Say Mộng Giang Sơn

Chương 335-1: Đường này không thông, thì đi lối khác (1)




Dương Phàm nói:
- Uyển Nhi nàng nói thật chí lý, nói đến kiến thức trong quan trường, muội am hiểu hơn ta. Muội yên tâm đi, lần này nước đục ta quyết không quậy lên, cũng sẽ không quan tâm đến, ta chỉ bàn quan tuyệt nhiên không nhúng tay vào, nàng yên tâm chưa?

Dương Phàm nắm tay Uyển Nhi vừa dịu dàng an ủi, vừa âm thầm nghĩ "Uyển Nhi thật sự là người rất tinh ý, sau này trước mặt nàng, những lời nói, hành động của ta phải cẩn thận mới được".

Thật ra thì Dương Phàm không phải không tin tưởng Uyển Nhi, không phải sợ nàng biết những suy tính của hắn sẽ mật báo với Võ Tắc Thiên. Hắn biết Uyển Nhi yêu thương mình rất sâu đậm, nếu nhất định phải chọn giữa hắn và Võ Tắc Thiên thì nàng nhất định không do dự mà chọn lựa hắn. Điều này cũng có nghĩa là nàng sẽ từ bỏ hết những vinh hoa phú quý, quyền lợi, thậm chí ngay cả tính mạng nàng nữa.

Chính vì biết điều này nên hắn cũng nghĩ cho nàng, không muốn nàng là người đứng giữa để phải đưa ra chọn lựa khó khăn, không muốn nàng liên quan gì đến những chuyện của hắn. Hắn biết Uyển Nhi có thế mạnh tương đối lớn, cũng biết Uyển Nhi luôn ở bên cạnh Thiên tử, được Thiên tử tin dùng, biết tương đối khá nhiều bí mật. Nếu như hắn được sự trợ giúp của nàng thì hắn không khác gì như cá gặp nước.

Nhưng làm chuyện này cũng cực kỳ phiêu lưu mạo hiểm, nếu Uyển Nhi có thể vì hắn mà làm tay trong ở bên cạnh Võ Tắc Thiên thì nàng còn có thể bình thường, tự nhiên như trước kia sao? Từ lời nói, hành động, cử chỉ tất nhiên không còn được như xưa nữa, không lẽ như thế nàng không thể để lộ ra vết gì được sao?

Uyển Nhi khi đã yêu hoàn toàn không biết gì cả, có thể thấy được nàng chỉ giống như một cô gái mới lớn. Mặc dù nàng được Võ Tắc Thiên tin tưởng và giao phó, nhưng nàng đối với chuyện Quốc gia đại sự, tình hình quân sự nàng biết cách xử lý đúng cách. Trong triều đình những chuyện nàng tham gia xử lý việc về triều chính không khác gì quan Tể tướng nhưng hoàn cảnh trưởng thành vô cùng đặc biệt của nàng khiến nàng nhìn nhận chuyện đối nhân xử thế vô cùng đơn thuần.

Nhưng vì nàng luôn ở bên cạnh người có quyền hành nhất, thông minh nhất nên về phương diện bản lĩnh này Dương Phàm có thể đoán được không được bao lâu Uyển Nhi sẽ để lộ chân tướng. Những chuyện trong thâm cung truyền ra, chỉ vừa qua Long môn sẽ khiến cho biết bao quân lính bắt nàng thủ phục dưới chân Hoàng đế khi phát hiện ra manh mối.

Bởi vì yêu nàng nên Dương Phàm không muốn lợi dụng nàng.

Tuy nhiên trong chuyện này còn có một chút quấy phá lòng tự trọng của nam nhân trấn áp, hắn chiếm được trái tim của một cô gái được hoàng thượng yêu quý. Nên dù ở trước mặt Dương Phàm, Uyển Nhi phải thật cẩn thận, tuyệt nhiên không làm hắn cảm giác chênh lệch về địa vị quá lớn nhưng trong thâm tâm hắn không vì thế mà tiêu tan đi áp lực đó.

Uyển Nhi đã vì hắn mở ra một cánh cửa, con đường kế tiếp là phải tự hắn đi!

