Say Mộng Giang Sơn

Chương 605: Tử kiếp




Công Tôn Lan Chỉ vừa đến liền người kiếm hợp nhất, lao về phía người phụ nữ trung niên tay cầm nhuyễn kiếm.

Công Tôn Lan Chỉ yêu kiếm như sinh mệnh, vừa thấy người phụ nữ này dùng kiếm, lẽ đương nhiên là sẽ chọn ả ta.

Người phụ nữ kia đang chơi trò "rắn vờn", xoay lại trông thấy kiếm quang chợt lóe lên, như Hậu Nghệ bắn mặt trời, ánh sáng chiếu rọi chín tầng mây, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, vội vã vòng nhuyễn kiếm trở về, nghênh đón Công Tôn Lan Chỉ.

"Keng" một tiếng, hai thanh kiếm va vào nhau, Công Tôn Lan Chỉ đáp hai chân xuống đất, hết sức phấn khởi nói:
- Kiếm pháp giỏi! Tiếp nào!

Công Tôn Lan Chỉ múa thanh trường kiếm hơn bốn tấc, dài hơn cả thanh Thái A thần kiếm, soàn soạt như gió lốc lao về phía người phụ nữ trung niên đang cầm nhuyễn kiếm. Hai người vừa động thủ, áp lực của Dương Phàm liền giảm đi, lập tức phản kích người thanh niên cao gầy sử dụng Khôi Tinh Bút.

Thiên Ái Nô hiện giờ đang định cư lâu dài ở Công Tôn phủ, trên người không còn mang theo mấy món đồ chơi dùng để giết người nữa, chỉ dựa vào một thanh kiếm thì còn xa mới là đối thủ của lão già béo lùn kia. Hiện giờ nàng chỉ là dựa vào việc đoạt trước tiên cơ, từ từ áp sát, không để lão già kia kịp định thần. Một khi lão ta đã ổn định được thế trận, A Nô ắt sẽ không địch lại. Dương Phàm đành phải tốc chiến tốc thắng.

Kiếm vốn là vật nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng đến tay Công Tôn Lan Chỉ lại mạnh mẽ quyết đoán, thế đạo hùng hồn. Dường như thứ cầm trong tay nàng không phải là kiếm, mà là một cây thương đi thẳng về thẳng, một cây côn đỉnh thiên lập địa, nội trong phạm vi mấy trượng đều bị kiếm quang của nàng bao phủ. Ánh trăng sáng rõ chiếu rọi lên trường kiếm, trông vô cùng lạnh lẽo.

Có điều người phụ nữ trung niên kia dụng kiếm, thanh thế tuy còn xa mới bì được Công Tôn Lan Chỉ, nhưng trong lúc nhất thời cũng không đến mức bại trận. Thanh kiếm kia của ả giống như một con linh xà đang giãy giụa trước miệng hùm, tuy đã định là sẽ thất bại, nhưng vẫn không chịu thúc thủ. Dựa vào nghị lực kiên cường, nó vẫn tận lực tranh đấu, điểm điểm hàn quang tựa như những vì tinh tú dày đặc, mỗi một cú đâm liền hóa giải thế công lạnh thấu xương của Công Tôn Lan Chỉ.

Công Tôn Lan Chỉ đánh trận này rất hăng máu. Thanh kiếm trong tay tựa như một trận cuồng phong, phá rừng chẻ núi. Ngay cả Dương Phàm cách chỗ nàng ta không xa cũng có cảm giác kinh hồn bạt vía, tự nghĩ nếu tỉ kiếm ắt hẳn là không bằng nàng. Trừ phi sử dụng đao pháp sở trường của mình, dựa vào ngạo khí bá vương, mới có thể trấn áp được nàng ta.

Thiếu đi người phụ nữ trung niên dùng nhuyễn kiếm, gã thanh niên cao gầy dùng Khôi Tinh Bút kia không còn là đối thủ của Dương Phàm nữa. Chiêu thức "tiên nữ dẫn châm" của hắn, còn chưa thật sự xỏ chỉ luồn kim, đã để tay Dương Phàm chọc qua. Võ công của Dương Phàm cao minh hơn nhiều so với hắn ta, tay không dư sức tuốt gươm, thuận thế giơ lên dán chặt vào Khôi Tinh Bút của hắn, chụp mạnh vào khuỷu tay gã, khiến gã cầm Khôi Tinh Bút kêu lên ai da, nửa người tê dại, bị Dương Phàm kéo đến trước mặt.

