Say Mộng Giang Sơn

Chương 480: Rút dây động rừng




- Đám đại thần các ngươi, thân phụ Thánh Thượng long ân, hưởng thụ mồ hôi nước mắt nhân dân, không suy nghĩ đền đáp triều đình, lại ăn hối lộ trái pháp luật, tùy ý vơ vét của cải, làm nhiều chuyện xấu, không biết liêm sỉ. Hiện đã biết tội của mình chưa?

Vương Hoằng Nghĩa vẻ mặt quang minh chính đại, lời nói chính nghĩa, những người không biết lai lịch của y, chỉ nghe mấy câu hùng hồn này, ấn tượng tốt tự nhiên sẽ nảy sinh. Người như vậy không phải quan thanh liêm thì còn có ai là thanh liêm nữa?

Trương Tích, Tô Vị Đạo, Thôi Nguyên Tống bị y hỏi, đều thẹn đỏ mặt, không kìm lòng nổi cúi đầu xuống.

Sau khi Đông cung gửi thư khiến nại án, Hoàng đế đã không dễ dàng tin đối với việc mưu phản, muốn cứng rắn lấy tội nhận hối lộ thành tội tạo phản, quả là có khó khăn hơn một chút, Vương Hoằng Nghĩa không có đầu óc tâm cơ và thủ đoạn như Lai Tuấn Thần, nghĩ tới việc này lại cảm thấy nhức đầu.

Trước khi y vẫn chưa nghĩ ra lí do thỏa đáng, phải kéo dài vụ án này, không thể dễ dàng kết thúc. Nghĩ đến đây, Vương Hoằng Nghĩa ho khan một tiếng:
- Trương Tích, ngươi làm thiên quan tuyển sự đã nhiều năm, bắt đầu nhận hối lộ từ lúc nào, có những quan viên nào được thăng chức nhờ hối lộ cho ngươi, còn không mau khai ra!

Trương Tích hoảng sợ ngẩng đầu nói:
- Phạm quan đã khai rồi!

Vương Hoằng Nghĩa cười lạnh một tiếng nói:
- Danh sách ngươi khai tất cả cũng chỉ có hơn mười người, chẳng lẽ mười mấy năm nay, ngươi chỉ nhận của mấy người này!

Trương Tích nói:
- Có vài... có vài người là do ân tình, bằng hữu tặng. Có một số không có tặng quà nhưng bọn họ theo đạo lý là đáng được thăng chức....

Vương Hoằng Nghĩa đập mộc đường xuống bàn một phát, quát
- Có nên thăng chức hay không, đều có công luận. Ngươi chỉ quan tâm từ khi đảm nhiệm thiên quan tuyển sự đến nay, đã nhận hối lộ từ những người nào thì nói hết ra, để khỏi phải chịu nhục hình.... hừ, nếu đã đút lót, đã mất đi chữ đức, còn có tư cách gì lên chức, trò cười thiên hạ.

Vương Hoằng Nghĩa vừa dứt lời, đột nhiên có hơn hai người quan sai từ dưới xông lên, hơn hai mươi người hùng hổ xông vào đại sảnh đường, công đường nhất thời náo loạn, quan sai đứng đầu của đại sảnh đường kinh ngạc lập tức nghênh ra quát:
- Các ngươi là ai, sao dám xông vào công đường!

Những người đó cũng không thèm quan tâm xông vào rồi phân thành hai bên tả hữu, Trình Nhạn Linh đứng trước các quan sai của Thẩm phán viện, hai kỳ bài một tay ấn đao, vẻ mặt kiêu ngạo bước lên trước đẩy quan sai đứng đầu của đại sảnh đường đang kinh ngạc ra một bên, cao giọng nói:
- Cho mời lang trung lên đường!

Vương Hoằng Nghĩa thấy tình hình như vậy, không nén được chậm rãi đứng lên, ba người Tô Vị Đạo đứng ở dưới trong lòng không khỏi có chút chờ mong:
- Nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ tình hình có biến?

Dưới sảnh đường lại có hơn hai mươi sai nha bao quanh bảo vệ một người ở giữa, một thân bào quan oai phong, đích thị là Hình Bộ ti chính đường Dương Phàm. Vương Hoằng Nghĩa vừa thấy Dương Phàm, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh sợ mà nói:
- Dương Phàm, nơi này là Ngự Sử đài, không phải nha môn Hình Bộ, sao ngươi lại dám xông vào đại đường?

