Say Mộng Giang Sơn

Chương 628: Tại vị




“Bệnh” Dương Phàm đã khỏi rồi, chỉ ý của Hoàng đế đã truyền tới, hắn không có lý gì mà tiếp tục ở lại Trường An, lập tức phải trở về Lạc Dương.

Vì thời gian đã muộn, Dương Phàm và Cao công công hẹn sáng sớm ngày hôm sau khởi hành, mời Công Tôn tiên sinh dàn xếp chỗ ở cho Cao công công, Dương Phàm liền quay về chỗ mình, nói cho Tiểu Man và A Nô biết.

Tiểu Man nghe xong có chút không muốn, nhưng đã trải qua đại nạn, nàng cũng biết không thể giải quyết việc bằng tình cảm, do đó chỉ ôm chặt đứa bé, u oán nói:
- Lang quân đi lần này, tất cả đều phải cẩn thận! Để A Nô đi cùng huynh, bên cạnh có nhiều người chăm sóc, sẽ an toàn hơn. Khương công tử đã chạy thoát, muội ở lại Trường An, rất an toàn.

Dương Phàm nói:
- Nàngkhông thể về Lạc Dương cùng ta sao?

- Dạ?

Tiểu Man bỗng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, lại không dám tin, sợ hãi xác nhận:
- Muội....muội… có thể sao?

Dương Phàm nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, thương yêu nói:
- Yên tâm đi! Vốn dĩ, ta đưa nàng tới Trường An, là lo lắng nàng ở Lạc Dương sẽ không an toàn. Nhà chúng ta không thể ngăn cản được những cao thủ võ nghệ cao cường kia! Còn ta lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng. Nhưng, lúc này khác xưa rồi.

Nói tới đây, trên mặt Dương Phàm lộ ra một thần sắc tự hào.

A Nô chợt tháo phong tiêu trên vách xuống, trầm giọng nói:
- Bên ngoài có người, dấu vết rất mơ hồ.

Tiểu Man kinh ngạc, Dương Phàm lại bình thản ung dung, cười nói:
- Nếu họ là bí mật tới, với thính lực của A Nô cũng không dễ nghe được.

Dương Phàm cất giọng gọi:
- Vào đi.

Mấy người cải trang áo xanh mũ quả dưa bỗng xuất hiện trong sảnh, cao thấp mập gầy, mỗi người đều không giống nhau, nhưng quần áo lại giống như nô bộc.

Có bốn người, Dương Phàm nói:
- Ở lại một người, những người khác lui xuống.

Ba người trong đó chắp tay lui xuống, lần này lại từng bước đi ra ngoài, vẫn chưa thi triển công phu gì, ở lại chỉ có một người đàn ông trung niên gương mặt khắc khổ.

Dương Phàm nói:
- Trong vườn hiện giờ có bao nhiêu người?

Người kia khom người đáp:
- Trong vườn còn lại bốn người, bên ngoài có sáu mươi người! Tông chủ yên tâm, Công Tôn phủ hôm nay là đầm rồng hang hổ, trừ phi là một đội quân, nếu không không ai có thể xông vào.

Dương Phàm gật đầu nói:
- Những người này ngày mai sẽ về Lạc Dương cùng ta sao?

Người kia nói:
- Tông chủ về Lạc Dương, chúng ta đương nhiên phải đi theo Tông chủ.

- Có bao nhiêu người?

- Về Lạc Dương cùng Tông chủ có ba mươi hai người.

Người kia dừng một lát, lại nói:
- Cổ gia cô nương bị thương nặng, hiện giờ đang dưỡng thương sau đó cũng sẽ về Lạc Dương. Ở Lạc Dương còn có người của chúng ta, Tông chủ yên tâm, có chúng thuộc hạ ở đây, nhất định bảo vệ Tông chủ an toàn.

Dương Phàm giải thích với Tiểu Man đang há hốc trợn mắt:
- Cổ cô nương kia chính là người đỡ đẻ thay nàng, nghe nói lúc đó nàng khó sinh, may mà có cô ấy. Đợi cô ấy về Lạc Dương, vợ chồng chúng ta sẽ phải tạ ơn cô ấy mới được.

