Say Mộng Giang Sơn

Chương 463: Ba ngoại nhân kỳ lạ




Lúc đầu, thế công của của Dương Phàm tuy nhanh, nhưng Lục Bá Ngôn thối lui một cách bình ổn mà nhẹ nhàng. Chỉ lùi về sau mấy bước, lão đã hóa giải được thế công của Dương Phàm, lập tức định bắt đầu phản kích. Nhưng không biết lão đã phát hiện ra điều gì, trong lòng kinh ngạc, động tác cũng vì vậy mà chậm lại một giây. Tay phải vốn đưa ra liền bị kiềm hãm, lại bị Dương Phàm hung hãn "quất" một roi vào ngực trái.

Dù chỉ là một nhành cây, nhưng vạt áo trước ngực Lục Bá Ngôn lại "xoẹt" một tiếng bị quật rách, giống như bị một thanh đao sắt bén xoẹt qua. Nhành cây trong tay Dương Phàm cũng bị gãy một đoạn, nhưng vẫn còn dài hơn hai thước như trước. Dương Phàm không dám để cho lão có cơ hội nghỉ ngơi, lập tức vung nhành cây lên, lại "xoẹt xoẹt xoẹt" chém liền ba "kiếm"!

Không biết vì sao, Lục Bá Ngôn lại cứ thế lùi liên tiếp ba bước, không hề có ý định phản kích. Dương Phàm chỉ nghĩ đối phương dù sao cũng tuổi già sức yếu, lúc này đã sức cùng lực tận, tinh thần không khỏi cảm thấy phấn khởi, vẫn chưa phát hiện ra vẻ kỳ lạ của Lục Bá Ngôn.

Dương Phàm đang muốn nhân lúc khí thế hăng hái mà tiến lên, tấn công lần nữa, đột nhiên cảm thấy sau lưng dường như có động tĩnh gì đó. Dương Phàm dựng tóc gáy, vội vã run rẩy đâm ra một kiếm, thân hình xoay tròn, thoát khỏi vòng chiến. Hắn lo Lục Bá Ngôn có giấu trợ thủ, muốn tập kích sau lưng mình. Nhưng Lục Bá Ngôn không hề động đậy. Lão cũng nhìn về hướng Dương Phàm chú ý tới.

Dương Phàm xoay người giữ một cự ly tương đối an toàn, rồi cũng nhìn về hướng đó. Trong bụi cây có ba người, vốn chỉ lộ đầu ra, giờ lại thấy đã bị bọn họ phát hiện, có ẩn nấp cũng không được, bèn từ sau thân cây chậm rãi bước ra. Ba người này, một ni cô, một đạo sĩ, một người Hồ.

Trong không trung lá phong còn rơi rụng rải rác, nhưng không khí trong rừng lại tĩnh lặng như tờ.

Trong ba người, vị sư cô đầu tiên là một lão ni cô tuổi tác xem ra đã rất lớn, người mặc tăng y, đầu đội tăng mão, trên mặt đầy những khe rãnh ngang dọc, đều là nếp nhăn, nhưng làn da lại trắng nõn, khiến người ta nhìn không ra bà ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi. Có điều xem dáng vẻ của bà ta, chí ít cũng phải sáu chục tuổi rồi.

Người thứ hai là một đạo sĩ, người mặc đạo bào màu xám có hình bát quái của đạo nhân đi tha phương, đầu đội khăn đỉnh bát quát, tóc bạc mà mặt hồng hào, râu trắng như tuyết, so với Lục Bá Ngôn râu tóc bạc phơ còn trắng hơn vài phần. Quả nhiên là dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Có điều nhìn nếp nhăn trên mặt lão, dường như tuổi tác nhỏ hơn Lục Bá Ngôn một chút, cũng không đoán được người tu đạo này rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi.

Kẻ thứ ba lại là một người Hồ, hàm râu quai nón rậm rạp màu vàng nhạt, che kín cả khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sâu thăm thẳm, con ngươi màu lam, mũi nhọn như cái dùi, tuổi tác đương nhiên lại càng không thể phân biệt nổi.

Ba người hình dáng kì quái thế này. . . ,

Dương Phàm và Lục Bá Ngôn liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng sinh lòng cảnh giác.

