Say Mộng Giang Sơn

Chương 451: Tâm ma




Khương công tử lẳng lặng nhìn Dương Phàm. Nhìn một lúc lâu, nhẹ nhàng thở ra, dựa vào tấm đệm, khẽ buông hai mắt.

Tư Đồ Lượng lạnh lùng nhìn ra ngoài, hơi nghiêng người, thấp giọng nói:
- Có cần tiểu nhân đi giết hắn không?

Khương công tử thản nhiên nói:
- Giết hắn thì có ích gì? Bổn công tử chưa từng làm những chuyện vô bổ thế.

Tư Đồ Lượng nói:
- Nhưng, a Nô vì hắn…

Khương công tử mở to mắt, ánh mắt rét lạnh, Tư Đồ Lượng vội vàng im miệng không nói.

Khương công tử lạnh lùng liếc nhìn y một cái, lại từ từ nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói:
- Người nào không tin không lập! Bổn công tử nhất ngôn cửu đỉnh, nói ra tất làm được.

Tư Đồ Lượng cúi đầu nói:
- Vâng.

Tư Đồ Lượng miệng thì trả lời như vậy, nhưng con mắt lại khẽ chuyển động.

Thích a Nô, lại đâu phải chỉ một mình Khương công tử?

Khương công tử thích sạch sẽ, vả lại, mắt cao hơn trán, trước đây y chưa phát hiện ra mình đã thật sự thích A Nô, cho dù có phát hiện, tình yêu của y cũng là khác loại, hắn chỉ cần để A Nô hầu hạ bên cạnh y là hài lòng rồi, hoặc là..y thích một loại tình yêu say đắm và thỏa mãn trên tinh thần, bất cứ sự tiếp xúc nào trên thể xác đều là dơ bẩn hết.

Còn thật sự thích A Nô còn một người nữa, đó chính là Tư Đồ Lượng. Lúc đầu cùng công tử bôn ba khắp nơi, lúc ở trong thôn nạn dân, chính là gã đã phụng mệnh của Khương công tử mang một con nhóc gầy như que củi, nhẹ không bằng một cái lông chim ôm lên lưng ngựa mình, lúc đó gã chưa từng nghĩ có một ngày, mình lại yêu nàng như vậy.

Nhưng, từ nhỏ gã phụng theo Khương công tử, biết rõ công tử thích sạch sẽ, nhưng công tử lại để a Nô bên cạnh hầu hạ, đây là một dị số chưa từng có, dựa vào điểm này, A Nô chỉ có thể là sự độc chiếm của mình công tử, đâu sợ chỉ là bị công tử coi là một tỳ nữ bên cạnh.

Tư Đồ Lượng từ nhỏ đã làm việc cho công tử, căn bản không dám có bất cứ hy vọng xa vời gì với A Nô. Nhưng gã vạn lần không ngờ, A Nô lại thích tên tiểu tử thối họ Dương kia.

- A Nô là người của công tử, ngay cả mình cũng không dám có vọng tưởng gì với muội ấy, dựa vào cái gì mà họ Dương kia có thể giành được trái tìm của muội ấy chứ?

Cứ nghĩ tới điều này, Tư Đồ Lượng lại ghen tuông vô cùng, hôm nay vì tên Dương Phàm trước mặt này, A Nô chính là vì hắn mới nhảy xuống vách núi, chắc hẳn thi thể bị dã thú ăn no trong bụng rồi, nhìn bóng dáng cao ngất của hắn, trong lòng Tư Đồ Lượng lại nổi lên sát khí đùng đùng:
- A Nô chết rồi, người này…cũng đáng chết.

............

- Trong một canh giờ, tiểu ni cô vào miếu đường, ôm lấy mõ nhỏ nước mắt lưng tròng, mắng cha mắng mẹ một tiếng, thật không thể trông cậy vào. Hai canh giờ sau, đại tỷ tới thắp hương, mặc đồ màu đỏ rất bắt mắt, ôm Tiểu Nhi lang, miệng kêu mẹ…

Dương Phàm ngồi trong am đường, khoanh chân ngồi xuống, dưới mông lại có một cái đệm mút, hát vài câu rầm rì, chợt kỳ lạ nói:
- Ôi, Duyên Tĩnh tiểu sư thái, sư thái nói đại tỷ nói tại sao lại thắp hương vào canh hai? Canh hai trong am cũng đóng cửa rồi. Một nữ đạo nhân gia nàng còn ôm trẻ nhỏ, ôi…, nàng đừng đi.

Tiểu ni cô Duyên Tĩnh tức giận cong miệng, bĩu môi đi ra khỏi am đường.

Dương Phàm lắc đầu, rầm rì hát:
- Canh ba, mộng thấy một tiểu thư sinh, tay trái kéo ô của thư sinh, tay phải dắt áo của thư sinh, tỉnh lại chỉ thấy một người. Canh bốn, tiểu ni cô đã lên khóa sớm, tâm đập mõ, miệng niệm di đà.

