Say Mộng Giang Sơn

Chương 598-2: Tâm như lê hoa nở rộ (2)




Thuyền nương đến trước khuê phòng của tiểu thư, ngập ngừng trong chốc lát rồi vẫn giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Trong phòng không có tiếng đáp lại, thuyền nương cũng không mong chờ tiếng trả lời, đợi một lát, bà ta bèn nhẹ nhàng đẩy cửa đi đến đứng bên cạnh giường của cô gái, khẽ nói:
- Dương lang trung đã đến phủ!

Mi mắt Ninh Kha khẽ động đậy, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn thuyền nương, con ngươi mơ hồ có chút lưu động.

Sau khi hầu hạ tiểu thư búi tóc thay quần áo, trang điểm xong xuôi, thuyền nương liền dìu Ninh Kha, chậm rãi bước ra khỏi khuê phòng.

Ninh Kha thuở nhỏ cũng là một cô bé hoạt bát, sau này vì lí do sức khỏe, dần dần chân không bước ra khỏi phòng, tính khí ngày càng lạnh nhạt. Bình thường nàng rất hiếm khi xuất môn, ra khỏi khuê phòng càng hiếm đi lại, chỉ thỉnh thoảng ngồi ở lan can trên lầu. Trong nhà có khách đến, nàng cũng thường không gặp, chỉ có bậc trưởng bối chí thân trong gia tộc đến, nàng mới ra bái kiến một lát.

Căn bệnh bẩm sinh vẫn luôn luôn tra tấn cơ thể yếu ớt của nàng nhưng nàng trước giờ không hề để lộ ra dáng vẻ mệt mỏi suy nhược trước mặt người ngoài.

Nàng chẳng qua là một người tịch mịch, thân ở giữa đám đông nhưng lại xa rời mọi người, giống như chị Hằng sống đơn độc nơi cung trăng, luôn là một người lạnh lùng, tính cách lạnh lạnh lùng lùng.

Ngoại trừ lúc huynh trưởng cùng nàng bàn bạc về những quyết định trọng đại và tương lai của gia tộc ra, thuyền nương là người nói chuyện với nàng nhiều nhất, nhưng số câu nói của hai người trong một ngày lúc nhiều cũng không quá năm câu.

Thuyền nương đã chăm sóc cho nàng từ khi nàng còn rất bé, sớm đã coi nàng như con gái ruột, trông thấy cảnh nàng trong lòng buồn bã như vậy, nhưng bà cũng đành bất lực, mãi cho đến khi Dương Phàm xuất hiện.

Sự xuất hiện của Dương Phàm giống như linh đan diệu dược, thuyền nương phát hiện mỗi lần hắn xuất hiện, tiểu thư liền nói nhiều hơn, nụ cười trên khuôn mặt cũng tăng lên, đối với những chuyện mà bình thường nàng luôn lạnh nhạt cũng rất hào hứng. Vì vậy, hôm nay Dương Phàm đến phủ, vốn hoàn toàn không cần tiểu thư phải ra tiếp khách, thuyền nương nghĩ ngợi một lát, vẫn chạy đến báo cáo với tiểu thư.

Nàng quả nhiên là muốn gặp hắn.

Thuyền nương rất vui, nhưng bà không chút biểu hiện ra bên ngoài. Tiểu thư da mặt non nớt, nếu để nàng phát giác, e rằng nàng sẽ không rời khỏi khuê phòng nữa.

- Tiểu muội!

Độc Cô Vũ và Dương Phàm đang ngồi trò chuyện trong phòng khách, bỗng thấy Ninh Kha đến, liền vội vã tiến lên phía trước đỡ nàng. Ninh Kha lại không chút biểu hiện giãy dụa thoát ra khỏi tay hắn. Chẳng hiểu lí do vì sao, rõ ràng mọi người đều biết nàng thân thể yếu ớt, nhưng nàng lại không muốn lộ ra dáng vẻ mong manh yếu đuối trước mặt Dương Phàm.

