Say Mộng Giang Sơn

Chương 557: Tiểu tử thông minh!




Tiệc đón gió không thể tiếp tục tiến hành, nhóm thiếu nam thiếu nữ của phạm quan co rúm ró run rẩy bị người dẫn đi tạm giam, lại có gia nhân tới thu dọn đống hỗn loạn bừa bãi tại đại sảnh. Vạn Quốc Tuấn dưới sự bảo vệ nghiêm mật của thị vệ cùng Dương Phàm, Lý Thiên Lý và văn võ bá quan dẫn tới một gian phòng khách khác.

Ước chừng qua hơn một canh giờ, một thị vệ tiến vào bẩm báo, bọn họ một đường đuổi giết đi ra ngoài, từ đại trạch của phủ Thứ sử đuổi giết ra ngoài thành đã đuổi kịp bốn tử sĩ, giết được ba người, vốn có thể bắt sống được một người, ai ngờ trên đường trở về người kia trúng độc mà chết, không ai biết hắn tự uống thuốc độc vào lúc nào.

Thị vệ kia nói xong, nơm nớp lo sợ nói:
- Đứa trẻ tên là Phùng Nguyên Nhất được cứu đi là con trai của Phùng Thứ sử. Về phần lai lịch thích khách...bởi vì không còn ai sống sót nên không tra rõ được!

- Không rõ cái rắm!

Vạn Quốc Tuấn giận không kềm chế được, vỗ án mắng:
- Bọn chúng người khác không cứu, chỉ cứu Phùng Nguyên Nhất, hẳn là dư nghiệt của Phùng thị còn bỏ sót, còn gì mà không hiểu rõ chứ.

Dương Phàm cười nhạt nói:
- Vạn Trung thừa từng nói đồng đảng của Phùng thị có lẽ có vài người trốn vào rừng sâu, nhưng không đáng lo ngại, hiện giờ xem ra không đúng thế rồi.

Vạn Quốc Tuấn lạnh lùng lườm hắn một cái, nói với Lý Thiên Lý:
- Thiên Lý tướng quân, chuyện lùng bắt dư nghiệt Phùng thị, ta giao cho ngươi phải bắt hết bọn chúng cho ta.

Lý Thiên Lý hơi chau mày rậm, việc lùng bắt một đám người trốn sâu trong núi, nói dễ hơn làm, mặc dù cho y mười vạn đại quân y cũng không làm được.

Nhưng y không dám cãi lệnh của Vạn Quốc Tuấn, đành phải khập khiễng bước ra lĩnh mệnh. Ngón chân cái của y bị gãy, hiện giờ y còn chưa biết lúc y ra sức nhảy lên đã đá trúng cái gì đến nỗi bị thương nghiêm trọng như thế.

Tiệc đón gió tan rã trong không vui, Vạn Quốc Tuấn nghiến răng thề phải giết tận dư đảng của Phùng thị, chúng văn võ và thủ lĩnh thì ôm lòng vui sướng khi người khác gặp họa lập tức giải tán. Về phần Dương Phàm cơm nước no nê thì được mời vào trong phòng khách nghỉ ngơi.

Dương Phàm mặc dù là khâm sai, hơn nữa có rất nhiều người đi theo cho nên được an bài ở tại một viện lạc khá rộng. Trạch viện của Phùng gia khá lớn, còn đồ sộ hơn cả phủ đệ của Tống gia ở Man Châu. Viện lạc nơi này còn còn rộng hơn một tòa phủ đệ trong thành Lạc Dương, có thể bố trí cho hơn ba trăm người ở.

Một mình Dương Phàm độc chiếm phòng xá ba gian, gian giữa là phòng khách, bên phải là thư phòng, bên trái là phòng ngủ. Phòng ngủ lại phân làm hai gian, gian ngoài là chỗ ở của nô tỳ thị nữ, chỉ là không biết là Vạn Quốc Tuấn là quên hay là cố tình an bài như thế, bởi vì gã không hề phái một nô bộc nào hầu hạ cho Dương Phàm cả.

Dương Phàm cũng không thèm để ý, tới phòng mình rồi thì đóng cửa lại, đang định đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát thì chân hắn ngừng bước, lỗ tai vểnh lên giật giật cảnh giác, con ngươi lóe sáng rồi lui bước mở cửa phòng chính nói với Mã Kiều đang phòng ngự trong viện:
- Kiều ca, bảo người của Vạn Quốc Tuấn rằng vừa rồi ta chưa ăn được gì ở yến tiệc, vẫn còn đói bụng, bảo hắn mang thức ăn đến.

