Say Mộng Giang Sơn

Chương 254: Như mộng vô ngân




Trong nhà Đại Vu sư Duy Đức Ân, Ngôn Tri Hà khẽ khép hai mắt, rung đùi đắc ý, miệng lẩm bẩm, rì rầm cũng chẳng biết rốt cục đang nói cái gì. Hùng Khai Sơn đeo chuông khắp người, nhảy nháy nhót nhót, nhảy đến mức mồ hôi ướt đẫm toàn thân.

Gã đã nhảy hơn một canh giờ rồi, nhảy đến nỗi chân mỏi đùi đau, thật sự không thể cố thêm được nữa, không chịu được liền nhảy sang bên cạnh Ngôn Tri Hà nhẹ nhàng lượn vào chỗ hắn một tí, Ngôn Tri Hà vừa mở mắt, Hùng Khai Sơn liền bĩu môi về phía bên cạnh, Ngôn Tri Hà vừa thấy, Mộc Ti vẫn ngồi ở bàn đằng kia, dường như còn đang thành kính cầu nguyện.

Hùng Khai Sơn dùng khẩu hình nói với gã:

- Hết giờ rồi! Mệt chết được!

Ngôn Tri Hà không nhịn được cười, liền cầm chiếc chuông đồng ở trên bàn lên, lắc lắc kêu leng keng rồi mỉm cười với tên Mộc Ti đanggiương mắt vểnh tai nghe, nói:

- Được rồi, lần pháp sự cuối cùng này coi như hoàn thành tốt đẹp. Trước khi vết thương khỏi, Đặc Cần chỉ cần không nói chuyện, không ăn đồ mặn. Mỗi ngày trước khi đi ngủ thì khấn thầm lại một lần, sau khi vết thương lành lại ắt không sẽ khỏi!

Mộc Ti cảm kích rơi nước mắt, liên tục chắp tay cảm ơn. Y lại lấy ra một túi hạt đậu vàng nặng trịch. Ngôn Tri Hà chân thực không khách khí nhận lấy nhét luôn vào ngực áo. Mộc Ti chắp tay thi lễ lui xuống.

Hôm nay thành Tiết Diên Đà náo nhiệt hơn bất cứ lúc nào.

Tin tức ngày mai phát binh đã truyền ra, rất nhiều chiến sĩ các bộ lạc nhân cơ hội cuối cùng này vào thành uống rượu tiêu khiển hoặc mua đồ dùng. Đám lái buôn biết chiến sĩ các bộ lạc tụ tập lại ngày mai sẽ phải rời khỏi, cũng đều đua nhau giảm giá bán hàng. Cho nên đầu đường cuối ngõ, đâu đâu cũng là người đi đường.

Mục Hách Nguyệt kéo cánh tay Dương Phàm, như một con chim Sơn Ca vui vẻ, suốt dọc đường cứ ríu ra ríu rít nói không liên tục. Còn Dương Phàm chỉ cần giữ nụ cười Mona Lisa là được, đến cả một cái động tác tay cũng không cần làm.

Mục Hách Nguyệt mua một đống đồ ngổn ngang, bao gồm một ít đồ trang sức nữ trang. Thực ra những thứ nữ trang bán trên thị trường này đều là hàng hóa làm kém, là thứ những gia đình chăn nuôi bình thường sử dụng. Vị tiểu công chúa của bộ lạc Mục A Cáp này sinh ra trong giàu sang, đương nhiên không thèm để ý rồi. Nàng chỉ mua cho vui mà thôi.

Phía trước doanh trướng của Mộc Ti có mấy con tuấn mã chạy tới như bay, mấy chiến sĩ bảo vệ doanh trại lập tức giơ vũ khí ra, hét to:

- Đứng lại!

Cao Xá Kê vừa ghìm cương ngựa, cao giọng hỏi:

- Mộc Ti Đặc Cần có ở đây không? Ta phụng mệnh Mục Ân Đại Diệp Hộ đến!

Binh lính bảo vệ doanh trại nói:

- Đặc Cần của chúng tôi…đưa mấy huynh đệ bị thương đi trị thương rồi. Bây giờ không ở trong doanh trại, không biết Đại Diệp Hộ có gì chỉ bảo?

Cao Xá Kê nói:

- Như vậy à, thế phó tướng có ở đây không? Ta có tin quân tình quan trọng!

