Say Mộng Giang Sơn

Chương 474: Phùng Tiểu Bảo




Trong thiện phòng của phương trượng chùa Bạch Mã tràn ngập nồng đậm mùi rượu, vài hòa thượng ở bên ngoài vô tình ngửi thấy mùi rượu sực nức đó cũng không lấy làm lạ, Hoài Nghĩa đại sư không rượu không vui. Chỉ cần có lão ở trong miếu, nào có lúc nào không uống rượu.

Thi thoảng trong thiện phòng còn vang lên tiếng va chạm, có khi như tiếng bình rượu bị đập vỡ, có khi lại giống như tiếng miếng gỗ bị ném ra, vài hòa thượng bên ngoài vô tình nghe được cũng vẫn không lấy làm lạ, Hoài Nghĩa đại sư uống rượu có lúc nào không say chứ.

Ngửi thấy mùi rượu, nghe tiếng va chạm, hòa thượng giả hiểu ý cười, nghênh ngang rời đi, hòa thượng thực bắt hai tay thành chữ thập, lòng thầm ám niệm:
- Tội lỗi! Tội lỗi!
Nếu là Nhất Trọc đạo nhân nghe được sẽ cười lạnh từ đáy lòng:
- Đây là quốc sư Đại Chu của các ngươi đấy. Hộ pháp Phật môn, ta nhổ vào! So với đạo môn ta thì còn kém xa lắc!

Trong thiện phòng, Hoằng Lục đang quỳ lạy không được thoải mái như hòa thượng thật, hòa thượng giả và đạo sĩ thật kiêm hòa thượng giả Khinh Tùng kia. Y quỳ dưới đất, sợ hãi đến cả người run rẩy, trên mặt, dấu năm ngón tay sưng phồng lên, bây giờ đã tê dại đi không còn cảm giác nhưng y vẫn không dám giơ tay sờ thử.

Tiết Hoài Nghĩa đang ở trong thiện phòng đi lại như một con thú bị vây khốn, hai mắt đỏ kè, lỗ mũi phập phồng, hồng hộc thở dốc. Hôm nay trời vẫn còn rét, nhưng lão vẫn phanh áo, lộ ra lồng ngực trắng đầy cứng rắn, ngực phập phồng như kéo bễ. Ngực kéo bễ, lỗ mũi cũng phập phồng, thở phì phò hồng hộc, hai mắt đỏ kè – Tiết Hoài Nghĩa lúc này chính là một con trâu đực đang tức giận.

Đột nhiên, ánh mắt lão đóng đinh vào một chậu than, lập tức chân vung lên, chậu than lượn một vòng trên không trung, nổ lớn rồi rơi xuống đất, than cháy đỏ hồng rơi khắp nơi, trong đó, một cục rơi trúng người Hoằng Lục. Y đau tới rúm ró cả tay, nhưng cũng không dám đứng dậy, cũng không dám động đậy, chỉ rụt nhanh tay lại tránh lửa than.

Tiết Hoài Nghĩa vừa sợ vừa giận, lại sợ, vì Hoằng Lục vừa bẩm báo một tin tức xấu như đất dưới chân nứt ra: Hoàng đế có tân sủng!

Khó trách đã thật lâu Hoàng đế không triệu hạnh lão. Khó trách đã thật lâu đám Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự không mời lão đến gia yến. Khó trách các vương công quyền quý khác cầu gặp mình, tặng lễ mình càng ngày càng ít.

Tiết Hoài Nghĩa giống như một đứa nhỏ bị dạy hư. Khi mẹ cưng chiều, sủng nịnh, muốn gì có nấy, cha mẹ còn đó, cũng chẳng phiền lòng, nhưng chợt mất đi song thân, lão chợt cảm thấy tương lai mờ mịt và đáng sợ.

