Say Mộng Giang Sơn

Chương 587: Người thay mặt Thế gia




Đoàn xe thật dài trở về thành rồi tự giải tán về phủ đệ của mình.

Ở bên trong xa giá của Độc Cô thế gia, sau khi lên một chiếc xe Độc Cô Vũ đang cùng Dương Phàm trò chuyện, Ninh Kha cô nương đang chợp mắt. Nàng cuộn mình thân mình, giống một con mèo nhỏ ngoan ngoan, thuyền nương ngồi ở bên giường, yêu quý vén mái tóc đen rơi bên má nàng, tựa như đang chăm sóc con gái nhỏ tuổi của mình.

- Anh hùng có thể tạo thời thế, thời thế cũng có thể tạo anh hùng. Nhiều khi, anh hùng và thời thế là tướng phụ tướng đấy, dựa vào anh hùng không được, dựa vào thời thế cũng không được, anh hùng là thủy, thời thế là hình, thủy và hình hỗ trợ lẫn nhau, mới có thể kích khởi cơn sóng gió động trời, mới có thể rít gào ngàn dặm.

Tựa như lần này, Nhị Lang từ Diêu châu tới Man Châu, từ Man Châu tới Phan châu, đã tạo thành thế cục của Nam Cương như hiện giờ. Trong chuyện này, thổ man Lý Liêu, ác quan Ngự Sử và có cả hành động bất đồng của Nhị Lang ngươi, đã cùng tạo nên một cục diện như hiện nay, đối với khắp nơi mà nói, kết quả cũng không giống nhau, cùng là thời thế này, nhưng đối với Ngự sử đài mà nói, chính là tai hoạ ngập đầu, nhưng đối với Nhị Lang thì sao? Mặc dù có điểm vô hại nhưng cũng chẳng có lợi ích bao nhiêu đâu.

Độc Cô Vũ nói rất thong thả, lời nói rành mạch rõ ràng, toát lên tư vị khiến người khác tin phục. Y cũng không phải một kẻ ngu ngốc, nếu y ngu xuẩn, cho dù y là trưởng tôn chính thất, cũng không có khả năng ngồi trên vị trí này, bất kể là sau lưng y có tiểu muội tương trợ.

Đại tộc Thế gia có thể kế thừa ngàn năm, tự nhiên có đạo sinh tồn này, bọn họ tôn kính trưởng chế độ, nhưng nếu trường tử đích phòng là một kẻ rác rưởi, vậy cũng sẽ không chút do dự vứt bỏ y.

- Nguyên nhân kỳ ngộ lần này, Nhị Lang lại không nắm bắt lấy, cho nên rất nhiều người vốn không liên quan đến việc này nhưng lại có thể lợi dụng thời thế này, từ đó thu được lợi ích. Như là Nhị Võ, Nhị Trương, Thái Bình, Thế gia môn phiệt, quyền thần quý thích, mỗi một người thấy lợi mà hành động, nhưng Nhị tại hết thảy lại không lấy được chút lợi từ chỗ đó.

Như Trần Thắng Ngô Quảng giơ gậy tạo phản. Thành tựu vẫn là Lưu Bang thống trị và Hạng Võ anh danh thiên cổ. Tình huống như này, từ xưa tới nay người khởi xướng gió mưa nhưng cuối cùng lại vì các loại nguyên nhân mà xuống dốc, còn những nhân vật nhỏ năm xưa đi theo phụ tá nhưng cuối cùng lại trở thành người đạt thành chuyện lớn.

Lại đến triều ta, Hoàng Thái tử Lý Thừa Kiến cùng với Thứ tử Ngụy Vương Lý Thái tranh giành kế thừa, cuối cùng lại làm cho một Cao Tông Hoàng đế được lợi. Những người như Lưu Bang, Hạng Võ, Cao Tông từ nhỏ số mệnh đã tốt, ngồi một chỗ không cần tranh giành không cần thưởng đoạt, tự khác có ý trời đem lợi ích to lớn như thế chắp tay dâng cho họ sao? Đơn giản là, bọn họ có thể phán đoán cơ hội chuẩn xác. Nắm được cơ hội, lợi dụng thời thế, không nên xuất đầu thì che giấu thật kín kẽ, lúc nên xuất thủ thì tuyệt đối không do dự. Bởi vậy, lại có được trợ giúp của số mệnh, trợ giúp của thời thế, nếu không sao có thể đạt thành đại nghiệp! Nhị Lang là anh hùng, đáng tiếc cơ hội tốt như thế nhưng Nhị Lang lại bỏ qua, Độc Cô thế gia ta có thể trợ giúp Nhị Lang lợi dụng thời thế!