Lúc này, trường kiếm trong tay Công Tôn Lan Chỉ khua ba vòng trong không trung, giống như ba vầng trăng tròn rạng rỡ, ép toàn bộ người phụ nữ dùng nhuyễn kiếm vào giữa. Người phụ nữ kia khó khăn dựa vào khả năng khéo léo ẩn nấp để né tránh, chỉ có thể dùng nhuyễn kiếm kiên cường chống đỡ. Hai kiếm giao nhau, "keng" môt tiếng, thanh trường kiếm mềm dẻo như rắn lại bị Công Tôn Lan Chỉ một kiếm chém đứt.

Công Tôn Lan Chỉ rít lên một tiếng, kiếm quang bắn ra, nhanh như chớp! Thân thuận theo kiếm, kiếm nương theo thân, dải lụa bạc kêu "phốc" một tiếng thấm đẫm màu máu đỏ, chặt người phụ nữ trung niên kia thành hai đoạn! Uy thế của nhát kiếm này, ngay cả chính bản thân Công Tôn Lan Chỉ cũng không khống chế nổi. Trường kiếm bốn tấc rưỡi rít lên chém ngang eo người phụ nữ trung niên kia, rồi lại ôm trọn lấy thân người, cong về phía Dương Phàm.

Dương Phàm đang tóm gã dùng Khôi Tinh Bút, nào ngờ được kiếm trong tay Công Tôn Lan Chỉ lại như một chú ngựa hoang không cương, mắt thấy ánh kiếm đẫm máu kia lóe lên bổ về phía thắt lưng mình, hắn đến nghĩ cũng chẳng kịp nghĩ, vội đẩy gã thanh niên cao gầy lên chắn.

- Phập!

Trường kiếm xẹt qua, tựa như chẳng có vật gì. Tay Dương Phàm chợt nhẹ bẫng, chỉ còn nhấc nửa người của gã thanh niên kia, nửa thân dưới bị cắt rời, "bộp" một tiếng rớt xuống đất. Lúc này cơ thể bị chém đứt của người phụ nữ dùng kiếm kia mới tách ra, phân thành hai nửa đập xuống đất.

Công Tôn Lan Chỉ không kịp thu thế, lảo đảo một cái, lúc này mới ổn định lại được cơ thể, nhìn Dương Phàm thè lưỡi, ái ngại nói:
- Xin lỗi, kiếm này của ta, hiện giờ chỉ có thể xuất chiêu, còn hơi khó thu về. Lúc ta toàn lực xuất thủ, ngươi tốt nhất là tránh xa năm trượng, nếu không...

Dương Phàm kinh ngạc mở to mắt nhìn Công Tôn Lan Chỉ, thò tay xoa xoa trước bụng một cái, nhấc tay lên nhìn đã thấy ươn ướt. Đó không phải là máu của gã thanh niên bị chém làm hai mảnh kia, mà là máu của hắn.

Hắn không bị thương trong vòng vây của thích khách, mà lại bị cuồng kiếm của Công Tôn Lan Chỉ đả thương. May mà hắn đã dùng thân thể gã thanh niên kia cản lại nên mới kịp hất người né đi. Nếu không, hiện giờ Công Tôn Lan Chỉ có muốn nói xin lỗi, cũng chẳng biết phải nói với nửa dưới hay nửa trên của hắn.

Lão già béo lùn kia năm đó cũng là một cao thủ quyền thuật một phương tung hoành giang hồ, từ sau khi được Thừa Tự Đường chiêu mộ liền trở thành người cung phụng. Có tài lực và vật lực của Thừa Tự Đường hỗ trợ, cùng với ba người khác chấp hành nhiệm vụ, từ trước đến nay không hề đến trong tình thế bất lợi, thế nên mới được các cao thủ quyền thuật trong Thừa Tự Đường tôn xưng là "Thiên Địa Tứ Sát".

Nay vừa mới giao thủ, hắn liền bị Thiên Ái Nô chém hết kiếm này đến kiếm khác, mãi đến lúc này còn chưa ra tay phản kích, trong lòng không biết nín nhịn đến mức nào.

Nói ra thì, A Nô kiếm thế nhẹ nhàng linh hoạt, nếu đổi lại là ngày trước, nàng quả thật là chưa chắc đã bức lão già béo lùn này đến mức tận lúc này vẫn không cách nào phản kích. Thế nhưng mấy ngày nay nàng và Công Tôn Lan Chỉ đọ tài dụng kiếm, khả năng dụng kiếm không chỉ nâng cao lên nhiều, mà còn học hỏi tiếp thu rất nhiều từ sở trường kiếm thuật của nhà Công Tôn.

