Say Mộng Giang Sơn

Chương 388: Câu tâm




Một lần nữa, Dương Phàm để ý tới hai cái bình phong ở hai bên cử đã thay đổi. Ngày đó, khi gia tộc họ Võ mời dự yến gia tộc, trong đại sảnh được bố trí có khác với hôm nay. Hôm nay, chỗ ngồi trong tửu điếm được xếp xung quanh sân khấu, những căn phòng hai bên cánh được được đặt ở vị trí nhìn xuống sân khấu tốt nhất.

Mỗi bên có một tấm rèm che chắn toàn bộ không gian để có thể bàn một chút chuyện riêng, mà mở ra có thể xem được cả múa trên đài.

Chuyện vừa mới xảy ra ở chỗ cái cửa kiêu thu hút rất nhiều sự chú ý của khách uống rượu. Vì để thu hút sự chú ý của mọi người, chưởng quầy vội vàng phái sáu người có thân thể gợi cảm lên đài nhảy múa.

Trong tiếng nhạc du dương, Dương Phàm đi tới phòng lan. Trước cửa gian phòng vẫn có hai nữ tướng có vóc dáng cao to đứng canh. Nhìn thấy Dương Phàm đi tới, cả hai vị phu nhân có gương mặt dữ tợn liền cố gắng nở nụ cười thân thiết và vén rèm cho hắn.

Lúc này, toàn bộ tửu khách đã biết thân phận của Dương Phàm. Bất cứ ai cũng nảy sinh sự hiếu kỳ không biết hắn tới gặp ai. Vì vậy mà khi tấm rèm được vén lên, tất cả đi tới bên cạnh để nhìn thì chỉ thấy một tiểu mỹ nhân đang nằm nghiêng sau cái bàn thấp bé, một tay chống lên má, cười cười nhìn Dương Phàm.

Tấm chướng được buông xuống. Mặc dù chỉ được nhìn thoáng qua nhưng gượng mặt mỹ lệ đó cũng đủ khiến cho mọi người đều cảm giác người con gái kia rất xinh đẹp. Cái chân nâng lên có thể nói là vừa thon vừa dài. Phải nói là khuôn mặt cho tới vóc dáng, chỗ nào cũng đẹp.

Có tửu khách mê mẩn tới mức bưng chén rượu lên. Mặc dù uống hết chén rượu nhưng vẫn nhìn về phía tiểu mỹ nhân với thân thể, nhan sắc không có gì sánh được, có cảm giác chỉ muốn cắn một cái và nuốt chửng. Có lẽ, tới bây giờ họ mới biết sắc đẹp còn có thể ăn được.

Mặc dù bọn họ chưa từng được gặp qua Thái Bình công chúa, nhưng mỗi người cũng đều có thể đoán được trong gian phòng đó chính là đóa hoa của Lạc Dương vị công chúa trong các công chúa. Chính là Thái Bình tôn quý. Bởi vì mặc dù nàng nằm nghiên ở đó nhưng cái nét cao quý, không thể xâm phạm cũng đập vào trong mắt mỗi người.

Dương Phàm ở trong phòng nên rõ hơn tất cả những người khác. Hắn có chút tò mò không biết tại sao gần đây Thái Bình công chúa lại thích mặc trang phục màu trắng. Trong ký ức của hắn, từ nơi bờ sông Lạc Thủy, Thái Bình công chúa chúa mặc bộ trang phục màu đỏ với vóc dáng như mỹ nhân ngư lên bờ.

Có điều, hắn cũng phải thừa nhận cho dù là trang phục màu gì thì Thái Bình công chúa mặc lên người cũng cực đẹp. Sắc đẹp của nàng có phần khác với Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi giống như một đóa hoa sen trắng tao nhã. Còn Thái Bình công chúa cho dù mặc trang phục màu trắng nhưng lại chẳng khác nào ngọn lửa hừng hực trong mắt mọi người.

Mặc dù nàng mặc một thứ trang phục thanh lịch nhưng lại khác với Thượng Quan Uyển Nhi mặc. Thượng Quan Uyển Nhi chuyên mặc trang phục rộng với ống tay áo ro, còn Thái Bình công chúa thì mặc trang phục theo kiểu dáng của người Hồ, bó sát người, nửa ống tay áo lật lên, vạt áo ngắn, đai lưng giống như trăng lưỡi liềm....

Nếu như nói khi Uyển Nhi mặc trang phục màu trắng giống như vầng trăng sáng giữa đêm...thì Thái Bình công chúa....