Dương Phàm sờ sờ mũi, mỉm cười nói:

- Độc Cô huynh nói làm tại hạ nhiệt huyết sôi trào. Nhưng....Độc Cô huynh thật sự biết ta muốn gì sao? Muốn cùng nhau lại chuyện lớn, phải cùng chung chí hướng mới có thể đi đến lâu dài!

Độc Cô Vũ nói:

- Ngươi không nói, ta cũng đoán được đại khái. Nhị Lang với Thẩm Mộc là bằng hữu, chi ít không phải là trung thần với Nữ đế, mà muốn giúp đỡ Lý Thị, khôi phục lại giang sơn Đại Đường. Đây là một trong những nguyện vọng của Nhị Lang đúng không? Điểm này, chúng ta có được coi là cùng chung chí hướng rồi!

Nhị Lang thân là mệnh quan triều đình, có thể đồng mưu với Thẩm Mộc, nói rõ ngươi cũng có thể truy cầu của bản thân, có lẽ điều ngươi muốn mưu cầu không phải là quyền lực danh lợi, thế nhưng không thể nghi ngờ, ngươi muốn làm được việc thì phải cần quyền lực, điểm này, chỉ cần chúng ta hợp tác, ngươi có thể tiến thêm một bước đạt tới mục tiêu của ngươi. Sai! Mà là...càng nhanh hơn!

Dương Phàm âm thầm kinh hãi về những suy đoán này của Độc Cô Vũ, vậy người khác thì...

Lập tức hắn nhớ ra Độc Cô thế gia là một phần tử của tập đoàn Quan Lũng, từ mối quan hệ thân thiết giữ Ninh Kha cô nương và Lý lão thái công mà thấy cũng rất thân cận với sĩ tộc Sơn Đông rồi. Phản Võ vốn là sĩ tộc Sơn Đông, cũng là chung mục tiêu với tập đoàn Quan Lũng, giữa bọn họ có hợp tác cũng không có gì ngạc nhiên.

Mà Thẩm Mộc là người cầm lái của tổ chức "Thừa tự đường" do sĩ tộc Sơn Đông thiết lập ở bên ngoài, phạm vi hoạt động chủ yếu của y là Trường An và Lũng Hữu, chỉ cần Độc Cô Vũ để ý là biết ngay sự hợp tác giữa hắn và Thẩm Mộc, đoán ra được một vài thứ cũng không có gì ngạc nhiên. Về phần Nhị Trương thậm chí Nhị Võ thậm chí Hoàng đế, từng tầng giấy không thể đâm thủng này thủy chung không có khả năng biết đến, lúc này mới an tâm quyết định.

Dương Phàm với "Thừa tự đường" là quan hệ minh hữu, minh hữu lựa chọn mức độ tự do đương nhiên rất lớn, nhất là Thừa tự đường hôm nay một phân thành hai, lúc ban đầu vốn phụ thuộc vào Hiển Tông, Ẩn Tông đột ngột xuất hiện, đã trở thành một thế lực đơn độc, Nhị Tông Hiển - Ẩn đấu tranh gay gắt, cũng kiềm chế lẫn nhau. Hắn cùng với Ẩn Tông là bằng hữu, lại cùng với Hiển Tông là địch, mức độ tự do này lại càng lớn hơn.

Cho nên, nếu có thế lực khác có thể hợp tác, có thể trợ giúp hắn đạt thành mục tiêu của mình, Dương Phàm sẽ không ngại mà kết giao thêm thế lực đó, nhưng kể từ đó, quan hệ giữa hắn và Ẩn Tông sẽ không còn được mật thiết như hiện tại nữa, toàn bộ tập đoàn Quan Lũng xuống dốc, Độc Cô thế gia có thể cung cấp sự trợ giúp được bao nhiêu? Đây cũng là điều hắn quan tâm.

