Say Mộng Giang Sơn

Chương 338: Tâm ma




Tiểu Man thấy Dương Phàm thái độ thay đổi đột ngột, không khỏi ân cần hỏi:
- Lang quân, chàng làm sao vậy?

Dương Phàm trừng mắt nhìn Thiên Diện La Hán:
- Khó trách người ta ghét bỏ mi. Cho dù là ta, mặc dù không tin mấy lời nhảm nhí đó, nhưng nghe thấy mi kêu một tiếng cũng khó chịu trong lòng.

Tiểu Man buồn cười:
- Lang quân đang nói chuyện với con mèo đấy à?

Dương Phàm cười:
- Không có gì, chợt nhớ đến một chuyện nhỏ.
Nói xong, hắn đưa hai con mèo cho tiểu nhị đi an bài.

Tiểu Man quan sát sắc mặt của hắn, có chút đau xót:
- Lang quân, mấy ngày nay vất vả lao lực phải không? Sao không tranh thủ nghỉ tạm, mặt mày xơ xác thế kia…

Dương Phàm đưa tay lên sờ má, ngỡ ngàng nói:
- Làm sao à? Ta vẫn cảm thấy rất tốt mà…
Nói đến đó, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân đúng là vô cùng mệt mỏi, bất ngờ ngáp một cái rõ dài.

Tiểu Man chợt nhớ tới việc mình vừa được nâng cao tinh thần uống trà, vội vàng quay lại án rót một ly chè xanh, dịu dàng nói:
- Lang quân, đây là trà thiếp thân vừa học được cách pha chế của một vị phu nhân. Uống trà này giúp tinh thần sảng khoái, Lang quân uống thử một ly xem sao.

Dương Phàm đi đến, ngồi xuống trên nệm đối diện với nàng. Tiểu Man cúi xuống thổi thổi chút bọt trà trên miệng chén, dùng hai tay đưa cái chén cho Dương Phàm. Dương Phàm nhận lấy, khi chạm vào ngón tay của Tiểu Man, không kìm nổi liếc mắt nhìn nàng một cái. Hai mắt chạm nhau, Tiểu Man vội thu đầu lại thái độ rất phục tùng, đúng như một đóa thủy liên gặp gió mạnh mà thẹn thùng vậy.

Dương Phàm và Tiểu Man gặp nhau một lát, uống mấy chén trà nhỏ, bàn chút chuyện kinh doanh, đã phải đứng dậy chuẩn bị đi. Tiểu Man tiễn hắn đến cửa, bỗng nhiên kêu lên một tiếng:
- Lang quân!

Dương Phàm dừng lại, quay đầu hỏi:
- Còn có chuyện gì?

Vừa thấy Dương Phàm quay đầu nhìn lại, đột nhiên Tiểu Man chợt thấy e ngại, lời đã ra đến cửa miệng lại nuốt vào bụng. Nàng chần chừ một chút, rồi hỏi:
- Không có gì… Lang quân… lúc nào thì lại về?

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi mới trả lời:
- Biến cố này không tầm thường, cũng phải mất mười ngày đến nửa tháng thì mới ổn định lại được. Đến lúc đó sẽ không còn quá căng thẳng như lúc này đâu.

- Dạ, như vậy, thiếp nô sẽ an tâm chờ Lang quân quay về.

Tiểu Man nhìn mái tóc mai còn dính mồ hôi của Dương Phàm, vội rút khăn tay bên hông ra nhẹ nhàng lau cho hắn. Trước hành động dịu dàng đột ngột của nàng, Dương Phàm có chút bất ngờ. Hắn đứng yên như phỗng, để cho Tiểu Man lau mồ hôi trên trán. Bởi vì nàng dịu dàng săn sóc, nên ánh mắt cũng trở nên rất đỗi dịu dàng.

Tiểu Man nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn. Nghĩ đến chuyện hắn bất chấp trưa hè nóng bức chạy về chỉ để gặp mình một vài phút, báo tin bình an, trong lòng nàng thấy vô cùng hạnh phúc. Nàng dịu dàng nói:
- Lang quân ở bên ngoài phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Mùa hè nóng bức phải gắng ăn đủ một ngày ba bữa.

