Say Mộng Giang Sơn

Chương 464: Năm trăm bảo tiêu




Ở trước trang viên của Uyển Nhi, bốn viên thị vệ cũng đang đốt lửa nướng thịt, chỉ là không dám uống rượu mà thôi.

Sau khi lão bộc trong phủ Thượng Quan Uyển Nhi đến truyền tin, bốn người lập tức thu dọn sẵn sàng, vội vàng đánh hai chiếc xe trống kia quay về Lạc Dương. Lúc này, tên gia nhân của phủ Thái Bình công chúa đã cỡi khoái mã rời khởi Kim Cốc viên trước bọn họ một bước.

Uyển Nhi suy nghĩ cẩn mật, hành sự thận trọng. Nàng nghĩ rằng đã có người đến tìm Dương Phàm báo thù, thì khó mà đảm bảo rằng họ không sớm hiểu rõ về hành tung của Dương Phàm. Đã vậy, nếu hai người vội vàng lên xe rời đi, lão già võ công kinh người đó đứng chờ họ ở giữa đường thì biết làm thế nào? Bốn viên thị vệ kia chỉ có thể đem ra dọa người, chứ không thể là đối thủ xứng tầm với cao nhân đẳng cấp cỡ này.

Uyển Nhi sai bốn viên thị vệ kia đánh xe không đi trước, là để đánh lừa tai mắt của người khác, sau đó lại lẻn vào "Túy Trạch Uyển", sai một tên gia nô của phủ Thái Bình công chúa cầm tín vật bên người nàng men theo đường nhỏ về thành báo tin. Đợi lão nô kia đi xong, Uyển Nhi cũng không gọi gia nô nào khác của phủ công chúa đến hầu hạ, liền cùng Dương Phàm đi khỏi.

Chỉ một lát sau, Uyển Nhi nắm tay Dương Phàm, xuất hiện tại một thạch động ẩn sau bụi cây tử đằng rậm rạp nằm trong "Túy Trạch Uyển". Thạch động này một nửa là nhân tạo, một nửa là tự nhiên, cửa động ẩn giấu sau một đám dây leo, phải vén ra mới phát hiện bên trong còn có thiên động.

Trong động rất rộng rãi, còn có cả bàn đá ghế đá. Nóc động lộ thiên, bên trên phủ đầy cây tử đằng, vào mùa hạ vừa hay che nắng, hai mùa xuân thu lá cây thưa thớt, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, rực rỡ cả một khoảng không gian. Vì đã qua mùa hóng mát trong động, nên bọn người làm lười biếng, đã lâu không đến đây quét dọn. Bàn đá ghế đá phủ một lớp bụi, bên trên còn có lá rụng khô héo.

Dương Phàm cũng không để ý, thuận tay phủi lá rụng đi, vén áo ngồi xuống, cười nói:

- Chỗ này thật sự là động tiên có khác. Nếu mùa hạ nơi này ruồi muỗi không nhiều, đặt trong này một chiếc giường, chắc chắn sẽ ngủ rất ngon.

Uyển Nhi đứng ở cửa động, nhìn ra bên ngoài cẩn thận thăm dò một hồi, lúc này mới quay lại bên cạnh hắn, hờn dỗi nói:

- Huynh hãy còn lòng dạ nói đến chuyện này sao? Huynhlà người trong chốn quan trường, sao lại trêu chọc đến hạng người giang hồ đó?

Dương Phàm thở dài, mặt mày ủ dột nói:

- Chuyện này nói ra rất dài. . .

Uyển Nhi liếc hắn một cái:

- Thế thì huynh nói ngắn gọn thôi.

Dương Phàm hơi ngẩn người, nói:

- Chuyện này, nói ngắn gọn, thì lại không nói rõ ràng được.

Thượng Quan Uyển Nhi vừa bực mình vừa buồn cười. Nàng trừng mắt nhìn Dương Phàm, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ống tay áo, mở ra trải lên ghế đá rồi nhanh nhẹn ngồi xuống, nói:

- Thế thì. . . , Dương lang trung xin hãy kể lại từ đầu đi, tiểu nữ xin cung kính rửa tai lắng nghe!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Một tòa đình viện trang nhã, trong viện có một cái cây tán xòe như ô dù.

