Say Mộng Giang Sơn

Chương 271: Phu xướng phụ tùy




Dương Phàm nghe đến đó, mơ hồ hiểu được, không khỏi thở dài nói:

- Thật là một kế ly gián hay! Đây là do đối thủ của lão làm phải không?

Trưởng quầy vỗ đét vào đùi một cái, nói:

- Ai nói không phải? Mụ vợ nhà ta muốn giấu chuyện này, nhưng tên lái thương đó lại đến hiệu ăn của chúng ta ăn cơm, còn gọi người lăn cối đá đó đi, to mồm khoe khoang với mọi người. Kết quả người ta nói với hắn rằng, cái cối đá đó không đáng giá. Sau đó hắn giả vờ thất kinh nói rằng hắn mua mất một ngàn xâu tiền! Ta cùng huynh đệ của ta ngay từ đầu còn coi như trò cười, nhưng khi nghe hắn nói ra mua được từ nhà nào thì lại vui mừng rằng chúng ta đã gặp được một tên người Phiên ngốc nghếch. Kết quả khi chúng ta về đến nhà, người anh em của ta tất nhiên nghe người nhà nói rằng chỉ được chia một nửa xâu tiền. Khi đó mụ vợ của ta cuối cùng đành phải nói thật chỉ thu được mười xâu tiền, nhưng người ta không tin nữa! Hai nhà đánh chửi nhau không ai thua kém ai, cuối cùng vợ của huynh đệ ta vô cùng tức giận mắng một câu ‘Đồ nói dối sẽ đoạn tử tuyệt tôn’, mà nhà ta vừa hay chỉ sinh được một đứa con gái, cũng không có con trai…

Lão chủ quán nói tới đây, đôi mắt chứa đầy nước mắt hối hận:

- Điều này chọc đúng nỗi đau của ta làm ta nổi nóng xông lên đánh mụ ta, kết quả là hai huynh đệ chúng ta cũng động thủ, việc buôn bán tất nhiên là giải tán. Hai chúng ta mỗi người tự làm riêng theo sở trường của mình. Nhưng vừa tách ra, khách hàng chắc chắn là không muốn mua món này bên này, mua món kia bên kia đúng không? Việc kinh doanh của chúng ta ngày càng kém. Nhưng ta không chịu thua, vẫn mở cửa hàng lớn, muốn tranh giành cạnh tranh với người anh em xưa kia nay đã trở thành đối thủ, kết quả làm cho gia nghiệp tổ tiên để lại tiêu tán hết. Về sau, tên chủ tiểu điếm dùng kế kia đã kể chuyện này cho người khác nghe sau một cơn say rượu. Khi cái tin tức đó lan truyền ra, chúng ta mới biết bị mắc bẫy người ta!

Thiên Ái Nô nghe say mê, không kìm được hỏi:

- Các người đã biết chân tướng sự việc rồi thì tại sao lại không quay lại hợp tác từ đầu, cùng mở hiệu ăn chứ?

Lão chủ quán liếc nhìn nàng, lắc đầu nhè nhẹ, nói:

- Tiểu cô nương, cô ngây thơ quá. Có một số thứ, không phải cô biết trúng kế người ta là có thể bù đắp được. Những tổn thương trước đây có thể quên được sao? Mụ vợ ta nếu không phải vì hối hận thì sao có thể bệnh đến mức như bây giờ? Việc đã xảy ra rồi thì sao có thể khôi phục lại được như trước nữa?

Nói tới đây, lão trưởng quầy cười tự giễu mình, thở dài thật sâu, nói:

- Con người ai cũng, đều có nhược điểm! Bất kể là phụ tử huynh đệ hay là bằng hữu, chỉ cần người ta có tâm , thì một tảng đá đểu cũng đều có thể phá hoại được tình cảm giữa chúng ta.

Dương Phàm và Thiên Ái Nô trầm ngâm. Khi bọn họ gọi tính tiền, cáo biệt lão nhân gia, nhìn lão già lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng, lại nghĩ tới cảnh huy hoàng và tình bạn hòa thuận của lão khi ở Lương Châu, cũng không kìm được thổn thức.

Khi hai người trở lại dịch quán thì trời đã tối đen hoàn toàn, Thiên Ái Nô đứng ở bên cửa, quay đầu nhìn Dương Phàm.

Hành lang treo đèn lồng, Dương Phàm nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Thiên Ái Nô dưới ánh đèn, không kìm được nói:

- Hôm nay nàng thật là xinh đẹp!