Trước kia khi Võ Tắc Thiên triệu hạnh, lão cảm thấy mình dùng thân thể này để lấy lòng một lão phụ nhân hơn bảy mươi tuổi thì thật ghê tởm, ghê tởm tới muốn ói. Khi những lần Võ Tắc Thiên gọi lão vào cung thưa dần, lão còn thầm cảm thấy may mắn. Nhưng hiện giờ biết được nguyên nhân bà ta đã sủng hạnh người khác, lão chỉ cảm thấy oán giận, ghen tị, phẫn nộ, thù hận, còn có…sợ hãi.

Mất đi sự sủng ái cuả nữ hoàng đế, lão sẽ mất đi vinh hoa phú quý và địa vị tôn quý. Nếu mất đi tất cả, lão còn cái gì? Cho tới bây giờ lão vẫn không phải là một bậc đại trượng phu, chỉ là một cây mây bám vào gốc đại thụ che trời Võ Tắc Thiên. Khi dựa vào đại thu, thoạt nhìn lão còn nở mặt, huênh hoang hơn cả thân cây lớn, nhưng khi đã ly khai, lão cũng chỉ có thể nằm oặt dưới đất, ai cũng có thể đạp lên mình.

Lúc này, Hoằng Nhất ầm ầm xông tới:
- Sư phụ, Thập Thất đến cầu gặp.

- Cút ra ngoài!

Tiết Hoài Nghĩa gầm lên, dọa Hoằng Nhất sợ chạy chối chết, chân cửa sổ cũng bị tiếng rống của lão chấn rung rung…

Tiết Hoài Nghĩa nhanh chóng lấy lại hơi thở, vừa thoáng nghĩ lại, gọi:
- Hoằng Lục!

Hoằng Lục vội vàng bò tới trước mặt lão, nịnh hót ngẩng đầu lên thưa:
- Sư phụ!

Tiết Hoài Nghĩa trầm giọng nói:
- Chuyện này không cho nói ra ngoài!

Hoằng Lục chần chờ một chút, nói:
- Sư phụ, đệ tử không nói các sư huynh cũng sẽ biết. Chuyện này đã xôn xao rồi. Các sư huynh đệ chỉ cần đi lại ngoài phố khó tránh khỏi nghe được…

- Rầm!

Một cái đạp bay tới cắt đứt lời nói của Hoằng Lục. Hoằng Lục kêu thảm một tiếng văng ra ngoài, đập xuống, trượt theo sàn gỗ trơn bóng thêm một đoạn xa. Một lát sau, y gào lên một tiếng, nhảy dựng lên, liều mạng vẩy vẩy nước trên người.

Đứa nhỏ đáng thương nhanh mồm nhanh miệng, căn bản y không biết đạo lý tự lừa dối mình.

Tiết Hoài Nghĩa căm giận hừ một tiếng, sải bước ra khỏi thiền phòng.

Khi lão xuất hiện trước mặt Dương Phàm, mặt mơ màng như say, ngực phanh ra, hai vai hơi lảo đảo, tươi cười chân thành, khôi phục lại bộ dáng say sưa trước nay Dương Phàm vẫn thấy.

Hôm nay Dương Phàm tới bái phỏng chỉ là tới thỉnh an sư phụ theo phép. Hai tháng này, cứ năm ngày ba bận hắn lại đến một chuyến. Tiết Hoài Nghĩa biết người đệ tử này khác với các đệ tử khác, hắn có bản lĩnh to lớn, hoàn toàn dựa vào mình để kiếm cơn ăn, hơn nữa, trong quan trường rất ít khi nhờ vả sự giúp đỡ cũng như mạng lưới quan hệ của mình, chỉ dựa vào năng lực của bản thân để phát triển, nên cũng có vài phần kính trọng, không đối đãi như với các đệ tử thường. Tuy hai người có danh phận thầy trò nhưng lại hơi giống như bằng hữu.