Dương Phàm ôm Uyển Nhi vào lòng, tỉnh táo chuyển hướng đề tài, hắn vuốt ve nàng, hắn nhìn nàng một cách âu yếm. Hắn vuốt ve Uyển Nhi xuống dần phía dưới, cơ thể nàng như nóng dần lên, nàng dịu dàng ôm lấy hắn, hưởng thụ cảm giác được chăm sóc nâng niu, dường như nàng cũng dần quên chuyện này, Dương Phàm thầm yên lòng

Sau một lúc vuốt ve âu yếm nàng, hắn cũng cảm thấy bị kích thích rồi. Cơ thể nàng thật mềm mại, mát mẻ nên cho dù là thần tiên khi ôm ấp nàng muốn động lòng. Huống chi Dương Phàm hắn lại là thanh niên trai trai tráng, ở độ tuổi khí huyết phương cương.
Bộ ngực non mượt ấm áp mềm mại mượt mà áp sát vào hắn như hai quả đào mật hoàn mỹ. Giờ phút này Dương Phàm không thể nào kiềm chế được. Thân thể hắn cách nàng một lớp vải sa mỏng tạo nên một cảm giác tuyệt vời không thể nào tả được. Đôi tay tham lam của Dương Phàm tiến thẳng vào áo ngực nàng xoa nắn nơi mềm mại kia, lực hắn sử dụng mỗi lúc một nhanh hơn, cơ thể hắn xiết chặt nàng Uyển Nhi hơn.

- Không....Không thể....Hôm nay người ta chưa chuẩn bị.

Uyển Nhi giữ chặt bàn tay tham lam của hắn. Hai má mềm mại của nàng đang ửng đỏ lên. Nàng cũng không kìm lòng được nhưng còn có một chút lý trí nhắc nhở nàng, hôm nay không thể làm "chuyện đó" được.

Dương Phàm và Uyển Nhi đã quan hệ lần đầu rồi. Khi ham muốn lên cao đối với nam giới không cần suy nghĩ đến hậu quả, nhưng sau trận mây mưa ấy thì vấn đề được nghĩ đến đầu tiên có chính là khả năng mang thai. Nếu trong nội cung mà có bầu thì không có cách nào giấu diếm người khác được. Cho nên Dương Phàm lo lắng hỏi chuyện lần trước, Uyển Nhi đã nói thuốc bí mật cho hắn nghe. Hôm nay, hắn đột nhiên đến đây, Uyển Nhi không kịp chuẩn bị thuốc thần kỳ ấy.

Dương Phàm nghe Uyển Nhi nói xong thần trí không khỏi bần thần, hắn cố đè nén cảm giác thèm muốn của một người đàn ông xuống. Hắn buông Uyển Nhi ra, nằm ngửa xuống giường điều hòa lại hơi thở. Uyển Nhi vụng trộm nhìn vùng nhạy cảm của hắn đang chống cao lên, mặt nàng đỏ lên như gấc nói:
- Huynh nha, trong nhà đã có tiểu nương tử người đẹp như hoa như ngọc, còn ăn không đủ no sao như quỷ háo sắc vậy.

Dương Phàm cười khổ nói:
- Muội nói Tiểu Man sao? Chúng ta còn không cùng phòng nữa là, huynh vẫn giữ gìn thân thể ngọc ngà cho muội nè.

- Cái gì?

Uyển Nhi nghe hắn nói vô cùng kinh ngạc. Việc hôn sự này Hoàng đế đích thân ra chỉ dụ, việc này nàng không thể nào chấp nhận được.

Đêm tân hôn, Dương Phàm chạy đến gặp nàng, hắn làm vậy cũng chỉ vì lệnh mà thôi nên sự ghen tỵ trong thâm tâm của nàng sự liền phai nhạc. Sau đó ngẫm lại, Tiểu Man cũng là một cô gái đáng thương, tình cảm của nàng và cô ấy đối xử với nhau rất tốt. Trong khi đó Dương Phàm cưới Tiểu Man đã là sự thật rồi, dù không thích cũng phải thừa nhận, dù không muốn nhận cũng phải nhận cho nên nàng sớm chấp nhận đó là sự thật rồi.

Nàng cũng biết chuyện đêm tân hôn Dương Phàm với Tiểu Man chưa động phòng, nhưng nàng chỉ cho là việc đó do hắn tỏ rõ tình
yêu đối với nàng thôi, nhưng lại không biết bên trong có duyên cớ khác.
Lúc ấy Dương Phàm và nàng cũng đã thảo luận qua sau này nên đối mặt với thê tử đã cưới như thế nào? Đương nhiên không thể nào thảo luận chuyện Tiểu Man sợ gần gũi nam nhân, hay chuyện phòng the hắn ngại nói cho nàng biết. Nếu hai người có chuyện gì cũng nên xem xét thảo luận với nhau thì , thật xấu hổ.

Lúc này nghe Dương Phàm nói ra như vậy, Uyển Nhi rất đỗi ngạc nhiên nàng không dám tin nhìn Dương Phàm. Nhưng thần sắc của hắn không có chút gì là giả dối cả. Trong lòng Uyển Nhi như bị lửa đốt, có cảm giác như muốn rơi lệ.

