Say Mộng Giang Sơn

Chương 376: Giết người trên đường phố




Tiết Hoài Nghĩa sụt sịt nói:
- Kỳ thật không cần ngươi nói ra, ta cũng biết mình là cái quái gì! Vì sao…năm đó Tô Lương Tự đánh ta, nữ hoàng lại không chịu bảo vệ ta? Bởi vì nàng biết, nàng có thể dựa vào người này để có thể thống trị quốc gia. Vì sao… Lai Tuấn Thần làm xằng làm bậy, ta cũng không dám cãi nhau mà trở mặt, bởi vì…nàng cần nhờ đến một người như Lai Tuấn Thần để giữ gìn quyền uy của nàng, ta thì là cái gì cơ chứ?

Tiết Hoài Nghĩa cười tự giễu, nói:
- Ta chẳng qua chỉ là một búp bê tre giữa một đống đồ chơi mà thôi!

Dương Phàm bất an nói:
- Sư phụ…

Tiết Hoài Nghĩa lại giơ một tay lên, chặn lời của hắn:
- Ta biết người trong thiên hạ này nghĩ ta như thế nào, ta cũng biết ngươi trước kia nghĩ ta ra sao? Nhưng nếu không thì sẽ thế nào đây? Ngươi kêu ta bỏ cái thứ quyền uy phú quý này, trở thành tên đầu đường xó chợ đi bán võ nghệ, bán thuốc giả sao? Ta không làm được! Ta không xen vào việc này thì đích xác chẳng ai coi ta ra gì, nhưng khi ta nhúng vào, mới biết được ta có ích a! Bằng không Tiết Hoài Nghĩa này cả đời sẽ sống nghẹn khuất, bây giờ…một đám vương hầu khúm núm trước ta, ha ha, thú vị a! Ngươi nói thế có đúng không?

Dương Phàm trầm tư không nói gì, Tiết Hoài Nghĩa bây giờ đã không kìm chế được nữa, cười rộ lên:
- Giá trị a! Tiết Hoài Nghĩa ta là cái gì, chẳng qua chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, ai cũng có thể đá ta một đá, nhưng bây giờ ta là tình nhân của người phụ nữ được thiên hạ quỳ bái, ai cũng sợ nàng như sợ thần linh, tuy nàng luôn nằm dưới ta, nhưng ta chẳng qua chỉ là một trai lơ của nàng mà thôi!.

Dương Phàm nói:
- Sư phụ, người uống nhiều quá rồi, đừng nói chuyện nữa…

Tiết Hoài Nghĩa không chịu lại nói:
- Sợ gì chứ! Các ngươi kính sợ nàng như thần, bởi các ngươi thấy nàng như một thần thánh, ngươi có biết khi nàng tẩy trang thì sẽ thế nào không? Ngươi có biết đêm nàng ngủ ngáy, có khi còn nói mớ không? Ngươi có biết đêm đêm khi muốn đi tiểu nàng nhát đến mức phải thức ta dậy giúp không? Ngươi có biết nàng giống như một con chó, tóc tai bù xù, quỳ trước ta nói nhảm…

Dương Phàm hạ giọng nói:
- Sư phụ!

Tiết Hoài Nghĩa thở dài nói:
- Được! Không nói nữa. Thập Thất à, ngươi và ta khác nhau, ngươi rất có bản lĩnh đấy, vậy thì tiếp tục dựa vào năng lực của mình mà tiến lên đi! Ta cho ngươi biết, những nữ nhân trong Hoàng thất, chẳng có ai tốt đẹp cả, không có, không bao giờ có hết!

Dương Phàm nghe thế dở khóc dở cười nghĩ: “Vốn là mình khuyên sư phụ, bây giờ lại thành sư phụ khuyên mình…Vậy thì còn ở đây làm gì?”.

Võ Du Kỵ nhìn cửa chính của “Kim Sai Tuý” vô cùng lo lắng.

Võ Du Tự nói:
- Đừng sốt ruột, hắn có thể ở trong “Kim Sai Tuý” cả đời được sao?

