tát ai làm Lão Đại sao? Cùng Như Lai Phật Tổ thương lượng một chút không phải tốt rồi sao, đều là người trong nhà, cũng đừng đánh nhau.
Dương Phàm lại đổ mồ hôi.