- Ừ.
Dương Phàm gật đầu, giọng cũng trở nên mềm mỏng hẳn.
- Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ về nhà. Nàng cũng đừng quá cố sức làm việc. Trong tiệm đã có chưởng quầy xử lý đâu vào đó rồi. Cứ ở trong phủ nghỉ tạm, nếu buồn, có thể ra ngoài giải sầu. Nương tử… ta đi đây…

Trong lúc nhất thời, Dương Phàm cũng có một cảm giác lưu luyến khó rời. Hắn cảm nhận được Tiểu Man cũng càng ngày càng bén hơi, không muốn rời xa mình. Đây đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ có điều, lúc này không phải là lúc ủy mị như nữ nhi. Dương Phàm liếc mắt nhìn Tiểu Man một cái thật sâu, rồi xoay người bước đi.

Tiểu Man đứng ở cửa tiệm, nhìn theo Dương Phàm cho tới khi bóng hắn biến mất ở cuối con phố mới mới quay trở lại tiệm.

Hai con mèo Dương Phàm mang về quả nhiên Trường Diện La Hán tính tình ôn hòa nhất. Nó bị người ôm tới ôm lui cũng không giãy dụa mà tỏ ra thích ứng rất tốt. Tiểu nhị dường như cũng phát hiện ra điểm này, thử đem nó đặt trên mặt đất, nó cũng không trốn đi, mà chỉ lười biếng nằm sấp đúng chỗ đó. Hai con ngươi một vàng một lam híp lại, nửa nhắm nửa mở ngắm chủ nhân của mình, trông cứ như đã ngủ.

Còn Thiên Văn Tiền thì lại khác hẳn. Nó cuộn cong người lại, bốn chân đạp loạn xạ, dường như chỉ cần có cơ hội là lập tức chạy trốn. Tiểu nhị kia không dám thả cho nó tự do, mà vội ôm chặt trong lòng ngực.

Khi Tiểu Man quay lại tiệm, nhìn hai con mèo một Trường Diện La Hán đầu to thân ngắn kỳ kỳ quái quái, một Thiên Văn Tiền dễ thương đáng yêu, không đoán ra suy tính của Dương Phàm. Trong nhà hắn có một tiểu thư tham tiền, trời sinh đã rất có hảo cảm với tiền, nên nàng không thích con Thiên Văn Tiền một thân vằn vện màu vàng kia mới là lạ.

Ồ, nhưng con mèo này khá là hung, không ngờ dùng sức cào vào người tiểu nhị, để lại trên người gã mấy vết xước. Tiểu Man khẽ mỉm cười:
- Con này chưa hết dã tính đâu, tuy nhiên nhìn thật đáng yêu. Đưa nó cho ta.

Tiểu Man đặt một tay lên cổ mèo, một tay đặt dưới mông, khéo léo ôm lấy con mèo, ép vào lồng ngực. Con mèo dùng sức dãy dụa vài cái không thoát được, chợt thấy cơ thể mình đang áp sát vào một nơi mềm mại, co giãn, còn có mùi hương thơm ngát liền thản nhiên nằm yên, từ bỏ hẳn ý định bỏ trốn. Hai mắt nó díp lại, dịu dàng nép vào lòng Tiểu Man.

Ngực Tiểu Man là ngực sữa, cả đời này còn chưa từng có người nào chạm vào, con mèo này đúng là đã có cái diễm phúc đầu tiên đó.

Khi Dương Phàm và Tiểu Man gặp nhau trong tiệm, chưởng quỹ đã vô cùng thức thời mà tránh sang một bên, cho đến lúc này mới đi về, khẽ mỉm cười nói:
- Đông gia đối với nương tử quả nhiên là rất thương yêu.

Tiểu Man vỗ nhẹ lên bộ lông mềm mại của nó, hơi ngượng ngùng nói:
- Nào có đâu. Chưởng quỹ cứ khen hắn lung tung.