Trong phòng trụ trì, Định Tính sư thái bị Dương Phàm niệm kinh làm cho sứt đầu mẻ trán mà phải tới khuyên nhủ tiểu ni cô:
- Tịnh Liên à, người tu hành là không thể có tâm tư đố kị. Sự khoái hoạt của chúng sinh chính là sự khoái hoạt của chúng ta, niềm vui của chúng sinh chính là niềm vui của chúng ta.Lòng tham, sự hận thù, sự đố kỵ đều không thể có.

Thiên Ái Nô chớp mắt với bà, chần chừ nói:
- Sư phụ, không phải sư phụ nói đệ tử phải phật tâm thiền định, lục tình bất động, mới có thể độ để gia nhập phật môn sao? Hiện giờ Dương Phàm chính là ngoại ma của đệ tử, đệ tử bất động, không kiên định được phật tâm, sư phụ hẳn phải mừng cho đệ tử mới phải chứ.

Định Tính sư thái gật đầu lia lịa nói:
- Mừng, mừng, đương nhiên vi sư mừng. Nhưng, khụ khụ, sự đố kị của con..

- Đệ tư không có lòng đố kị, đệ tử chỉ là một lòng hướng phật.

- Đúng vậy, đúng vậy, nhưng, phàm là việc có nhân có quả, Dương Phàm xuất hiện ở đây, chính là vì con tạo ra, cho nên kết quả hôm nay như vậy, tạo nghiệp của con, đương nhiên phải do con làm tiêu đi. Vậy phải lập tức hoàn tục đúng không? Con phải lập tức hoàn tục, về với hắn, nếu con một lòng hướng phật, cho dù kiếp này không thể phụng dưỡng trước phật, nếu đã kết tóc đi tu, cũng là có lợi cho tu hành kiếp sau của con.

Định Tính sư thái đếm tràng hạt, để dụ dỗ được đồ đệ ngoan có tố nhất mà bà chuẩn bị truyền thụ y bát của mình cho nàng, nhọc lòng giải thích nói:
- Tịnh Liên, con đừng phủ nhận, con là vì lòng đố kị với Dương Phàm, đố kị với nương tử của Dương Phàm, mới quyết định xả thân xuất gia.

Như vậy, con không trở thành Bồ Tát được, bởi vì đây đều là nghiệp con tạo ra, nghiệt nghiệp không tiêu, sao thành Phật được chứ? Con phải tiêu nghiệt nghiệp của con trước, phải tiêu nghiệp như thế nào chứ? Đương nhiên là kết thiện duyên cùng hắn, kết thiện duyên phải gả cho hắn, hắn vui mừng rồi, nghiệp lực của ngươi tiêu trừ rồi. “Vô lượng thọ kinh” nói:
- Không nên ghen tị giận dữ.

Định Tính sư thái thật là sắp bị Dương Phàm bức tới điên rồi, bà Phật học cao thâm, cũng quen biết một số cư sĩ có địa vị, bẩm báo với phủ Lạc Dương, phủ Lạc Dương vừa nghe cáo là Dương Phàm, căn bản không để ý tới. Bà lại đi tới Từ Bộ để cáo trạng, Từ Bộ vừa nghe là hắn có Pháp chỉ của Hoài Nghĩa đại sư. Suýt nữa đã ném bà ra ngoài rồi.

Trong ni am ngày ngày có một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi như vậy ngồi ở đó, không những làm các thiện cư sĩ lên thắp hương để ý, truyền tin, mắt còn nhìn người thanh niên trẻ tuổi kia trong miếu, các nữ ni của Định Tính đều có chút dao động không yên, Định Tính sư thái không vội sao được chứ?

A Nô phải đuổi ma đạo, định Phật tâm.

Phật kia vô lượng à, trong mắt Định Tính sư thái, Tịnh Liên tiểu ni cô lúc này chính là ma trong lòng bà, nhất định phải khu trừ.

Định Tính sư thái cổ động vài câu, lải nhải nói:
- Nếu con đuổi Dương Phàm đi được, có thể chuyên tâm tu phật không? Không! Như vậy con trên đường tới bồ đề sẽ sinh ra chướng ngại, không những đạo nghiệp không tu thành, còn có khả năng rơi vào tam đồ. Vậy phải làm sao? Con phải sửa từ việc, sửa từ lý, sửa từ tâm.

- Được rồi, đệ tử.., muốn nghĩ cẩn thận.

Thiên Ái Nô bị Định Tính sư thái nói tới đầu váng mắt hoa, đành phải đáp.

Định Tính sư thái thấy ngữ khí của nàng có chút buông lỏng, không khỏi vui mừng nhướng mày, vội vàng hai tay thành chữ thập nói:
- A di đà phật, con có thể thận trọng suy nghĩ việc này, đó là việc tốt nhất. Nếu con có thể bước ra khỏi Phật môn như vậy, có được phật tính, giữ gìn phật tâm, trang nghiêm viên mãn như vậy, chư phật tán dương, Bồ Tát bảo vệ, Thiên long bát bộ khen ngợi..

Định Tính sư thái chưa bao giờ cảm thấy mình bị rơi vào tính trạng giỏi tài ăn nói như vậy, rõ ràng đều là nói ba hoa chích chòe, thật vất vả khuyên được Thiên Ái Nô buông lỏng tâm tư, đâu còn có thể không thêm lời khen được.