Vương Hoằng Nghĩa hùng hồn chất vấn, một dự cảm bất an làm cho y tay chân lạnh ngắt. Dương Phàm không điên, đương nhiên không có khả năng mang người tự tiện xông vào đại đường Ngự Sử đài, nhất định là hắn có chỗ dựa. Vương Hoằng Nghĩa trong lòng bất an, trong phút chốc đã nghĩ ra một loạt khả năng càng nghĩ càng sợ hãi.

Dương Phàm đứng trước đại đường, liếc nhìn ba người đang nhìn vào hắn chằm chằm với vẻ mặt đầy mong đợi, trong lòng thầm thở dài “ Lý tướng công vì muốn xóa bỏ tận gốc Ngự Sử đài đã coi các vị là vật bỏ đi rồi. Các vị lại có khuyết điểm trên người, Dương mỗ một mình khó chống, thật sự không cứu được các vị.

Dương Phàm chỉ liếc bọn họ một cái, liền giơ tay trái lên, Phùng Tây Huy đứng phía sau bên cạnh hắn lập tức hai tay đưa thánh chỉ cho hắn, Dương Phàm từ từ mở ra, cao giọng nói:
- Thánh chỉ đến, Vương Hoằng Nghĩa tiếp chỉ!

Vương Hoằng Nghĩa trong lòng càng thêm hoảng sợ, vội vàng rời khỏi bàn xử án, đứng chắp tay khom người, ba vị Tể tướng phạm tội bởi vì không phải là người lĩnh chỉ, đều khoanh tay lui sang một bên.

Dương Phàm cao giọng tuyên đọc thánh chỉ :
- Môn hạ: hiện có bách tính kêu oan, tố cáo Ngự Sử đài Vương Hoằng Nghĩa lấy danh nghĩa giả buôn bán cổ vật, nhận hối lộ khắp nơi. Không coi quốc pháp ra gì, tụ cho là đúng, lệnh Hình bộ theo trình tự mà điều tra...
Phía dưới lại có dấu của trung Thư thị lang, Trung thư xá nhân và những người có liên quan, là công văn chính thức của triều đình. Hình Bộ vốn không có quyền trực tiếp thẩm tra xử lí phạm quan Ngự Sử đài, nhưng có thánh chỉ Hoàng đế, hắn có thể hợp tình hớp lí can thiệp vụ án.

Dương Phàm tuyên chỉ xong, vung tay lên, bốn người to lớn xông tới, bỏ mũ, cởi áo quan, xích sắt trói trên cổ Vương Hoằng Nghĩa, y hai chân mềm nhũn, dường như ngã nhào xuống đất.

Sai nha Hình Bộ nhìn ngang nhìn dọc, ai đấy vênh váo tự đắc, Hình Bộ mấy lúc oai phong như vậy, hơn nữa còn là giương oai ở Ngự Sử đài. Dương Phàm có oai phong của Chu Hưng, nhưng cũng không giống như Chu Hưng bình thường quản lí thuộc hạ nghiêm khắc, nên dĩ nhiên rất được lòng của người trong Hình Bộ

- Đưa người đi!

Dương Phàm hạ lệnh, Viên Hàn dẫn một nhóm sai nha, đem Vương Hoằng Nghĩa từ trong đại sảnh đường lôi đi. Quan sai trong Ngự Sử đài mắt thấy Dương Phàm phụng chỉ bắt người, cả đám vẻ mặt ngỡ ngàng, căn bản không dám tiến lên cản lại.

Ba người Tô Vị Đạo thấy Dương Phàm quay người định đi, không kìm được có chút hoảng hốt, Thôi Nguyên Tống tuy là cấp trên của Dương Phàm, nhưng mà bình thường hục hặc nhau, chưa bao giờ có giao tình thật sự, hơn nữa hôm nay y là tù nhân, làm sao có mặt mũi gặp thuộc hạ ngày trước, Tô Vị Đạo do vụ Địch Nhân Kiệt, cũng coi như là có quen biết với Dương Phàm, liền mặt dầy bước nhanh lên chắp tay nói:
- Vụ án của đám lão hủ chúng ta...

