Sở Cuồng Ca nghe thấy hết cuộc đối thoại của bọn họ, đợi tên kia đi khỏi, lập tức tới gần Dương Phàm, an ủi:
- Ngươi không cần lo lắng, đây cũng không phải trận đấu thử thách một đấu một, chúng ta vốn chỉ có năm người vào sân, ngươi tuy không am hiểu đánh bóng, nhưng thêm ngươi vào trận cũng không phải là chướng ngại gì, ngươi chỉ cần ngồi trên lưng ngựa làm dáng chút là được rồi, thua hay thắng không có can dự gì tới ngươi.
Trận bóng bắt đầu.
Cầu môn của bóng ngựa chia làm hai loại: cầu môn đơn và cầu môn đôi. Cầu môn đơn là một lỗ vuông nhỏ dưới tấm bảng tường gỗ, sau lỗ có một tấm lưới, bóng vào bao nhiêu thì lấy ra tính thắng thua, thông thường nữ tử dùng cầu môn đơn bởi vì sân bóng cầu môn đơn vận động ít hơn, còn cách đánh cầu môn đôi thì gần giống như thời hiện đại, hai bên các đội đặt một cầu môn cao hơn một trượng, đánh bóng qua cầu môn đối phương là thắng.
Bóng ngựa sử dụng bóng có màu đỏ tươi, to như nắm đấm, làm từ gỗ chắc mà thành, gậy đánh bóng là một cây dài hơn một trượng, trên đỉnh là đầu đánh bóng khắc hình bán nguyệt, Dương Phàm cũng cầm lấy một cây gậy, xoay người ngồi lên lưng ngựa, Vương Như Phong cầm bóng đứng ở hàng giữa, tay giơ cao quả cầu đỏ, nhìn về đối phương, đột nhiên ném quả bóng, quả bóng bay lên cao rồi hạ, rơi xuống mặt đất.
- Hây !
Quả bóng chưa chạm đất, Sở Cuồng Ca và một cầu thủ đối phương hét lên một tiếng, đồng loạt thúc ngựa xông lên, cây trượng bán nguyệt trong tay “ vụt” một tiếng đồng loạt đánh vào quả bóng đỏ.
***
- Gia phụ và gia huynh đi Dương Châu, lúc đó ta đang mắc phong hàn nên không đi theo được, tới giờ cha và huynh mãi chưa thấy về, ta một mình ở Dương Châu rất buồn, liền đi lại khắp nơi trong thành giải sầu, không ngờ…. chưa được thấy được phong cảnh Trung Nguyên nhưng đã gặp được một người Trung Nguyên chân chính rồi.
“Hạ Hầu Anh” ngoái đầu cười với Liễu Quân Phan, mắt đầy tình ý.
Liễu Quân Phan được mĩ nhân khen ngợi, trong lòng vô cùng vui sướng nhưng trên mặt lại tỏ vẻ khiêm tốn, luôn miệng nói:
- Hổ thẹn, hổ thẹn, tiểu cô nương thật là khen quá lời rồi.
“ Hạ Hầu Anh” nói:
- Đâu có, những ngày này, ta đều đi hết khắp nơi ở Dương Châu này, cũng gặp được một số người nơi này, nhưng người phong lưu phóng khoáng, nhất biểu nhân tài như Liễu công tử đây thì người ta là lần đầu tiên gặp đó.
“ Cô gái Tây Vực” này dường như không chút che đậy sự ngưỡng mộ và cảm tình của mình với Liễu Quân Phan, những lời như vậy mà nói ra từ miệng một cô gái xinh đẹp, giàu có, cao quý, rõ ràng là âm thanh của tiên nữ mà.
Liễu Quân Phan trong lòng lâng lâng, mặt thì vẫn thản nhiên, rất tự nhiên, thoải mái mà phủi phủi quần áo, mỉm cười nói:
- Quá khen, thật là quá khen, ta có nghe Đôn Hoàng có tới mười sáu họ lớn, trong đó tất có dòng họ Hạ Hầu, tiểu cô nương có phải là….
“ Hạ Hầu Anh” mỉm cười nói:
- Lang quân quả thật bác học đa tài, ngay cả điều này cũng biết. Kỳ thật, thế gia vọng tộc ở Tây Vực không chỉ có mười sáu họ, trăm ngàn năm qua, có nhà đã lụi bại, có nhà lại hưng thịnh, cứ luân chuyển như vậy, chưa từng có một con số cụ thể nào.