Thiên Ái Nô không nhịn được cười ‘xì’ một tiếng, duyên dáng liếc nhìn hắn rồi nói:

- Đến giờ chàng mới nỡ nói ra sao?

Tuy rằng Dương Phàm nói muộn một chút nhưng là lời tán dương tự đáy lòng, vẫn khiến nàng vô cùng vui sướng. Cho tới khi nàng đóng cửa phòng, chậm rãi đi về phía giường, mặt mày hớn hở, bước chân nhẹ nhàng giống như một con chim yến đang vui vẻ.

Thiên Ái Nô khều sáng lò lửa, cởi áo ngoài, chỉ mặc một tấm áo lót, vừa áp cái lưng mỏi, bỗng ý thức được rằng mới vừa rồi chỉ lo vui mừng, mà quên cài then cửa, nàng le lưỡi, vội vã đi ra cài then cửa.

Nàng vừa mới đi đến bên cửa, đẩy cửa ra một chút thì Dương Phàm thò đầu vào, hào hứng nói:

- A Nô, có lẽ ta đã có cách rồi!

Thiên Ái Nô nhìn Dương Phàm, ngỡ ngàng không hiểu gì. Nàng liền hỏi lại :

- Chuyện gì thế, chàng nghĩ ra cách gì?

Dương Phàm vỗ trán một cái, nói:

- Nàng xem, ta đãng trí quá rồi. Là ta muốn nói…

Dương Phàm mới nói tới đây, ánh mắt lại đảo xuống dưới, đột nhiên thấy đúng là đãng trí thật.

Thiên Ái Nô chỉ mặc một cái áo lót màu xanh nhạt, ngực vồng lên hai đường cong tròn trịa, hình dáng tuyệt đẹp, giống như một đôi ngọc dưa vậy. Cổ chiếc áo lót của nàng trễ xuống, Dương Phàm đứng ở cửa, cao hơn nàng một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt của hắn liền rơi vào cái hõm mềm mại đó.

Thiên Ái Nô đứng sấp bóng, bởi vậy không thể nhìn quá rõ, nhưng những đường cong và khe rãnh giữa khung cảnh sáng tối mơ hồ lại càng trở nên vô cùng quyến rũ. Cảnh tượng đó Dương Phàm không khỏi rúng động trong lòng.

Thiên Ái Nô vẫn hoàn toàn không để ý rằng bộ dạng của mình lúc này là vô cùng gợi tình, nàng vẫn ngây ra hỏi:

- Chuyện gì thế?

Dương Phàm nuốt nước bọt, lúng búng nói:

- Ta…ta…

- A!

Thiên Ái Nô đột nhiên kịp phản ứng, vừa cúi xuống nhìn bộ dạng của mình, nàng lập tức xấu hổ đến mức quay ngoắt người, bàn tay nhỏ bé vội kéo chặt cổ áo.

Dương Phàm vẫn đứng ngây ra ở cửa còn hai má Thiên Ái Nô nóng bừng, xấu hổ dậm chân nói:

- Còn không đi ra à!

- Ồ! ồ, ừ!!

Dương Phàm vội vàng lui ra ngoài, tay kéo cánh cửa ‘binh’ một tiếng. Khi cánh cửa khép lại, đọng trong mắt hắn là bóng hình thiếu nữ xinh đẹp đứng quay lưng lại, ống quần mềm mại, lớp áo mỏng làm lộ ra bộ ngực tròn trịa căng đầy vươn lên ngạo nghễ như mặt trăng.

Thiên Ái Nô nghe thấy cửa phòng đóng lại, không khỏi nhẹ nhàng thở phào và đắc ý.

Nàng vội vàng mặc áo bào rồi lại đi ra cửa, bẽn lẽn một chút rồi mới kéo cánh cửa. Dương Phàm vẫn đứng ở cửa, thấy nàng xuất hiện, khóe miệng hắn nhếch lên không tự nhiên, coi như là cười.

Trước kia, khi Dương Phàm tôn thờ ái mộ nàng thì không thể thiếu trò tán tỉnh nịnh đầm, trong lòng còn gật gù đắc ý, thật đúng là bệnh chung của nam nhi. Nhưng giờ biết người ta đã thực sự thích mình, mà hắn lại không thể cho người ta một lời hứa hẹn, nên ngược lại Dương Phàm có chút e sợ lùi bước.

Thiên Ái Nô đỏ mặt nói:

- Vào đi!

Dương Phàm đi ngay phía sau Thiên Ái Nô, ngượng ngùng bước vào phòng, nhất thời cả đều có chút gượng gạo.