Kỳ chưởng quỹ đã lắc đầu:
- Lão phu cũng không phải là khen đông gia. Nam nhân chủ ngoại, nữ nhân chủ nội, sau khi thành thân, nữ nhân chỉ có thể dựa cửa chờ chồng. Nam nhân trở về hay không cũng không được phép đòi hỏi. Người tinh tế quan tâm nương tử như đông gia cũng không nhiều lắm đâu. Phu nhân thật là có phúc khí.

- Thật sao?

Tiểu Man lại đứng ngây ra suy nghĩ, ánh mắt mơ màng. Nàng nhẹ nhàng áp mặt vào con mèo, nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng bất giác nở nụ cười ngọt ngào.

Nữ tử đang đánh đàn liếc mắt nhìn nàng một cái, trong ánh mắt bỗng nhiên lộ ra một tia nhìn trêu chọc, đem mười ngón tay thon dài nhấn nhá một cái, cây đàn ngân lên một nốt nhạc dài. Nàng bắt đầu khe khẽ hát. Trong Bác Cổ Trai tràn ngập âm thanh du dương dìu dặt: (đại ý) “Đôi uyên ương gặp lại, xem mặt đoán tiếng lòng, gắn bó như keo sơn, có ai nỡ rời xa?”

Mặc dù không hiểu nhiều về thi từ ca phú, nhưng Tiểu Man cũng đoán ra được ý tứ trêu chọc của ca nương, không khỏi hờn dỗi mà trừng mắt nhìn nàng. Nhưng rồi lại mỉm cười ngọt ngào. Hóa ra, có một nam nhân che chở yêu thương cũng thật là hạnh phúc.



Ti Lễ Khanh Bùi Tuyên Lễ ở trong đại lao Thẩm Phán viện sau khi chịu cực hình đã nhận tội mưu phản, còn khai ra rất nhiều đồng đảng. Mắt thấy những người y khai ra sau đó bị tống giam vào ngục, có mấy người ở cùng trong lòng thấy xấu hổ vô cùng, không dám đối mặt cùng bọn họ, chỉ quay mặt vào vách tường lẩm bẩm niệm Kim Cương kinh.

Những đồng đảng bị y vu cáo vốn căm giận khó nguôi, nhưng nhìn Bùi Tuyên Lễ bị tra tấn không còn hình người, lại cũng không thể nói gì hơn. Ngự sử Nhâm Thực cũng chẳng khác nào Phật tử, vừa thấy Phượng Các Xá Nhân Lư Hiến nằm sấp trên mặt đất, máu thịt lùng nhùng, hấp hối sắp chết sợ đến hết hồn, cũng học Bùi Tuyên Lễ chắp tay thành hình chữ thập lẩm nhẩm tụng kinh:
- Phật thuyết bàn nhược ba la mật, tức phi bàn nhược ba la mật, thị danh bàn nhược ba la mật…

- Con mẹ ngươi, đọc nhỏ nhỏ không được sao? Nơi này là Phật đường nhà ngươi à?

Một giọng nói đậm chất Trường An thô lỗ vang lên, y sợ hãi nhỏ giọng hẳn lại. Người mắng chửi lúc này mới nặng nề hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, hung hăng nhổ một cục đờm trên mặt đất, trừng mắt nhìn vào các phạm nhân đang cột vào hình trụ quát:
- Các ngươi mưu phản, sự thật rõ ràng còn không chịu tội sao?

Gã thẩm vấn này tên là Hầu Tư Chỉ, vốn là một người bán bánh tại quê nhà, cũng dựa vào tin tố giác mà làm quan. Bởi vì gã một chữ cũng không biết nên Võ Tắc Thiên mới tính toán cho gã tạm giữ chức tướng quân du kích, lĩnh một phần bổng lộc là xong. Hầu Tư Chỉ mặc dù không biết chữ, nhưng lại cực kỳ giảo hoạt, biết gãi đúng chỗ ngứa của Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ, con “hải trãi” tuy không biết chữ, nhưng có thể phân biệt trung gian đấy.