Khắp cây màu đỏ rực, nơi nào gió thổi qua lá đỏ rơi xào xạc, cảm giác đẹp đẽ mà thê lương.

Mặt đất phủ một lớp lá rụng dày, tựa như một tấm thảm màu đỏ.

Khương công tử toàn thân mặc đồ trắng, khoanh tay ngồi dưới gốc cây, dường như so với cây đại thụ đó còn cao thẳng hơn.

Lục Bá Ngôn đứng cách sau lưng hắn ba thước, hơi khom người, thần sắc bình tĩnh.

Sau khi lão rời khỏi ba người có phần kì quái lúc đó, liền trở về tìm con lừa của mình, tiện hỏi một người qua đường tình cờ đi ngang đó về chủ nhân của trang viên này, biết được nơi này là trang viên của Thái Bình công chúa, không khỏi có chút bất ngờ.

Lục Bá Ngôn nói gần nói xa hỏi thăm một hồi, người đi đường đó bèn đem câu chuyện tình phong lưu rất được ưa chuộng về việc tư thông giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa hào hứng kể lại cho lão nghe. Lục Bá Ngôn nghe xong không khỏi thầm kêu gay to. Lúc này nghĩ lại cô gái gặp được ban nãy kia có lẽ là Thái Bình công chúa, thảo nào nhìn nàng khí chất cao quý, cử chỉ thanh tao nhã nhặn.

Nếu đã là công chúa điện hạ, trận giao đấu giữa mình và Dương Phàm, e rằng sẽ lập tức dẫn đến phiền phức lớn. Vì vậy Lục Bá Ngôn lập tức trở về nơi công tử ẩn cư báo tin. Khương công tử nghe xong lại không vội vàng bỏ đi, trái lại còn hỏi về tình hình lúc đó.

Khương công tử nói:

- Ba người được gọi là cao nhân kia rốt cuộc là ai?

Lục Bác Ngôn trong mắt mơ hồ lộ ra ý cười, trả lời:

- Công tử, đó chẳng qua chỉ là ba tên giang hồ lường gạt mà thôi. Có điều trò ảo thuật của bọn họ xuất thần nhập hóa, rất kín kẽ. Lúc đầu ngay cả lão nô cũng bị họ lừa gạt, còn thật sự cho rằng họ là cao nhân ẩn cư gì gì đó. May mà lão nô từ nhỏ đã bước chân vào giang hồ, hiểu biết sâu rộng, hiện giờ đôi mắt già này còn chưa mờ, mới nhìn ra một chút sơ hở.

Khương công tử ừm một tiếng, rồi thản nhiên nói:

- Ông tuổi tác lớn vậy rồi, sao lại tùy tiện lỗ mãng như thế?

Lục Bá Ngôn cúi đầu không nói gì.

Khương công tử khó chịu nhìn lão:

- Lần này chúng ta tới Lạc Dương, là phải làm chuyện đại sự, há lại đi lãng phí sức lực trên người Dương Phàm.

Lục Bá Ngôn biện bạch:

- Lão nô tình cờ đi qua đó, ngẫu nhiên nghe thấy tên hắn, lúc đầu cũng không muốn động thủ, chỉ là. . .

Khương công tử không chút khách khí chặn ngang lời lão, hỏi:

- Người này võ công thế nào?

Lục Bác Ngôn hơi nheo nheo mắt, nói:

- Với tuổi tác của hắn mà nói, rất cao minh! Khá cao minh! Nếu như, hắn có thể sống đến ngang tuổi lão nô bây giờ, về võ học cũng cùng độ tăng tiến, lúc đó sẽ hơn lão nô rất xa.

- Ồ?

Khương công tử ánh mắt khẽ lóe lên, hỏi:

- Thế hắn so với Tư Đồ Lượng thì thế nào?