- Nhị lang đến rồi!

Ninh Kha vừa lên tiếng, giọng nói liền có chút ngượng ngập, vì cả ngày nay nàng vẫn chưa hề mở miệng.

Dương Phàm mỉm cười vái chào:
- Ninh Kha tiểu thư!

- Nhị lang ngồi là được rồi, đừng khách sáo!

Ninh Kha ngồi xuống vị trí phía dưới của ghế đầu của Độc Cô Vũ, mỉm cười duyên dáng liếc nhìn Dương Phàm, vui vẻ tán thưởng:
- Nhị Lang một bước làm ra bài thơ "Hạc minh cửu cao", tài năng khiến tất cả phải kinh ngạc. Sau khi trở về, Ninh Kha đã đặc biệt chép lại bài thơ này để thưởng thức nhiều lần. Tài học của nhị lang, Ninh Kha khâm phục không bằng!

Độc Cô Vũ cười nói:
- Vi huynh vừa mới nói chuyện này với Nhị Lang. Lợi hại! Quả thực lợi hại! Nhị Lang bước đi nhanh quá, lại không thấy cảnh cả gia chủ và khách khứa đều trợn mắt há mồm, dáng vẻ kinh hãi không thôi, hà hà...

Dương Phàm cười nói:
- Không giấu gì Độc Cô huynh và Ninh Kha cô nương, Dương mỗ trước khi dự yến đã biết Lí thái công ắt hẳn sẽ tỏ ý, vì vậy bài thơ này đã làm trước ở nhà rồi, dùng để lòe người mà thôi. Ha ha, nói đến làm thơ, Dương mỗ còn làm được, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thế mà làm ra một bài thơ thì không được đâu.

Độc Cô Vũ ngây người, rồi bật cười khanh khách:
- Ta đã nói mà, phải nói ta từ nhỏ đã chịu cảnh nhồi nhét thi từ, nhưng nào có được tài năng làm thơ nhanh như thế của Nhị Lang? Sau khi dự yến, vi huynh vì thế mà ủ rũ không thôi, hóa ra là do Nhị Lang làm từ trước rồi, ha ha, Nhị Lang thật là mưu trí!

Ninh Kha duyên dáng nói:
- Thế ... còn bài "Yến Lí gia trạch" thì sao?
Lúc Ninh Kha vừa mới nói chất giọng có chút khàn khàn, sau khi nói mấy câu, thanh đới dần mở ra, bèn khôi phục lại cảm giác trong trẻo êm tai.

Dương Phàm giảo hoạt đáp lời:
- Bài thơ đó sao, cũng đã sớm làm từ trước rồi. Năm xưa khi Dương mỗ ở... Giao Chỉ, đã từng tham gia thọ yến của một vị trưởng bối, làm bài này để chúc thọ vị trưởng bối đó, nay bị người ta ép buộc, bèn đem bài thơ đó thay hình đổi dạng một chút là dùng được rồi!

Độc Cô huynh muội đều sững sờ, sau đó liền bật cười sảng khoái. Độc Cô Vũ cười cũng thôi đi, Ninh Kha cô nương bình thường đến nói cũng chẳng nói mấy câu, nay bật cười, không chịu nổi phải ho khan, nhưng nàng dù bị ho vẫn tiếp tục muốn cười.

Thuyền nương đứng bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ vui thích như vậy của tiểu thư nhà mình, nước mắt vui mừng chảy dài, liền vội vàng nhân lúc người ta không chú ý, hơi xoay đầu đi, dùng ống tay áo lau lau khóe mắt.

Độc Cô Vũ cười đến mức thở hổn hển, chỉ vào Dương Phàm cười nói:
- Ngươi a ngươi a, thật xảo quyệt!

Ninh Kha nói:
- Dù cho là đã sớm làm từ trước, cũng là một tác phẩm xuất sắc, không biết Nhị Lang làm hai bài thơ này, mỗi bài mất bao nhiêu thời gian?