“Hải trãi” là một loại thần thú trong truyền thuyết, nghe nói trời sinh có một đôi mắt thần, có thể phân biệt đúng sai, có thể nhận ra trung gian thiện ác. Một khi nó phát hiện ra ai là kẻ xấu liền dùng sừng móc óc ra nuốt chửng vào bụng. Võ Tắc Thiên nghe vậy cực kỳ vui mừng, cảm thấy người này dù không biết chữ nhưng cũng không phải là tầm thường, liền cho gã làm Triều Tán đại phu, Tả Đài Thị Ngự sử.

Hầu Ngự sử thấy Vệ Toại Trung chỉ vì thẩm vấn ra tên các đồng đảng mưu phản mà được thăng quan tiến chức, đã thèm đến tít cả mắt, liền vội vàng đến thẩm vấn Ngụy Nguyên Trung, nghĩ bụng nếu cạy được miệng của lão ra vài cái tên đồng đảng chắc chắn sẽ được thăng một chức quan nữa.

Ngụy Nguyên Trung nhiều năm qua luôn giữ chức vụ tại Ti Pháp Khẩu, từng bỏ tù Tiền Thị Ngự Sử Hữu Thừa. Và cùng hội cùng thuyền với Lai Tuấn Thần, làm sao có thể coi trọng một gã nông phu vô lại. Lão khinh miệt nhìn Hầu Tư Chỉ, ngạo nghễ nói:
- Lão phu chưa từng mưu phản, vậy sao có thể nhận tội?

Hầu Tư Chỉ hơi nheo nheo mắt, đe dọa:
- Ngụy Nguyên Trung, ngươi cũng không nên không biết điều. Lư Hiến, Bùi Tuyên Lễ đã nếm qua nhiều đau khổ, ngươi đã tận mắt nhìn thấy rồi đấy. Ngươi cũng muốn nếm chút tư vị đó hay sao?

Ngụy Nguyên Trung cười lạnh hai tiếng, liếc mắt nhìn gã:
- Tiểu tử, ngươi làm ta sợ? Khi lão phu quản lý hình ngục, tiểu tử ngươi còn ở Trường An bán bánh đậu trên chợ. Loại như ngươi mà dám uy hiếp lão phu? Hữu đài Ngự sử đều là thuộc hạ của lão phu, ngươi dám dùng hình với lão phu? Chỉ cần một người trong đó biết, kêu lên bệ hạ, ngươi sẽ bị cáo buộc dùng hình bức cung liền.

Hầu Tư Chỉ không ngờ gặp phải quả bóng có gai, trong lòng vừa tức vừa sợ. Gã muốn dùng đại hình, lại sợ làm tổn thương Ngụy Nguyên Trung, nếu bị quan viên Ngự sử Hữu đài bắt lấy nhược điểm, một khi như vậy, sẽ tống cổ gã vào tù, chính mình gậy ông đập lưng ông. Hầu Tư Chỉ suy nghĩ một chút, quát lo một cách hung hãn:
- Người đâu, đem lão thất phu này treo ngược lên cho ta.

Ngụy Nguyên Trung châm chọc nói:
- Mùi vị treo ngược này lão phu chưa từng nếm qua. Có một lần lão phu cưỡi lừa về nhà, ngẫu nhiên vô ý nằm dưới lưng lừa, một chân bắt lên lưng nó, bị con lừa kéo đi, ha ha, đã lâu rồi… ha ha…

Hầu Tư Chỉ giận đến tím mặt, quát:
- Lão thất phu này đừng vội kiêu ngạo. Ngươi tưởng đây là đâu? Nơi này là Thẩm Phán viện. Không phải là Ngự sử đài của ngươi. Ở những nơi như thế này, cần phải biết Bạch Tư Mã, ăn đòn của Mạnh Thanh, chưa từng có ai lành lặn rời khỏi. Ngươi còn vọng tưởng có người đến cứu mình sao?