Võ Du Tự nói xong, thì vẫy tay gọi một gia tướng đến dặn dò:
- Nhớ kỹ, người vừa bước ra, thì liền bám theo hắn. Hôm nay hắn phải đi bái tạ Tiết sư và Lương Vương, vì thế nhất định hắn sẽ không theo Tiết sư về chùa Bạch Mã, các ngươi kiên trì bám theo, đợi đến khi vị Đại hoà thượng kia rời khỏi, thì liền hành động.

Viên gia tướng kia mặc một chiếc áo ngoài màu xanh đậm, áo lót trong màu lan, dáng người cường tráng, mày rậm mắt báo, vô cùng uy phong, nghe vậy chỉ kính cẩn đáp một tiếng.

Võ Du Tự lại nói:
- Nhớ kỹ, ra tay không chút lưu tình! Nhất định phải giết hắn, không được để hắn sống sót!

Người đàn ông vạm vỡ lại xưng vâng một tiếng.

Bên trong “Kim Sai Tuý”, bao nhiêu năm rồi Tiết Hoài Nghĩa khó có thể giãi bày một tiếng lòng, bây giờ rốt cuộc cũng có thể nói ra, y cảm thấy vui vẻ vô cùng, rồi lại thoả sức uống rượu, kết cục say đến nỗi nằm ngủ lên bản rượu.

Dương Phàm đỡ sư phụ hắn, gọi:
- Sư phụ? Sư phụ!

Tiết Hoài Nghĩa khoát tay, nói lớn:
- Ngươi…ngươi đi đi! Khi nào ta tỉnh, thì ta liền trở lại chàu Bạch Mã…
Chưa nói hết câu, một tiếng ngáy long trời lở đất vang lên.

Dương Phàm cười khổ, đành phải bước xuống lầu trước, gọi hai tiểu hoà thượng đang đời ở đàng kia, hai tiểu hoà thượng này biết Dương Phàm, vừa nhìn thấy hắn liền cung kính chào:
- Thập thất sư huynh.

Dương Phàm nói:
- Phương trượng say, các ngươi đi lên trông nom người, nếu chẳng may phuong trượng muốn uống nước hay đi tiểu, thì cũng có người hầu hạ. Nơi này không tiện để nghỉ ngơi, khi nào phương trượng tỉnh rồi, thì hãy đừa người về chùa Bạch Mã.

Hai tiểu hoà thượng liền trả lời:
- Thập thất sư huynh yên tâm, sư phụ đã có chúng đệ hầu hạ.

Dương Phàm gật đầu, nói lời tạm biệt rồi bước ra cửa, hai tiểu hoà thượng liền nhanh chóng chạy lên lầu.

- Đến rồi, đến rồi!

Võ Du Tự vừa nhìn thấy Dương Phàm, liền vui vẻ nói.

Võ Du Kỵ hất mạnh tay, hung hăng chằm chằm nhìn Dương Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lên cho ta! Giết hắn, moi mắt, cắt miệng cắt mũi, thủ cấp của hắn, càng náo nhiệt càng ồn ào càng tốt.

Võ Du Tự vội hỏi:
- Khoan đã, để Tiết sư rời khỏi đó đã.

Hai người lại chăm chú quan sát, chỉ thấy mình Dương Phàm bước ra, tháo dây ngựa, rồi trèo lên, phóng ngựa đi, thì không khỏi không nghi ngờ.

Võ Du Tự chợt nói:
- Đích thị là Tiết đại sư đã say, thật là trời giúp ta! Đuổi theo mau!

Hai người vội vàng xuống lầu, lúc bọn họ vùa xuống thì một đám gia tướng đã đuổi theo Dương Phàm, hai người vội lên ngựa, gọi mấy tên gia tướng bảo vệ xuống, liền đuổi theo.

Dương Phàm cưỡi ngựa trên phố, ngựa chạy thong thả, gió thổi nhè nhẹ, cảm giác man mát.

Hôm nay hắn đã uống rượu vô cùng thoải mái cùng Tiết Hoài Nghĩa, Dương Phàm cũng có vài phần cảm giác say say, hắn kéo cổ áo xuống, cho gió lồng vào ngực, trước hết phải giải rượu đã.

