Say Mộng Giang Sơn

Chương 597: Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu*




Lý Mộ Bạch nói xong, nghĩ rằng Dương Phàm sẽ bất ngờ vui như điên, ai ngờ hắn vẫn bình tĩnh, chẳng có nửa điểm kích động. Lý Mộ Bạch nhướn mày, lại chậm rãi giãn ra, mỉm cười nói:
- Nhị Lang từ khi nhập sĩ cho tới nay thuận buồm xuôi gió, tuổi còn nhỏ đã làm quan đến ngũ phẩm, có lẽ nghĩ rằng con đường sau này sẽ vẫn băng phẳng?

Lão phu không ngại nói thẳng, quan này càng lên cao càng khó lên chức, càng lên cao càng khó có vị trí trống cho ngươi. Với phẩm bậc của ngươi bây giờ, muốn thăng thêm một cấp không biết có bao nhiêu người cạnh tranh với ngươi, hơn nữa, ai nấy đều có bối cảnh thâm hậu, mạng lưới quan hệ mạnh mẽ. Ngươi có lập nhiều công hơn người khác cũng khó giúp ngươi tiến thêm một bước.

Chúng ta có thể cho ngươi thứ mà con cháu hàn môn thứ tộc thiếu nhất khi tiến vào quan trường: thế lực và mạng lưới quan hệ! Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, công huân cố nhiên lớn lao, xét về công huân sao Lý Quảng có thể thấp hơn, vì sao bọn họ có thể một bước len mây, có cơ hội sáng tạo thêm nhiều công tích hơn nữa, bái tướng phong hầu, vinh quang thiên thu, rạng ngời sử sách? Mà vận mệnh Lý Quảng lại khắc nghiệt biết bao nhiêu, cuối cùng chuốc lấy kết cục bi thảm?

Nhị Lang trí lui một trăm ngàn đại quân Đột Quyết, ly gián Thổ Phiên Vương và Tướng Sử bất hòa, bình ổn loạn chư man phía nam, những chuyện này, bất kể cái nào cũng là một công trạng. Nếu ngươi mang họ Võ, cũng sẽ đều được tuyên dương là công trạng tác vi thiên đại (lớn bằng trời), ít nhất cũng thăng đến Đại Tướng quân. Vì sao ngươi chỉ là một ngũ phẩm Lang tướng đã được coi là đề bạt đặc cách?

Nếu ngươi có thể làm việc cho chúng ta, những công huân ngươi đã đạt được, cuối cùng có một ngày sẽ được hồi báo tương ứng. Những thứ khác không nói, văn giáo thiên hạ bảy tám phần mười đều nằm trong tay Thế gia chúng ta, tiếng nói triều đình nằm trong tay chúng ta. Chỉ cần chúng ta nguyện ý, lời của ngươi, chỉ trong một ngày, có thể truyền khắp thiên hạ, cho dù là Hoàng đế cũng không thể không ban cho ngươi chức quan và quyền lợi tương xứng.

Ánh mắt Trịnh công hơi sáng lên, khẽ cười nói:
- Có lẽ…Nhị Lang lo lắng chúng ta sẽ bắt Nhị Lang làm nhiều việc trái lương tâm.

Thôi công nói:
- Chuyện này cũng không xung đột với chí hướng của Nhị Lang. Một người khổ đọc thi thư, lực cầu văn đạt (gian khổ đọc sách, cố gắng thành văn), sau khi nhập sĩ cũng chỉ vì cầu tiền đồ cá nhân, sau này là tiền đồ của hậu bối trong nhà, còn một nguyên nhân nữa là bình sinh báo phụ, danh truyền thiên cổ. Muốn đươc hết thảy, y phải bái tọa sư, kết đồng niên, liên đồng chí, không có lục thân cũng không dám làm một cô thần. Đây chẳng lẽ không phải là một “Gia tộc” vinh cùng vinh, tổn cùng tổn sao?

Một gia tộc chân chính, mục đích và phương pháp cũng na ná nhau, chỉ là phạm vi muốn dìu dắt giúp đỡ không chỉ là đồng niên đồng chí mà là cả gia tộc. Nhưng đặt một người tài trí bình thường ngồi lên ghế quan chẳng những hai người còn hại cả mình, cho dù ngươi muốn đề bạt trọng dụng y, chúng ta cũng không chịu. Nhãn quang và khí độ của Thế gia ngàn năm sẽ không nông cạn như vậy.

