Say Mộng Giang Sơn

Chương 307: Thuyết khách




Tiểu Man đồng ý, đi nhanh ra ngoài. Dương Phàm thấy nàng rời khỏi, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ sống cùng Tiểu Man, hắn cũng có cảm giác không được tự nhiên lắm. Vợ chồng chả ra vợ chồng, bằng hữu chẳng giống bằng hữu, cũng không biết hai người cứ gượng gạo xấu hổ như thế đến bao giờ.

Tiểu Man mới vừa đi ra phòng khách, Dương Tam Tỷ cầm vạt váy chạy tới, thở hồng hộc nói:

- Phu nhân, Cao cô nương, Lan cô nương lại tới.

Tiểu Man vừa nghe liền mừng rỡ, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón. Vừa mới đi tới tiền viện, đúng lúc Cao Oánh và Lan Ích Thanh tới, Tiểu Man nhảy lên nghênh đón. Nàng còn chưa kịp lên tiếng, nhóm nữ thị vệ đã vây quanh, nhìn từ đầu xuống chân. Tiểu Man kinh ngạc nói:

- Sao nhìn ta như vậy?

Cao Oánh cười nói:

- Chúng ta coi xem ngươi có gì khác hôm qua.

Đám nữ tử kia ồn ào cười ha hả khiến cho Tiểu Man đỏ mặt, trừng mắt nhìn nàng ta nói:

- Có gì khác chứ? Nha đầu xấu xí, hôm nay ngươi tới để giễu cợt ta à, không sợ sau này thành thân sẽ bị ta chọc ghẹo sao?

Một nữ thị vệ chen lên trước, nhướn mày nháy mắt nói:

- Tiểu Man tỷ, ta nghe nói lần đầu tiên làm việc đó rất đau, tỷ có đau không vậy?

- Ơ, các ngươi….sao có thể nói những lời như thế chứ!

Tiểu Man vừa tức vừa thẹn, khuôn mặt đỏ ửng.

Cao Oanh tay trái nâng tay phải, tay phải nhéo cằm, gật gật đầu, vẻ mặt sâu lắng nói:

- Xem bộ dạng thì không phải là đau lắm, Các ngươi xem vừa rồi Tiểu Man đi lại nhẹ nhàng, không hề khác thường nha.

- Cái này không tiện nói, ngọc bích khi bị phá, đau hay không đau, người ngoài đâu ai biết, Điên loan đảo phượng một đêm, cùng lang quân thân mật, thực hiện tâm nguyện. Sau đó, khổ tận cam lai, đi lại nhẹ nhàng cũng không có gì lạ, Nhưng ta nghe nói, chuyện này giống như rơi vào cảnh đẹp.

- Các ngươi, các người muốn ăn đánh sao?

Tiểu Man bị nhạo báng, hai má đỏ ửng như quả táo chín. Tiểu Man vừa động thủ, các nữ thị vệ đã ba chân bốn cẳng nhảy dựng lên, đùa vui ầm ĩ, cười hỏi:

- Mau khai, có đau hay không? Có đau hay không?

Dương Phàm từ sau viện đi ra. Vừa mới nghe thấy một câu "Có đau hay không", liền cười tiếp lời nói:

- Ha ha, sáng sớm cứ ngỡ ai tới, các nàng nói đau hay không cái gì vậy?

- Ồ!

Các nàng ngơ ngác nhìn nhau, đám con gái khi ở cạnh nhau thì lời bạo thế nào cũng dám nói, nhưng đột nhiên thấy có nam nhân tới, liền xấu hổ, Lan Ích Thanh và vài nữ thị vệ ít tuổi đỏ mặt kêu một tiếng “tỷ phu” rồi lặng lẽ trốn sau lưng người khác.

Cao Oánh cũng hơi ngượng ngùng, nàng sợ người khác nói ra, cắn cắn môi rồi vội vàng cướp lời nói:

- Ồ, chúng ta nói, lúc từ cung tới, nhìn thấy Vương Khánh Chi lại khuyên bảo Thánh Thượng thay đổi Thái Tử liền bị phạt hình, đánh mông, không biết có đau hay không?

- Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!

Bảy tám nữ thị vệ như được đặc xá, đồng loạt gật đầu, như một đám gà con mổ thóc.

Dương Phàm vừa nhìn đã biết các nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, tuy nhiên sự chú ý của hắn lại tập trung về phía Vương Khánh Chi. Dương Phàm tiến lên hai bước, trầm giọng hỏi:

- Nàng nói là, Ngụy Vương Vương Khánh Chi bị Hoàng Đế dụng hình?

Cao Oánh thấy thần sắc hắn thận trọng, vội nói:

- Đúng vậy, vốn chuyện này chúng ta cũng không bận tâm, Nhưng sau lại nghe đương triều Lý Tương Thân tự giam hình, lúc này mới để ý, Khi chúng ta ra khỏi cung, Vương Khánh Chi đang chịu hình ngoài Ngọ môn rồi, nhìn cảnh tượng thì cũng không hẳn là đánh cho mấy trượng là xong.