Dương Phàm thấy lãothi lễ với mình, vội tránh một bước, đáp lễ nói:
- Hạ quan không dám nhận một lễ của Tô tể tướng. Hạ quan hôm nay đến, chỉ là để phụng chỉ bắt Vương Hoằng Nghĩa về quy án, còn vụ án của Tô tể tướng, hạ quan không có quyền hỏi đến.

Tô Vị Đạo nghe xong, không nén được thất vọng

Dương Phàm thấy lão tuy chưa năm mươi nhưng tóc đã bạc đi hơn một nửa, búi tóc xõa tung, trong lòng thật không đành lòng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mà Uyển Nhi nói với hắn trong cuộc hẹn bí mật hôm qua, bèn nói
- Thánh thượng tuệ nhãn chiếu khắp nơi, tỏa khắp thiên hạ, nếu Tô tể tướng không làm sai truyện gì, nhất định sẽ không xử oan cho ngài, nếu có làm sai, thành tâm ăn năn hối cải, Thánh thượng là Di lặc chuyển thế, có lòng từ bi, có thể sẽ mở một con đường thoát.

Dương Phàm nói đến đây, vừa chắp tay với lão vừa lùi xuống, xoay người đi ra lui ra ngoài.

Lời này cả Thôi Nguyên Tống và Trương Tích đều nghe thấy, những lời này không đau không ngứa chính là những lời an ủi bình thường, nhưng hai người nghe xong càng thêm chán nản, không để vào trong lòng. Chỉ có Tô Vị Đạo, lúc Dương Phàm nói được một nửa, đụng vào ánh mắt của hắn, mơ hồ cảm nhận được gì đó trong ánh mắt đó, trong lòng chợt khẽ động.

Nhìn bóng lưng Dương Phàm dời đi, Tô Vị Đạo lặp lại mấy lần những lời nói của hắn, dần dần hứng phấn lên. Nếu như Dương Phàm chỉ là an ủi mấy câu, lão cũng sẽ không có những suy nghĩ khác, đây là những lời an ủi rất phổ biến, giống như là lời của người khác nói với gia đình có tang “ Xin hãy bớt đau buồn”

Nhưng mà thêm cái ánh mắt đầy thâm ý của Dương Phàm, Tô Vị Đạo nhận ra những lời này không đơn giản như vậy. Lão không biết lí do bên trong nhưng lão cũng đã quyết định thử làm theo cách của Dương Phàm, có lẽ hi vọng của lão chính là ở cái ánh mắt này, trong một câu nói...

Dương Phàm dẫn người từ trong công đường đi ra, bên ngoài đã sớm vây đầy những người của Ngự Sử đài, vừa thấy Vương Hoằng Nghĩa bị trói, lập tức om sòm, vây quanh bọn họ chất vất, Phùng Tây Huy và Viên Hàn cũng không nhập nhằng, nói lớn:
- Phụng chỉ bắt người.
Sau một phen nhộn nhịp bàn tán, nghe rõ bọn họ quả nhiên đến là phụng chỉ bắt người, không dám cản trở nhưng nhìn bọn họ với ánh mắt đầy thù hận.

Dương Phàm đứng ở phía sau tùy bọn chúng ồn ào, đôi mắt vô tình mà hữu ý quét trong đám người, hắn không tin người của Chủ sự Ngự Sử đài sẽ không lộ diện. Hình Bộ có thánh chỉ trong tay, muốn bắt người thì không ai có thể ngăn cản, cho dù Lai Tuấn Thần một tay che trời ngày trước có còn, y cũng không thể ngăn cản.

Nhưng mà xuất hiện hỏi thăm tình hình, trấn an Vương Hoằng Nghĩa một chút, thậm chí góp thêm vài câu bất bình hình thức, cũng là nghĩa tận của một quan nha chủ quản. Nếu không như thế, khí thế Ngự Sử đài tất không gượng dậy nổi.

Quả nhiên đã đến.