Nếu muốn giống như cuồng phong bão táp, từng bước chiếm lấy tiên cơ, ép người đến mức thở không ra hơi, thì còn có gì thích hợp hơn kiếm thuật đáng sợ của Công Tôn cô nương?

Lão già béo lùn kia trông thấy ba tên đồng bọn đã chết mất hai, một người sau khi ngã vào hồ thì không thấy động tĩnh gì nữa, phỏng chừng cũng lành ít dữ nhiều, một mình lão không địch nổi ba người, lập tức thoát thân trốn vào rừng.

Công Tôn Lan Chỉ luyện kiếm từ nhỏ, nhưng giết người lại là lần đầu tiên. Có điều cũng không biết là kiếm thuật kinh hoàng đáng sợ của nàng ta có thể khơi dậy sát khí trong lòng, hay vì biết bốn người này tay cầm đao kiếm đêm hôm vào nhà dân chết chưa hết tội, giết rồi cũng chẳng chút áy náy trong lòng, mà nàng lại không hề có cảm giác hoảng hốt thấp thỏm của người lần đầu chém giết.

Vừa thấy lão già béo lùn lẩn vào rừng, Công Tôn Lan Chỉ lập tức tràn đầy hưng phấn thét lớn:
- Để ta!

Nói rồi giống như một chú chim lớn phóng vút lên không trung, người kiếm hợp nhất, truy đuổi theo vào tận rừng.

Công Tôn Lan Chỉ còn chưa vào đến rừng, đã nghe thấy tiếng thét kinh hãi của nàng ta, lại giống như một chú chim lớn bay trở về lại.

- Bịch!

Công Tôn cô nương mông rơi xuống đất, ngã cái rầm, dọa Dương Phàm và A Nô vừa mới lao đến bên cạnh hắn giật nảy người. Ngay sau đó Công Tôn cô nương liền nhảy phắt dậy, cú ngã còn chưa biết ra sao, Công Tôn cô nương đã đút thanh trường kiếm vào trong tay Dương Phàm, nói:
- Ngươi đi đi!

Dương Phàm nhận lấy thanh kiếm, dở khóc dở cười.

Thiên Ái Nô lại cảnh giác nhìn Công Tôn Lan Chỉ, lão già béo lùn kia tên là Vưu Hạo Dương, vốn là một thủ lĩnh hải tặc thủ đoạn độc ác ở Đông Hải, võ công tuy không tầm thường, nhưng cũng chưa đến mức vừa mới giao đấu đã bức Công Tôn cô nương phải chịu thua. Vị Công Tôn cô nương này trước giờ luôn thích tranh cường hiếu thắng, nay lại chịu ngoan ngoãn đưa kiếm cho Dương Phàm?

Chính ngay lúc này, khu rừng rậm kia lại tựa như không có gió mà tự lay động, ngay cả thân cây cũng bắt đầu lắc lư. Ba người Dương Phàm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía rừng. Khu rừng tĩnh lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có gió thổi qua, cành cây hơi run rấy, cả bầu không khí hoàn toàn là sự tĩnh lặng của màn đêm, không hề có chút dao động nào.

Nếu như ngoại vật không dao động, thì chính là lòng họ đang dao động, sức mạnh gì mà lại đáng sợ đến thế?

Dưới ánh trăng, một lão già tóc bạc chậm rãi bước từng bước ra khỏi khu rừng.

Lục Bá Ngôn!

Vừa trông thấy lão, Thiên Ái Nô mặt mày đang tươi cười lập tức trắng bệch. Đổi lại là người khác, nàng còn tự tin giao chiến một trận, nhưng với người này, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ.

- Lang quân!

Tiểu Man vốn đang ngủ cũng bị hai tiếng thét kinh hãi đánh thức, liền vội vã mặc quần áo, gọi hai người tì nữ lớn tuổi ở tiểu viện ra. Nàng vốn còn đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy tình cảnh bên bờ hồ, trong lòng lập tức hiểu ra, không khỏi lo lắng cất tiếng gọi.

- A Nô! Đưa Tiểu Man về phòng, đừng gọi nàng ấy ra đây!