Sau một lát trầm mặc, Thiên Ái Nô ho khẽ một tiếng, nói:

- Chàng mới nói, vừa nghĩ ra biện pháp gì cơ?

Dương Phàm vội vàng nói:

- Ồ! Là như thế này, ta đang nghĩ, một trăm ngàn đại quân Đột Quyết sắp vào thành, coi như quân chi viện Lương Châu tới, phân ra phòng thủ ở hai pháo đài Minh Uy, thì cũng chưa chắc phòng thủ được. Lương Châu tuy là vùng đất thủ phủ, nhưng chỗ đó lại không phải là biên giới, vốn không có nhiều binh mã. Bọn họ còn phải giữ lại một phần binh mã để đề phòng bọn Thổ Phiên nhân cơ hội tập kích đánh úp, tất nhiên sẽ không cắt cử được nhiều binh lực chi viện.

Thiên Ái Nô nghi ngờ nhìn hắn nói:

- Vậy ý của chàng là?

Dương Phàm vuốt cằm, chỗ đó đã dùng dao cạo qua loa rồi, vì không phải là lưỡi dao chuyên dụng nên không được nhẵn bóng, vẫn còn những sợi râu ngắn cứng đơ. Dương Phàm nói:

- Ta đang nghĩ những lời ban ngày mà Diệp Trung Lang tướng nói với ta. Đại quân Đột Quyết đột kích đều là kỵ binh. Nói theo lời của Diệp Trung Lang tướng thì đó là đến như mũi tên, đi như buông dây cung, muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi.

Cho nên cuộc chiến này đánh hay không đánh là do Đột Quyết quyết định. Có thể đánh được hay không thì phải xem đọ sức giữa hai bên. Mà cuộc đọ sức này, đối với Đột Quyết mà nói thì tồn tại vấn đề là đánh không được thì có đánh hay không. Còn chúng ta? Chỉ có một lựa chọn, đó chính là: nếu địch muốn đánh thì phải chặn đứng chúng lại!

Dương Phàm thở dài nói:

- Binh sĩ hai bên cứ một cưỡi ngựa, một đi bộ. Chúng ta lựa chọn như thế này cũng là bất đắc dĩ. Nhưng vừa nãy ta đột nhiên nghĩ rằng, trước đây người Đột Quyết đột kích, chúng ta chỉ có thể bị động phản kích, sau này người Đột Quyết tới đột kích, chúng ta khả năng vẫn bị động phản kích. Nhưng lần này, chưa hẳn không thể chủ động xuất kích!

Thiên Ái Nô hứng thú, tò mò hỏi:

- Thế có nghĩa là sao?

Bàn tay Dương Phàm đang vuốt nhẹ ở hàm giờ nhẹ nhàng trượt lên trên, xoa xoa má rồi lại sờ đến lông mày, nở một nụ cười tinh quái.

Thân thể mềm mại của Thiên Ái Nô hơi run lên, nàng thất thanh nói:

- Không phải chàng lại muốn…..

Dương Phàm nháy nháy mắt với nàng, cười xảo quyệt nói:

- Có gì mà không thể?

Thiên Ái Nô từ từ bình tĩnh trở lại, nói khẽ:

- Chàng…định làm thế nào?

Dương Phàm lắc đầu nói:

- Nói thật, ta vẫn chưa nghĩ ra. Ta chỉ nghĩ ra rằng diện mạo của ta có thể lợi dụng được. Mộc Ti là thống soái đại quân Đột Quyết, mà ta lại có diện mạo giống hệt y, điểm này có thể lợi dụng được. Còn về cụ thể lợi dụng điểm này như thế nào thì không phải chỉ ta nghĩ ra là xong, nó còn cần phải có sự tán thành và phối hợp của Diệp Trung Lang tướng.

Thiên Ái Nô nhẹ nhàng nói:

- Một trăm ngàn binh lính sắp tới thành, chàng muốn mạo danh Mộc Ti thì quá mạo hiểm.

Dương Phàm nói:

- Khi ta còn ở thành Tiết Diên Đà, là sào huyệt của bọn chúng, còn nguy hiểm hơn bây giờ gấp trăm lần.

Thiên Ái Nô khẽ thở dài, sẵng giọng nói:

- Chàng nha, nhất định phải mạo hiểm thế sao?