Nhất thời Dương Phàm không nghĩ ra nên dùng từ ngữ nào để miêu tả nàng. Đại khái.... Nàng giống như một cái mâm đựng những lát cá thơm ngon khiến cho người ta nhìn thấy chỉ muốn vồ lấy mà ăn lấy ăn để, cho thỏa lòng.

Hôm nay, nàng ăn mặc trang phục nữ. Dương Phàm rất ít khi nhìn thấy nàng ăn mặc như vậy đi ra ngoài.

- Ngươi đến chậm một chút.

Thái Bình công chúa nhìn hắn mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào một chỗ bên cạnh mình, nói:

- Tới đây ngồi.

Sắc mặt Dương Phàm hết sức bình tĩnh. Hắn thong thả đi tới ngồi bên cạnh nàng. Thái Bình công chúa vốn cứ tưởng hắn sẽ như trước đây, đối với mình đầy sự cảnh giác, không thể tới ngồi cạnh như thế này. Thấy động tác của hắn như vậy, ánh mắt của nàng có chút ngạc nhiên.

Sự kinh ngạc thoáng qua đó bị Dương Phàm nhìn thấy. Hắn không khỏi cười thầm. Từ lần trước phải bỏ chạy khỏi phủ công chúa, sau đó hắn nghĩ ra nguyên nhân mỗi khi mình gặp nàng đều bị Thái Bình công chúa chọc ghẹo cũng là vì hắn thường để rơi vào thế hạ phong trước mặt nàng. Quan trọng cũng không phải vì Thái Bình công chúa có đoán được biểu hiện của hắn hay không mà là vì khi đối mặt với vị công chúa vừa có ân vừa có oán như nàng, đối mặt với sự khiêu khích của nàng, Dương Phàm rất dễ bị rối loạn. Mà một khi tâm trạng bị rối loạn thì càng dễ bị Thái Bình công chúa trêu ghẹo.

Cho nên, Dương Phàm đã nghĩ tới cánh đối phó với nàng hữu hiệu nhất đó là đổi khách thành chủ, từ thủ chuyển sang công.

Dương Phàm giữ nét mặt nghiêm nghị, nói hết sức cứng rắn:

- Vốn ta không bị muộn nhưng khi tới cửa thì gặp phải một vị cố nhân cho nên mới chậm một chút.

Thái Bình công chúa hơi nhíu mày, nói:

- Cố nhân? Ngươi thì có cố nhân nào?

Dương Phàm nói:

- Tất nhiên là cái vị phò mã mới đuổi giết ta vào hai ngày trước.

- A?

Thái Bình công chúa ngồi bật dậy, sắc mặt có chút lo lắng. Tuy nhiên khi nhìn thấy trang phục của Dương Phàm chỉnh tề, không có thương tích thì sự lo lắng đó của nàng liền biến mất. Thái Bình công chúa bật cười, nói:

- Hắn dâu rồi? Sau không lôi ngươi đi?

Vốn Dương Phàm định dọa cho nàng giật mình như biểu hiện của Thái Bình công chúa đúng là khiến cho hắn phải bất ngờ. Dương Phàm có chút ngạc nhiên, hỏi:

- Ngươi làm cái gì với hắn? Ta có thể thấy được hắn hận ta rất sâu nhưng...hắn lại cố gắng nhịn.

Thái Bình công chúa cười cười với Dương Phàm một cách đắc ý:

- Sơn nhân tự có kế hay. Có điều...thiên cơ không thể lộ. Hi hi.

Nàng vừa nói tới hai chữ "sơn nhân" Dương Phàm liền nhớ tới nàng từng ám chỉ "hai con cá" mà hỏi:

- Ngươi phái ngời tới phủ của ta nói rằng có một con cá bị móc. Con cá bị móc có liên quan gì?

Thái Bình công chúa hơi nheo cặp mắt quyến rũ mà nói:

- Ngươi cho rằng...ta sẽ nói cho ngươi biết một cách rõ ràng hay sao?

Dương Phàm hơi chớp mắt một cái rồi bưng chén rượu nho Thái Bình công chúa uống một chút.

"Không ngờ hắn lại không nổi giận?"

Lần này tới lượt Thái Bình công chúa cảm thấy bất ngờ. Nàng kinh ngạc liếc mắt nhìn Dương Phàm, hơi đảo mắt như suy nghĩ về phản ứng khác thường của hắn. Dương Phàm uống xong chút rượu, thưởng thức một chút rồi nuốt sau đó quay sang nhìn Thái Bình công chúa mà hỏi:

- Hôm nay tìm ta tới đây là có chuyện gì?

"Hắn không tiếp tục truy xem làm thế nào để giải thoát lời thế của Uyển Nhi?"