Dương Phàm bái sư phụ, thỉnh an, nói chuyện phiếm một hồi, bèn nhắc đến “Cấm đồ lệnh” của triều đình. Hắn cười nói:
- Sư phụ, không phải đệ tử phỉ nghị Thiên tử, ý chỉ này của Hoàng đế thật sự là có phần đi ngược lại với tâm của người trong thiên hạ. Đệ tử xem chừng không chỉ đám dân chúng bất mãn, các quan viên cũng sẽ chịu không nổi, không bao lâu sau lệnh này cũng sẽ chỉ là trên danh nghĩa, không có ai tuân thủ. Tuy nhiên, trước đó, đệ tử muốn có miếng thịt ăn còn phải nhờ sư phụ giúp.

- Ta thấy, Thánh nhân đúng là già nên hồ đồ rồi!
Tiết Hoài Nghĩa quệt miệng, khinh thường đánh giá “Cấm đồ lệnh” này. Sau đó, tùy tiện khoát tay với Dương Phàm:
- Ngươi yên tâm, ngươi muốn có thịt ăn chỉ cần đến tìm sư phụ. Sư phụ cũng là người không thịt không vui. Bảo ta ngày nào cũng phải ăn đậu phụ với rau xanh như mấy con lừa ngốc kia chẳng phải là muốn cái mạng già này sao?

Gà vịt dê chó, muốn ăn sư phụ sẽ nghĩ cách. Còn muốn ăn cá thì rất đơn giản. Trong con sông đằng sau chùa Bạch Mã rất nhiều cá béo, hơn nữa người bên ngoài cũng không dám đánh bắt. Sau này muốn ăn cá ta cứ việc thả lười! Ha ha, biện pháp có cả đống, không thể ép người sống thành người chết được. Ta vẫn chờ ôm đồ tôn đấy, cũng không dám không quan tâm đến nàng dâu.

Dương Phàm chắp tay cười nói:
- Vậy, trước hết đồ nhi xin thay mặt con dâu và đồ tôn chưa ra đời tạ ơn sư phụ rồi.

Tiết Hoài Nghĩa thoải mái cười to.

Hoặc Lục co quắp trong thiền phòng phương trượng như mọt con tôm, hơn nửa ngày sau mới lết đến, tay ôm bụng, khập khiễng ra ngoài thiền phòng, nghe thấy Tiết Hoài Nghĩa sang sảng cười to trong phòng khách, hoàn toàn không hiểu, rõ ràng sư phụ đang phẫn nộ tới cực điểm, sợ hãi đến cực điểm, sao hiện tại nói chuyện với Thập Thất lại sang sảng hào phóng như vậy, như thể không kiêng nể gì?

- Đúng rồi, hai ngày nay đệ tử còn nghe được một chuyện có liên quan đến sư phụ…

Dương Phàm chỉ nói vài câu liền đổi đề tài, Tiết Hoài Nghĩa vừa nghe có liên quan đến mình cũng hơi giật mình. Kỳ thật trong lòng lão hiểu rất rõ, tin tức lão đã thất sủng chỉ sợ là cả triều ai cũng biết, bản thân mình là người biết cuối cùng. Nhưng mặc dù người khắp thiên hạ đều biết, lão cũng không hy vọng có người nói toạc ra trước mặt mình. Dường như cái bí mật công khai này chỉ cần không nói toạc ra trước mặt lão, giấc mộng của lão cũng sẽ chưa chấm dứt.

Dương Phàm cười lơ đãng kể chuyện người Hồ nói rằng hai trăm năm trước đã gặp Tiết Hoài Nghĩa, mà Tiết Hoài Nghĩa chính là Hộ pháp Phật môn Vi Đà Bồ Tát chuyển thế.

Chuyện này Dương Phàm không nói, một thời gian nữa Tiết Hoài Nghĩa cũng sẽ biết, vì sau buổi triều hôm nay chuyện này đã được truyền ra. Võ Tắc Thiên hạ “Cấm đồ lệnh”, cũng bổ nhiệt một lão đạo làm Tể tướng, đương nhiên đã đưa ra một lý do nguyên vẹn cho cả triều văn võ.

