Say Mộng Giang Sơn

Chương 486-1: Cực kỳ tàn ác vô nhân tính (1)




Phủ đô đốc Quảng Châu, Đô đốc Quảng Châu Hoàng Sĩ Thân ngồi ở vị trí đầu, sắc mặt vô cùng khó coi:
- Vạn trung thừa, Lưu nhân này đang rất an phận ở Lĩnh Nam, bọn họ sau khi bị đày đến Lĩnh Nam đã được bản Đô đốc bố trí nơi ở, lập thành thôn trang, an phận thủ mình, không gây chuyện sinh sự. Trung thừa từ kinh thành xa xôi đến đây, sợ là đã nghe phải lời đồn nhảm gì rồi!

- Hoàng đô đốc!

Vạn Quốc Tuấn đang cười, nhưng cười vô cùng dọa người, dù là Hoàng Sĩ Thân tổng đốc một phương, quyền cao chức trọng, nhìn thấy nụ cười không giận tự uy kia của hắn, trong lòng cũng lạnh run.

- Hoàng đô đốc dám đảm bảo cho bọn họ không? Ha hả, chỉ cần Hoàng đô đốc ngươi dám nói một câu bọn họ không có oán thán gì đối với triều đình, càng không có lòng mưu phản, vậy thì Vạn mỗ sẽ lập tức đi ngay, không còn đề cập tới việc này nữa, thế nào?

Vạn Quốc Tuấn chỉ nói một câu, Hoàng Sĩ Thân liền câm như hến, không dám nói gì nữa. Mưu phản là tội mất đầu, ai dám bảo đảm cho đám người đó? Lão đang yên lành làm Đại đô đốc, cần gì phải dùng tính mạng bản thân cũng với tính mạng cả nhà để mạo hiểm thay cho gia quyến của một đám phạm quan chứ?

Thời đại này giao thông không tiện, tình hình địa phương trong kinh không thể nhanh mà biết được, hơn nữa Quảng Châu lại xa xôi, biết đến thì càng ít. Huống chi mưu phản vẫn là chủ đề rất mẫn cảm, cho dù là Hoàng Sĩ Thân biết thế lực của Ngự sử đài nay không bằng xưa nhưng cũng không dám đối chọi lại Vạn Quốc Tuấn.

Vạn Quốc Tuấn cười lạnh, nói:
- Đại Võ giả Lưu! Câu nói này đã bị truyền đi khắp Lĩnh Nam từ lâu rồi, Hoàng đô đốc thân là Đại tướng một phương chịu trách nhiệm nơi phong cương, chẳng lẽ chưa từng nghe thấy sao?

Hoàng Sĩ Thân đương nhiên là có nghe thấy, nhưng lời đồn này thật ra là mới xuất hiện thôi, chính là Vạn Quốc Tuấn lúc mới tới Lĩnh Nam là lúc dân gian vừa truyền ra, bảo lâu rồi thật ra cũng không phải là lâu như vậy.

Nhưng Hoàng Sĩ Thân đâu dám phản bác, chỉ biết im lặng.

Vạn Quốc Tuấn lạnh lùng thốt:
- Lưu giả, Lưu dã. Rõ ràng là chỉ Lưu nhân, tôn thất tiền triều có nhiều Phượng tử Long tôn lưu lạc ở Lĩnh Nam, hiện giờ Lĩnh Nam truyền ra ca dao như vậy, dụng ý có thể hiểu ngay được, triều đình vô cùng coi trọng việc này, bản Trung thừa lúc này đây không ngại cực khổ chạy tới Lĩnh Nam cũng là để kiểm chứng việc này đấy. Cũng không biết kẻ nào to gan dám phát ra lời nói mê hoặc lòng người này, muốn kích động dân chúng Lĩnh Nam tạo phản sao. Nếu thật sự xảy ra, đến lúc đó Hoàng đô đốc ngươi sợ là khó mà tránh khỏi trách nhiệm.