Mã Kiều đáp lời, gọi một binh sĩ tới chỉ bảo vài câu, binh sĩ kia liền đi ngay.

Vạn Quốc Tuấn đang phẫn nộ quát tháo thủ hạ thì một gã Long Võ Vệ hộ tống Dương Phàm tới Phan Châu bỗng nhiên thỉnh cầu gặp mặt, Vạn Quốc Tuấn không biết Dương Phàm lại đòi hỏi chuyện gì, liền cho gã thị vệ vào hỏi, thì ra là Dương Phàm yêu cầu mang thức ăn tới cho hắn.

Vạn Quốc Tuấn tức giận lỗ mũi bốc khói, hét lớn:
- Bản trung thừa không phải là quản gia của phủ Dương Phàm hắn, ngay cả việc này mà ta cũng phải an bài cho hắn sao? Ngươi tự đi xuống nhà bếp mà lấy, những chuyện như này mà còn làm phiền bản quan nữa, thì ta sẽ đánh đuổi đi hết!

Long Võ Vệ kia là một kẻ thô lỗ, làm cấm quân đã lâu nên trong xương cốt cũng mang khí chất kiêu ngạo, nghe Vạn Quốc Tuấn nói vậy liền nghênh ngang bỏ đi, chẳng thi lễ, cũng chẳng chào một câu. Vạn Quốc Tuấn rất muốn mắng chửi, nhưng lại sợ cãi vã với một tiểu tốt làm hỏng thân phận của mình nên thôi nhưng trong lòng thì vô cùng hậm hực.

Lý Thiên Lý khập khiễng tiến lên khuyên giải, an ủi:
- Trung thừa bớt giận, không cần phải chấp nhặt với hắn. Việc phòng ngự nơi này đã được mạt tướng sắp xếp xong rồi, giờ mạt tướng xin cáo từ hồi doanh, sáng sớm ngày mai, mạt tướng lập tức bố trí binh mã vào núi càn quét.

Vạn Quốc Tuấn vuốt râu ngẫm nghĩ một chút, bỗng ha hả cười:
- Dương Phàm tới rồi Phan châu, một thân bản lĩnh không chỗ thi triển, cũng chỉ có thể ở đây tranh phong với bản quan mà thôi. Ha hả, nghĩ thông suốt rồi, bản quan cũng chẳng tức giận nữa.

Lý Thiên Lý nghĩ thầm: “Người này thật đúng là vui giận thất thường!

***

Thức ăn của thiện phòng rất nhanh được mang tới, nguyên nhân bởi vì có một vài món ăn làm còn chưa xong thì yến tiệc đã xảy ra sự kiện ám sát, hiện giờ chỉ cần đun nóng lên là có thể đưa tới cho vị Khâm sai kia.

Đồ ăn được đưa đến phòng của Dương Phàm còn có thêm một bình rượu ngon. Dương Phàm tựa như hơi mệt, nhận rượu và thức ăn xong thì đặt ở ngoài phòng ngủ, ngay giữa phòng, không hề dùng ngay mà vào trong nghỉ ngơi. Chỉ lát sau thì ngáy vang.

Tiếng ngáy của hắn vang to, mà đúng lúc này trong phòng nhỏ dành cho tôi tớ, một cánh cửa tủ âm sát tường đột nhiên mở ra, bên trong thò ra một cái đầu nhỏ, giống như con chuột nhìn ngó khắp nơi, sau đó chui ra một thiếu niên. Thiếu niên này chính là Phùng Nguyên Nhất.