Nhà của ta à, hiện giờ ở Đôn Hoàng cũng có thể coi là một đại tộc, thực ra cũng chẳng có gì, có điều do họ hàng thân thích nhiều nên có nhiều đất đai bò dê chút thôi.
- Quả nhiên là dòng họ Hạ Hầu ở Đôn Hoàng, khó trách có thể mạnh tay như thế, lấy hai mươi vạn để mua một âu rượu.
Liễu Quân Phan nghe xong rất phấn chấn.
Khi thương nghiệp phát triển, thương lộ chủ yếu của Đại Đường chính là con đường tơ lụa, vì vậy phong thổ nhân tình ở Tây Vực người Đại Đường nắm rõ nhất. Liễu Quân Phan từng nghe người ta nói ở Đôn Hoàng có Tác thị, Trương thị, Tào thị, Lý thị, Ân thị, Hạ Hầu thị và hơn mười đại tộc nữa đều giàu ngang một nước.
Những nhà này dê bò có hàng đàn, chiến mã hơn vạn con, tôi tớ như mây. Bọn họ có được những gần hết những đồng cỏ và người chăn nuôi, gián tiếp cũng sở hữu được gần hết quân đội. Bọn họ cũng có giao thương, nhưng địa vị lại khác biệt hẳn với thương nhân Trung Nguyên, bọn họ ở đó chẳng khác nào đế vương một vùng.
Triều đình luôn có những kế sách ràng buộc với những vị Hoàng đế nhỏ này, bởi vậy những gia tộc này ở Đại Đường cũng thuộc giai tầng thượng lưu với địa vị hơn người, nắm giữ quyền lực chính trị, không ngờ cô thiếu nữ xinh đẹp có tình cảm với mình lại chính là người Hạ Hầu thị ở Đôn Hoàng.
Liễu Quân Phan trong lòng nóng lên, hưng phấn nói:
- Ta gặp được tiểu nương tử, lan tâm huệ chất, khí chất hơn người, biết ngay là không phải nhân vật tầm thường, nhưng không thể ngờ rằng tiểu nương tử lại là người thuộc dòng họ Hạ Hầu ở Đôn Hoàng, người như tiểu nương tử đây giống như tiên giáng phàm, nói vậy lệnh tôn đại nhân trong dòng họ nhất định cũng là đại nhân vật.
“ Hạ Hầu Anh” che miệng cười nói:
- Lang quân thật có mắt nhìn, gia phụ ta chính là tộc trưởng Hạ Hầu thị.
Liễu Quân Phan nghe xong khẽ giật mình, tộc trưởng Hạ Hầu thị! Nói cách khác, tiểu mĩ nhân ở Đôn Hoàng đứng trước mặt hắn tương đương với công chúa một nước rồi, người có thân phận thế này mà lại ưu ái tới mình? Liễu Quân Phan được sủng ái mà cũng lo sợ, tốt hơn là nên chú ý tới cử chỉ tác phong của mình một chút.
Liễu Quân Phan thanh giọng một tiếng, nhã nhặn nói:
- Thực ra Lạc Dương ở giữa Hà Lạc, nằm giữa trời đất thiên hạ, bắc giáp Mang Sơn, nam hướng Y Khuyết, đông kề Hổ Lao, tây dựa Hàm Cốc, núi non vờn quanh, cảnh tượng hùng vĩ, non nước hữu tình, mang danh thiên hạ đệ nhất.
Lạc Dương phía đông áp Giang Hoài, tây kẹp Quan Lũng, bắc thông U Yến, nam giáp Kinh Tương, là nằm trong long mạch của Trung Nguyên, hưởng vận khí của của Trung Nguyên, lại có non nước quyến rũ lòng người, đây là vẻ đẹp độc nhất mà tạo hóa ban tặng. Danh lam thắng cảnh nhiều không kể xiết.
- Tiểu nương tử tuy nói đều đã đi tới những nơi đó, nhưng lại chẳng thấy danh lam thắng cảnh, chắc do không có người chỉ dẫn nên không đi tới đúng nơi có cảnh đẹp. Nếu tiểu nương tử không chê, tiểu sinh nguyện là người hướng dẫn của nàng, cùng nàng đi khắp Lạc Thủy du sơn ngoạn thủy, không biết ý tiểu nương tử thế nào?
