Say Mộng Giang Sơn

Chương 408: Đầm nước trong Hình Bộ




Dương Phàm nhìn người trước mặt, người này một thân quần áo vải thô màu xanh, trên đầu đội khăn màu xanh, bên hông buộc đai lưng màu đen, giống như một tiểu quan bình thường trong Hình Bộ.

Xem tuổi y cũng không đến bốn mươi, thân thể cũng không tính là mập mạp nhưng cũng rất rắn chắc, khuôn mặt đỏ thẫm, cơ thịt rắn chắc kéo căng da mặt, ngoại trừ khóe mắt có vài nếp nhăn thì trên mặt không còn một nếp nhăn nào nữa.

Dương Phàm nhíu nhíu mày hỏi:
- Ngươi là ai?

Người nọ nhẹ nhàng thở ra, đứng lên nói:
- Hóa ra Lang trung vẫn còn thở. Ngài không sao chứ?

- Đương nhiên bản quan không sao, có thể sao chứ?

Người nọ cười mỉa nói:
- Tiểu nhân vừa tiến vào, gọi Lang trung một tiếng không thấy đáp, tiểu nhân lại đợi một chút, thấy hình như Lang trung ngay cả hô hấp cũng không có, bèn mạo muội thử một chút, quả nhiên không cảm thấy được hơi thở. Thực dọa tiểu nhân sợ hãi.

Dương Phàm bật cười:
- Thì ra là thế, đây chỉ là một thuật hít thở thôi, là một phương pháp dưỡng sinh, cũng không có gì lạ đâu. Ngươi là ai? Đến Thiêm sự phòng của bản quan làm gì?

Chắc người nọ đại khái cũng có nghe nói qua chuyện hít thở dưỡng sinh, nghe hắn nói vậy cũng bình thường trở lại, thấy hắn hỏi, vội cúi thấp người nói:
- Tiểu nhân là bếp trưởng trong nha môn Hình Bộ, họ Vương tên Hoàn. Đây là phần ăn cuối của Lang trung.

- Phần thức ăn cuối là cái gì?

Dương Phàm kinh ngạc không thôi, cẩn thận hỏi một chút mới hiểu được.

Hóa ra Vương Hoàn này là tổng trù đầu của công bếp, phụ trách cung cấp cơm trưa cho cả nha môn.

Các quan lại trong nha môn ăn cơm trưa miễn phí, khoản tiền này ai chi? Đương nhiên là triều đình rồi. Chi phí cơm trưa mỗi ngày gọi là Thực liêu. Triều đình trích cấp một khoản tiền tương ứng gọi là Thực bản. Ban đầu, triều đình chỉ trích cấp duy nhất một số thực bản lớn, nha môn sẽ dùng khoản tiền này cho vay sinh lời, kiếm lợi nhuận để chi tiêu ăn uống thông thường.

Tiền của nhà nước cho vay còn sợ không thu về được vốn và lãi sao? Cho nên khoản tiền này sẽ sinh ra lợi nhuận ổn định, hơn nữa còn là cực kỳ nhiều.

Cơm trưa hàng ngày mọi người ăn, thức ăn thay đổi đa dạng cũng không hết được. Vậy tiền thừa kia để làm gì? Phần còn thừa này gọi là phần ăn cuối, trù lại sẽ tính toán chi tiêu chia nó cho toàn bộ người cao thấp trong nha môn, mọi người cùng hưởng chung lợi ích thực tế.

Dương Phàm nghe Vương Hoàn giải thích rõ, không khỏi giãn cơ mặt cười cười:L
- Thì ra là thế, bản quan vừa đến nhậm chức, bổng lộc còn chưa lĩnh đã được cấp thêm một khoản thu nhập ngoài. Ha ha, có bao nhiêu tiền?

Vương Hoàn cười hì hì lấy ra một chuỗi tiền đồng lớn nặng trịch từ sau hồng, đặt lên bàn của Dương Phàm, khom lưng cười nói:
- Đây là phần ăn cuối của hôm nay. Tổng cộng tám trăm bốn mươi văn, phần ăn cuối này không cố định, phải đợi sau khi chi tiêu ngày hôm đó mới biết được thừa thiếu bao nhiêu, sau đó chia cho mọi người.

Dương Phàm kinh ngạc thất thanh hỏi:
- Phần ăn cuối mỗi ngày nhiều vậy sao?

Tuy giá hàng hóa bán ngoài đường cũng thường có dao động, nhưng tóm lại, tiền lúc đó vẫn rất có giá trị, dựa theo giá hàng của thành Lạc Dương lúc đó, một đồng tiền tương đương với một ? của chúng ta bây giờ. Khoản phụ thu này một tháng sẽ được bao nhiêu?

Vương Hoàn thấy hắn giật mình, cười hì hì giải thích:
- Chỗ này cũng chưa đáng kể gì. Tiểu nhân nhớ rõ, tháng trước ngày nhiều nhất là một ngàn ba trăm sáu mươi hai văn.

Nói tới đây, y bước lên một bước, thấp giọng nói:
- Đương nhiên rồi, không thể nào ai cũng được nhiều như thế, tiểu nhân tính theo đầu người, cộng thêm một chút, chia ra xem phần ăn cuối nên là bao nhiêu, rồi căn cứ vào chức quan lớn nhỏ của mỗi người mà thêm vào. Thôi Thị lang lấy gấp mười lần, các vị Lang trung lấy gấp tám lần, Viên Ngoại lang lấy gấp sáu lần, cứ theo thứ tự tính xuống.