Hóa ra, Phùng Quân Ích sau khi binh bại thì bị bắt, thành viên gia tộc Phùng gia đều chạy trốn khắp nơi, gần đây có một vị trưởng bối Phùng gia chạy lên núi đã phái người vào thành thăm dò tin tức, biết Phùng Nguyên Nhất và tỷ tỷ của cậu bị bắt, những người khác thì sinh tử chưa rõ, vị trưởng bối Phùng gia này lo lắng cho độc đinh của Phùng Quân Ích, cho nên bất kể thế nào cũng phải nghĩ cách cứu cậu ra, giữ lại chút hương khói cho Phùng Quân Ích, ông ta liền phái vài tử sĩ vào thành cứu người. Phùng Nguyên Nhất còn có một tỷ tỷ, năm nay vừa mười sáu tuổi, đã được gả đi, nhưng bởi vì liên lụy phụ thân mà cũng bị bắt theo. Vị trưởng bối Phùng gia này biết đoạt người trong miệng cọp còn khó hơn lên trời, nếu cứu cả hai người thì lại càng khó khăn hơn, nên không để tâm tới nàng. Dù gì thì tỷ tỷ của Phùng Nguyên Nhất cũng đã lập gia đình rồi, mà dù nàng chưa lập gia đình, với một cô gái tại thời đại trọng nam khinh nữ này thì trong mắt bề trên, nàng không đáng gì cả.

Vài cái tử sĩ ẩn vào phủ Thứ sử, dựa theo tình báo xác minh trước đó tiến vào tây Khóa viện. Kết quả lại từ trong miệng tiểu tỳ đi giặt y phục kia biết tiểu công tử đã bị Vạn Quốc Tuấn mang đi. Chỉ có điều tiểu tỳ kia cũng chỉ biết một mà không biết hai, cũng không rõ Vạn Quốc Tuấn đem tiểu công tử đâu, có dụng ý gì.

Vài cái tử sĩ nghĩ chắc Vạn Quốc Tuấn có ý xuống tay với Tiểu công tử, không khỏi vừa sợ vừa vội, khẩn trương y phục thị vệ trong chậu quần áo rồi vội vàng đuổi tới tiền viện.

Trong phủ thị vệ có người của Vạn Quốc Tuấn, có người của thành Phan Châu, cũng có người của Lý Thiên Lý, rất phức tạp, trà trộn vào trong cũng không có ai nghi ngờ, khó mà phân biệt được địch ta. Hơn nữa hôm nay lại tổ chức tiệc đón gió cho Dương Phàm, văn võ quan viên và các vị thủ lĩnh cũng đều mang theo thị vệ, nên càng dễ trà trộn vào trong.

Vài tử sĩ này vốn đã mang lòng dù chết cũng phải cứu người, nên không sợ gì cả, khi trà trộn tìm đến đại sảnh bên cạnh yến khách, thấy Vạn Quốc Tuấn ra lệnh dẫn hậu nhân của các phạm quan tới ca múa giúp vui, lúc này mới an tâm. Bọn họ vốn đợi khi yến hội chấm dứt, những thiếu niên này thiếu nữ bị mang về chỗ ở thì mới hạ thủ, kết quả Phùng Nguyên Nhất giận dữ đâm Vạn Quốc Tuấn, toàn bộ tình thế đã thay đổi không theo dự tính ban đầu của bọn họ nữa.

Tuy rằng bọn họ đúng lúc cứu ra Phùng Nguyên Nhất, nhưng muốn đưa câu đi cũng không phải dễ dàng. Bọn họ theo kế hoạch ban đầu là lẻn vào nơi giam giữ đám con cháu của phạm quan rồi lặng lẽ cứu Phùng Nguyên Nhất đi, đợi khi rất nhiều quan binh tới thì cũng không dễ dàng tróc nã bọn họ, cho nên số người cứu viện cũng có hạn. Hiện giờ dẫn theo một người cố gắng phá vòng vây, nhân số đã là trứng trọi với đá rồi. Hơn nữa Phùng Nguyên Nhất đã bị kỷ án đập trúng vào người, vô cùng đau đớn bên hông, không thể chạy nhanh được, mà tuy cậu mới mười tuổi nhưng cao lớn như đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi, bất kể là cõng hay ôm đều không tiện, cho nên bọn họ lâm cảnh khốn khó.

May mắn Phùng Nguyên Nhất đủ thông minh, cậu tuy nhỏ tuổi nhưng tâm trí lại chín chắn hơn so với những đám bạn cùng lứa, tâm tư cũng cẩn thận hơn. Vài tử sĩ mang theo cậu mở một đường máu sau khi lao ra tiền viện, Phùng Nguyên Nhất cũng biết bọn họ lực mỏng, khó mà thoát khỏi được đám thị vệ của Vạn Quốc Tuấn, liền nảy ra ý hay.