Lục Bác Ngôn suy nghĩ một hồi, cân nhắc nói:

- Chuyện này. . . , không tiện so sánh. Tư Đồ Lượng sở trường về ám sát, nếu Tư Đồ Lượng chuẩn bị kỹ càng, bất chợt hành thích, đổi lại là lão nô cũng chưa chắc đã không trúng chiêu, Dương Phàm dĩ nhiên càng không thể. Nhưng nếu là trực diện đánh nhau, có lẽ. . . Dương Phàm nhỉnh hơn Tư Đồ Lượng một chút.

- Có điều, thực tế giao chiến, sự ứng biến nhanh nhạy khi lâm trận, lợi dụng điều kiện xung quanh vv, đều sẽ ảnh hưởng đến thực lực của một người. Trừ phi thực lực cách nhau một trời một vực, bằng không thì những sự cách biệt cực nhỏ đều không thể quyết định thắng bại. Tư Đồ Lượng giao đấu với Dương Phàm, nếu đánh lén, Dương Phàm tất phải chết. Nếu là giao chiến trực diện, Tư Đồ Lượng cho dù không thắng cũng có thể tháo chạy, Dương Phàm không thể giữ nổi hắn!

Khương công tử khẽ cau mày, do việc Lục Bá Ngôn tùy tiện ra tay, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khiến Tư Đồ Lượng mất tích. Tư Đồ Lượng có thể hay không cũng giống như Lục Bá Ngôn, vì cảm thấy bất bình thay A Nô, hoặc là muốn tự mình trút giận, nên mới tự ý quyết định, đã đến tìm Dương Phàm trước rồi?

Nhưng giờ nghe Lục Bá Ngôn nói những lời này, suy đoán vẫn chỉ là suy đoán, hoàn toàn không thể xác định được điều gì.

Lục Bá Ngôn trầm ngâm một lát, khẽ tiến lên trên một bước, nói:

- Công tử, trước khi lão nô động thủ, đã từng hỏi hắn có biết A Nô? Từ phản ứng của hắn mà nói, hắn hoàn toàn không biết A Nô đã. . . , Tư Đồ Lượng cũng không thể nào từng tìm đến hắn, nếu không hắn quyết không thể nào có vẻ mặc ngỡ ngàng như vậy, còn không ngừng truy hỏi lão tại sao lại giết hắn, còn truy hỏi A Nô vì sao mà chết.

Khương công tử "ừm" một tiếng, đối với phán đoán của Lục Bá Ngôn, hắn vẫn luôn tin tưởng, sự ngờ vực trong lòng nhất thời tan biến.

Lục Bá Ngôn lại nói:

- Lão nô lỗ mãng, tùy tiện động thủ. Dương Phàm là quan, hơn nữa còn là lang trung Hình bộ, đang chưởng quản tư pháp. Nay để hắn chạy thoát, tất sẽ không chịu từ bỏ. Mà Thái Bình công chúa lại là. . . . Công tử, để an toàn, chúng ta có nên lập tức đổi chỗ ở hay không?

Khương công tử thở dài, nói:

- Ông đi sắp xếp đi! Nhớ kỹ, sau này đừng tự ý quyết định nữa!

- Vâng!

Lục Bá Ngôn đáp lời rồi chậm rãi lui ra.

Lục Bá Ngôn dẫm lên lá phong, đi ra khỏi sân, thần sắc của lão có chút kích động, có chút thương cảm, lại có chút buồn bã:

- Dương Phàm, không ngờ lại là truyền nhân của hắn!

Mắt nhìn về ngọn núi cao xa xăm, Lục Bá Ngôn tâm thần hoảng hốt, tựa như từng bước dẫm vào khoảng không, trở về với thời niên thiếu bốn bề khói lửa đó. . .

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※

Chưa đến giờ Thân, đột nhiên có một đoàn binh mã ước chừng khoảng hai ngàn người tiến vào Kim Cốc viên.

Người hô ngựa hí, đao thương sáng loáng, trong chốc lát đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của Kim Cốc viên.

Hai ngàn người, đều là kỵ sĩ, thân mặc giáp sắt, ngoài khoác hồng bào, cỡi trên những chú ngựa cao to khỏe mạnh khó bì, đeo đao mang khiên, yên giày chỉnh tề, hàng loạt đại thương gắn tua đỏ, mũi thương bằng thép dài một thước rưỡi lóe lên ánh sáng sắc bén, cán thương mịn như trứng ngỗng có cảm giác nặng trịch.

