Say Mộng Giang Sơn

Chương 606-1: Bùi gia kiếm (1)




Kiếm của Dương Phàm “Nam Cương đệ nhất danh kiếm chém sắt như chém bùn: Dịch sáo”.

Chưởng của Lục Bá Ngôn, thế chưởng rất mềm mại, nhẹ tênh tênh giống như chỉ cần một phát là có thể chụp lấy con muỗi.

Dương Phàm muốn dùng thân pháp khóe léo để triệt tiêu công lực hùng hậu cùng với Quyền Thuật cao minh của đối phương, cho nên chưa ra được mấy chiêu liền xông vào rừng để mượn địa thế.

Các khu rừng thời Đường đa số mượn xu thế tự nhiên của trời đất để hình thành, có một số nhà quan rất thích thú về việc xây dựng khu rừng, nhưng cũng chỉ sử dụng hoa, cây cảnh núi đá ở đó để làm tài liệu, sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy từ phương nam đến phương bắc để mua các loại hoa và cây cảnh hiếm quý, cũng sẽ không cố tình ngồi thuyền đến tận Giang Nam để kiếm mấy viên thạch lạ, cho nên khu rừng này chính là những cây Du được sinh trưởng trong thành Trường An.

Cây cối thẳng tắp, cao lớn, Dương Phàm ở giữa một gốc cây đổi tới đổi lui, xoay qua xoay lại, khi thì rất uỷ mị, khi thì giống như một con linh vượn, trong tay hắn đang cầm vỏ cây bảo kiếm chém sắt như chém bùn, nhưng cũng không quên xuất ra quyền cước.

Như một lưỡi dao nhọn tuỳ ý rơi, mỗi cành mỗi lá ở trong không trung đều được Dương Phàm sử dụng làm vũ khí. Dùng lá cây rơi để che khuất tầm mắt của kẻ địch, sử dụng cành cây như thanh kiếm được bắn nhanh như mũi tên, Dương Phàm dùng toàn bộ sức lực quyết chiến một trận với Lục Bá Ngôn.

Ngay từ đầu Dương Phàm đã không ngừng xuất chiêu pháp khéo léo, thế kiếm cũng rất nhẹ nhàng, một kích không trúng lập tức tránh xa, tìm kiếm một cơ hội trong rừng và một kiếm, rất nhanh hắn phát hiện không thể sử dụng chiến thuật này, thân pháp của hắn giống như linh vượn, quả thật nhanh hơn nhiều so với vị bát tuần lão nhân này, Lục Bá Ngôn phát hiện thân pháp của ông ta không chắc bì kịp, lúc Dương Phàm chủ động công kích Lục Bá Ngôn, ông ta chỉ cần ung dung đứng đó phá giải là được, sớm có thể nhìn thấu chiêu số của Dương Phàm nên Lục Bá Ngôn chiếm lợi thế hơn.

Dương Phàm vừa thấy chiêu này không dùng được liền nhanh chóng thay đổi kiếm pháp, thân pháp của hắn vẫn luôn duy trì linh động, không lưu lại lâu ở bất kì chỗ nào, trong nháy máy đôi chân thoăn thoắt rất nhanh đã rời khỏi, không để cho Lục Bá Ngôn có cơ hội.

Nếu như tốc độ của hắn không thể trở thành vũ khí phá phòng tuyến của Lục Bá Ngôn nên cũng chỉ có thể dốc hết sức, cho nên Dương Phàm dùng một cây kiếm dài và hẹp, vận thế khởi đao, đoạt công, xuyên thẳng, vượt qua cắt, vẹo đánh, mặc dù chiêu thức chưa mất sự linh hoạt nhưng tràn đầy vẻ hống hách từ trước đến nay chưa có.

Chỉ cần hắn bắt được cơ hội xuất kiếm nhất định sẽ dùng hết toàn lực, chiêu số kiên cường uy mãnh, đó là căn bản của đao pháp chứ không phải là chiêu số, chẳng qua Lục Bá Ngôn chỉ sử dụng tay không, trong tay không có binh khí, Dương Phàm không cần phải lo lắng đá chọi với đá sẽ huỷ trong tay của bính bảo nhận.

Công Tôn Lan Chỉ xem trận chiến của Dương Phàm và Lục Bá Ngôn, cái miệng nhỏ nhắn càng mở càng lớn. Nàng vẫn muốn đấu với Dương Phàm một trận, nhưng Dương Phàm vẫn không chịu mở miệng đòi đổi người, có thể nàng sẽ nghĩ võ nghệ của đối phương không bằng người, e sợ đấu với nàng, nhưng từ ngày đầu tiên Dương Phàm bước vào cổng chính của phủ Công Tôn, xem ra biểu hiện của sự can đảm và nhãn lực khi bước vào cửa chính của phủ có điểm không giống, cho nên nàng chưa từ bỏ ý định.

Hiện tại cuối cùng nàng cũng hết hi vọng rồi, võ công của Dương Phàm đúng là cao minh hơn nàng, nếu hai người thật sự giao thủ chắc chắn nàng sẽ thua, trừ khi mẹ nàng…, Công Tôn Lang Chỉ trong lòng vừa động: chuyện này đã gây ra động tĩnh lớn như vậy thì làm sao mẫu thân không biết được chứ, làm sao mẹ vẫn chưa xuất hiện?

Dương Phàm đem hết tất cả tài nghệ nhưng cũng khó có thể công phá phòng tuyến của Lục Bá Ngôn, trong lúc thời điểm kịch liệt nhất song chưởng của Lục Bá Ngôn tựa như thiết châm? Lúc Dương Phàm công kích như sắt, song chưởng của Lục Bá Ngôn tựa như một đoàn bông, dùng hết sức lực nện vào một đống bông thì có ích gì?