Con tuấn mã nhẹ nhàng chạy, đi được một đoạn đường khá dài, thì đến một con đường dài giữa phố phường, vượt qua con đường dài này thì có thể tới chợ Nam rồi, từ lúc Dương Phàm lên ngựa, bậy giờ đã qua giờ ngọ, nghĩ chắc Tiểu Man đã đến chợ Nam, hắn khi vượt qua, có thể sẽ được gặp nàng, sau đó lại đi về.

Sau khi trải qua ân ái với Tiểu man, tình cảm Dương Phàm đối với Tiểu Man càng thêm thắm thiết, huống gì sau khi biết được nàng là Nữu Nữu, thì Dương Phàm ngoài coi nàng như thê tử ra, còn có một cảm giác muốn quan tâm, che chở cho nàng,như nàng vẫn là tiểu nha đầu ngày xưa luôn cần hắn chăm sóc.

Hai bên đường dài có rất nhiều quán bán hàng rong, chủ yếu là bán các loại thức ăn vặt, như bánh bao, nước chanh, Diện Phiến Nhi, dương tạp, rất nhiều người buôn bán, người đén ăn cũng nhiều. Nơi như “Kim Sai Tuý” không phải là nơi mà người bình thường có thể vào được, nên quán ăn vặt trên phố chính là mỹ vị Thiên đường để bọn họ hưởng thụ rồi.

Dương Phàm cho ngựa chạy chậm rãi, nhìn những mẻ bánh bao mới ra lò, mùi thịt bỗng ập vào mũi, bụng bỗng kêu lên, liền nghĩ sẽ mua mấy cấy bánh nhân thịt đưa đến chỗ Tiểu Man cùng ăn, như thế cũng không tệ, liền lấy ra mấy quan tiền trong người, nói với chủ quán:
- Chủ quán, ta mua hai cái bánh bao.

Xoay người đem tiền cho chủ quán, chủ quán nhanh nhẹn nhặt ra hai cai bánh bao, dùng giấy dầu bọc lại, rồi lấy dây buộc lại, đưa cho Dương Phàm, Dương Phàm nhận lấy nói một câu cám ơn, vừa ngẩng đầu lên, xách mã, thì bỗng ngẩn ra.

Phía trước, có bốn con tuấn mã song song chạy đến, đường dài vốn dĩ rất rộng, nhưng bốn con tuấn mã chạy ngang hàng như vậy, lại cách nhau rất đều, chiếm hết cả con đường, trên mỗi con ngựa, đều có một kỵ sỹ, đeo đao bên hông, phía sau còn có vài kỵ sĩ khác, trên đường mà gặp những người hành động quái dị như vậy, mặc dù đường lớn đã bị họ chiếm, không không dám chửi bậy, mà đều chạy trốn hết, một vài tiểu thương thông minh thấy tình hình không ổn, thì liền cố gắng dẹp quán càng sát lề đường bao nhiêu thì càng tốt.

Dương Phàm quay đầu lại nhìn, phía sau cũng nhưu vậy, có bốn con ngựa chạy thành một hàng ngang, đằng sau còn có thêm bảy kỵ sỹ nữa, tất cả đều nhanh chóng phi ngựa về phía trước, rồi các kỵ sĩ chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ.

Dương Phàm đặt hai chiệc bánh bao lên yên ngựa, điềm nhiên nhìn một kỹ sĩ đang tới gần, bọn họ đều cùng mặc một loại quần áo, có ống tay bó lại, đầu đội một cái khăn màu đen, mang thắt lưng bằng da, đội ngũ xếp hàng chỉnh tề, cổ cao ngất, mà ngay cả động tác rút đao cũng vô cùng chỉnh tề, Dương Phàm không khỏi nheo lại.

Những người này chắc chắn không phải là người của quan binh mà là tư binh của các gia tộc quyền quý, những tư binh này một phần là binh lính, đều là những người tài giỏi, cũng giống như quân đội chân chính, không thể so sánh như một đám ô hợp được. Mục tiêu của bọn họ lúc này đương nhiên là mình, vậy là muốn đối phó với mình đây. Nhưng người có thế lực như vậy, còn có thể là ai chứ?

