Say Mộng Giang Sơn

Chương 538: Bất ngờ giết




Dương Phàm cũng không có ý định lập tức làm thịt Hoàng Cảnh Dung. Người động thủ chỉ có thể là người của Huân Kỳ, nhưng hắn nhất định phải đưa Hoàng Cảnh Dung vào đường chết, mà còn phải nhận được sự tán thành của Văn Hạo và Vân Hiêu. Nói cách khác, nếu Hoàng Cảnh Dung chết thì phải là kết quả đã được song phương nhất trí.

Không phải Dương Phàm quá nhát gan mà là vì nếu không báo cáo cho triều đình, hắn thân là một vị khâm sai lại xử tử một vị khâm sai khác ở Man tộc thì không cần biết vì lý do chết tiệt gì, một khi bị triều đình biết tình hình cụ thể, thì đây là đụng vào chuyện kiêng kị rồi.

Đám người Văn Hạo hiện tại chỉ mong đình chiến nên có thể ngầm đồng ý với phương án xử tử Hoàng Cảnh Dung của Dương Phàm, có thể đáp ứng đủ loại điều kiện, trong tương lai khó tránh khỏi sinh ra ý khác cho nên nhất định phải kéo bọn họ vào trở thành đồng mưu, thế nên bây giờ không thể giết, hơn nữa không cần phải giết bây giờ, mà hiện tại cho dù cho Hoàng Cảnh Dung thêm vào một đôi cánh thì gã cũng chẳng chạy trốn khỏi nơi này được.

Nhưng Dương Phàm cũng không thể nào ngờ được Hoàng Cảnh Dung đã biết tình hình đàm phán của hai bên nên gã quyết định tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế) rồi.

Hoàng Cảnh Dung cũng không nói gì. Gã giơ cao chén, khẩn trương đưa mắt nhìn chung quanh giống như có lời muốn nói, chén rượu trên tay đột nhiên rớt xuống.
-Keeng

Chén rượu rớt xuống, rượu tràn ra khắp nơi. Mọi người kinh ngạc nhìn gã, không hiểu vì sao vị khâm sai này lại thất thố như vậy. Khi chén rượu rơi xuống thì hai hộ vệ đứng sau Hoàng Cảnh Dung cũng đồng thời động thủ.

Lạc Mộng chém một đao về phía đầu Dương Phàm, Lý Thế Thuần phóng phi đao về phía cổ họng Mạnh Chiết Trúc.

Hoàng Cảnh Dung không cần phải nói gì, gã chỉ cần náo loạn một hồi. Chỉ cần Dương Phàm và một vị thủ lĩnh phơi thây tại chỗ này thì những phe phái này sẽ nổ ra một cuộc ác chiến, không ai có thề ngăn cản bọn họ. Cả hai bên đều là người thông minh nên lập tức có thể nhìn thấu âm mưu của Hoàng Cảnh Dung. Huân Kỳ và Ô Man cũng phải cho Mạnh gia một câu trả lời thỏa đáng. Mà Văn Hạo và Vân Hiên ngoại trừ quyết tử một trận cũng không còn con đường nào khác nữa.

Khi đó, gã còn sống so với Văn Hạo và Vân Hiên có lợi thế rất lớn. Chẳng những không sợ hai người kia hận không thể ăn thịt uống máu của gã mà còn phải coi gã như lão tổ tông mà phục vụ.

Dương Phàm thấy Hoàng Cảnh Dung làm rơi chén thì trong lòng cảnh giác. Tuy rằng "Lỡ tay làm rơi chén" không giống như "Ném chén làm hiệu" hoặc là hét lớn một tiếng "Động thủ" có thể làm đám thủ lĩnh ở đây sinh ra cảnh giác, nhưng đối với người Trung Nguyên như hắn mà nói đã đủ rồi.

Từ trước đến nay, loại chuyện "Ném chén làm hiệu" rất được ưa dùng và cũng rất nổi danh. Dương Phàm trong lòng cảnh giác lập tức quay đầu nhìn về phía hai thị vệ của Hoàng Cảnh Dung. Hoàng Cảnh Dung là một thư sinh, nếu có nguy hiểm nhất định là đến từ hai người phía sau Hoàng Cảnh Dung.

Song phương ngồi hai bên dãy bàn. Chỗ ngồi của Dương Phàm và Hoàng Cảnh Dung là ở bên cạnh thủ hạ của bọn họ. Dương Phàm ngồi ở bên trái, Hoàng Cảnh Dung tọa ở bên phải, Lạc Mộng và Lý Thế Thuần đứng sau Hoàng Cảnh Dung.