Vương Hoàn nói tới đây, thở dài nói:
- Tiểu nhân làm việc này, ai cũng bảo béo bở mười phần, nhưng thực sự là không dễ làm. Các công sai tiểu quan thường nói, bổng lộc, chức điền của đại quan vốn đã nhiều, chút tiền trợ cấp đã sớm đem cho vay, cơm trưa ăn ngon hơn người bình thường cũng không nói, dựa vào cái gì để chia sẻ chút phần ăn cuối này?

Bọn họ đều nói tiền ăn còn thừa này hẳn là phải chia đều bất kể chức vị cao thấp, nhưng bọn họ cũng chỉ dám nói lý như vậy chứ không một ai dám phản ảnh lên trên, chỉ có thể bắt ép tiểu nhân. Tiểu nhân chỉ là một bếp trưởng không quyền không thế, có thể làm gì? Bị người bắt nạt không nói, bọn họ còn nói tiểu nhân giở trò mưu lợi bất chính, trong nha môn tháng nào cũng phải kết toán sổ sách đấy, tiểu nhân có thể động tay động chân gì chứ? Ai! Thật là bị ức hiếp thôi!

- Hả?

Ánh mắt Dương Phàm hơi chớp động, lại cẩn thận hỏi han y một chút về chuyện phần ăn cuối, Vương Hoàn ói ra một phen mật xanh mật vàng với hắn, vỗ trán một cái, cả kinh nói:
- Ôi. Sao tiểu nhân lại nói chuyện này với Lang trung chứ. Các tiểu lại công sai đều tự xuống bếp lấy phần ăn cuối của mình, tiểu nhân phải tự đi đưa cho các vị quan viên ở đây. Hình Bộ Ti là nơi đầu tiên tiểu nhân đến, Dương Lang trung là người đầu tiên, sau đó còn phải đi đưa nhiều nơi nữa. Ở lại thật lâu rồi, nói thêm chút nữa tiểu nhân có thể không kịp chia xong. Lang trung bận rộn, tiểu nhân còn có việc phải đi.

Dương Phàm mỉm cười nói:
- Được, ngươi cứ đi đi.

Nhìn theo Vương Hoàn rời đi, hắn lại nhìn chuỗi tiền đồng lớn vàng óng trên bàn, lặng lẽ suy tư một hồi, bỗng nhiên quỷ bí cười, bèn lần tìm trong lòng.

***

Dương Phàm bắt tay đi ra ngoài Thiêm sự phòng, đứng dưới gốc cây quế, thi triển chút quyền cước giãn chân giãn tay, vận động thân thể một chút, có vài người làm việc ở chỗ Trần Lang trung, không biết thân phận của Dương Phàm thì thôi, có ai biết hắn chính là chủ quan bản ti mới nhậm chức, không khỏi nhìn hắn một cách quái dị.

Dương Phàm bình thản nhẫn nhịn, coi như không nhìn thấy, chỉ nhàn nhã tản bộ trong viện. Khi thì đi đến bên tường thò cổ nhìn thủy tiên nuôi trong chum, khi thì tới bên cạnh bức phù điêu, cẩn thận ngắm nghĩa vẻ đẹp uy vũ, vuốt ve hoa văn trơn nhẵn mượt mà, thần thái cực kỳ nhàn nhã.

Tên trường tùy La Lập của Trần Lang trung trốn trong cửa lén nhìn, càng nhìn càng không hiểu ra sao, không kìm nổi đi ra ngoài, giả vờ tìm kiếm ở bên ngoài một trận, bèn đi ra đón hắn, cười bồi gọi:
- Dương Lang trung!

Dương Phàm đang bắt tay ngửa đầu nhìn hoa văn, quay đầu lại nhìn gã một cái, mỉm cười nói:
- A! Là La Lệnh, ngươi xem hoa văn này đi, sắc mặt này, cái vảy này, điêu khắc thật sự không tầm thường. Ta thấy là danh thủ ra tay đó.

La Lập ha ha cười bồi trả lời, muốn từ trong lời nói của hắn để thăm dò ra chút suy nghĩ gì đó, nhất thời cũng không biết nên mở miệng thế nào. Dương Phàm lại như xem đã đủ, xoay người quay lại Thiêm sự phòng của mình, vừa đi vừa nói với gã:
- Bản quan rảnh rỗi buồn chán, nếu ngươi không có việc gì, đừng ngại đến chỗ bản quan nói chuyện.

Lời này chính là tâm ý của La Lệnh, gã liên tục đáp ứng không ngừng, theo Dương Phàm vào thiêm sự phòng. Hai người vào đó, Dương Phàm ngồi xuống sau ghế, nói với La Lập đang khom lưng đứng đó:
- Không có gì, nói chuyện phiếm thôi, không cần để ý nguyên tắc như thế. Ngươi cũng ngồi đi.

La Lập đáp ứng một tiếng, khi ngồi xuống đối diện, gã liếc mắt một cái đã thấy hai chuỗi tiền đồng lớn vàng óng trên bàn, không khỏi hỏi:
- A… Lang trung… cái này…

Dương Phàm nhìn lên bàn, đắc chí nói:
- Tương lai bản quan còn ở lại Hình Bộ, cảm thấy làm việc ở nơi này thú vị hơn trong cung nhiều. Ở đây đồ ăn không tệ, còn có phần ăn cuối bản quan vừa nhận được. Nhậm chức ở đây lại có ưu đãi lớn như thế, trước kia bản quan thực không biết.