Lão đạo trưởng tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ kia chắp tay trước ngực, phất trần đảo qua, tự xưng đạo hiệu, nói:

- Vô Thượng Thái Ất Thiên Tôn! Hai vị thí chủ là ai, tại sau lại ra tay đánh nhau trong trang viên của Nhạc An Hầu, làm cái chuyện tranh đấu sinh tử này, lẽ nào không biết thế gian này còn có vương pháp sao?

Lão đạo sĩ vừa nói, ống tay áo vừa khẽ vung lên. Chỉ thấy ống tay áo đó khẽ lướt qua một cây đại thụ, cũng không trông thấy lão ta có vẻ gắng sức gì khác, cây đại thụ đó bèn vang lên một tiếng "răng rắc" rồi đổ ầm xuống.

Dương Phàm trông thấy cảnh này nhất thời giật mình kinh hãi, vật chí nhu không phải là không thể đả thương người khác, nhưng chỉ một cái phất tay nhẹ nhàng như thế, lại có thể chấn động đến mức đánh đổ một cây đại thụ, đây phải là sức mạnh âm nhu đáng sợ đến mức nào!

Dương Phàm thật chưa từng được thấy võ công đến trình độ này. Trong lòng hắn, vị Thái sư phụ giống như thần tiên kia có lẽ sẽ có bản lãnh cỡ này, nhưng Lão nhân gia đã hơn trăm tuổi mà còn sống vui vẻ hoạt bát giống như Lão ngoan đồng kia ngày ngày lấy việc câu cá làm niềm vui, Dương Phàm vốn chưa hề được thấy ông ra tay.

Lão ni bên cạnh hai tay chắp lại nói:

- A di đà phật! Trời cao có đức hiếu sinh, đất rộng nâng đỡ cho vạn vật. Bọn ta là người xuất gia, vốn không muốn để ý đến chuyện thế tục, chỉ có điều bọn ta đã đến quý phủ của Nhạc An Hầu làm khách, đối với chuyện hai người các vị tự tiện xông vào tư dinh nhà người ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Người xuất gia như bọn ta lại càng không muốn thấy cảnh chém giết đẫm máu thế này, hai vị thí chủ tốt hơn nên nghe lời khuyên của bần ni, đường ai nấy đi đi.

Lão ni cô vừa nói, vừa chậm rã tiến về phía trước hai bước. Bà ta lời nói nhỏ nhẹ ôn hòa, ngược lại không hề lộ ra vẻ thần thông quảng đại gì. Nhưng Dương Phàm và Lục Bá Ngôn bỗng nhiên cảm thấy, giọng nói của bà tuy vẫn ôn hòa như trước, nhưng câu "đường ai nấy đi đi" lại đột nhiên hơi gần hơn, giống như lão ni này tiến đến nói sát bên tai hai người bọn họ vậy.

Dương Phàm lại thêm phần kinh ngạc. Ba người này nếu tách ra đi trên đường phố Lạc Dương, sẽ không có người nào cảm thấy họ kì quái. Nhưng một ni cô một đạo sĩ một người Hồ, ba người này lại có thể đi cùng với nhau, thế thì bất kì ai cũng đều sẽ cảm thấy kì lạ. Quả đúng như dự đoán, cả ba người họ đều là thế ngoại cao nhân!

Lục Bá Ngôn lại hơi tỏ vẻ hoài nghi. Đôi mắt tuy già nhưng không mờ kia của lão nhanh chóng đảo về phía cây đại thụ bị đánh gãy kia, rồi lại nhìn kỹ dưới chân lão ni đang tiến về trước hai bước, trong mắt chợt lóe lên tia bừng tỉnh, tựa như đã đoán ra được điều gì rồi, mơ hồ lộ ra ý cười.

Lục Bá Ngôn thản nhiên nhìn lướt qua ba quái nhân tăng đạo hồ kia, rồi lại liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, đột nhiên xoay người lao đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất sau đám cây cối.

Dương Phàm không hề biết lý do khiến Lục Bá Ngôn rút lui, chính là vì dựa vào võ công đã nhìn ra lại lịch của hắn, mà Lục Bá Ngôn và vị kỳ nhân họ Trương kia lại có mối quan hệ bí mật không muốn cho người khác biết. Nay đã biết Dương Phàm là truyền nhân của vị kỳ nhân họ Trương kia, lão tuy vẫn cảm thương A Nô như trước, nhưng cũng không thể tiếp tục hạ độc thủ.