Phùng Nguyên Nhất bảo người lấy áo bào cuốn lấy một đống đồ vật giả mạo là cậu, bảo các tử sĩ ôm chạy đi, còn cậu ở lại, tạm thời trốn. Nơi này chính là nhà cậu mà từ nhỏ cậu lớn lên, ngày ngày cùng các tỷ muội Lã gia và một vài bạn nhỏ chơi trốn tìm ở trong phủ, nên chỗ nào ở trong phủ cậu đều hết sức quen thuộc, muốn tìm một chỗ trốn thì cực kỳ dễ dàng.

Người khác cho là cậu đã chạy trốn, nhưng cậu thì vẫn ở trong phủ, đợi khi sự việc ổn định thì mới bỏ trốn, khả năng sẽ dễ dàng hơn. Chuyện quá khẩn cấp, các tử sĩ cũng biết muốn đưa cậu trốn thoát truy binh là khó như lên trời, lại không còn thời gian để thương lượng phương pháp thỏa đáng, vì vậy liền đồng ý với cậu.

Vài tử sĩ đơn độc bỏ chạy thật ra rất đơn giản, nhưng vì muốn gây sự chú ý cho đám thị vệ để tạo cơ hội ẩn thân cho tiểu chủ tử nên bọn họ cố ý trì hoãn một hồi, sau đó mới chạy ra ngoài, cũng bởi vậy mà bị truy binh đuổi kịp, không một ai trốn thoát.

Nơi Phùng Nguyên Nhất trốn lại chính là phòng xá bỏ trống ở phòng ngủ của Dương Phàm. Chỗ này bình thường không có người ở, chỉ có mấy tôi tớ đúng giờ đến vẩy nước quét tước qua loa mà thôi, chỗ như thế đúng là nơi mà trước kia bọn nhỏ hay chơi trốn tìm, Phùng Nguyên Nhất theo bản năng liền chạy tới đó.

Chỉ có điều cậu không thể ngờ được rằng nơi này lại trở thành nơi ở của Khâm sai mới tới. Lúc ba trăm Long Võ Vệ đi vào, cậu gấp gáp trốn vào trong tủ âm sát tường.

Chỗ cậu trốn là một phòng ngăn nhỏ nằm giữa phòng ngủ chính và phòng khách, chuyên dùng cho tùy tùng hầu hạ chủ nhân nghỉ ngơi tạm vào buổi chiều nên không có ai để ý tới, tủ âm sát tường lập tức được người ta xem như vật bài trí, lúc trước nhiều lần cậu cùng đám bạn chơi trốn tìm từng trốn ở đó vẫn chưa từng bị người nào phát hiện.

Dương Phàm nhận đồ ăn xong nhưng lại không ăn mà trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, đồ ăn đặt ngay giữa phòng ngoài, mùi thức ăn lan tỏa vào tủ âm làm Phùng Nguyên Nhất trốn ở trong liền cảm nhận được cơn đói cồn cào.

Bởi vì chuẩn bị cho màn ca múa giúp vui tại buổi yến tiệc buổi chiều nên cậu chưa được ăn cơm, hơn nữa bọn cậu là quan nô nên không có điểm tâm ăn, lại từ lúc thấu hận ám sát tới lúc được cứu ra rồi đi ẩn núp, lúc này đã là hoàng hôn, cậu suốt một ngày chưa ăn gì, tai nghe tiếng ngáy vang như sấm ở trong phòng ngủ, cậu làm sao mà nhịn được nữa.

Mới vừa rồi khi Dương Phàm đặt mấy đĩa thức ăn trên bàn, cậu từ khe hở trong tủ âm đã thấy rõ, từ đầu đến cuối Dương Phàm không hề mở thức ăn ra, nói vậy có ăn vụng cũng tuyệt đối sẽ không bị hắn phát hiện. Nghĩ đến đây, Phùng Nguyên Nhất liền mở tủ âm tường, rón ra rón rén bò ra ngoài.

Cậu nhẹ nhàng nhấc lồng bàn lên, thấy bên trong là một mâm lớn toàn là thịt nai mỡ màng, không khỏi nuốt nước miếng. Cậu chẳng cần suy nghĩ, bắt đầu cầm miếng thịt nai lớn nhét vào miệng.

Nhưng cậu lại không hề để ý, Dương Phàm đã như bóng ma thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay tại cửa, đang khoanh tay cười nhìn cậu, mà quỷ dị hơn nữa là, tiếng ngáy của Dương Phàm vẫn còn vang to vọng khắp nhà