Tiểu Man gật đầu, thần sắc vẫn chó chút mù mờ, nhất thời không hiểu lang quân tìm ở đâu ra nhiều cao thủ bảo vệ như vậy, cũng không hiểu những người này là bộ hạ của Khương công tử, hôm nay sao lại nghe mệnh lệnh của lang quân. Mấy ngày này, cơ thể của nàng còn yếu, Dương Phàm đương nhiên sẽ không mang việc này ra để quấy rầy tới tâm trạng của nàng, có một số việc còn chưa kịp nói cho nàng biết.

Dương Phàm gật đầu, nói với người kia:
- Làm phiền rồi, ngươi lui xuống đi.

Ngươi kia chắp tay, lặng lẽ lui xuống.

Dương Phàm cười nói với A Nô:
- Thế nào?

A Nô lấy lại bình tĩnh, hít một hơi sâu, nói:
- Người này muội quen, hắn tên Khương Minh, võ công trên cả muội. Trong ba người vừa rồi có hai người yếu hơn muội một chút, nếu các cao thủ này bảo vệ xung quanh nhà có công phu như vậy thực sự sẽ an toàn vô cùng.

Dương Phàm cười nói:
- Cho nên, Tiểu Man phải theo ta về Lạc dương, muội cũng theo ta về Lạc Dương, trước đây người ta lo lắng nhất chính là các nàng, nhưng…, dựa vào sức mạnh hiện tại của chúng ta, cũng không phải là trái hồng mà Khương công tử muốn nắn thế nào cũng được.

Tiểu Man kinh ngạc nói:
- Lang quân, chuyện gì vậy?

Dương Phàm kể lại một lần những chuyện đã xảy ra cho nàng nghe, Tiểu Man giật mình, trước hết là vui mừng, ngẫm nghĩ lại, lại lo lắng nói:
- Bọn họ từng là thuộc hạ của Khương công tử, đáng tin sao?

Dương Phàm còn chưa trả lời, A Nô liền nói:
- Tỷ yên tâm, “Thừa tự đường” là một con quái vật lớn, không phải là một bang phái giang hồ nhỏ bé, bởi vì sức mạnh quá lớn, thân là Tông chủ, cũng không thể việc gì cũng phải tự làm, nhất định phải thông qua sự khống chế của một lớp nhân vật đầu não, cho nên…

Nàng ngẫm nghĩ, nói:
- Nói như thế này, Thừa tự đường chính là một triều đình nhỏ, bên dưới có các nha môn, có các tướng quân thống lĩnh quân đội, nhận bổng lộc quốc gia, chịu sự sai khiến của triều đình. Hiện giờ Hoàng đế cũ bị Thái hậu trục xuất rồi, đổi lại Hoàng đế mới, bọn họ vẫn làm đại quan và tướng quân của họ, nguyện trung thành với Tân hoàng đế.

Nói sự so sánh chẳng tốt chẳng xấu như vậy, A Nô không nhịn nổi mà bật cười, Dương Phàm nắm ở vai nàng, nín cười nói:
- Lời của ái phi có lý.

A Nô dùng khuỷa tay đẩy hắn một chút, xinh đẹp lườm hắn, nói với Tiểu Man:
- Tỷ yên tâm đi! Hoàng đế cũ đương nhiên có những người tuyệt đối trung thành với ông ta, nhưng đây không phải là bí mật gì, ông ta tiếp tục chạy thoát, những người này cũng đi theo, những người còn lại là đáng tin cậy.

Lúc này Dương Phàm mới nói:
- Ừ! Bọn họ hiện giờ không thể coi là tâm phúc của ta, nhưng lại có thể nghe lời ta. Trung thành không phải vấn đề, về phần thân sơ, có lẽ có chút nghi ngờ, đợi ta toàn bộ tiếp nhận “Thừa tự đường”, quen thuộc sử dụng người bên cạnh nội bộ, sẽ điểu chỉnh lại tương ứng là được.

Tiểu Man gật đầu, có thể ở bên với lang quân, nàng vui mừng biết bao, những việc này không cần nàng quan tâm, nếu A Nô nói những người này đáng tin, nàng đương nhiên tin.

Thiên Ái Nô đột nhiên giật lỗ tai, cảnh giác nói:
- Lại có tiếng bước chân.

Dương Phàm cười nói:
- Ám vệ vừa tới chưa ngăn cản, như vậy không phải là chủ nhân của phủ này thì chính là nha hoàn hầu hạ tới rồi.