Dương Phàm nghiêm nét mặt nói:

- Ta là một chiến sĩ, không phải là dân thường chuẩn bị tháo chạy ở ngoài đường. Đồng đội của ta đang trên đường sang phía Tây, không biết bao người đã chết. Ta đã có khả năng này lẽ nào lại không nên báo thù cho họ? Ta là một nam nhân, phải lập công xây nghiệp lớn. Rõ ràng có cơ hội tốt như vậy, tại sao ta lại buông tay? Lẽ nào ra chiến trường xung phong thì không nguy hiểm ư? Ta là con dân Đại Đường, phải sống tiếp vì Đại Đường. Không những ta phải sống tiếp ở đây mà con cháu ta cũng phải sống tiếp ở đây. Hôm nay ta có cơ hội đánh bọn lang sói thảo nguyên mà lại chỉ lo bo bo giữ mình, thì ngày sau lưỡi dao chém giết há lại chẳng tăng thêm trên người con cháu ta hay sao? Hiện tại thiên hạ này đã gọi là Đại Chu rồi, nhưng bất kể là những thần dân không thừa nhận Lý gia bà bà thống lĩnh thiên hạ, hay là những dân thường ở nơi xa xôi hẻo lánh kỷ cương không nghiêm, thì vẫn phải gọi đất nước của mình là Đại Đường theo thói quen. Dương Phàm là thị vệ trong cung, vốn nên chú ý điều này nhưng trước mặt Thiên Ái Nô hắn lại không kiêng dè.

Thiên Ái Nô nghe hắn nhắc tới đời đời con cháu thì lại vô cùng nhạy cảm nghĩ tới chính mình.

Đời đời con cháu của chàng, liệu có phải là đời đời con cháu của nàng không?

Cùng chàng sánh đôi trai thanh gái lịch,

Cùng chàng động phòng hoa chúc,

Cùng chàng sinh con đẻ cái,

Cùng chàng đầu bạc răng long,

Nghĩ đến những điều này, lòng Thiên Ái Nô như say.

Nàng xấu hổ cụp mắt lại, nói thật khẽ:

- Được, chàng đã muốn làm thì người ta nghe lời chàng là được chứ gì!

Hai người đều không để ý rằng, thái độ hiện tại của Thiên Ái Nô ngày càng có dư vị phu xướng phụ tùy (chồng làm gì vợ cũng làm theo).

Sáng sớm hôm sau, Diệp Vân Báo cử bốn tên lính đến dịch quán tìm Dương Phàm, muốn hộ tống hắn và Thiên Ái Nô đi Lương Châu nhưng Dương Phàm lại cùng chúng đi tới tường thành.

Diệp Vân Báo đang bận rộn ở tường thành, ở nơi này nói chuyện không thể nhỏ giọng được, lúc thì y lớn tiếng hỏi tên sai dịch được phái đi thám thính động thái của Đột Quyết, lúc thì lại rống to vài câu với phụ binh đang gia cố lại tường thành ở phía đằng xa. Vài tên lang tướng, phó tướng đi theo, bị y sai khiến đến tối tăm mặt mũi.

- Hả? Sao ngươi còn chưa đi?

Diệp Vân Báo quay đầu lại thấy Dương Phàm, không khỏi kinh ngạc hỏi.

Dương Phàm vòng tay thi lễ nói:

- Trung Lang tướng! Đêm qua tại hạ bỗng nhiên nghĩ ra một kế, có thể giúp cho việc phản kích đại quân Đột Quyết.

- Hả? Ngươi nghĩ ra kế sách gì?

Hai mắt Diệp Vân Báo lập tức sáng ngời, y đã hỏi kỹ tướng Phi Hồ Khẩu về toàn bộ quá trình rút quân, nên vô cùng khâm phục tâm kế cho người dùng lời nói miệng thay thế Từ Nghĩa Sinh chỉ huy làm yên lòng quân và binh pháp chỉ huy lui quân của Dương Phàm. Những việc này nếu là chính y thì chưa chắc đã có thể làm được. Bởi vậy đối với kế sách của người này, Diệp Vân Báo không dám coi thường.

Diệp Vân Báo đã gào thét nửa ngày, cũng cảm thấy hơi khát. Vừa ngồi yên, y đã nói với Dương Phàm:

- Không phải phép tắc nhiều như thế, ngồi xuống nói đi. Ngươi có kế gì?

Dương Phàm nói với Diệp Vân Báo:

- Hôm qua khi nhắc tới cuộc tao ngộ ở thành Tiết Diên Đà, ty chức đã từng nói rằng, mình có diện mạo giống hệt con trai của Mặc Xuyết là Mộc Ti, kể cả người thân cũng khó phân biệt.