Hoàng Sĩ Thân rùng mình, đành phải đáp trái lương tâm:
- Hoàng Sĩ Thân trung thành với triều đình, lòng này có trời đất chứng giám. Vạn trung thừa vì điều tra việc này mà đến đây, Hoàng mỗ sẽ toàn lực phối hợp với Trung thừa!

Vạn Quốc Tuấn tự đắc cười, nói:
- Tốt! Vậy mời Hoàng đô đốc ký thủ lệnh đi! Vùng khỉ ho cò gáy Lĩnh Nam này, trộm cướp hoành hành, lại có Lưu nhân lòng mang dã tâm, bản Trung thừa bất kể là muốn tra án, thì vẫn muốn tự bảo vệ mình, không thể tách khỏi sự hỗ trợ của Hoàng đô đốc được.

Hoàng Sĩ Thân bất đắc dĩ, đành phải nhấc bút viết một đạo thủ lệnh điều binh, sau đó trịnh trọng dâng ấn soái lên, nói với Vạn Quốc Tuấn:
- Hiện giờ vừa không có lưu dân tác loạn, lại không có kẻ thù bên ngoài xâm lấn. Hoàng mỗ tuy là một Tổng đốc, có thể điều động binh mã đã rất hữu hạn, hiện giờ chỉ có thể xuất ra một đội binh mã nghe theo sai phái của Vạn trung thừa, thế có được không?

Vạn Quốc Tuấn cười ha hả, vẻ mặt lạnh như sương đã giảm đi, hớn hở nói:
- Một đội binh mã là đủ! Hoàng đô đốc phối hợp như thế, khi bản Trung thừa quay về kinh báo cáo công tác nhất định sẽ bẩm báo lòng trung thành của ngươi với Thánh nhân!

Hắn tự tay tiếp nhận điều lệnh, nhìn ấn soái đô đốc đỏ tươi trên đó, khóe miệng hiện ra vẻ dữ tợn, nụ cười kia làm người ta không rét mà run...

***

Khúc Giang, huyện nha huyện Ngọc Sơn.

Huyện lệnh Hồ Húc Nghiêu nghiêng người đứng ở một bên, Vạn Quốc Tuấn ngồi ở vị trí chủ, sắc mặt âm u lạnh lẽo.

Bãi đất trống trên đại đường đứng đầy người bị gọi tới huyện nha. Những người này quần áo tả tơi, nữ có nam có, trẻ có già có, thậm chí còn có phụ nữ mang thai, bế con nhỏ. Nhìn cử chỉ sắc mặt của bọn họ, không giống như là ăn xin, cũng không giống là dân chúng tầm thường.

Những người này đều là gia quyến của con cháu hoàng tộc Lý Đường và văn võ đại thần sau khi Võ Tắc Thiên đăng cơ đã lưu đày đi Lĩnh Nam. Con cháu dòng chính của Lý Thế Dân còn lại không còn nhiều nữa, nhưng hoàng tộc Lý Đường cũng không thiếu thân vương, tự vương, quận vương cùng gia quyến của họ sau này tiếp tục được sinh ra thì vẫn là một quần thể khổng lồ như cũ.

Vạn Quốc Tuấn nhìn sang Hồ huyện lệnh, lạnh lùng hỏi:
- Mọi người đến đông đủ chưa?

Hồ Huyện lệnh quay đầu sang nói nhỏ với chủ bộ đang cầm danh sách, rồi chắp tay nói với Vạn Quốc Tuấn:
- Bẩm trung thừa, dưới chân núi Ngọc Sơn có an trí ba thôn xóm cho Lưu Nhân, tổng cộng già trẻ nam nữ Lưu Nhân là 317 người, không thiếu một ai, toàn bộ đã đưa tới!

- Tốt!

Vạn Quốc Tuấn chậm rãi đứng dậy, nhìn những Lưu nhân đang đứng ở đại đường, cao giọng quát:
- Các ngươi đều là kẻ phản loạn triều đình, không trung thành với Thánh nhân mới bị đày đi Lĩnh Nam. Phản loạn tức là tử tội, Thánh nhân đã mở một mặt lưới, vốn là muốn cho bọn ngươi ăn năn biết tội, ai ngờ bọn ngươi không biết hối cải, ngược lại âm thầm gây loạn.