Dương Phàm cho rằng Lục Bá Ngôn là vì sợ ba vị kỳ nhân kia, nên mới biết điều mà rút lui. Thấy lão ta đã rút đi, Dương Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, chắp tay vái tạ ba người này, nói:

- Đa tạ ba vị tiền bối. . .

Dương Phàm còn chưa nói xong, lão ni cô đã cụp mắt, nhẹ nhàng xoay người lướt qua, thản nhiên nói:

- Ngươi cũng đi đi!

Dương Phàm thấy ba vị cao nhân này không thèm quan tâm đến mình, nhưng cũng không tiện tiếp tục bắt chuyện, chỉ thầm ghi nhớ trong lòng cái tên Nhạc An Hầu, liền cung kính thi lễ về phía ba vị kỳ nhân một cái, rồi chậm rãi rời đi.

Dương Phàm lo sợ Lục Bá Ngôn sẽ ở một nơi xa đó chờ hắn, bèn đi theo hướng khác. Hắn chui vào trong rừng, ngoặt trái rẽ phải, trong phút chốc bóng dáng đã biến đâu mất.

Ba vị thế ngoại cao nhân vẫn phóng khoáng đứng đó, mãi cho đến khi bóng dáng hai người đã hoàn toàn biệt tích sâu trong rừng rậm, người Hồ kia mới tiến lên trên mấy bước, tìm kiếm khắp nơi một hồi, rồi nhỏ giọng nói:

- Không còn ai nữa rồi!

Thanh âm của người Hồ đó vừa thốt ra, lão đạo sĩ đang dáng vẻ thoát tục đứng đó lập tức rụt vai, nghĩ lại mà sợ, nói:

- Thật huyền diệu thật huyền diệu, huyền diệu đến mức không giải thích nổi. Vừa nãy nếu không thể dọa được bọn họ bỏ đi, hai tên ác nhân này ở đây đánh nhau rửa hận, nói không chừng sẽ giết chúng ta diệt khẩu!

Giọng lão ni cô hơi có chút run rẩy, nói:

- Bần ni ban nãy giả vờ lớn mật tiến lên trước hai bước, thật sợ họ chẳng thèm ngó ngàng mà xuống tay với ta, may mà họ bị dọa chạy đi rồi.

Người Hồ trừng mắt nhìn bà ta:

- Có lỗ mũi trâu hiển lộ thần uy dọa bọn chúng chạy là được rồi, bà còn thể hiện tài năng làm gì? Chúng ta ở đây mất công sức cả một ngày mới chuẩn bị xong mọi thứ. Nhạc An Hầu sắp đến rồi, đến lúc đó chúng ta lấy bản lãnh gì ra để mà hù dọa hắn đây?

Lão ni cô cau mày nói:

- Ta đây còn không phải là vì lo lỗ mũi trâu dọa không nổi bọn họ đó sao?

Lão đạo sĩ ở bên cạnh hòa giải nói:

- Thôi thôi, chúng ta nào biết được sẽ có người đến. Hai người đó đều có thể bay tới bay lui, là những người có bản lãnh rất lớn. Nhìn bọn họ ra tay hung ác như vậy, e không phải là hạng hiền lành gì. Bọn họ đã phát hiện ra chúng ta, ngộ nhỡ thật sự giết chúng ta diệt khẩu thì biết làm thế nào? Dùng một ngón nghề, nhưng lại dọa được bọn họ, đổi lấy sự an toàn của ta và các ngươi, cũng đáng mà.

Người Hồ trừng mắt nói:

- Nhưng hôm nay chúng ta đã mời Nhạc An Hầu đến đây, đợi hắn đến rồi thì làm thế nào?

Lão ni cô nói:

- Không phải còn có ngươi sao, ngươi cứ thi triển công phu phun lửa đổi đầu, tạm thời giữ chân Nhạc An Hầu. Miễn là cầm chân hắn được một ngày, chúng ta có thể bố trí ổn thỏa lại lần nữa!

Người Hồ đó nặng nề hừ một tiếng, thô lỗ nói:

- Hôm nay cũng chỉ đành phải như vậy.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※

Dương Phàm lao vút qua rừng cây trong chốc lát, tin chắc Lục lão đầu không đuổi theo, lập tức nhảy đến một nơi cao để nhìn rõ phương hướng xung quanh, rồi phóng như bay về phía trang viên của Uyển Nhi.