Trên mặt Tiểu Man chợt lộ ra tiếng cười đắc ý:
- Tiếng bước chân này, mọi người không nghe ra là ai sao?

Dương Phàm liếc nhìn a Nô, lắc đầu.

Dương Phàm chần chừ nói:
- Công Tôn lão bá?

Tiểu Man mỉm cười lắc đầu.

A Nô nói:
- Lan Chỉ cô nương.

Tiểu Man vẫn lắc đầu, Dương Phàm chợt nhíu mày nói:
- Không thích hợp, hắn tới mà quay lại, vẫn băn khoăn ngoài cửa..

Tiểu Man ngẩn ra, giương giọng kêu:
- Nguyên Nhất, có việc sao?

Dương Phàm và A Nô lúc này mới hiểu ra, hóa ra là Phùng Nguyên Nhất vừa tới rồi.

Một lát sau, cửa thò vào đầu của Phùng Nguyên Nhất, nhút nhát nói:
- Dương…Dương đại ca, đệ…, đệ có việc muốn thương lượng với huynh.

Tiểu Man và A Nô cũng không nhịn nổi cười, A Nô đi tới kéo tay cậu, cười nói:
- Đệ đó, có việc gì thì cứ thoải mái đi vào.

Phùng Nguyên Nhất không nói gì, mặt đỏ bừng, chỉ là nhìn Dương Phàm.

Dương Phàm cười nói:
- Được, ta đưa Nguyên Nhất ra ngoài nói chuyện.

Dương Phàm nắm bả vai Phùng Nguyên Nhất, đưa cậu vào trong vườn, ngồi xuống trong cái đình nhỏ, cười hỏi nói:
- Có việc gì, sao lại thần bí như vậy?

Phùng Nguyên Nhất nhìn chằm chằm vào mũi chân, một lúc lâ sau, mới cố lấy dũng khí, nói:
- Dương đại ca, đệ muốn xin huynh, xin huynh giúp đệ tiến cung.

Dương Phàm ngẩn ra, nghiêm túc cảnh giác hỏi nói:
- Đệ tiến cung làm gì?

Trong mắt Phùng Nguyên Nhất nhanh chóng hiện lên ánh lệ, lộ vẻ sầu thảm với Dương Phàm, nói:
- Thiên hạ rộng lớn, ngoài tiến cung, đệ…đệ còn có thể đi đâu sao?

Cậu “thình” một cái quỳ lên mặt đất, đầu nặng nề dập xuống:
- Xin Dương đại ca thành toàn.

***

Một bà lão mặt đầy nếp nhăn bưng một cái bình nóng hổi tiến vào phòng, một mùi thuốc đông y nồng nặc lập tức lan ra. Lão bà cầm lấy một cái bát, lấy một tấm vải che lên cái bình gốm, lọc lấy dung dịch thuốc ra, lại đi tới đầu giường, nhẹ nhàng nâng đầu Cổ Trúc Đình lên.

Ngực của Cổ Trúc Đình bị thương nặng, xương sườn bị gãy làm hai, không thể cử động, cũng không thể dễ dàng động đậy, lão bà chỉ có thể nâng đầu nàng ta cao hơn một chút. Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng thở dốc một lát, nhướn con ngươi lên, nói với lão bà:
- Bà, người của chúng ta đều rời khỏi rồi?

Từ lúc nàng dưỡng thương tới nay, luôn có người tới thăm nàng, nhưng hôm nay đột nhiên một người cũng không thấy có, Cố Trúc Đình đương nhiên có cảm giác. Nàng gọi vị này là bà, không phải là một vị trưởng bối bình thường, bà thực sự là thân thích của Cổ Trúc Đình, là cô tổ mẫu của Cổ Trúc Đình, tên là Cổ Nhất Huyên.

Gia tộc Cổ thị tinh thông độn thuật, dịch dung, ám sát, đều là kỳ môn của gia tộc Cổ thị, nhiều nắm trước đây được Thôi thị Thanh Hà mời chào, sử dụng bọn họ.

Tổ tiên của Cổ gia là tinh thông võ nghệ, nhưng chữ to không quen các hảo hán giang hồ, sau khi quy thuận Thôi gia thấy người của Thôi gia thịnh vượng, có gia phả từ tổ, quen mắt không ngừng, đáng tiếc mộtchữ cái không biết, đâu có thể xếp tới gia phả.