Ánh mắt Diệp Vân Báo sáng lên, nghiêng người nói:

- Như thế nào?

Dương Phàm nói:

- Lần này Đột Quyết có hai mũi quân, ba vị thống soái, trong đó một người là Mộc Ti.

Diệp Vân Báo vội vàng nói:

- Tuyệt lắm! Ngươi định một lần nữa lợi dụng thân phận này ư?

Dương Phàm nói:

- Khi ty chức ở Đột Quyết giả mạo Mộc Ti đi du thuyết với các bộ lạc, còn tham gia đại hội nghị sự của bọn họ. Những việc này chưa chắc đã được bàn đến trên đường hành quân. Nhưng đợi sau khi bọn họ trở về, sớm muộn cũng sẽ phát hiện khác biệt, lúc đó thân phận này của ty chức không dùng được nữa. Nhưng bây giờ thì khác, Trung Lang tướng không cảm thấy rằng….chúng ta có thể nghĩ cách lợi dụng tướng mạo của ty chức? Nếu như có người mạo danh Mộc Ti…

Diệp Vân Báo hưng phấn lên, nói:

- Cụ thể ngươi định thế nào?

Dương Phàm buông tay nói:

- Trung Lang tướng! Việc này thì ty chức phải được tướng quân đồng ý trước thì mới thành được. Nếu như tướng quân đồng ý thì chúng ta mới có thể bàn bạc kỹ hơn. Dù sao thì việc điều binh khiển tướng như thế nào, địa lý tình thế xung quanh ra sao, nhiều phương diện tướng quân ngài nắm rõ như trong lòng bàn tay mà!

Diệp Vân Báo ngẩn ra, nói:

- Thì ra ngươi vẫn chưa nghĩ ra chủ ý cụ thể ư.

Dương Phàm nói:

- Ty chức cảm thấy nên chuẩn bị chu đáo một chút, có thể lợi dụng được điểm này.

Diệp Vân Báo bước đi chậm rãi trong trướng, trầm tư một lúc lâu. Đột nhiên y dừng chân lại, nói với Dương Phàm:

- Bộ lạc A Sử Đức và bộ lạc A Sử Na ở Tiết Diên Đà vừa mới nảy sinh một trận xung đột. Thậm chí bộ tộc A Sử Đức còn bố trí phục kích để bắn chết Mộc Ti, sát thương số lượng lớn quân lính của hắn, có đúng không?

Dương Phàm nói:

- Đúng vậy! Nếu không phải Mặc Xuyết cưỡng ép áp chế việc này, lại còn cố ý mời một vị tộc trưởng có uy tín đến chứng minh Mộc Ti lúc ấy đang đến chơi chỗ lão, không thể giả mạo mã phỉ đi cướp bóc các bộ lạc thì hai bên đã sống mái với nhau rồi!

Diệp Vân Báo nói:

- Ta có một kế này, ngươi xem thế nào?

Dương Phàm sôi nổi hẳn lên, vội nói:

- Mời tướng quân cứ nói!

Dương Vân Báo nói:

- Ở đây chúng ta có hai tòa đầu thành, kẹp sườn núi này ở giữa, lần lượt xây dựng hai sơn ải. Hai bộ tộc của bọn họ bất hòa, lúc đầu chia lính đi cũng là xuất phát từ cân nhắc này, đợi sau khi đại quân của bọn họ đến, nhất định cũng phân ra phụ trách một cổng thành. Suy cho cùng một trăm ngàn quân tuy đông, toàn bộ rải khắp phía trước cổng thành của ta, nhưng hơn phân nửa số người chẳng qua cũng chỉ là đứng sau nhìn mà thôi, căn bản không có chỗ đặt chân.

Dương Phàm nói:

- Đúng như vậy!

Diệp Vân Báo cười híp mắt nói:

- Một khi đã như vậy, nếu bổn tướng quân cấp cho ngươi một trạm canh gác người ngựa, tất cả đều hóa trang thành người Đột Quyết, đóng giả Mộc Ti rồi đánh lén doanh trại quân đội của bộ tộc A Sử Đức, kích động bọn chúng tự giết lẫn nhau. Chuyện này ngươi thấy thế nào?

Dương Phàm nghe thấy ngẩn ra, hắn vẫn luôn cảm thấy viên Trung Lang tướng này là một người cực kỳ khôn ngoan nhưng không ngờ y lại đưa ra một chủ ý tồi tệ đến như vậy.