Dương Phàm nhìn Vệ Toại Trung và Hầu Tư Chỉ đang vội vã chạy đến, trong lòng thầm cười, chỉ là không thấy Ngự Sử Trung Thừa hiện tại là Vạn Quốc Tuấn đâu thì có chút nghi ngờ. Người này mặc dù khoog phải là lãnh đạo có quyết đoán, nhưng tâm cơ thâm trầm lại hơn Lai Tuấn Thần ba phần, y không thể không hiểu, càng là vào thời điểm này, càng phải ra mặt để ổn định tư tưởng mọi người.

Nhưng mà Vạn Quốc Tuấn không đến cũng không sao, vốn dĩ người hắn muốn châm biếm là Hầu Tư Chỉ, nói trực tiếp với y cũng giống nhau cả.

Vệ Toại Triung và Hầu Tư Chỉ vừa đến, người của Ngự Sử đài lập tức chia sang hai bên, nhường đường cho bọn họ.

Vương Hoằng Nghĩa thấy Hầu Tư Chỉ, lập tức kích động mà nói:
- Hầu huynh, Vạn Trung Thừa đâu? Hai người nhất định phải làm chủ cho tiểu đệ.

Hầu Tư Chỉ an ủi:
-Hoằng Nghĩa chớ hoảng sợ, Vạn Trung Thừa đi Đại Lý Tự làm việc còn chưa quay về. Đợi y trở về, bọn ta nhất định sẽ bàn kế sách cứu ngươi ra. Ngự Sử đài chúng ta không phải ai cũng có thể bóp nắn như trái hồng, chúng ta nhất định sẽ đòi công đạo cho ngươi.

Dương Phàm mở miệng cười nói:
- Khụ! Bản quan nhận lệnh của Hoàng thượng thẩm tra vụ án này, nếu Vương Ngự Sử đúng là oan uổng, bản quan tự nhiên sẽ trả lại công đạo cho y, nếu như thật sự có tội. Đây là vụ án mà Bệ hạ rất quan tâm, e là không ai có thể cứu y.

Vệ Toại Trung mặt đầy ác ý, khinh thường mà cười:
- Dương lang trung, uy phong của ngươi cũng thật là lớn, Thẩm phán viện ta xưa nay chỉ có bắt người vào, bị người khác đến Ngự Sử đài bắt người đi vẫn là lần đầu tiên từ trước đến nay.

Dương Phàm cười nhẹ nói:
- Vệ Ngự Sử đâu cần phải ngạc nhiên như vậy, Ngự Sử đài cũng không phải là hang rồng miệng hổ, ở đây nếu có người phạm phám, đương nhiên sẽ khó mà thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật. Tục ngữ đã nói có lần một tức sẽ có lần hai, lần này ta chỉ bắt một người, lần sau không chừng sẽ bắt hai người, ngươi quen thì tốt rồi.

Vệ Toại Trung vô cùng tức giận quát:
- Họ Dương kia, ngươi đừng quá ngông cuồng, ngươi nghĩ Ngự Sử đài ta dễ ức hiếp phải không, hôm nay ngươi bắt một ngự sử của ta, ngày mai ta bắt ngươi đền gấp trăm ngàn lần.

Dương Phàm sắc mặt lạnh lùng, ung dung nói;
- Vệ Ngự Sử, trong triều có bách quan, thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn quan, những người lòng mang trung nghĩa ngươi bắt không hết, ngược lại các ngươi, các ngươi tưởng là bổn quan chỉ bắt một Vương Hoằng Nghĩa là thôi sao? Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi! Đi, chúng ta về Hình Bộ!

Dương Phàm vung tay lên, gạt mọi người sang hai bên, áp Vương Hoằng Nghĩa rời khỏi Ngự Sử đài. Hầu Tư Chỉ ở bên nghe thấy hắn bỏ lại những lời này, trong lòng cả kinh:
- Xem ra, bọn chúng đã nhắm vào Ngự Sử đài chúng ta lâu lắm rồi, sợ là chúng ta vẫn còn nhược điểm bị hắn nắm được, nếu không thì hắn cũng không lớn miệng như vậy.

Nhìn bóng dáng Dương Phàm, Hầu Tư Chỉ chợt nghĩ đến điểm yếu của mình, không khỏi thầm nhủ:
- Không được, phòng ngừa vạn nhất, ta phải sớm phòng bị.