Bất kể là mong muốn cá nhân đăng phong tạo cực hay kế thừa thiên thu muôn đời của Thế gia, thiên hạ thái bình và ổn định đều là điều kiện trên hết để thành công, cho nên một người cầu, một nhà cầu, hay một quốc gia cầu, lợi ích vốn là giống nhau.

Đế vương muốn thiên thu muôn đời, Thế gia muốn cơ nghiệp vĩnh tồn, làm quan muốn công thành danh toại, chỉ có điều năng lực bất đồng, nguyện vọng có sự khác biệt lớn nhỏ, nhưng bản chất cũng không có gì khác nhau. Cho nên, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng bọn ta sẽ yêu cầu ngươi làm việc phạm pháp.

Dương Phàm cười mà không nói gì. Có thể ghi vào gia phả, hoặc thiên thu muôn đời con cháu vinh quang, đối với hắn mà nói, sức dụ hoặc thực sự không lớn. Tể tướng đương triều, nhìn thì phong quang, nhưng cũng quá dễ dàng trở thành tù nhân. Chỉ trong mấy năm Dương Phàm vào triều, nhìn trước nhìn sau, các Tể tướng lần lượt từng người bị giết, bị tù, bị lưu đày.

Có Nữ hoàng đế cường thế như Võ Tắc Thiên, có nhị Võ như hổ đói rình mồi, các Tể tướng đó khi tại vị không còn là dưới một người trên vạn người nữa, khi không còn tại vị còn bi thảm hơn đứa trẻ ăn xin, chuyện thế này hắn đã thấy nhiều lắm. Nên hứa hẹn này đủ đả động tất cả người trong thiên hạ, nhưng Dương Phàm cũng không gợn lòng, hắn quan tâm đến quyền thế và lợi ích thực tế hơn.

Cho dù không vang danh khắp thiên hạ, nhưng có thể khống chế sinh tử vinh nhục của kẻ khác, tiêu dao nhường nào? Một hư danh ngoại trừ thỏa mãn lòng hư vinh của mình còn có lợi ích gì nữa? Đương nhiên, làm Tể tướng, tất nhiên sẽ có được quyền thế thật lớn, nhưng dựa vào người ta đỡ lên vị trí này, vĩnh viễn cũng không thể có được phong quang như Lý Chiêu Đức.

Lý Chiêu Đức thân là con cháu Thế gia, dựa vào năng lực và mạng lưới quan hệ của gia tộc mình, ông không chịu khống chế bởi người khác. Mà Dương Phàm thì không có, hắn cần dựa vào Thế gia giúp đỡ đi lên vị trí Tể tướng, như vậy nhất định sẽ trở thành con rối của Thế gia. Trong quá trình trèo lên bậc này, không biết có bao nhiêu bí mật và nhược điểm bị các Thế gia nắm được, hắn làm quan càng lớn, càng bị khống chế mạnh.

Thôi công thấy hắn mỉm cười không nói, không khỏi nhíu lông mày, nói:
- Như thế nào, hậu lộc như vậy còn ngại gì nữa?

Dương Phàm nói:
- Như vậy, Dương mỗ cần phải làm gì nữa đâu?

Không đợi bọn họ trả lời, Dương Phàm tự đáp:
- - Giai đoạn hiện tại, đương nhiên là đối địch với các ác quan. Một mặt diệt trừ các ác quan có nguy hại tới các người, thành lập thanh danh cho mình, được triều dã thừa nhận. Mặt khác, thi hành và mạnh mẽ ủng hộ, phất cờ hò reo các chính sách có lợi cho Thế gia, như hộ chính, nông chính, khoa cử học chính, đồng thời kiệt lực phản đối các chính sách bất lợi với các người. Kế tiếp, nếu ta có thể trở thành Thị lang, Thượng thư, thậm chí Tể tướng, cũng phải cùng tiến cùng lùi, cùng vinh cùng nhục với các Thế gia cả trong các chính sách quan trọng quốc kế dân sinh.

Thôi công trầm giọng nói:
- - Hết thảy những điều này đều có lợi cho dân cho nước, chẳng phải là chí hướng của ngươi sao?