Sau khi hai ngàn binh mã đến Kim Cốc viên, lập tức bao vây "Từ Trạch Uyển". Hai vị tướng quân đầu đội mũ sắt thân mặc áo giáp, dẫn theo hơn mười võ sĩ một tay cầm đao, một tay cầm khiên, khoác chiến bào ngắn tay, uy phong lẫm liệt xông vào trang viên.

Ở phía sau, các kỵ binh dày đặc bày bố thành một đội quân chỉnh tề. Nhiều người ngựa như thế, lại có thể đứng trang nghiêm không một tiếng động, thế vững như núi, chỉ có cờ hiệu là tung bay phần phật trong gió.

Những người đến là Long Vũ quân, đội ngũ duy nhất trang bị toàn kỵ binh trong cấm vệ quân. Mấy vị tướng lĩnh giáp trụ phong độ dưới sự dẫn dắt của gia nhân phủ công chúa đi đến hậu viện. Một chiếc thanh du xa đang dừng ở đó, rèm xe buông xuống, nhìn không được động tĩnh bên trong.

Một lang tướng nhanh nhẹn tiến lên trên hai bước, chắp tay thi lễ nói:

- Long Võ Vệ hữu lang tướng Ngụy Lăng Phong, xin cầu kiến Thái Bình công chúa, Thượng Quan đãi chiếu!

Từ trong xe vọng ra giọng nói của Thượng Quan Uyển Nhi:

- Làm phiền Ngụy tướng quân rồi, công chúa điện hạ bị kinh hãi, lúc này không tiện gặp khách. Phiền tướng quân hộ tống xe này quay về thành Lạc Dương, đồng thời lưu lại ít nhân mã, lục soát toàn bộ Kim Cốc viên, nếu như có người nào giống với kẻ ta mô tả, bắt hắn lại rồi nói tiếp!

- Vâng!

Ngụy lang tướng đáp lời, khẽ khoát tay, binh sĩ đằng sau liền tách ra hai bên chừa đường, chiếc thanh du xa chậm rãi đi tới, các binh sĩ cầm gươm mang khiên liền lập tức bảo hộ chiếc xe ở giữa.

Chỉ một lát, trên con đường tiến về thành Lạc Dương, xuất hiện một cảnh tượng kì quái.

Cả một đội kỵ binh, khoảng trên dưới năm trăm người, tạo thành một phương trận di động. Các binh sĩ tay cầm đại thương đeo tua đỏ cán mịn như trứng ngỗng. Trên mũi thương sắc bén được chế tạo tinh xảo, tua vải đỏ rực tựa như máu tung bay theo ngọn gió, sát khí tự nhiên nảy sinh. Ở giữa năm trăm kỵ binh có một chiếc thanh du xa.

Thế trận hoành tráng như vậy, trừ phi đối phương cũng dùng quân đội để đánh vào, bằng không cho dù ngươi là hảo hán nổi lên giữa tam sơn ngũ nhạc, hay cao nhân ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, cùng đừng mơ đối địch nổi với năm trăm binh sĩ phối hợp ăn ý, huấn luyện kỹ càng, trang bị hoàn hảo như thế này.

Dương Phàm ngồi trong xe, vén một góc rèm kiệu nhìn ra bên ngoài, vừa đúng lúc trông thấy Mã Kiều toàn thân giáp trụ, khí thế uy nghiêm cỡi trên lưng ngựa, một tay nắm chặt chuôi đao, thần thái cực kỳ vững vàng.

Cuộc sống mấy năm trong quân đội đã biến tên tiểu tử biếng nhác lưu manh trên phố ngày nào trở thành một quân nhân khá rắn rỏi.

Dương Phàm lén quan sát gã một hồi, vui vẻ mỉm cười. Hắn nhẹ nhàng buông rèm xe xuống, quay đầu nhìn Uyển Nhi chần chừ nói:

- Uyển Nhi, dàn trận thế này. . . , có phải hơi quá rồi không.