Không thể nhanh và không thể cương, toàn lực công kích của Dương Phàm không thể phát huy hiệu quả trong khoảng thời gian ngắn, nhưng làm sao mới có thể kiên trì lâu đây? Những sợi tóc của hắn đã hỗn độn, bước chân đã chậm chạp, miệng vết thương ở bụng vốn không nghiêm trọng, bởi vì do vận động kịch liệt nên máu tươi đã làm ướt toàn bộ vạt áo, hắn không thể duy trì việc di chuyển linh động.

Kỳ thật với thân pháp của hắn nếu bỏ chạy ngay từ đầu thì có lẽ sẽ thoát khỏi, có thể không phải lâm vào khốn cảnh như lúc này, nhưng lần giao thủ này khác biệt hơn so với lần trước, lần trước hắn vừa mới bắt đầu đã vạch rõ mục đích: dẫn dắt kẻ thù dời đi để không gây tổn thương cho Uyển Nhi, nhân thời cơ trốn thoát.

Nhưng lúc này thì khác hắn ở nhà ngồi yên lành, tai hoạ bất ngờ liền từ trên trời giáng xuống:
- Khương công tử muốn giết hắn! Bây giờ biết a Nô còn sống, Khương công tử càng muốn giết hắn, không chết thì kết quả cũng không ngừng, hắn thoát được rồi nhưng còn người phụ nữ và con hắn, hắn nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ mọi thứ thì làm sao trốn?

Hôm nay có thể giết chết kẻ thù lớn như thế, Khương công tử sẽ không thiếu một phân lực, người nhà của hắn có thêm một phần bảo đảm an toàn, cho nên vừa mới bắt đầu hắn đã toàn lực ứng phó, kết quả ngược lại chính hắn bị bố trí vào hiểm địa.

Người ngoài nhìn thấy đôi tay của Lục Bá Ngôn vẫn nhẹ tênh tênh đấy, lật lên lật xuống, loé lên phật qua trái qua phải tựa như một con bướm, Dương Phàm thân ở trong đó lại cảm thấy giống như bị một đôi tay bằng thiết trầm trọng đánh vào, chỉ cần sơ suất một chút là hắn sẽ bị đôi thiết chưởng này đánh cho gãy xương đứt gân.

- Không được!

A Nô vẫn gắt gao đuổi theo bóng dáng của họ, mặc dù hiện giờ không phải ban đêm, hai người không phải ở trong rừng, với nhãn lực của nàng cũng không dễ dàng thấy được công phu của hai người biến hoá mạnh yếu như thế nào, cho đến giờ phút này nàng mới phát hiện không ổn, vội nghĩ rằng nhảy vào trong rừng để giải vây cho Dương Phàm chắc là còn kịp.

Dương Phàm một kiếm đẩy ra cửa mở rộng ra, chỉ vì sơ hở trong phút chốc, nhưng thân pháp của hắn không nhanh như lúc ban đầu, không thể dùng thân pháp linh động để phá giải sơ hở này, Lục Bá Ngôn khoát tay thì có thể đánh tới ngực của hắn.

Một chưởng đánh tới mạnh như núi, nếu bị chưởng này vỗ trúng, Dương Phàm sẽ giống như cây đại thụ ở khu vườn kim cổ bị Lục Bá Ngôn chưởng trúng, bề ngoài không có vết thương nhưng lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, thần tiên cũng cứu không được.

Lục Bá Ngôn đánh ra một chưởng, bỗng nhiên trong đầu hiện ra một bóng dáng: báo mắt trợn lên, râu đỏ như sừng rồng, thân hình hùng tráng, ỷ vào như núi, một chưởng mà anh ta đánh ra bỗng run lên chỉ trong phút chốc, thế chưởng thoáng trầm xuống và tránh được tổn hại đến ngực trái của Dương Phàm, lực tay cũng thu lại ba phần.

Anh ta chắc chắn Dương Phàm là truyền nhân của người kia, niệm tình tình cảnh hương khói kia thì làm sao nhẫn tâm sát hại. Có thể Khương công tử là do ông ta nuôi nấng trưởng thành, tuy rằng Khương công tử xem ông ta như người hầu, còn ông ta xem Khương công tử như một đứa cháu thân, người này là mối hoạ lớn trong lòng Khương công tử thì làm sao hắn có thể buông tha?

Trong lòng Lục Bá Ngôn giãy dụa, liền thu lực đạo của chưởng này, nghĩ muốn đánh Dương Phàm thành một phế nhân nằm trên giường không dậy nổi cũng tan thành mây khói. Một chưởng ấn xuống của Lục Bá Ngôn, đầu ngón tay vừa mới chạm đến ngực của Dương Phàm, chưa kịp xuất chiêu thì đã giống như một con thỏ bị làm cho sợ hãi, nhảy dựng lên ra xa khoảng một trượng, song chưởng xê dịch, dưới chân không khép không hở, một bộ dạng lâm đại địch!

Dương Phàm chỉ bị đầu ngón tay của anh ta ấn xuống một cái giống như bị một thanh sắt đập trúng ngực vậy, “Oa” nhổ một ngụm máu tươi, ngửa mặt bay ra ngoài, thân hình còn chưa rơi xuống đất thì được Thiên Ái Nô đuổi đến cứu viện ôm vào lòng. A Nô hoảng loạn kêu lên:
- Nhị Lang, ngươi bị sao vậy?

Dương Phàm cắn chặt răng, nuốt vào một ngụm máu tươi đang ngai ngái ở cổ, thấp giọng nói:
- Yên tâm, không chết được!