Thiên Ái Nô chắp tay thành chữ thập tạ ơn sư phụ, rồi đi ra thiện phòng, mấy lão ni cô lén lút chui vào, vội vàng truy vấn Định Tính sư thái nói:
- Tịnh Liên quyết định đi rồi sao?

Định Tính sư thái nói:
- Tịnh Liên đã đồng ý suy nghĩ.

Mấy lão ni cô cùng hợp thành chữ thập, miệng tuyên phật hiệu:
- Nam mô cứu khổ cứu nạn đại từ đại bi quan thế âm bồ tát.

Phòng Tây Sương, Tịnh Liên và mấy tiểu ni cô khác mồm năm miệng mười nói với Thiên Ái Nô vừa đi tới, Duyên Tĩnh nói:
- Tịnh Liên à, ngươi không thể dễ dàng đồng ý với hắn, cho dù ngươi quyết định hoàn tục rồi, cũng phải kéo dài một chút, ép hắn, bằng không, nhất định sẽ bị hắn coi thường.

- Đúng vậy, đúng vậy, đàn ông mà, càng dễ tới tay, càng không biết quý trọng. Đây hẳn là những duyên bui sư tỉ bị chồng bỏ bức bách mới xuất gia nói, nếu hắn có cầu xin, ngươi đi cùng hắn rồi, hắn sẽ coi ngươi là gì chứ? Hơn nữa, hắn đã có vợ rồi, ngươi tới Dương gia có thân phận gì chứ? Dù sao cũng phải lấy hắn, để hắn cho ngươi một lời hứa mới được.

- Ừ.., các tỷ nói rất có lý, muội không thể dễ đàng đồng ý với hắn được.

Thiên Ái Nô đã bị Định Tính sư thái làm đầu óc choáng váng, muốn tìm một chỗ yên tĩnh đễ suy nghĩ một chút, không muốn bị các nàng quát, đành đồng ý một tiếng, cáo lỗi với họ, mới tránh vào sau thiền viện.

- Hắc.

Đợi A Nô vừa đi rồi, mấy tiểu ni cô liền hưng phấn kích động vỗ tay vào nhau, Duyên Tĩnh tiểu ni cô vui vẻ nói:
- Tịnh Liên đi muộn vài hôm, chúng ta có thể ăn một bữa chay ngon lành rồi.

Một tiểu ni cô khác hưng phấn nói:
- Ta phải tranh thủ thời gian trước khi muội ấy đi, giúp ta may thêm vài bộ tăng y mới được.

***

Hoàng hôn xuống, tiểu ni cô Duyên Tĩnh tức giận tới trước mặt Dương Phàm, chắp tay, sa sầm mặt nói:
- Tăng Trị, trời cũng đã tối, bản am phải đóng cửa rồi, ngươi nên đi đi.

Dương Phàm thường là hết giờ ngọ tới giờ mùi mới tới, ước chừng khoảng sớm hơn một canh giờ so với tán nha thì rời khỏi nha môn, hắn tới am này ngồi, cho dù Thiên Ái Nô có muốn gặp hắn không, thì cũng đợi khi mặt trời xuống núi hắn sẽ rời đi.

Hành động lần này của Dương Phàm, chính là “liệt nữ sợ lang triền”, hắn nghĩ, giữa hắn và A Nô không có cái kết gì mà không qua, A Nô xuất gia là vì sự tức giận và đau khổ nhất thời, lúc này lại có chút đâm lao phải theo lao, quá trình này chính là quá trình để nàng mềm lòng, hơn nữa hàng ngày quấy rầy như vậy, không tin là những lão ni cô trong am không chịu giúp đỡ.

Thực tế là như vậy, có rất nhiều điểm nhỏ, hắn đã cảm nhận được thái độ của các lão ni cô trong am đã có chuyển biến, xem ra để có thể khiến hắn sau này không tới am quấy rầy, các lão ni cô hi vọng a Nô có thể “ lấy thân sự ma”.

Dương Phàm thỉnh thoảng nhìn thấy a Nô, bộ dạng của A Nô kia vừa tức giận vừa xấu hổ, cũng khiến hắn cảm nhận được, a Nô còn đang giận hắn, thương hắn, vẫn còn có chút bối rối trướcsự quấn quýt của tình lang, hoặc là…, trong lòng còn có một chút mừng thầm nho nhỏ.

Dương Phàm không cáu gắt mà cười với Duyên Tĩnh, đứng lên phủi mông, nói với tiểu ni cô Duyên Tĩnh:
- Vâng, vậy ta đi, vẫn mong tiểu sư thái thay ta chăm sóc a Nô.

Tiểu ni cô Duyên Tĩnh bĩu môi không nói câu nào, Dương Phàm đứng dậy đi ra ngoài, tiểu ni cô Duyên Tĩnh đi theo hắn chờ đóng cửa.

Dương Phàm đi vào trong sân, nhìn vào hướng hậu viện một cái, khẽ thở dài, liền bước về phía cửa.