Thái Bình công chúa càng cảm thấy ngạc nhiên với biểu hiện của Dương Phàm hoàn toàn không như những gì mà mình đã đoán. Cái cảm giác mà nàng vẫn nắm chắc từ từ trở nên lung lay.

Tất nhiên nàng không thích khi Dương Phàm gặp mình lại cứ nhớ tới Thượng Quan Uyển Nhi. Mỗi khi thấy hắn ép hỏi làm thế nào để giải thoát lời thề cho Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng nàng lại cảm thấy tức, cảm thấy ghen. Tuy nhiên nàng lại càng muốn trêu chọc Dương Phàm thêm nữa.

Nhưng hiện tại biểu hiện của Dương Phàm lại chẳng khác nào đám mây trên trời bị gió thổi đi mà không thể nắm bắt được khiến cho nàng không biết hắn đang nghĩ gì, không biết hắn định làm gì. Việc này khiến cho vị công chúa điện hạ cảm thấy luống cuống.

Nàng hơi cắn nhẹ môi, liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái rồi nhẹ nhàng nâng cái chân lên mà duỗi thẳng ra, cọ vào đầu gối của hắn một cái. Lúc này, Thái Bình công chúa lại định diễn lại trò cũ.

- Ta muốn...gọi ngươi tới đây uống rượu với ta.

Chân trái nàng co lại để dưới gối chân phải. Còn cái chân phải thì duỗi dài qua hẳn trước mặt Dương Phàm nhìn như muốn thị uy.

Ống quần lụa trắng bó chặt nhét vào trong giầy để lộ đường cong tuyệt đẹp của bắp chân. Mà đùi của nàng thì tròn như một cái trụ ngọc, hợp với cái bắp chân thon không hề có lấy một chút nào bất thường. Có thể nói, cái đùi của nàng theo đúng tỷ lệ vàng. Hơn nữa cái chân thẳng tắp, không hề có lấy một chút cong nào cả.

- Chẳng phải ngươi hẹn ta cùng tới Lạc Thủy vào đêm thất tịch hay sao?

Dương Phàm liếc mắt một cái. Nói xong, hắn liền để tay lên chân của nàng rồi từ từ nắm chặt. Bắp chân của nàng vửa đủ cho bàn tay của hắn nắm gọn. Dương Phàm có thể cảm nhận được cái bắp chân của nàng rất chắc lại mềm mại, đầy cảm xúc.

Có điều cái cảm giác đó chỉ diễn ra trong khoảng khắc. Bởi vì chân của Thái Bình công chúa lập tức duỗi ra thẳng tắp, bắp chân cũng theo cơ thể của nàng mà trở nên cứng đơ.

- Ngươi...ngươi...

Thái Bình công chúa cũng không biết là mình mừng hay sợ, sợ hay là thẹn... Nàng mất bao tâm cơ thật sự hy vọng tình lang có thể để ý tới mình một cái, có thể thân thiết với nàng thêm một chút đó sao?

Tuy nhiên khi tất cả thật sự diễn ra thì nàng lại có một chút nghi hoặc và sợ hãi. Bởi vì trong suy nghĩ của nàng thì Dương Phàm không dễ dàng bị khuất phục như vậy. Sự khác lạ của hắn khiến cho nàng không biết phải làm thế nào.

Nàng muốn rút chân về nhưng không làm được. Cánh tay của Dương Phàm đặt lên chân nàng. Cái đụng chạm nhẹ nhàng khiến cho Thái Bình công chúa có cảm giác giống như gãi ngứa. Sau đó hắn cầm thật chặt khiến cho nàng có cảm giác như chân mình đặt lên lò lửa.

Dương Phàm cầm bàn chân của nàng xoa nhẹ vào mắt cá rồi từ từ di chuyển dọc theo bắp chân tới cái đùi căn tròn đầy mẫn cảm của Thái Bình.

Dương Phàm liên tiếng hết sức chậm rãi nhưng lại có một thứ gì đó bá đạo:

- Ta đang hỏi, ngươi có nói không?

Thái Bình công chúa chịu khuất phục, lí nhí:

- Bởi vì...bởi vì ta không đợi được tới đêm thất tịch...

- Tại sao?

Dương Phàm liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy Thái Bình công chúa không còn giữ được bình tĩnh. Nàng cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mặt Dương Phàm mà lắp bắp:

- Ta...ta nhớ ngươi...

Thốt lên những lời đó, hai má của nàng nhất thời ửng hồng như một trái táo chín. Nhưng vì Dương Phàm biểu hiệu có chút khác khiến cho nàng như bị oan ức.