Chén rượu trong tay Hoàng Cảnh Dung rơi xuống thì hai người đồng thời động thủ. Lạc Mộng rút đao ra khỏi vỏ hét lớn "Giết", một đạo hàn quang hướng tới cổ Dương Phàm. Lý Thế Thuần đứng ở ngoài cùng bên phải, bên cạnh là Lạc Mộng, phía trước người là Hoàng Cảnh Dung nên tầm mắt của hắn ta đã bị quấy nhiễu không tiện công kích Huân Kỳ ngồi bên tay trái, cho nên hắn ta lựa chọn Mạnh Chiết Trúc.

Lý Thế Thuần phóng phi đao bôi độc, lưỡi đao hiện lên lam quang kỳ dị. Màu lam phi đao bay thẳng về phía cổ họng của Mạnh Chiết Trúc.

Dương Phàm nảy sinh cảnh giác, hơi nghiêng đầu, khóe mắt vừa mới nhìn thì thấy một đạo hàn quang đánh xuống lập tức nghiêng người khẽ đảo né tránh ánh đao. Lạc Mộng cũng không nghĩ một đao có thể giết được Dương Phàm, gã biết Dương Phàm có một thân công phu, lo hắn nhận thấy sẽ né tránh được cho nên gã bổ xuống một đao nhưng vẫn để lại ba phần lực trên tay, mặc kệ Dương Phàm là ngửa ra sau hay là nghiêng về bên trái, đao của gã cũng có thể điều chỉnh đúng lúc thay đổi góc độ tiếp tục chém xuống. Nhưng bất kể như thế nào gã cũng không thể ngờ được Dương Phàm lại tránh theo bên phải, hoàn toàn khác với bản năng của con người.

Đao đi qua bả vai Hoàng Cảnh Dung chém xéo vào cổ của Dương Phàm. Dương Phàm thấy đao quay lại liền quay người lộn ngược về phía Hoàng Cảnh Dung, đao chém sạt qua vai hắn.

Lạc Mộng cũng bất ngờ. Gã để lại ba phần lực để điều chỉnh góc độ lưỡi đao nhưng lại không chém đúng về hướng của đối phương, mà ngược lại hoàn toàn với phía đã tiến công. Lạc Mộng vội vàng đem trầm xuống chém đao xuống phía dưới muốn tổn thương chân của Dương Phàm. Đao của gã bôi độc, chỉ cần làm Dương Phàm cho dù chỉ xước da cũng đủ rồi.

Lúc này gã mới phát hiện Dương Phàm cũng không phải ngã về phía Hoàng Cảnh Dung mà tiến lại đây. Dương Phàm khi ngã xuống thì hai chân dùng sức đạp một cái, ở dưới người hắn vốn là một tấm chiếu bóng loáng, nhưng hắn hai chân đạp một cái như vậy làm cả chiếc chiếu trượt đi, thân thể hắn trượt di chuyển về phía sườn trái, mượn cú đạp này mà sượt sát vào Hoàng Cảnh Dung.

Một đao của Lạc Mông lại chém vào khoảng không. Thân hình của Dương Phàm trong khoảnh khắc thoát ra, mắt đảo chung quanh, thấy Lý Thế Thuần ném phi đao về phía cổ họng Mạnh Chiết Trúc.

Mạnh Chiết Trúc cũng là người có võ nghệ cao cường, đánh nhau chính diện mà nói, mười mấy người đàn ông vạm vỡ dũng mãnh cũng khó mà tiếp cận được y. Nhưng y lại không tinh thông công phu di chuyển, trình độ ở phương diện này có phần chậm vụng hơn Dương Phàm.

Mắt thấy phi đao sắc bén kia bắn về phía mình, Mạnh Chiết Trúc trong lòng muốn tránh, nhưng thân thể lại không lập tức phản ứng ngay được, người ngoài nhìn thì chỉ thấy y cứ đứng há hốc mồm nhìn phi đao kia phóng tới mình, tránh cũng không tránh.

Dương Phàm thấy Mạnh Chiết Trúc bị phi đao phóng tới, trong lòng cả kinh, nếu Mạnh Chiết Trúc bị ám sát tại chỗ, Ô Man tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Bạch Man bất kể là xuất phát từ đạo nghĩa thì vẫn cứ được lợi nhiều nhất, cũng chỉ có thể lựa chọn cùng tiến cùng lui với Ô Bạch. Hai tộc Ô Bạch chắc chắn sẽ tử chiến với hai tộc Vân Văn, nói không chừng Nam Chiếu, Thổ Phiên cũng sẽ nhân cơ hội xâm nhập Diêu Châu, làm cho Tây Nam đại loạn.