Dương Phàm đã từng giao thủ cùng Lục Bá Ngôn, vừa trông thấy người đến lại là lão già đáng sợ đó, sắc mặt nhất thời ngưng trọng. A Nô biết Lục Bá Ngôn võ công lợi hại, chỉ muốn cùng Dương Phàm đồng sinh cộng tử, sao chịu rời khỏi hắn. Nhưng ngữ khí Dương Phàm không cho phép chất vấn, A Nô không dám trái lời, chỉ đành vội vã chạy tới dìu Tiểu Man, lựa lời khuyên nhủ, ép nàng trở về phòng.

Tiểu Man cũng biết mình hiện giờ chẳng thể nào giúp đỡ được tướng công, ở lại đây chỉ làm hắn thêm phân tâm, trong lòng tuy lo lắng trăm bề, nhưng vẫn theo lời căn dặn của Dương Phàm. Nàng nhìn hắn tràn đầy lo lắng, để mặc A Nô dìu về phòng. A Nô dặn dò hai người tì nữ chăm sóc cẩn thận, đi vào phòng thuận tay cầm thanh đạc sáo của Dương Phàm rồi mới quay lại bờ hồ.

Lục Bá Ngôn vẫn đứng đó, thấy nàng trở lại liền khẽ mỉm cười, nói:
- Ngươi vẫn còn sống?

A Nô chấp tay nói:
- Lục ông!

Lục Bá Ngôn nhìn thanh đạc sáo chúc ngược trong tay nàng, lại cười nói:
- Còn sống là tốt, lão phu rất vui!

A Nô nhân cơ hội nói:
- Lục ông, xin ông... bỏ qua cho Nhị Lang!

Lục Bá Ngôn lắc lắc đầu, than thở:
- Công tử đã dặn, không thể không làm!

A Nô lùi lại một bước, sóng vai đứng cạnh Dương Phàm, nói:
- Nếu đã như vậy, thế thì A Nô chỉ còn cách đắc tội.

Lục Bá Ngôn cười lớn:
- Ngươi muốn động thủ với lão phu?

A Nô mím mím môi, kiên định nói:
- Bản lĩnh của Lục ông, A Nô rất rõ, vốn không muốn động thủ với Lục ông, nhưng... Nhị Lang là nam nhân của A Nô, A Nô buộc phải đắc tội rồi!

Lục Bá Ngôn lắc đầu nói:
- Ngươi tốt nhất là đứng qua một bên quan sát!

- Ta...

A Nô còn đang định nói tiếp, Dương Phàm đã ngăn nàng lại, khẽ ấn vai nàng, nói:
- Ý tốt này của Lục lão tiền bối, nàng hãy nhận đi!

A Nô có chút không hiểu rõ, quay đầu nhìn Dương Phàm, thanh đạc sáo cầm trong tay đã bị Dương Phàm đoạt mất. Thanh bảo kiếm to lớn tựa như trảm mã đao kia Dương Phàm thật sự không quen dùng, nếu dùng thanh trường kiếm này bằng kiếm pháp bình thường chứ không phải là kiếm thuật độc môn của Bùi thị, thanh kiếm tốt ấy chỉ e là chẳng dùng được mấy chiêu đã bị gãy rồi, vẫn là thanh đạc sáo này thuận tay hơn nhiều.

Dương Phàm đã từng giao thủ cùng Lục Bá Ngôn, biết rõ người này võ nghệ tinh thâm, nhưng bị hạn chế bởi tuổi tác, thân thủ hơi lộ vẻ già cả chậm chạp. Thân pháp biến hóa linh hoạt mới là ưu điểm của Dương Phàm, nếu giao đấu cũng người này, thêm một A Nô cũng chẳng có tác dụng gì, hai người càng thêm vướng víu. Với sự tinh thông võ học và khả năng nắm bắt thời cơ chiến đấu của ông lão, ngược lại còn dễ khiến họ vướng víu nhau, càng dễ bị đánh bại.

Lục Bá Ngôn không để A Nô tham chiến, thật sự là xuất phát từ ý tốt.

Đây là trận chiến thứ hai của hắn và Lục Bá Ngôn. Trận đầu tiên đã được ba tên thần tiên giả mạo giải vây. Lần này ba thần tiên giả mạo đó lại tuyệt đối không thể nào xuất hiện, lúc đã chẳng thể nào tránh né, Dương Phàm cũng không lẩn trốn. Hắn hít sâu một hơi, nắm chặt thanh đạc sáo, lao về phía Lục Bá Ngôn.