Nếu không, mệnh quan triều đình, Tể tướng đương triều, chức vị quan trọng như vậy, Hoàng đế có thể tùy tiện phong cho một tên giang hồ, khiến cho những viên quan mười năm gian khổ học hành không được một chức quan, tướng quân bách chiến sa trường thăng không được một bậc làm sao chịu nổi? Triều đình này còn có quy tắc sao? Còn có tôn nghiêm sao?

Tuy từ khi Võ Tắc Thiên lên làm Thiên tử chuyện phá hư quy củ, làm trái trật tự ngày càng nhiều, nhưng thái quá đến mức này thì cũng không nhiều lắm. Chẳng lẽ không cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng sao?

Cho nên, trong chiếu thư, Võ Tắc Thiên trịnh trọng ban cho vị Thập Phương đạo nhân kia họ Võ, bổ nhiệm y làm Chính gián đại phu, thụ chức Đồng phượng các loan đài Bình chương sự, chính thức trở thành Tể tướng Đại Chu. Trong chiếu thư, Võ Tắc Thiên ca ngợi Đạo nhân khắp nơi, khen Thập Phương đạo pháp cao thâm, đã vượt qua Quảng Thành tiên tử thời Hoàng đế và Bá Hà Thượng công tiên nhân thời Hán Vũ Đế.

Còn chuyện bản thân Võ Tắc Thiên là Di Lặc chuyển thế thì không được nói trong chiếu thư, tự khen mình như vậy thế nào cũng bị hiềm nghi, bà ta chỉ ám chỉ một chút, các cung nga thái giám hầu hạ bà ta tới căn viện cũ của Du gia và vị Nhạc An Hầu kia nhanh chóng loan truyền những gì mình đã thấy.

Vào lúc này, bọn thái giám vừa mới từ chợ Bắc mua đồ ăn về còn đang tâng bốc với người qua đường rằng ba vị thần tiên dưới hào quang của Hoàng đế Bệ hạ không dám vọng động pháp thuật, tránh tổn thương nguyên khí. Chuyện Vi Đà Bồ tát và Di Lặc Phật Tổ chỉ trong một ngày đã lan truyền khắp trong cung.

Tiết Hoài Nghĩa nghe được mà ngây người, một cảm giác sung sướng hả hê nhanh chóng dâng tràn lồng ngực lão, nghe được mình và Nữ hoàng đế thậm chí còn có quan hệ không dứt bỏ được như vậy, Tiết Hoài Nghĩa khờ dại nghĩ rằng nhiêu đó cũng đủ để cam đoan lão sẽ luôn giữ được sự sủng ái của Nữ hoàng, cũng đủ để khiến cho văn võ bá quan khôi phục sự kính sợ với mình.

Thẳng thắn mà nói, cái tên Phùng Tiểu Bảo mãi nghệ giang hồ này cũng chẳng tin tưởng lắm vào sự tồn tại của thần Phật. Trong số cổ nhân, tỷ lệ người mê tín cao hơn rất nhiều so với hiện nay, nhưng không phải tất cả mọi người ai cũng thế. Tiết Hoài Nghĩa là một trong những kẻ không tin. Nếu như lão tin vào thần vào Phật cũng sẽ không khiến cho chùa Bạch Mã mù mịt chướng khí như vậy. Nhưng lão tin hay không không quan trọng, chỉ cần Nữ Hoàng đế tin, chỉ cần văn võ bá quan tin là được.

Tiết Hoài Nghĩa hưng phấn xoa xoa tay, đi đi lại lại trong phòng:
- Thập Thất, vi sư cảm thấy rất hứng thú với tên dị nhân Ma Lặc này. Bây giờ tối rồi, sáng mai ngươi đưa vi sư đi gặp y được chứ?

Dương Phàm cúi đầu mỉm cười đáp:
- Có thể ra sức, đương nhiên đệ tử sẽ đưa sư phụ đi. Huống chi đệ tử cũng có một phần nhân duyên với ba vị kỳ nhân này. Cũng nên đến bái vọng.