Hầu Tư Chi nói hai câu này đúng là lộ ra cái chất Lạc Dương quê mùa. Cái gọi là Bạch Tư Mã là vì Lạc Dương có một sườn núi gọi là Bạch Tư Mã. Dân phố liền lấy cái tên Bạch Tư Mã để ám chỉ việc đánh bằng roi. Mà Mạnh Thanh là một võ tướng chuyên dùng bổng ở trong triều. Lúc trước, Lang Tà Vương Lý Xung khi phản Võ, chính là chết ở dưới bổng của Mạnh Thanh.

Hai câu này đúng là ám chỉ rằng ta đây là Thẩm Phán viện, một khi ngươi đã vào đây, cho dù là ngoan ngoãn cung khai thì cũng phải ăn gậy một bữa. Đánh cho mông nở hoa mới thôi. Nếu không chịu nhận tội, thì cũng giống như Lý Xung, đang sống mà bị đánh cho đến chết. Ngươi cho rằng ngươi có thể rời khỏi nơi này ư?

Ngụy Nguyên Trung ngửa mặt cười to:
- Hầu Tư Chỉ, ngươi khâm phục Chu Tử, thân ngậm thiên mệnh, là quốc gia Ngự sử, hẳn là quen thuộc cấp bậc lễ nghĩa, biết nặng biết nhẹ, biết rõ quy củ. Cái gì mà Bạch Tư Mã, cái gì mà Mạnh Thanh? Lời nói thô tục quê mùa như vậy, nếu để đồng nghiệp biết được, sẽ cười ngươi vô tri. Nếu để bệ hạ biết được, đương nhiên sẽ trị tội ngươi thật nặng.

Hầu Tư Chỉ nghe vậy không khỏi hoảng sợ. Hai câu này là câu cửa miệng gã dùng để uy hiếp phạm nhân, trước nay vẫn thường dùng. Chữ to gã không biết đọc, không biết hai câu này phạm vào điều cấm kỵ gì, thật đúng là đã bị Ngụy Nguyên Trung hù dọa. Ngụy Nguyên Trung người ta xuất thân là Tiến sĩ, chưởng quản Ngự sử đài nhiều năm, nói như vậy, nhất định có đạo lý của lão.

Nghĩ đến đây, Hầu Tư Chỉ đột nhiên thu mình lại, bất an lo sợ hỏi:
- Bản quan… nói những lời này… có gì không ổn?

Ngụy Nguyên Trung cười lạnh:
- Ngươi vừa thỉnh giáo lão phu, ngươi ngồi kia, lão phu ở trong này, đây gọi là đạo lý gì?

Hầu Tư Chỉ vội vàng đứng dậy, ra lệnh thuộc hạ:
- Người tới, mau mở trói cho Ngụy Trung thừa.

Quan coi ngục hai bên vội nới lỏng dây trói cho Ngụy Nguyên Trung. Hầu Tư Chỉ cung kính nói:
- Trung thừa, xin mời ngồi.

Ngụy Nguyên Trung vội xoa hai tay, ngênh ngang đến ghế đặt mông ngồi xuống. Hầu Tư Chỉ đứng bên cạnh án, thận cẩn thận nịnh nọt:
- Ôi, xin thỉnh giáo Trung thừa. Tư Chỉ lúc này nói mấy câu, chẳng lẽ đã mạo phạm triều đình?

Cái cảnh trọng phạm mưu phản ngồi trên ghế thẩm phán, thẩm phán nghiêm trang đứng một bên, như thư biện tiểu lại đập vào mắt nhóm quan viên trong đại lao, bọn họ không biết nên khóc hay nên cười nữa. Lại nghĩ tới mình một bụng kinh luân, tài học xuất chúng, nhưng hiện giờ lại bị quản thúc bởi một tên vô lại thất học, trong lòng không khỏi bi ai.

Ngụy Nguyên Trung vốn định châm chọc Hầu Tư Chỉ mà thôi, vạn lần không hề nghĩ tới Hầu Tư Chỉ lại có phản ứng như thế. Dùng học vấn của lão, muốn lừa kẻ lưu manh đần độn không biết chữ này thật dễ như trở bàn tay. Ngụy Nguyên Trung lập tức thiên mã hành không, tung hỏa mù dày đặc ra bắt đầu giải thích.