Dương Phàm gật gật đầu, suy nghĩ một chút, nói với Tiểu Man:

- Nương tử, đúng lúc các tỷ muội của nàng tới, ta nghĩ, không bằng mời các nàng ấy giúp đem các vật báu trong nhà tới cửa tiệm ở thành Nam. Chẳng phải nàng còn muốn tìm vài tên nô bộc tôi tớ sao, có thể nhờ các nàng ấy góp ý đó.

Tiểu Man gật đầu xác nhận, chỉ chốc lát sau, các vật quý giá đã được Tiểu Man chọn ra, để các tỷ muội cầm giúp, tiền hô hậu ủng đi tới Nam thị. Lúc này, tiếng trống Nam thị mới vang lên, cùng với tiếng trống thanh thoát, các nàng bước vào trong, líu ríu, thu hút người đi đường.

Cao Oánh nghe xong tính toán của Tiểu Man, nói:

- Nhà sau cần sáu người? Vậy người làm nhà sau là quan trọng nhất, phải trung thành, như vậy dùng mới yên tâm. Còn phải cẩn thận, bằng không sẽ phiền phức. Chuyện này cứ để ta, ta sẽ giúp ngươi.

- Sao cơ, muốn tìm a hoàn tầm mười bốn mười lăm tuổi? Vậy không được, phải tìm những lão nương ngoài năm mươi mới được, trẻ quá không an toàn.

- Phải leo cao quét dọn phòng? Vậy, vậy được rồi, nha đầu sai khiến ở nhà trong, cũng không hay gặp người ngoài. Chúng ta cứ tìm những người nào xấu xí là được.

Lan Ích Thanh không phục mà nói:

- Oánh Oánh tỷ, người quá cẩn thận rồi. Tiểu Man tỷ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không sánh được với mấy nha hoàn sao?

Cao Oánh nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì! Nữ nhân, cho dù có như tiên nữ, sau khi cưới ba tháng cũng là thiếu phụ có chồng, Đán ông làm gì có ai không thích nếm thức ăn tươi, Có một tiểu nha đầu thông minh xinh đẹp ngày nào cũng lắc lư trước mắt, hắn có thể cầm lòng được sao? Tiểu Man cần điều hành các cửa hàng? Lại mười tháng hoài thai. lâu ngày không có, chắc chắn sẽ ăn vụng. Ta nói với ngươi, ta có vài di nương, đều vào những lúc thế này mà lang quân cũng thừa dịp để hư đó, khiến lão nương ta tức chết. Đã có vết xe đổ, phải đề phòng. Nếu không tìm được người già, thì tìm người xấu nhất cho an toàn.

Đám khuê nữ chưa chồng mồm năm miệng mười truyền thụ kế sách giữ chồng cho Tiểu Man. Mà nghe xong Tiểu Man ngộ ra nhiều.

Dương Phàm chờ họ rời khỏi, vội vàng đi tới chỗ sát cổng, nói với Trần Thọ:

- Vương Khánh Chi đang chịu hình ở Ngọ môn, xem ra hành động của Võ Thừa Tự đã bị Thiên Tử ghét. Ta còn ba ngày nghỉ nữa mới có thể hổi cung, ngươi mời Triệu Du thăm dò cho ta. Nếu có chuyện gì lớn, lập tức báo.

Đình trượng là một loại dụng cụ chuyên để dùng hình, bình thường được tạo ra từ gỗ, dùng để đánh người. Nó được bọc bên ngoài là sắt lá, trên sắt lá lại có móc câu, gậy đánh xuống chỉ cần thuận thế khẽ kéo, móc câu có thể kéo cả thịt trên lưng lên. Cho nên hình phạt đình trượng chỉ cần người thi hành không nương tay, thì với ba mươi trượng chắc chắn sẽ chết.

Lý Chiêu Đức tới trước cung, chỉ nghe thiên tử dặn dò ban trượng hình, lại không biết đánh bao nhiêu trượng, vui mừng nhướng mày. Một tiếng “dụng hình” ban ra, hai Võ Lâm vệ sĩ liền vung trượng lớn.

Vào thời đại này việc dùng hình trượng bình thường là chỉ trừng phạt cảnh cáo, làm nhục, ít khi đánh chết phạm nhân, cho nên hai Võ Lâm quân đánh, mặc dù không nương tay, nhưng lại không dùng chữ “kéo” trong trượng hình. Mới đánh tiếp mấy trượng, Vương Khánh Chi liên tục kêu đau, tiếng kêu càng lúc càng vút cao.

Lần này Vương Khánh Chi vào cung thỉnh nguyện, lại tụ tập hơn ba nghìn người, trừ những người có quan hệ với họ Võ ra, còn lại đều là những kẻ nhàn rỗi mà y thuê mướn. Lúc này thấy Vương Khánh Chi bị đánh, những người này lũ lượt kêu hò mắng nhiếc.