Đây hết thảy đều là những ý nghĩa lóe chớp lên trong đầu Dương Phàm, cả người Dương Phàm cùng đồng thời đảo lùi, giơ tay phất chén rượu ở trên bàn phía trước Hoàng Cảnh Dung, chén rượu hóa thành một đạo bạch quang bắn đi, phát sau lại đến trước, đánh trúng vào chuôi phi đao kia.

“Rầm”

“Ầm!”
Hoàng Cảnh Dung và chiếc kỷ trà trước người cách nhau không xa, thân thể chưa hạ xuống, Dương Phàm đã chạy ra ngoài, đem trọn chiếc kỷ trà thấp bay ra ngoài, đồng thời đẩy Hoàng Cảnh Dung ngã ra phía sau đụng vào người Lạc Mộng. Lạc Mộng bị đụng trúng không đứng vững, vội lui chếch ra sau một bước.

Chén rượu kia đánh trúng chuôi phi đao, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, phi đao bị chén rượu va chạm vào làm nghiêng lệch đi, hướng mũi đao xoay vòng bay đi, nhưng lại nghiêng về trái, phập một cái trúng ngay bả vai của Văn Hiên, làm gã đau đến mức ôm bả vai hét thảm lên.

Dương Phàm thả người vụt qua trước Hoàng Cảnh Dung, thấy Lý Thế Thuần đứng đằng kia, liền thuận tay tóm lấy Lý Thế Thuần quăng ra ngoài. Lý Thế Thuần đụng vào một cây cột to bằng miệng bát, làm cây cột lung lay. Tuy rằng nhà lều này chắc chắn nhưng bị gã đụng phải tuy không đổ nhưng cũng làm cho nhiều lá cây trên đỉnh lều rơi xuống.

Nhà lều trở nên hỗn loạn, ngay khi Dương Phàm đứng thẳng người lên, nhóm thổ ty, thủ lĩnh song phương đều đã nhảy lên, một cước đá văng án ra, rút đao ra khỏi vỏ, chửi ầm lên xông về phía trước. Mười mấy thị vệ của song phương đợi ở bên ngoài trướng vải thấy phát sinh vấn đề cũng đều rút đao vọt vào trong trướng.

- Không nên động thủ!

Dương Phàm thấy cuộc hỗn chiến, liền lăng không nhảy lên không trung vọt vào giữa hai bên đang giương cung bạt kiếm, trầm giọng quát to:
- Hét thảy dừng tay! Việc này không liên quan tới hai vị thổ ty Vân Văn!

- Đúng vậy, đúng vậy! Không liên quan tới chúng ta, thật sự không liên quan tới chúng ta!

Văn Hạo mặt mày trắng nhợt sợ hãi, để chứng tỏ mình không có ý định động thủ, y vội vàng thu đao vào vỏ, hai tay giơ cao về phía Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc, giải thích:
- Hai vị Thổ ty, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả! Chúng ta là thành tâm cầu hòa đấy, căn bản không biết hắn ta sẽ động thủ.

Vân Hiên cầm đao chĩa về phía Hoàng Cảnh Dung, lớn tiếng hét:
- Đồ khốn kiếp, ngươi làm cái gì vậy, muốn vùi lấp tộc chúng ta vào chỗ vạn kiếp bất phục sao?

Hoàng Cảnh Dung bị thân hình Dương Phàm đụng làm cho ngã lăn, khuỷu tay Dương Phàm còn đánh vào mũi gã, làm máu mũi chảy dài, mắt hoa lên. Gã chậm rãi bò dậy, nhìn tình hình trong trướng, biết đại thế đã mất, không khỏi tuyệt vọng mắng:
- Tên nhu nhược này! Đúng là một đám vô dụng nhu nhược! Sao trước đây Bản khâm sai lại chọn hợp tác cùng các ngươi chứ! Ta có lòng xin triều đình phái binh mã tương trợ, nhưng các ngươi rõ ràng là rơi vào tình trạng như này rồi, còn muốn bán đứng bản khâm sai để cầu xin đường sống cho mình từ bọn họ! Vô sỉ, vô năng!

Văn Hạo hoảng hốt:
- Làm sao ngươi biết?
Một câu nói ra là biết mình lỡ lời, không hỏi xấu hổ mặt đỏ bừng.

Vân Hiên thẹn quá hóa giận, phân phó với thủ hạ của mình vừa vọt vào trong trướng:
- Giết hắn! Giết hắn cho ta!