- Được! cứ làm vậy đi
“ Hạ Hầu Anh” cười tươi như hoa, vui vẻ nói:
- Mà lúc ở Đôn Hoàng thường nghe người ta nói, Trung Nguyên địa linh nhân kiệt, nhưng sau khi ta tới Trung Nguyên lại gặp toàn những nhân vật người đầy mùi tiền, lang quân là người thanh niên tài đức duy nhất lọt vào mắt ta từ trước tới nay.
Hạ Hầu Anh nói đến đây, thoáng chần chờ một chút, hai má đỏ lên, đầu hơi cúi xuống, nhỏ giọng hỏi:
- Chỉ không biết là….lang quân đã có hôn ước hay chưa?
Liễu Quân Phan trong lòng hỗn loạn, một ý nghĩ không dám tưởng tượng nhảy ra ngoài, lẽ nào Tiểu Anh cô nương này định…..
Liễu Quân Phan không nghĩ nhiều, lập tức đáp:
- Ta từ nhỏ đã chăm lo học hành, một lòng cầu lấy công danh, say mê với nghiệp học, tới nay cũng chưa từng nghĩ tới việc cưới vợ thành gia.
Câu này vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt Hạ Hầu cô nương liền thoải mái hơn, thoáng chút vui mừng, tuy nàng lập tức quay mặt đi sửa sang lại hai bên tóc mai để che dấu đi nhưng vẻ mặt vừa xấu hổ vừa vui mừng của nàng đã lọt hết vào đôi mắt của Liễu Quân Phan.
Liễu Quân Phan tim đập liên hồi, cố làm vẻ bình tĩnh nói:
- Xin thứ cho tại hạ mạo muội, tiểu nương tử…Khụ! Đã có hôn ước hay chưa?
- Ta chưa có…. Nam nhi ở Đôn Hoàng đều là dạng người thô tục, người ta…làm sao có thể nhìn vừa mắt.
Hạ Hầu Anh nhỏ giọng nói, xấu hổ mà ngẩng đầu lên, dịu dàng nói:
- Người ta thích người nhã nhặn, ấm áp như Liễu công tử kìa.
Lúc này nữ tử có mạnh mẽ khoáng đạt tới đâu cũng không thể nói ra quá lộ liễu, Hạ Hầu Anh nói ra câu này đã gần như là tỏ tình rồi. Liễu Quân Phan nghe xong trái tim cũng giống như trái bóng trong sân bên kia vậy, bị đập tới đập lui trong không trung, đầu óc chuếnh choáng, bồng bềnh chao đảo, mãi vẫn chưa hạ xuống mặt đất.
Trên mặt sân, trận thi đấu đang hừng hực khí thế, nhưng hắn nào có tâm trí xem, tất cả ý thức trong đầu hắn đều đổ dồn vào núi vàng kiều mị trước mặt rồi.
Rượu chưa uống mà đã say mèm.
***
Dương Phàm đích thực là chưa từng tiếp xúc với môn bóng ngựa, lại càng không biết cưỡi ngựa, cho nên hắn vào tới sân là ghìm ngựa lại, không hề động đậy, nhìn xem cảnh tượng náo nhiệt trên sân.
Người đánh bóng chủ lực là Sở Cuồng Ca cùng bốn huynh đệ bên dưới, nhưng đối phương cũng nhìn ra Sở Cuồng Ca là người mạnh nhất, đồng thời cũng muốn làm hắn bẽ mặt, vì vậy mượn thế người đông, lấy người kèm người, thậm chí hai người kèm một người, chỉ để chỗ Dương Phàm là thoáng nhất, bắt bọn họ phải truyền bóng cho Dương Phàm.
Sở Cuồng Ca và những người kia biết rõ Dương Phàm không biết chơi bóng, không chịu truyền bóng cho hắn, đến nỗi liên tục mất bóng, hai bên liền đổi sân thi đấu. Nhưng bất luận có đổi thế nào thì Dương Phàm đều không nhúc nhích, căn bản bởi vì hắn ở ngay tuyến giữa.
Cứ như vậy tới vài hiệp, điểm số hai bên đã là năm- một, đội Sở Cuồng Ca thua đậm, khiến cho Sở Cuồng Ca cũng bắt đầu nóng vội, lúc đoạt được bóng là tức tốc chạy tới cầu môn đối phương, nhưng lại bị bốn tên đối thủ chặn đứng đường đi, bất đắc dĩ, hắn đành phải thử truyền bóng cho Dương Phàm.