Say Mộng Giang Sơn

Chương 385: Tai ương Yếm chú




Từ lúc Đoàn Nhi dưới sự bảo vệ của đám thái giám cung nga, cho nhiều nhân viên canh giữ ở cung Thái tử sau đó thì tiến hành tìm tòi toàn bộ cung Thái tử, làm hạ nhân trong cung Thái tử đều hoảng sợ, không biết đã xảy ra biến cố gì.

Đoàn Nhi dẫn người lục soát một hồi, rồi không nói một câu gì bỏ đi. Khi nàng bỏ đi không lâu, nữ hoàng liền hạ chỉ tuyên Thái tử phi Lưu thị, Trắc Phi Đậu phi tấn kiến Thiên tử. Hai nàng không dám chậm trễ vội vàng thay cung phục chính thức đi gặp Hoàng đế. Kết quả mãi cho đến khi bóng đêm bao phủ, Thái tử phi Lưu thị đã từng là Hoàng hậu Đại đường hiện giờ là Thái tử phi Lưu thị và đức phi Đậu Thị vẫn chưa từng hồi cung, trên dưới trong cung lại lo sợ, bất an trong lòng.

Chẳng qua hiện nay Thái tử Đại Chu Võ Đán đã đổi tên, trước vốn là Hoàng đế Đại Đường Lý Đán lại như chẳng cảm nhận được gì, lúc màn đêm buông xuống, hắn vẫn đang hứng trí uống rượu, thưởng thức ca nhạc.

Ánh nến sáng rõ trên đại điện, sáng như ban ngày, ba nhạc kỹ mặc y phục màu đỏ thẫm đầu đội điểu quan đang vừa múa vừa hát trên sảnh đường, khi thì lại làm âm thành tiếng chim hót, chọc cho Thái Tử Võ Đán vỗ tay cười to.

Ca vũ đang biểu diễn ở sảnh đường tên là “Điểu ca vạn tuế nhạc”, đây là một loại ca vũ mà mẫu hoàng Võ Tắc Thiên sai người sáng tác. Võ Tắc Thiên nuôi dưỡng vẹt học được tiếng nói của người, câu đầu tiên là “Vạn tuế” đã làm mặt rồng của Võ Tắc Thiên cực kỳ vui mừng, vì thế sai người sáng tác ca vũ, cũng chính là khúc “Điểu ca vạn tuế nhạc” này.

- Hay hay hay!

Đợi ba “Người chim” lui ra, Thái Tử vỗ tay cười to, nói:
- Cô cảm giác say nồng rồi, Kim Tàng đâu, bảo hắn đến hát một khúc cho ta.

(Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)

Chưa có vị Thái tử nào phô trương như này, tuy rằng nói vị Thái tử Đại Chu này ngay cả quản sự thái giám và nhóm nữ quan thân tín được Nữ hoàng sủng ái đều dám quát hắn vài câu, hơn nữa trong đám thương nhân nhân gia tiểu phú còn có mấy ca vũ nhạc kỹ, vậy thì đường đường là Thái tử không thể nào cũng không có nhạc công vũ kỹ nào.

Tuy rằng vị Thái Tử này không có thực quyền nhưng bên người vẫn còn có hạ nhân để hầu hạ, nhạc công vũ kỹ có chừng mười hai mười ba người. Nhạc công An Kim Tàng được Lý Đán sủng ái nhất liền đi tới sảnh đường.

An Kim Tàng này khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo xấu xí, người gầy gò, nhưng giọng hát thì cực kỳ trong trẻo du dương, là nhạc công hát cực hay, Lý Đán là thích nghe y biểu diễn nhất.

An Kim Tàng chậm rãi đi lên điện, trên mặt không chút nào vui vẻ mà là đau khổ vô hạn, dưới ánh nến sáng rực đã chiếu rõ thần sắc của y. Mắt thấy Thái tử phi Lưu thị và Trắc Phi Đậu Thị bị mang đi quá mức kỳ quái, tận đến lúc này vẫn không thấy hồi cung chỉ sợ dữ nhiều lành ít, mà Thái Tử lại vẫn ca múa không ngớt, trong lòng An Kim Tàng phẫn uất không ngừng.

Nhưng mà Lý Đán lại như không nhìn thấy mà thản nhiên cười, nói:
- Kim Tàng à, hát một khúc cho ta có hứng uống rượu nào.

An Kim Tàng thở dài trong lòng, hơi khom người trước hắn, lại ra hiệu, mấy nhạc công ở dưới sảnh đường biết y sắp hát liền hạ Sênh Tiêu Cầm sắt trong tay xuống. An Kim Tàng ngửa đầu lặng yên trong điện một lúc lâu, rồi chợt mở miệng hát lên: “Chủng qua hoàng đài hạ... ,”

Lý Đán vừa nghe được câu đầu, liền không khỏi đột nhiên biến sắc, lớn tiếng quát:
- Câm mồm!