Gần như là lập tức Dương Phàm nhận ra thân phận của đôi phương.

Chủ quán bán bánh bao là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, có hai phiến râu rậm rạp, dáng vẻ chân thực, bởi vì bận kinh doanh, nửa phần lưng trên mồ hôi thấm ướt hết, bây giờ mồ hôi trên mặt y còn nhiều hơn nữa, sợ hãi nhìn bọ kỵ sĩ đang tiến lại gần, không biết phải làm sao.

Dương Phàm liền cười nhẹ với y một tiếng;
- Chủ quán, ở đây không có chuyện của ngươi, nên vào trong phòng trốn đi.

- Ồ! Ồ Aaaaa…

Chủ quán như vừa tỉnh mộng, vội vàng chạy vào trong phòng. Dương Phàm cười nói:
- Chủ quán, cho ta mượn cây cột của ngươi một chút.

Chủ quán chẳng quay đầu lại, mà nhanh như chảo chớp chạy vụt vào trong nhà.

Dương Phàm liền vươn tay, rút cây gỗ chống lều ra. Quán bánh kia vốn dựa vào bốn cây gỗ để chống đỡ, giờ thiếu một cây, lập tức thấp đi một góc nhưng vẫn chưa sụp đổ.

Dương Phàm cầm gậy trong tay, khẽ nâng nâng, cánh tay phát lực, làm cây cột rung lên bần bật múa ra một đóa hoa côn, tính dai khá, phẩm chất cũng khá thích hợp, hơn nữa rất chắc chắn.

Dương Phàm đổi tay cầm cây cột, non nửa khuỷu tay cong hạ thấp xuống, nghiêng nghiêng chỉ về phía trước, tay kia thì cầm dây cương, đột nhiên dùng sức đạp ngựa.

Gần như khi động tác hắn cùng lúc, thì kỵ sĩ ở hai đầu phố cũng đột nhiên thúc ngựa lao tới, lưỡi đao sắc bén vung lên cao, tiếng gào chém giết như cuồng phòng ào tới...

Dương Phàm thúc ngựa đi, toàn bộ điều khiển ngựa bằng hai chân, tay cầm cây gậy gỗ đã được cạo nhẵn, nhanh chóng lao về trước, kình lực mạnh mẽ linh hoạt, vận chuyển như ý, gậy trong tay hắn như đang sống động, tuy rằng đối phương đều là cao thủ, nhưng so sánh ra thì vẫn kém một bậc.

Mở rộng ra tất cả, lấy lực toàn bộ, dù không phải là côn pháp thượng thừa, mà chỉ lấy kỹ thuật côn pháp cao minh thì cũng có thể thủ thắng. Một tay Dương Phàm cầm gậy, khi phạm vi phòng thủ chỉ còn bảy thước, phạm vi tiến công chưa tới một trượng thì một mạch lao vào trong, một côn liền múa lên mang theo tiếng gió rít, tiến lùi chợt lóe, ẩn hiện tấn công, tựa như cầu vòng uống khe, thì tất có một người ngã xuống ngựa.

Bởi vì cái gọi là thương kẹp một điểm, côn quét một mảnh, tại tình huống ở bên trong trận hỗn chiến lấy ít địch nhiều, thì sử dụng côn là vũ khí tốt nhất. Dương Phàm xung phong ở giữa trận, phía sau đã có hơn vài con ngựa không người, kỵ sĩ đã hoặc là bị quét rơi hoặc là bị đâm xuống, trọng thương nằm trên mặt đất rên rỉ không ngừng, vết thương nhẹ nhất thì cũng là khập khiễng gắng gượng leo lên ngựa bỏ chạy.

Nhưng cùng lúc đó, lại có nhiều võ sĩ gào thét xông lên, ánh đao lóe ra như ánh mặt trời long lân, trong giây lát một âm thanh “răng rắc” vang lên. Gậy dài trong tay Dương Phàm đã bị một đao chém gãy, đám kỵ sĩ như bầy sói mãnh liệt nhào tới...