Dương Phàm nói:
- Lợi ích của quốc gia, của dân chúng, đại đa số thời điểm là nhất trí. Nhưng đôi khi, vì giữ gìn lợi ích quốc gia mà sẽ tổn hại đến lợi ích của dân chúng. Tương tự như vậy, triều đình và Thế gia cũng là độc nhất vô nhị, trong phần lớn thời điểm, lợi ích của triều đình và Thế gia là đồng nhất, nhưng trong một vài trường hợp nhỏ sẽ có thời điểm không tương xứng, thậm chí là xung đột. Nếu ta trở thành người của các ngươi, đương nhiên sẽ mặc ai đúng ai sai, cũng không quản có lợi cho cá nhân hay không, đều phải kiên trì vì Thế gia mà cố gắng!

Trịnh công trầm giọng nói:
- Muốn gì được nấy đương nhiên phải trả giá.

Dương Phàm thản nhiên vuốt cằm:
- Trịnh công nói đúng, muốn gì được nấy, đương nhiên phải trả giá. Tuy nhiên, cái giá phải trả và tiền lời phải tương xứng mới có người đi làm. Tể tướng? Ha ha ha! Với Dương mỗ, một cái ghế Tể tướng, không đủ dụ hoặc!

Thôi công rờn rợn hỏi:
- Ngôi quan cao nhất vẫn không thể khiến ngươi động tâm? Ngươi muốn cái gì?

- Ha ha. Một Tể tướng tay sai chuyển lời sao? Vị trí này, vốn là một phần công việc Khương công tử phụ khách đi? Bây giờ các ngươi ngắt một bộ phận quan trường ra, giao cho một người tùy ý xử lý. Đối với Khương công tử mà nói, kỳ thật cũng không phải làm suy yếu quyền thế của y, ngược lại còn giúp y thoát khỏi sự cản trở của bộ phận này, có thể càng thêm buông tay mà làm việc.

Còn đối với ta mà nói, bất luận ta làm cái gì, bất luận ta muốn dùng cái gì, bất luận ta muốn đạt được cái gì đều là từ Khương công tử ban cho. Ta chỉ là cái miệng, là đôi tay của y, lời nói việc làm đều do y khống chế. Đáng tiếc, ta lại không được làm cái miệng thực sự và đôi tay quan trọng của y, nếu không cần bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay đổi, hoặc hy sinh! Cái này, không phải điều ta muốn!

Lý Mộ Bạch rất bất ngờ. Ông nghĩ, lợi ích mà ông đưa cho Dương Phàm đã là thứ mà mỗi người làm quan đều tha thiết ước mơ, căn bản là không có đạo lý hắn không đáp ứng. Nhưng Dương Phàm đã không đáp ứng. Chuyện này thực ngoài dự liệu của ông, cũng ngoài dự kiến của tất cả Thế gia ở đây.

Bọn họ vốn tưởng rằng đền đáp hậu hĩnh như thế có thể khiến cho Dương Phàm kinh sợ, nước mắt giàn giụa, nhưng lúc này, thái độ của hắn đối với ngôi Tể tướng tựa như hắn so sánh bản lĩnh thi từ và kinh vĩ quốc với trò tiểu hài tử nghịch đất, coi thường không thèm để ý.

Gia chủ các Thế gia cao môn ngơ ngác nhìn nhau, hơi ngỡ ngàng không biết nói thế nào.

Cuối cùng, vẫn là Lý Mồ Bạch bình tĩnh lại, chậm rãi hỏi:
- Vậy ngươi muốn cái gì?

Dương Phàm dựng thẳng một ngón tay, nói:
- Ta muốn, chỉ một thứ.

- Ngươi nói đi!

- Vị trí của Khương công tử!

Mọi người trong công đường đều ngạc nhiên, lập tức nhất tề mỉm cười.

Yêu cầu này của Dương Phàm, bọn họ nghe buồn cười tựa như khi Phật tổ nghe Tôn hầu tử muốn dựng cờ Tề Thiên Đại Thánh ngồi thay Ngọc Hoàng đại đế vậy. Một đám lão già đầu bạc mỉm cười lắc đầu, ngay cả nổi giận cũng không buồn giận. Một việc vô lý tới buồn cười như vậy, bọn họ tức giận làm gì?