Hắn lo lắng Lục lão đầu tìm không ra mình sẽ đi tìm Uyển Nhi gây khó dễ, cũng sợ Uyển Nhi lo lắng cho sự an nguy của hắn, lúc đuổi theo bị Lục lão đầu bắt gặp.

Trang viện ở đây có sông có núi, có đất có rừng, hoàn toàn không phải là một đại thảo nguyên nhìn một cái liền thấy không sót gì. Dương Phàm càng không thể lớn tiếng gọi người. Sau khi trở về trang viên của Uyển Nhi, hắn chỉ đành lao vào rừng, tìm kiếm bóng dáng của Uyển Nhi.

Dần dần, Dương Phàm lại nhớ tới nơi tản bộ ban nãy. Mảnh đất đó Dương Phàm đã có chút quen thuộc. Hắn tìm kiếm một hồi, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, vội vàng chạy đến nơi hai người họ đã dùng bữa trưa. Dương Phàm vừa lách qua một đám cây cối, liền thấy bóng dáng áo trắng đó. Uyển Nhi quả nhiên đang ở đây đợi hắn.

Lúc Dương Phàm và Lục Bá Ngôn một chạy một đuổi, nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt của Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi đuổi theo liền bị mất dấu. Nàng lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng biết bản thân mình dù có đuổi kịp cũng chỉ gây thêm phiền phức cho Dương Phàm, hiện giờ đã tìm không thấy Dương Phàm, tốt hơn là trở về nơi quen thuộc để chờ hắn. Dương Phàm chỉ cần thoát khỏi vây khốn, nhất định sẽ nghĩ đến việc đến đây tìm nàng. Nếu nàng đi lung tung trong rừng, Dương Phàm sau khi thoát thân tìm không thấy nàng, sợ rằng sẽ tìm kiếm lung tung, rồi lại phải rơi vào tay lão già hung hãn đó.

Hiện giờ Dương Phàm quả nhiên đã quay lại. Uyển Nhi đang mỏi mắt ngóng chờ hắn, vừa thấy Dương Phàm quay về, liền không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lập tức cầm lòng không đặng nhào vào lòng hắn, ôm chặt hắn một lúc, rồi mới rời ra, căng thẳng xem xét một lượt, thấy trên người Dương Phàm không có vết thương nào, lúc này mới thở phào hỏi:

- Lang quân, lão già đó là ai? Sao lại tìm chàng gây phiền phức?

Dương Phàm nói:

- Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta rời khỏi đây đã rồi nói tiếp.

Uyển Nhi gật đầu đồng ý, hai người vội vã trở về nơi lầu các. Uyển Nhi gọi một lão nô bộc trông coi trang viên ngày thường vẫn canh giữ ở bên ngoài vào, dặn dò lão:

- Ngươi đi thông báo cho bốn viên thị vệ ở trước trang viên, bảo họ lập tức lên xe về thành, không cần đợi ta nữa. Sáng sớm ngày mai ta sẽ chuẩn bị xa giá khác về thành!

Lão nô bộc đó thưa vâng, rồi đến trước trang viên truyền tin. Đợi hắn vừa đi xong, Uyển Nhi lập tức kéo Dương Phàm rời khỏi đó, xuyên qua tán rừng rậm, tiến vào "Tử Trạch Uyển" của Thái Bình công chúa.

Trong "Tử Trạch Uyển" của Thái Bình công chúa cũng có gia nô lưu lại. Khi Uyển Nhi rời thành dạo chơi lần trước, đa số đều là cùng đi cùng ở với Thái Bình, vì vậy các nô bộc ở lại trông coi nơi này đều biết nàng.

Uyển Nhi gọi một gia bộc quen thuộc đến phủ công chúa, lấy từ trên người ra một cái ấn khoái nho nhỏ đưa cho hắn, ám thị lão tùy cơ ứng biến. Lão nô đó nghe xong lời dặn dò của Uyển Nhi liền không dám chậm trễ, vội vã bọc ấn khoái trong thắt lưng, bí mật giấu kỹ, sau khi lui ra lập tức cỡi một con khoái mã, giơ roi quất ngựa phóng về phía thành Lạc Dương.