Dương Phàm nói:
- Chỉ cần nghĩ ra ý thơ hay, phần còn lại bất quá cũng chỉ là cân nhắc đắn đo tìm từ cụ thể, để vế đối tinh tế, cân đối, gieo vần thích hợp mà thôi. Dù sao chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi văn chương, còn có thể dùng bao nhiêu sức lực chứ, non nửa canh giờ là được rồi.

Lúc đáp lời, Dương Phàm đã lấy từ trong mâm một quả lê thủy tinh, dùng tiểu đao gọt bỏ lớp vỏ với tốc độ cực nhanh, lời vừa nói dứt, quả lê cũng vừa gọt xong.

Ninh Kha tán thưởng nói:
- Nhị Lang từ trước đến giờ không quá để tâm đến thi từ, nhưng lại có được trình độ như thế, so với Trịnh Vũ Vinh Dương mười ngày làm một bài thơ đã cao minh hơn nhiều rồi.

Dương Phàm cười nói:
- Đối với bậc thầy về thi từ thật sự, tiện tay đã nhấc được lời hay ý đẹp, Dương mỗ kì thực cũng rất tán thưởng, chẳng qua, tên Trịnh Vũ đó chỉ là một gã mọt sách, thi từ phải làm có hồn mới hay, còn thơ của hắn lại làm luôn tuân theo quy củ, chỉ quan tâm đến câu đối ngay ngắn, gieo vần thích hợp, không hề có đặc sắc gì đáng nói, căn bản không phải là nhân tài làm thơ.

Nói xong, Dương Phàm bóc bỏ hoàn toàn lớp vỏ lê dính vào ruột lê, đặt quả lê sáng óng vào trong chiếc dĩa nhỏ, đưa cho Ninh Kha nói:
- Quả này nhuận hầu ngừng ho, rất có lợi đối với cô nương.

- Đa tạ Nhị Lang!
Ninh Kha vui sướng đón lấy, ngọt ngào cắn một miếng. Độc Cô Vũ và thuyền nương nhìn thấy, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ninh Kha thích sạch sẽ, không bao giờ đút thức ăn mà người khác đưa cho vào miệng, hơn nữa sức khỏe nàng không tốt, trong nhà cũng có điều kiện quan tâm chú ý, đối với thức ăn càng xét nét kỹ càng, nhưng Dương Phàm vừa đưa đến, nàng liền ăn, ăn rất tự nhiên.

Ninh Kha lại không phát hiện ra phản ứng của mình hôm nay có chỗ nào khác thường, cắn thêm một miếng nữa, miếng lê chín muồi thơm ngon ngọt dịu trôi qua miệng, miệng nàng rất ngọt, trong lòng còn ngọt hơn.

Dương Phàm lại không biết một hành động tùy tiện của mình đối với Ninh Kha cô nương mà nói là lần đầu phá lệ, sau khi đưa lê qua, vẻ mặt nói cười của hắn dần dần thu lại trở nên nghiêm trọng:
- Khinh bỉ Sơn Đông sĩ tộc, làm Quan Lũng vui mừng, an ủi triều đình, ba mục đích đều đã đạt được rồi, tiếp theo, nên hạ cho Sơn Đông sĩ tộc một liều thuốc mạnh, bức họ phải cúi đầu nhường bước, phương thuốc này, có thể phối chế được rồi sao?

Độc Cô Vũ mỉm cười, ung dung trả lời:
- Tất cả đều thuận lợi, Nhị Lang cứ yên tâm, tin rằng thêm vài ngày nữa, sẽ thấy được kết quả cuối cùng!

- Rốp!

Ninh Kha cắn một miếng lê ngọt ngào giòn tan, đôi mắt cười, hóa thành hai vầng trăng khuyết.

Độc Cô trả lời dứt khoát, Ninh Kha cắn một miếng cũng dứt khoát.