An Kim Tàng dường như không nghe thấy gì, tiếp tục hát lên:
“Qua thục tử ly ly. Nhất trích sử qua hảo...

- Câm mồm! Câm mồm!

Lý Đán cực kỳ chán ghét ném ly uống rượu xuống dưới chân An Kim Tàng vỡ nát. An Kim Tàng vẫn không nhúc nhích, vẫn dùng giọng hát đau khổ kia cất tiếng ca réo rắt quanh quẩn trong đại điện:
“Tái trích sử qua hi, tam trích do vi khả, tứ trích báo mạn quy...”

An Kim Tàng vừa hát, hai hàng nước mắt liền lã chã rơi xuống.

Lời bài hát “Hoàng đài dưa tử” này năm xưa nhị ca của Lý Đán vốn là Thái Tử Lý Hiền Đại Đường sáng tác quanh quẩn trên đại điện rất lâu, tất cả cung nga nội thị nhạc công vũ kỹ tại sảnh đường nghe xong đều hiểu, ảm đạm cúi đầu, có người còn khóc cả thành tiếng.

Lý Đán phẫn nộ quát:
- Người tới!

Hai thái giám lên tiếng đáp lời, Lý Đán chỉ vào An Kim Tàng, quát:
- Người này làm nhiễu nhã hứng uống rượu của Cô, đem hắn mang xuống, đánh hai mươi gậy!

Hai thái giám to béo chắp tay vâng dạ, lạnh lùng liếc nhìn An Kim Tàng, xông lên, khóa tay y, kéo đi ra ngoài đại điện. Hai thái giám to béo này là Vi Đoàn Nhi điều đến cung Thái Tử để thị phụng Thái tử, nhưng thực chất là chịu trách nhiệm giám thị Thái tử. Vừa nghe An Kim Tàng hát lên di ca của cố Thái tử Lý Hiền đã bị Nữ hoàng lệnh cưỡng chế tự sát, hai người sớm sinh lòng khó chịu, hiện giờ được Thái Tử chỉ bảo, tự nhiên sẽ không khách khí.

Lý Đán nổi giận đùng đùng phất tay áo đứng dậy, quát:
- Thật sự là mất hứng, tất cả giải tán đi, Cô phải đi ngủ rồi!

Lý Đán sản bước trở lại tẩm cung của mình, khi thấy trong phòng không người, bỗng nhiên trên mặt lộ vẻ đau khổ, gã nằm vật ra giường, thì thào:
- Lưu Phi, Đậu Phi, các nàng...giờ có sao không?
Một câu còn chưa dứt đã nghẹn ngào, nước mắt từ từ lăn xuống hai gò má.

- Thái tử, nô tỳ hầu hạ Thái tử thay quần áo, nghỉ ngơi.

Cửa đại điện bỗng vọng tới một thanh âm con gái trong trẻo, Lý Đán vội vàng lau lau nước mắt, tỏ ra bình tĩnh nói:
- Vào đi!

Dưới sự cắt giảm của Vi Đoàn Nhi, người làm ở cung Thái Tử càng ngày càng ít. Lưu Phi và Đậu Phi bị bắt đi rồi, cung nga bên cạnh các nàng cũng tạm thời bị điều đi hầu hạ ở các cung khác. Lý Đán cũng không biết người này có phải là tai mắt của mẫu hoàng hay không, nên không dám lộ vẻ đau thương trước mặt nàng.

Tiểu cung nga khoan thai vòng qua bình phong, lạy Lý Đán một cái, rồi tiến lên giúp gã thay áo.

Lý Đán giang hai tay, để mặc nàng cởi áo, cẩn thận nhìn kỹ dưới ánh đèn, thiếu nữ này chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, búi tóc hai bên đen nhánh có thể soi gương được. Tư thái thướt tha, dung mạo xinh đẹp. Hắn liền nắm cằm nàng lên, cẩn thận đánh giá nàng.

Tiểu cung nga chỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi thẹn thùng cụp mắt xuống, dịu dàng để mặc hắn đánh giá. Quần áo cung trang, bộ ngực sữa hé lộ, làn da trắng nõn, eo nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh xắn, đôi môi đỏ mọng, dưới ánh đèn cực kỳ quyến rũ làm người khác không kiềm chế được.

Trên mặt Lý Đán lộ vẻ tán thưởng, mỉm cười hỏi:
- Ngươi tên là gì?

Tiểu cung nga xấu hổ đáp:
- Nô tì tên là Lam Phi Nhi.

- Lam Phi Nhi? Tên rất hay..

Tay Lý Đán trượt xuống bờ vai nàng, lại nhẹ nhàng cầm cánh tay mảnh khảnh ngọc ngà của nàng, dịu dàng nói:
- Lưu Phi và Đậu Phi bị mẫu hoàng gọi đi rồi, xem ra đêm nay sẽ không hồi cung. Phi Nhi, tối nay ngươi ở lại thị tẩm đi.

Lam Phi Nhi mở to đôi mắt xinh đẹp, giật mình nói:
- Thái tử!