Dĩ nhiên Dương Phàm yêu nàng vô cùng sâu đậm, tuy rằng trước kia nàng không biết chuyện như thế nào, về phương diện tình cảm nàng chẳng khác nào một đứa bé mới lớn. Mặc dù về phương diện trí tuệ, sự tinh khiết về tâm hồn và tình cảm nàng hơn hẳn người khác. Hơn nữa nàng là một người thông minh, sắc sảo, sáng suốt nên người khác có yêu nàng thật lòng hay không nàng có thể cảm giác được ngay lập tức.

Nói chung trong quá trình tiến hóa của nhân loại, trời xanh cũng cảm nhận được phụ nữ là người yếu đuối hơn so với nam nhân. Chính vì vậy đã bù đắp cho nàng một bản năng thiên phú đó chính là trực giác. Cho nên khi nàng nhìn vào mắt Dương Phàm, nàng hoàn toàn tin tưởng những gì hắn nói là thật. Vì tin tưởng nên nàng vô cùng cảm động.

Sự chung thủy đối với nữ nhân mà nói rất quan trọng, nhưng Dương Phàm có yêu nàng sâu sắc hay không, không ảnh hưởng đến nữ nhân khác của hắn. Loài người qua mấy ngàn năm phát triển vẫn không thay đổi là mấy, một nam nhân có thể có nhiều nữ nhân. Tiểu Man là vợ chính thức của Dương Phàm, mặc dù khi cưới Tiểu Man không có chút cam tâm tình nguyện nhưng sự thật này không ai có thể thay đổi được.

Dương Phàm là một nam nhân khỏe mạnh, Tiểu Man lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nên Dương Phàm cùng nàng ấy thì cũng hoàn toàn chính đáng thôi! Nhưng không ngờ cho đến thời điểm này hai người vẫn chưa động phòng! Uyển Nhi không nghĩ Tiểu Man lại kỳ lạ như vậy, nàng không hiểu lý do gì...

Uyển Nhi đưa mắt nhìn nam nhân của nàng một cách si mê, càng nhìn càng yêu, lúc này nàng có thể cam tâm tình nguyện vì Dương Phàm mà làm bất cứ chuyện gì. Uyển Nhi bỗng nhiên nhảy bổ vào lòng Dương Phàm, nàng cảm động nói:
- Lang quân, lòng dạ của huynh muội đã hiểu, Tiểu Man dù sao cũng là người vợ huynh cưới hỏi đàng hoàng nên huynh không nên trách nàng. Không phải muội và huynh đã bàn bạc sau này sẽ chấp nhận nàng, chúng ta sẽ cùng nhau sống sao?

- Uyển Nhi không thể thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc lang quân, Tiểu Man lại là một cô nương tốt, nếu để cô ấy phòng không gối chiếc sẽ khó tránh khỏi bị cô ấy oán giận đấy. Dù sao thì huynh cùng cô ấy cũng nên nghĩa vợ chồng rồi, không lẽ huynh phụ bạc cô ấy cả đời sao? Lang quân hãy chấp nhận Tiểu Man đi, Uyển Nhi không trách gì huynh đâu, cái cảm giác tương tư sầu nhớ Uyển Nhi cảm nhận được, rất khổ sở!

Dương Phàm vuốt ve làn da mềm mại cùng mái tóc thơm mát của nàng, nó đã truyền cho hắn cảm giác lâng lâng khó tả, chần chừ một lát hắn nói:
- Việc này nói đến thì...Ôi! Sau này ta sẽ kể tỉ mỉ cho muội nghe. Muội không nên nằm trên người huynh nhích qua nhích lại như thế, muội hãy yên lặng một chút để Lang quân của muội chèn ép "Tiểu huynh đệ" của hắn nằm yên lại đã.

Uyển Nhi nhìn xuống hạ bộ của hắn, bỗng nhiên nàng cắn môi suy nghĩ, khuôn măt xinh đẹp của nàng lại càng thêm ửng đỏ. Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm, nàng nói yếu ớt:
- Nhìn bộ dạng khó chịu của huynh, muội... Muội sẽ có biện pháp chăm sóc huynh.

Uyển Nhi xem qua rất nhiều sách cổ nói về thuật phòng the và tranh xuân cung. Mặc dù nàng chưa thực hành lần nào nhưng nàng học được qua sách vở không ít. Nàng hôn hắn, hơi thở nàng thơm mùi đàn hương ngọt ngào. Trước kia hai người đã hôn nhau rồi, tuy nhiên nó chỉ tăng hứng thú trước khi "đại chiến" thôi. Dương Phàm không tin nàng có thể dùng công phu gì mà có thể làm cho " Tiểu huynh đệ" đang nổi giận của hắn an phận.