Bản quan hiện đã thẩm tra, các ngươi âm thầm liên kết, mê hoặc hương dân, ý đồ giương cờ tạo phản, phản bội Từ Thị Việt Cổ Thánh thần Hoàng Đế Bệ Hạ, tội này đang bị giết.

Nay bản quan Tuần Sát, sao có thể an tâm buông tha đám phản nghịch các ngươi, bản quan cho các ngươi được toàn thây, tất cả tự sát ở đây đi.

Vạn Quốc Tuấn nói xong làm cho Hồ Huyện lệnh và Huyện thừa, huyện úy và một đám quan viên địa phương và bọn nha dịch sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm. Hơn ba trăm nhân khẩu đều là gia quyến lưu nhân, lúc trước bọn họ đã bị Hoàng đế giết một lần rồi, thân nhân thanh niên cường tránh hay người có chức vị trong nhà cũng đã bị giết sạch, hiện giờ may mắn còn tồn tại cũng chỉ là hầu hết người già yếu và phụ nữ con nhỏ, nay lại giết sạch bọn họ ư?

Những Lưu nhân bị gọi đột ngột tới đại đường này đang bất an lo lắng, vừa nghe vậy cũng sợ ngây người, rất lâu mới kịp phản ứng, toàn bộ đại sảnh lập tức hỗn loạn, có người chửi bậy, có người xông lên, có người quỳ xuống xin tha, mà lớn tiếng khóc lóc là phụ nữ và trẻ nhỏ. Nghe nói vị quan viên này buộc bọn họ tự sát liền sợ hãi gào khóc không thôi, tình cảnh này vô cùng thê thảm.

- Vạn trung thừa! Vạn trung thừa! Xin cẩn trọng dùng hình, cẩn trọng dùng hình!

Quan phụ mẫu Hồ Húc Nghiêu huyện Ngọc Sơn cả người phát run, da đầu lạnh ngắt, y run giọng khuyên nhủ:
- Những người này... , những người này đều là người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, sao có thể làm phản được? Cho dù là có những người trong lòng bất mãn với triều đình, thì cũng là người khác làm, cần điều tra tỉ mỉ, rồi mới nghiêm trị, còn đây...đây là mấy trăm mạng người đó, Vạn trung thừa, khai ân....!

Hồ Huyện lệnh nói xong, phất tay ào bào quỳ rạp xuống thượng đường. Huyện thừa, chủ bộ, huyện úy và một đám quan viên thấy vậy đều cùng quỳ xuống theo Huyện lệnh. Vạn Quốc Tuấn trợn mắt quát to:
- Khốn khiếp! Các ngươi dám vì phản nghịch mà kháng lệnh, không sợ họa sát thân sao?

Lúc này gia quyến Lưu nhân kinh sợ không ngừng đã xông tới trước bàn xử án, nha dịch huyện Ngọc Sơn không lòng dạ nào chống cự, liên tục lui về sau. Vạn Quốc Tuấn mang theo một đội binh mã tới thấy thế liền ngăn cản bọn họ tiến lên.

Những người này đều là binh lính tinh nhuệ của Chiết Xung Phủ, đều là hán tử tinh tráng, mặc giáp trụ, đeo dao xách thương, người già phụ nữ và trẻ em sao là đối thủ của bọn hắn, lập tức bị đẩy ngã một loạt.

Hồ Huyện lệnh hoảng sợ cả người phát run, hơn ba trăm người phơi thây trên đại sảnh của y ư? Nghĩ thế y lại không rét mà run, những người này không phải là Phượng tử Long tôn thì cũng là hậu đại quan thân, bất kỳ người nào trong đó chết ở đây, y cũng không thể yên được, hơn ba trăm người...y nghĩ mà chỉ muốn ngất.