Lý Đán ra lệnh:
- Cởi áo ra!

Lam Phi Nhi do dự một chút, gương mặt mềm mại khẽ đỏ ửng lên, đành phải thẹn thùng phục tùng mệnh lệnh của Thái tử.

Nàng duyên dáng đứng đó, khẽ cởi áo, run rẩy nhìn Lý Đán. Lý Đán vẫn ra lệnh:
- Cởi toàn bộ.

Vị Thái tử ba mươi tuổi này trong cung thành và triều đình có lẽ không có địa vị gì, nhưng Lam Phi nhi là một cung nga nhỏ bé cũng không dám kháng cự. Nàng do dự một chút, khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, cởi hết áo ngoài và áo yếm ra, thân thể trần truồng tràn ngập xuân sắc hiện ra trước mặt gã.

Ngọc thể trắng mịn động lòng người, làn da non nớt bóng loáng, tuy rằng vẫn còn chưa hoàn toàn nảy nở nhưng so với những nữ tử trưởng thành thì lại có sức hấp dẫn khó có thể diễn tả được.

Lý Đán nhìn thân thể xinh đẹp của nàng, hơi thở trở nên dồn dập, gã xé áo bào của mình, ôm lấy thân hình thiếu nữ mềm mượt kia...

Hai thái giám to béo đánh hai mươi gậy làm da thịt An Kim Tàng bong tróc mới thôi, rồi tới trước tẩm cung, chợt nghe bên trong có tiếng rên rỉ yêu kiều của một cô gái vọng ra, còn có thể thở hào hển, tiếng cười phóng đãng của Thái tử. Hai gã thái giám nhìn nhau, cùng bĩu môi khinh thường, quay người bỏ đi.

..........

Tẩm cung Võ Tắc Thiên, Vi Đoàn Nhi nhẹ nhàng đi vào điện, chắp tay đừng trước mặt Võ Tắc Thiên.

Hai nữ quan đang hầu hạ Võ Tắc Thiên, cẩn thận gỡ từng trang sức trên đầu bà xuống. Võ Tắc Thiên từ mặt kính nhìn thấy Đoàn Nhi đi tới, liền thản nhiên hỏi han:
- Thế nào?

Vi Đoàn Nhi nói:
- Thái tử phi Lưu thị, Thái Tử Trắc Phi Đậu Thị, kiên quyết không chịu nhận tội, cũng không chịu cung khai, đã phụng mệnh Đại gia đánh chết các nàng rồi.

Võ Tắc Thiên nói:
- Dùng chiếu bọc vào, sáng sớm ngày mai tống ra khỏi cung, thiêu đốt vẩy tro cốt xuống Lạc Thủy.

Vi Đoàn Nhi khom người nói:
- Vâng!

Võ Tắc Thiên lại hỏi:
- Cung nga thân tín bên cạnh họ cũng không chịu khai nhận sao?

Đuôi lông mày của Vi Đoàn Nhi khẽ nhướn lên, lộ ra vẻ đắc ý, nói:
- Bọn họ ngay từ đầu không đồng ý khai nhận, sau khi bị ăn gậy, không chịu đau được, đã có người cung khai rồi.

Ánh mắt Võ Tắc Thiên ngưng lại, lạnh giọng hỏi:
- Thái Tử... cũng biết chuyện này?

Vi Đoàn Nhi do dự một chút, Võ Tắc Thiên vẫn không nhúc nhích ngồi đó, ánh mắt nhìn vào trong kính, nhưng trong mắt dần dần lộ ra hàn quang. Vi Đoàn Nhi lộ vẻ sợ hãi, đáp:
- Lưu Phi và Đâu Phi ở trong cung cúng bái thường xuyên, dùng vu thuật yếm chú Đại gia. Thái Tử...Thái Tử...đương nhiên là biết.

Võ Tắc Thiên nhìn mình trong gương, đuôi lông mày, khóe mắt, khóe miệng, đều thong thả rủ xuống, dần dần hình thành một vẻ mặt lãnh khốc.

Ngón tay hai nữ quan hai bên run rẩy, một người trong đó thất kinh, lúc gỡ xuống đã kéo một chút tóc của Võ Tắc Thiên, liền sợ hãi quỳ xuống, liên tục dập đầu nói:
- Nô tì đáng chết! Nô tì đáng chết!

Võ Tắc Thiên không để ý đến các nàng, chỉ dùng giọng điệu lạnh như băng nói với Vi Đoàn Nhi:
- Sáng sớm ngày mai truyền ý chỉ xuống, mẫu tộc Lưu thị, Đậu Thị lưu đày Lĩnh Nam!

Vi Đoàn Nhi vội vàng đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng hỏi:
- Vậy...Thái Tử?

Võ Tắc Thiên nhặt một hạt trân châu lên, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ được sự trơn nhẵn của nó, cúi đầu nói:
- Ngày mai không có triều hội, kêu Lai Tuấn Thần canh ba giờ Tý tới gặp trẫm!

- Vâng!