Lý Mộ Bạch hơi buồn cười, cố nhịn, ho khan một tiếng, nói:
- Nhị Lang suy nghĩ thấu đáo chặt chẽ, tính tình trầm ổn, không nghĩ sẽ đưa ra yêu cầu vô căn cứ như vậy. Ha ha, Nhị Lang nói vậy, kỳ thật chỉ là muốn chúng ta cam đoan với ngươi thôi phải không? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của chúng ta, ngươi vẫn là chính mình, hết thảy thù cũ của ngươi và Lư gia đều không tính. Khương công tử cũng sẽ không nhớ oán mà báo thù, hơn nữa sẽ kiệt lực bảo vệ ngươi.

Dương Phàm lắc đầu:
- - Lý Thái công đã hiểu lầm, Dương mỗ không nói chơi. Một cái ghế Tể tướng không rung động được ta. Trong mắt ta, Tể tướng cũng chỉ là một nắm bùn loãng mà thôi. Khương công tử ngồi trên vị trí này đã đủ lâu, đã đến thời điểm đổi người, đổi một luồng khí mới rồi.

Sắc mặt Lý Mộ Bạch trầm xuống:
- Hoang đường! Thừa tự đường sao có thể do ngươi nắm giữ?

Dương Phàm nghiêm mặt đáp:
- - Các vị trưởng giả muốn dùng một nắm bùn loãng đổi lấy Dương Mỗ hiệu lực, sao Dương mỗ không biết là hoang đường? Chỉ khi Dương mỗ quản lý Thừa tự đường, có thể dựa trên điều kiện tiên quyết sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích Thế gia, tự chủ quyết định hết thảy hành động, mới có thể làm việc tự do, mọi việc tùy tâm, không trái với mong muốn!

Hải nạp bách xuyên, có dung là có lớn. Nếu Thế gia bài xích người ngoài như vậy, tại hạ chỉ có thể giống như trước kia, khi mục tiêu của ta và Thế gia còn đồng nhất thì sẽ hợp tác có điều kiện. Tới khi khác tự mình hành động, không quấy nhiễu lẫn nhau. Khiến cho ta trở thành một kẻ phụ thuộc không có chính kiến, tại hạ từ chối!

Lời nói đầy khí phách vừa dứt, thần thái Dương Phàm lại nhanh chóng trở nên ôn hòa, đứng dậy vái chào các vị trưởng giả trong sảnh, tươi cười chân thành nói:
- Hôm nay là ngày vui mừng thọ Lý lão Thái công, nếu có gì không hài lòng, chuyện này trước hết không cần nói nữa. Nếu vì vậy mà quấy lão đại thọ của lão Thái công, vãn bối có tội lớn! Vãn bối đề nghị kính xin các vị tiền bối thương lượng sau đại yến. Cáo từ!

Dương Phàm dứt lời, lại vái chào vòng quanh, bước ra ngoài đại sảnh, đi một bước ngâm một câu, đọc lên một bài ngũ ngôn luật thi:

Thai hóa trình tiên chất
Trường minh tại cửu cao
Bài không tán thanh lệ
Ánh nhật ủy sương mao
Vạn lý tư liêu khuếch
Thiên sơn vọng úc đào
Hương ngưng quang bất kiến
Phong tích vận di cao
Phượng lữ phàn hà cập
Kê quần tư hốt lao.
Thăng thiên như hữu ứng
Phi vũ xuất bồng lao!

Dương Phàm ngâm một câu, đi một bước, ngâm được một nửa thì đã ra đến đại sảnh, câu cuối cùng “Thăng thiên như hữu ứng. Phi vũ xuất bồng hao” chỉ còn thanh âm rơi lại vang vọng, thật giống như từ cửu thiên truyền tới. Tên ngốc này. Người khác tìm hắn đấu thơ, hắn sống chết không há miệng, Hiện tại không ngờ đến đây lại một bước thành thơ. Mười hai câu này so với Tào Tử Kiến thực còn có phần uy phong hơn!

Cơ hội phong tướng, đây là chức quan cả đời Dương Phàm leo cũng không bám vào được, nhưng trong mắt hắn lại như một nắm bùn loãng vô tác dụng. Lúc này, hắn tiện tay ném ra một nắm bùn kinh người như thế, dọa cho mọi người sợ trợn mắt há mồm, chỉ có bản thân Ninh Kha là thản nhiên, trong mắt còn có chút đắc ý.

*(Lời nói không dọa người sợ hãi chết cũng không thôi)