Dương Phàm trầm mặt trầm tư giây lát, rồi chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên sắc bén:

- Độc Cô huynh muốn ta làm gì? Có thể cung cấp cho ta cái gì?

Độc Cô Vũ nôn nóng, y biết có thể thuyết phục được Dương Phàm hay không, bước kế tiếp phải nói thế nào mới là quan trọng nhất...

***

Hơn mười con ngỗng trắng bước đi thong dong, nghênh ngang kêu "yết yết", nghiêm túc trịnh trọng, tuy rằng là vì đoạt thức ăn nhưng vẫn có phong độ quân tử.

Rất nhiều người thích nuôi sủng vật, Lý Mộ Bạch thích nhất là nuôi ngỗng trắng, lão mặc y phục vải đay, cười tủm tỉm rãi thức ăn trong tay xuống, vỗ vỗ tay, lúc này mới đứng thẳng lên hỏi Lâm Tử Hùng đứng cạnh đó:

- Thế nào? Dương Phàm bị nha đầu Kha Ninh kia đã chặn đường đi rồi phải không?

- Vâng! Tiểu nhân tới quý phủ Công Tôn hỏi mới biết Dương Phàm chưa quay lại, nhưng xe bò của hắn thì lại được đánh về rồi, hỏi phu xe mới biết Dương Phàm đã được Độc Cô thế gia mời đến, nói là mời y sĩ khám bệnh cho hắn.

Lý Mộ Bạch nghe cháu mình về nói rằng Dương Phàm không đi theo Thái Bình công chúa rời khỏi đây, liền lập tức sai Lâm Tử Hùng mời hắn đến, kết quả là Lâm Tử Hùng đi không được việc, Dương Phàm căn bản không quay về phủ.

Lý Mộ Bạch cười ha hả nói:

- Xem ra, ngươi đang thấy kỳ lạ vì sao lão phu lại coi trọng hậu sinh này đúng không. Nha đầu Ninh Kha thế mà cũng có mắt nhìn đấy, nó đã ái mộ kết giao người nào thì người đó sao mà kém cỏi được chứ?

Lâm Tử Hùng cười nịnh:

- Vâng! Tiểu nhân ngu muội, không hiểu được chân ý của Thái công.

Lý Mộ Bạch lắc đầu, đi tới bên chiếc ghế mây ngồi xuống, một con ngỗng trắng lạch bạch chạy tới mổ mổ vào guốc gỗ của lão vài cái, Lý Mộ Bạch nhấc chân lên, cười nói:

- Đi đi!

Ngỗng trắng quạc quạc chạy đi, Lý Mộ Bạch liền nằm xuống ghế, nhắm mắt, đong đưa thân thể, nói:

- Những Thế gia chúng ta thực lực phi phàm, nhân mạch rộng, nhưng có thể cứu tế thì còn kém hơn nhiều so với Hoàng quyền thiên hạ, nếu lấy một nhà đối kháng Hoàng quyền, kết quả như nào có thể nghĩ. Thế nhưng một gia tộc có quy mô khổng lồ như vậy, đương nhiên là có nhu cầu riêng của họ, với lực một nhà không đủ để đối kháng Hoàng quyền, càng không có khả năng tiếp tục mở rộng thêm nữa. Chuyện thay đổi triều đại nắm chính quyền, cũng chỉ có thể liên hợp! Liên hợp với Thế gia hào môn khác.

Một thế gia không đủ, vậy thì mười thế gia một trăm thế gia thì sao? Hơn mấy trăm thế gia kết thành đồng minh, thì có thực lực có thể cò kè mặc cả Hoàng quyền. Nhưng đây không phải là hai quân tác chiến, cũng không phải là coi rẻ Hoàng quyền, mà công khai nói với Hoàng đế, những thế gia chúng ta là nhất thể, chúng ta muốn thương lượng với Người, vậy thì phải làm sao?