Có một lần họ hộ tống chủ nhân đi dự tiệc, chủ nhân và một vị đại tài tửhọ Tạ nổi danh ngâm thơ làm phú, tổ tiên Cổ thị cảm thấy đại tài tử này ngâm thơ rất hay, miễn cưỡng nhớ một câu “ Song tiền nhất tùng trúc, thanh thúy độc ngôn kỳ”, liền trở thành bài tự gia phả của nhà mình.

Số chữ dùng làm gia phả bối phận có mấy chục chữ, thiếu tám chín chục cũng bình thường, không có trưởng bối nhà nào có thể sống tới số tuổi lớn như vậy, có thể tám thế đồng đường, cửu thế đồng đường, mười chữ đủ dùng “Song tiền nhất tùng trúc, thanh thúy độc ngôn kỳ”. Cổ Nhất Huyên là một chữ bối, đương nhiên là cô tổ mẫu của Cổ Trúc Đình.

Cổ Nhất Huynh há miệng nói:
- Ừ, bọn họ đi bảo vệ Tông chủ rồi.

Cổ Trúc Đình vừa nghe liền hoảng hốt, bảo vệ Tông chủ? Tông chủ về rồi? Chân tướng nàng bị thương không nói cho bất cứ ai nghe, sau khi tỉnh dậy thủ lĩnh và người nhà Trường An hỏi nguyên do nàng bị thương, Cổ Trúc Đình chỉ nói là bị tập kích bất ngờ, đối phương che mặt, chưa từng nói ra thân phận của đối phương, trước sau không dám tiết lộ sự thật.

Cho tới bây giờ, nàng cũng không hiểu Tông chủ vì sao lại có kẻ sai khiến giết nàng, nhưng khi nàng bị tập kích, Tông chủ đã thoát rồi, cho nên sau khi tỉnh lại cũng không phải rất kinh ngạc, chỉ trông mong dưỡng khỏi vết thương, đến lúc có việc cũng có thể ứng phó. Lại không từng nghĩ Tông chủ lại đi mà không quay lại, một khi biết được nàng chưa chết thì...

Cổ Trúc Đình trong sự kinh ngạc liền muốn ngồi dậy, hơi động đậy, ngực đau đớn, không kìm nổi kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, Cô tổ mẫu trách cứ nói:
- Con nhỏ con, vết thương nghiêm trọng như vậy, lộn xộn gì chứ?

Cổ Trúc Vân run run nói:
- Tông chủ…,đã về rồi?

Cô tổ mẫu thở dài, nói:
- Con nói tông chủ nào? Khương công tử sao? Hiện giờ hắn đã không phải là Tông chủ của “Thừa tự đường” rồi.

Cổ Trúc Vận vừa nghe, tảng đá lớn trong lòng dường như đã rơi xuống, có chút giật mình mà nói:
- Chả trách các công tử thế gia lại tụ tập ở Lư phủ, Tông chủ chỉ mang theo tâm phúc rời khỏi.

Quả nhiên xảy ra việc lớn, Bà, Tông chủ bây giờ là ai?

Lão thái thái một chút, lắc đầu nói:
- Lão thân quy ẩn đã lâu, lười hỏi, bọn họ cũng không nói với ta. Chỉ bảo con dưỡng thương cho tốt, sau khi vết thương lành về Lạc Dương, chính là chỗ cũ.

Lão thái bà tuổi đã quá lớn rồi, sớm đã quy ẩn dưỡng lão, những việc này đã không tiếp xúc nhiều.

Cổ Trúc Đình yên lòng, mặc kệ chủ nhân mới là ai, chỉ cần không phải Khương công tử, tính mạng của nàng đã được bảo đảm rồi.

Tâm trạng lười nhác, Cổ Trúc Đình thở phào một cái, lại ủ rũ.

Lão phu nhân lại thở dài một tiếng, bưng chén thuốc nói:
- Thuốc cũng đỡ nóng rồi, uống thuốc xong rồi ngủ đi! Ài! Cổ gia chúng ta, thời đại nào cũng là bán mạng thay cho người ta, cũng không biết đến khi nào ...