Văn Hạo vội vàng giải thích với Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc:
- Hai vị thổ ty, tất cả mọi việc đều là do Hoàng Cảnh Dung gây nên, thật sự là không liên quan tới bọn ta. Nếu chúng ta đáp ứng hòa đàm, sao có thể làm ra loại chuyện bội bạc như này. Hai vị thổ ty ngàn vạn lần đừng hiểu lầm chúng ta, chúng ta...

Lúc này bỗng nhiên có người cả kinh kêu lên:
- Á, đầu đại nhân...ngài làm sao vậy?

Mọi người nghe thấy nhìn lại, chỉ thấy một vị thủ lĩnh bị phi đao đâm trúng mặt đen sì, hai mắt lồi ra, cố sức kêu lên:
- Đao...trên đao có độc...
Nói xong tắt thở, ngã lăn ra đất. Một vị thủ lĩnh đứng bên cạnh vội ngồi xổm xuống thử hô hấp của vị thủ lĩnh trúng độc, hét lớn:
- Hắn chết rồi, hắn đã chết rồi!

Mấy người thấy vị thủ lĩnh này bị trúng độc chết, đầu nghiêng sang một bên, dùng ánh mắt nhìn quái dị làm người ta rợn cả tóc gáy nhìn Hoàng Cảnh Dung và hai thị vệ của gã. Đao tuốt ra lóng lánh:

- Chém hắn! Chém chết hắn!

Cũng không biết là ai hô trước, một đường kiếm ảnh xuyên tới, người của hai vị thủ lĩnh Ô Bạch và người của hai thủ lĩnh Vân Văn cùng đồng loạt rút đao. Tiếng đao kiếm soàn soạt, binh khí va chạm keng keng, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng chỉ còn lại tiếng những tiếng “phù phù” của lưỡi đao sắc bén đâm vào người.

Chớp mắt khi nhóm thủ lĩnh đã phát tiết được lửa giận lui sang một bên, thì trên mặt đất mơ hồ chỉ còn lại một đống máu thịt bầy nhầy, không còn nhận ra hình người nữa. Ba người Hoàng Cảnh Dung dưới cơn thịnh nộ của mọi người đã bị loạn đao chém thành thịt vụn.

Mạnh Chiết Trúc thấy Hoàng Cảnh Dung đã mất mạng, lửa giận trong lòng mới bình ổn một chút, y nhìn lại thủ lĩnh đã bị trúng độc kia, ngẫm lại vừa rồi nếu phi đao bắn về phía mình, nếu không nhờ Dương Phàm dùng chén rượu đỡ được, thì giờ phút này người phơi thây tại chỗ không thể nghi ngờ chính là mình rồi, trong lòng vừa sợ hãi vừa cảm kích.

Dương Phàm đi qua, cúi đầu nhìn một đống thịt nát bầy nhầy không ra hình người trên mặt đất, gò má hắn giật giật vài cái, hắn hít sâu một hơi thật dài, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn thủ lĩnh song phương tay cầm vũ khí dính máu, trầm giọng nói:
- Hoàng Cảnh Dung vì tư lợi bản thân, có ý xúi giục chư bộ Diêu Châu tranh dấu, gian kế bại lộ, bị chư bộ căm phẫn chém giết, không biết những gì Dương mỗ nghe thấy nhìn thây có phải là thật hay không?

Văn Hạo và Vân Hiên liếc nhìn nhau, liên tục gật đầu nói:
- Lời khâm sai đại nhân nói rất đúng! Chuyện đúng là xảy ra như thế!

Dương Phàm cười cười, nói:
- Một khi đã như vậy, Văn thổ ty và Vân thổ ty hẳn là nên đem việc này tấu lên triều đình, bằng không tội giết khâm sai các ngươi khó mà gánh vác nổi. Tuy nhiên các ngươi không cần lo lắng, toàn bộ quá trình, bản khâm sai đều được chứng kiến tận mắt, ta có thể làm chứng cho các ngươi!

Văn Hiên như ngậm hoàng liên, miệng há hốc, nghiêm trang nói:
- Khâm sai đại nhân anh minh, Văn mỗ đa tạ khâm sai đại nhân đã chủ trì công đạo cho chúng ta!

Dương Phàm bật cười ha hả, nói:
- Vậy Văn thổ ty viết đi, trong lúc ngươi viết thì chúng ta sẽ rửa sạch sẽ nơi này. Ta tin rằng....tiếp theo việc hòa đàm nhất định sẽ rất thuận lợi!