Ngụy Nguyên Trung biết Hầu Tư Chỉ không biết chữ, cho nên nói dễ nghe dễ hiểu, lại kể rất nhiều ví dụ trong quá trình chấp pháp mình đã gặp. Hầu Tư Chỉ nghe câu được câu mất, váng hết cả đầu. Hầu Tư Chỉ ngàn vạn lần không thể nghĩ quản lý hình ngục lại có nhiều quy tắc và học vấn như vậy. Gã càng nghe càng thấy mông lung, lòng bỗng nhiên thấy có cảm giác kính sợ tự nhiên.

Ngụy Nguyên Trung nói một thôi một hồi, đưa lưỡi liếm môi:
- Lão phu khát.

Hầu Tư Chỉ lại vội vàng sai bảo thuộc hạ:
- Mau rót nước cho Trung thừa. Làm sao mà có mắt như mù vậy?



Trong thiện phòng của Tịnh Tâm am, Tư Lễ khanh Bùi Tuyên Lễ phu nhân Nhạc thị nói xong không kìm nổi khóc rống lên:
- Sư thái, hai vợ chồng ta luôn thành kính hướng Phật, làm quan thanh liêm, chưa từng có việc gì sai trái. Đệ tử ăn chay niệm Phật, phát cháo từ thiện, lại không nhận được quả lành, còn bị chịu tai bay vạ gió…

Trụ trì Định Tính Sư thái khẽ thở dài, giọng từ tốn mà nói:
- Có người vừa giàu lại vừa khỏe mạnh trường thọ, có người đã nghèo hèn lại bệnh tật. Có người vì bệnh mà chết, có người trường thọ bất tử. Có người tiền của đầy nhà lại cố tình đoản mệnh. Tất cả đều là nghiệp trong quá khứ gây nên, mình không làm chủ được.

Chúng sinh tam giới có tam tai bát nạn. Khổ, khó, và sinh cùng tồn tại. Nhân sinh cố nhiên có vui có buồn có sướng có khổ. Bằng hữu tụ hội là vui, uống rượu vào là khổ. Tình nhân gặp nhau là vui, chia ly là khổ. Được đến thì vui, mất đi thì khổ. Thỏa mãn thì vui, không thỏa mãn thì khổ. Vạn pháp vô thường, vô thường chính là khổ.

Thiên Ái Nô lẳng lặng ngồi trong một góc thiện phòng, mặc áo nâu sồng, đỉnh đầu trọc lóc, hiển nhiên là một tiểu ni xuất gia, pháp danh Tịnh Liên. Nàng một thân tăng y, tóc đã xuống, nhưng không thể che được dung mạo xuất chúng. Nàng khoanh chân ngồi đằng kia, như một đóa hoa sen trắng mềm mại rũ trên mặt nước, lay động lòng người.

Nhạc phu nhân và trụ trì nói một phen, dường như chẳng có chữ nào lọt vào tai nàng. Nàng nghiêm túc viết câu nói sau cùng của Kim Cương kinh lên giấy:
- Hết thảy đều là hứa hẹn, như ảo ảnh trong mơ, như lộ cũng như điện, phải quan sát để ứng tác.
Rồi dừng bút, si ngốc mà nghĩ: Sư phụ nói, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thân xác chẳng khác không, không chẳng khác thân xác, thân xác chính là không, không chính là thân xác. Cảm thọ, tri giác, vận động và ý thức cũng đều như thế.
Tướng không là sự hiện hữu chẳng sinh chẳng diệt, chẳng nhơ chẳng sạch, chẳng thêm chẳng bớt.

Sư phụ còn nói, trong không cũng còn có pháp tướng, tu hành không thể gặp pháp tướng. Nếu là không cùng, ma cũng là Phật, nếu là cùng, Phật cũng là ma. Ta như thế nào mà càng nghe càng mù mịt chuyện đâu đâu. Chẳng lẽ ngộ tính của ta còn chưa đủ? Nhị lang, ngươi và ta đến tột cùng là ảo hay là thật? Là ma của ta hay là Phật của ta? Ta nên đeo đuổi hay buông bỏ?