Vậy thì chỉ có thể vận dụng lực ảnh hưởng khổng lồ của chúng ta, thông qua các phương diện đem mục đích cần làm của chúng ta giấu dưới mục đích của người trong thiên hạ, tặng lại đến trước mặt Hoàng đế. Mà muốn làm được việc này, quan trọng là phải có một người đứng ra trù tính chung, an bài, đại diện, để người đó tổng kết, cân đối các yêu cầu của các thế gia, mới tiếp tục dẫn đầu gây ảnh hưởng đến triều đình.

Lâm Tử Hùng cẩn trọng nói:

- Việc này, hiện tại chẳng phải là do "Thừa tự đường" đang làm đó sao?

Lý Thái công gật đầu, lại lắc đầu:

- Nhưng bọn họ làm không tốt! Nhất là hai tên tiểu tử vô sỉ, để tranh quyền đoạt lợi đã xuất ra hết bản lĩnh để đấu đá nhau, hầu như không còn gây được bất kỳ ảnh hưởng gì đến triều đình nữa rồi.

Lý Thái công vỗ nhẹ lên tay vịn, nhấn mạnh:

- Người này, không nhất định là một người, cũng không nhất định vẫn là cùng một người, ngươi hiểu không?

Lâm Tử Hùng hơi giật mình, nói:

- Lẽ nào...Thái công đã nhìn trúng Dương Phàm?

Lý Thái công đan hai tay vào nhau trước bụng, nhắm mắt trầm tư một hồi, chậm rãi nói:

- Lúc này nói thì e hơi sớm, có lẽ cứ để hắn ở phía sau, hiệu quả phát sinh của việc này, lâu dài mà nói, hắn còn có năng lực hay không còn chưa biết. Mà cho dù hắn có năng lực, nhưng vẫn chưa thể nào đảm nhiệm trọng trách được!

Lý thái công khẽ thở dài:

- Hắn chung quy không phải là một phần tử của chúng ta, các đại thế gia sao có thể tiếp nhận? Lần vừa rồi, lão phu tự hạ thấp mình đích thân đi gặp hắn, lại bị tên tiểu tử vô liêm sỉ Lư Khách Chi cắn cho một cái. Ba ngày sau, vào ngày sinh nhật lão phu, ngươi phát thiệp mời đến cho hắn, lão phu muốn gặp hắn.

***

Dương Phàm nghe Độc Cô Vũ nói xong, mắt trợn tròn mồm há ra, bị kế hoạch lớn lao của y dọa ngây người, sợ hãi than:

- Đây là chủ ý.....của Độc cô huynh ư, là ý tứ của toàn bộ Độc Cô thế gia huynh ư?

Độc Cô Vũ lúc này sao dám nói bừa, mặt không chút đỏ nhận luôn công lao của tiểu muội mình:

- Đương nhiên là chủ ý của ta rồi! Mà ta là Gia chủ của Độc Cô thế gia, ý của ta chính là ý của toàn bộ Độc Cô thế gia, ta sẽ dốc toàn bộ gia tộc trợ lực người làm việc!

Dương Phàm do dự nói:

- Sợ rằng không hợp với quy của của sĩ tộc Sơn Đông.

Độc Cô Vũ cười lạnh nói:

- Quy củ chính là dùng để phá vỡ! Sĩ tộc Sơn Đông từ Hán Tấn đến nay phá quy củ còn chưa nhiều sao?

Dương Phàm cười ha hả nói;

- Được! Độc Cô huynh thật sự làm ta dao động rồi, nhưng trước tiên ta phải chứng kiến năng lực của các ngươi đã!

Độc Cô Vũ cũng bật cười:

- Đương nhiên rồi!

Dương Phàm lại nói:

- Ta không ở lại đây lâu lắm, nhiều nhất chỉ một tháng thôi rồi phải quay về Lạc Dương rồi.

Độc Cô Vũ vui vẻ nói:

- Thời gian không là vấn đề, khoảng cách không là vấn đề! Huống chi...tiểu....Tiểu huynh đã sớm bắt tay chuẩn bị rồi, có thể không đến một tháng là thấy được kết quả!