Lý Chiêu Đức nhìn thấy vậy chỉ cười lạnh, nói với Võ Lâm Vệ Phí Thần Hiên:

- Trong mắt bổn tướng chưa từng có cát che. Hiện giờ phụng mệnh dùng hình, các ngươi không để tâm, chỉ sợ hôm nay bổn tướng khó giải thích.

Trực hôm nay là Tả Võ Lâm Vệ, Tả lang tướng Võ Lâm Vệ chính là Dương Phàm. Tuy nhiên Dương Phàm thành thân xin nghỉ ở nhà, hiện tại trợ thủ của hắn là Phí Thần Hiên chủ trì sự vụ. Phí Thần Hiên biết lang tướng nhà mình địa vị nhỏ, vả lại cũng có quan hệ với họ Võ nên chưa dám nặng tay với Vương Khánh Chi. Nhưng nếu Lý Chiêu Đức đã nói vậy, vị tể tướng này cũng là người y không nên mắc tội.

Phí Thần Hiên thầm nghĩ:

- Dù sao cũng là do Lý tướng gia chỉ bảo, Sau này nếu có bị Lang tướng trách tội, ta chỉ cần đổ cho Lý tướng gia là được. Ta chỉ phụng mệnh làm việc, hắn cũng không trách được ta.

Nghĩ tới đây, Phí Thần Hiên liền đưa mắt làm dấu với hai tên lính Võ Lâm Vệ đang chờ thi hình rồi giơ tay lên vuốt chòm râu, sau đó chém một cái thật mạnh, tỏ ý dùng đại hình. Hai tên quân sĩ vai rộng eo thon kia nhìn thấy động tác của y, khe khẽ gật đầu.

Vừa rồi hai quân sĩ đánh hai mươi trượng rồi lui ra tạm nghỉ, Sau khi nhận được tín hiệu hai người mới cầm cây trượng lớn hơn, bước tới.

Vương Khánh Chi bị đánh hai mươi trượng, vết thương tuy không nặng nhưng mông đã nở hoa. Nhìn thấy bọn họ rút lui, tưởng rằng dùng hình đã xong, y ngẩng đầu lên, định nói vài câu, thì thấy hai quân sĩ với vẻ mặt dữ tợn cầm theo gậy to đi tới, không khỏi cả kinh kêu lên:

- Các ngươi làm gì? Các ngươi làm gì đó?

Vương Khánh Chi ra sức giẫy giạu nhưng đầu và hai tay đều bị gông, căn bản không thể động đậy. Hai quân sĩ kia đứng hai bên cạnh y, quân sĩ bên trái hô một cái liền giáng một gậy, thuận thế khẽ kéo, “xoẹt” một tiếng khiến cho áo choàng và quần của Vương Khánh Chi bị móc câu xe tung, máu cùng với da thịt chảy như suối.

- Aaaaaaaaa

Vương Khánh Chi đau đớn gào rú, ngũ quan méo mó. Y nghiến răng nghiến lợi định mắng Lý Chiêu Đức một tiếng, nhưng tên lính bên phải lại giáng xuống một gậy, “xoẹt” một tiếng, hai bên mông Vương Khánh như bị nấu nhừ.

Hai gã quân sĩ thi nhau đánh hai mươi côn khiến cho toàn thân Vương Khánh Chi không còn nhìn nổi nữa. Áo bào y bị xé nát, lộ ra máu thịt, hai mông bị đình trượng cào xé thành những rảnh thịt dài, thấp thoáng còn nhìn thấy cả xương. Vương Khánh Chi đau tới bất tỉnh nhân sự.

Phí Thần Hiên đi đến trước mặt Lý Chiêu Đức, thấp giọng nói:

- tướng gia, Vương Khánh Chi ngất rồi!

Lý Chiêu Đức híp mắt nhìn, chỉ thấy đám người ngoài kia đã thôi đánh trống reo hò, chỉ còn biết ngơ ngác nhìn mà sợ. Phí Thần Hiên xin chỉ thị mà y làm như không thấy. Phí Thần Hiên lại ho một tiếng, nói:

- Tướng gia, Vương Khánh Chi đã tàn…

Lý Chiêu Đức không nói được một lời, quay lưng đi, Phí Thần Hiên cắn răng một cái, vung tay lên, đội quân sĩ thứ ba thi hình liền xông tới.

“Phốc, phốc, phốc…”

Những cây trượng to đánh vào trên người Vương Khánh Chi , phát ra những tiếng “phốc, phốc”. Thân hình Vương Khánh Chi cứng đờ, mỗi khi cây trượng đập trúng mới rung động được một chút. Tai mắt mũi miệng của y đều thấm máu, hai mắt trợn tròn, nhưng không hề có sức sống.

“Phốc”.

Thêm trượng nữa đánh xuống, tên quân sĩ dùng lực khẽ kéo, một chân Vương Khánh Chi theo cây trượng rời khỏi thân thể. Tên quân sĩ kia đứng không vững, lùi về phía sau vài bước, suýt thì té ngã. Dân chúng đứng xem phát ra những tiếng thét kinh hãi, nhanh chóng lùi xa về phía sau.