Tên quan binh bảo vệ doanh trại đó nhìn nhìn mấy người bọn họ, liền thu giáo về. Một người trong đó nói với Cao Xá Kê:

- Bảo người của nguơi đợi ở ngoài, ngươi đi theo ta!

Cao Xá Kê xoay người xuống ngựa, theo tên sĩ tốt đó đi vào đại doanh. Vị phó tướng Đồ Ma của Mộc Ti đã bị bắn chết khi bị người của bộ lạc A Sử Đức tập kích. Tạm thời Mộc Ti ủy nhiệm cho một phó tướng khác. Cao Xá Kê gặp được tên phó tướng này, rút từ trong ngực ra cây lệnh tiễn có khảm hồng ngọc, hai tay dang lên nói:

- Đại Diệp Hộ phân phó, ngày mai lúc mặt trời mọc đại quân xuất phát!

Cao Xá Kê giao lệnh tiễn cho tên phó tướng của Mộc Ti, rồi nói lại kế hoạch một cách tỉ mỉ, sau đó cáo từ. Tên phó tướng mới lên nhậm chức, thực sự làm hết phận sự, lập tức dặn bảo, ba quân chuẩn bị xuất binh. Về phần các chiến sĩ tàn tật, hắn cũng không cần xin chỉ thị của Mộc Ti, cứ bỏ lại đây đợi người nhà đến đón là được rồi. Mà đây cũng là thông lệ.

Trên đường cái, Dương Phàm và Mục Hách Nguyệt dắt tay nhau đi, hệt như một đôi tình nhân, Thiên Ái Nô bí mật đi theo, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Cô luôn theo đuôi Dương Phàm, đương nhiên biết tên Mộc Ti này thực ra là hắn. Trên thực tế cô chưa từng thấy bộ dạng của Mộc Ti, nên căn bản không biết Dương Phàm bây giờ đang giả mạo một người khác.

Người con gái thảo nguyên bên cạnh Dương Phàm rất rực rỡ, rất đáng yêu. nhưng điều làm nàng hoang mang chính là Dương Phàm không thể đi cả nghìn dặm xa xôi tới đây là để nói chuyện yêu đương với một thiếu nữ của bộ lạc thảo nguyên. Thiếu nữ này là ai? Hắn tiếp cận có mục đích gì? Tại sao Dương Phàm có thể tự do ra vào doanh trại Đột Quyết? Thân phận hiện giờ của hắn là gì?

Trong chuyện này nhất định có rất nhiều rất nhiều bí mật, Thiên Ái Nô rất muốn làm rõ những bí mật đó.

Lúc này, Mộc Ti rời khỏi nhà Đại Vu, lên xe, thảnh thơi chạy trên con đường này….

- A! Ngươi mau xem, cái ngạch trụy này có đẹp không?

Mục Hách Nguyệt đột nhiên phát hiện một ít nữ trang ở một sạp hàng nhỏ, trong đó có một cái ngạch trụy hổ phách. Dưới ánh mặt trời, nó tỏa sáng rực rỡ, Mục Hách Nguyệt mừng rỡ cầm lên, tung tăng đi về phía Dương Phàm nói.

Dương Phàm vẫn trước sau như một trưng ra nụ cười Mona Lisa. Mục Hách Nguyệt lườm hắn một cái, nũng nịu nói:

- Ta muốn huynh mua cho ta!

Dương Phàm tiếp tục mỉm cười. Một tên thuộc hạ bên cạnh nhanh chóng bỏ tiền ra mua chiếc ngạch trụy này. Mục Hách Nguyệt tháo chiếc mũ thỏ ấm áp xuống, cài chiếc ngạch trụy lên, nghiêng nghiêng đầu về phía Dương Phàm nói:

- Có đẹp không?

Gương mặt xinh đẹp, nước da màu lúa mạch, đôi mắt to rạng rỡ, bờ môi hồng cộng thêm viên hổ phách hình giọt nước rủ xuống trước trán khiến cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm kiều mị. Dương Phàm cũng phải thừa nhận, nàng quả là một cô gái thảo nguyên rất xinh đẹp .

Mục Hách Nguyệt nhận ra ý tứ tán thưởng và khen ngợi trong mắt tình lang, thì vô cùng mừng rỡ, nháy mắt tình tứ với Dương Phàm. Mục Hách Nguyệt đang định lại làm nũng, thì trong mắt Dương Phàm bất chợt lóe lên một tia sáng. Hắn bước tới nắm lấy cổ tay Mục Hách Nguyệt, quay người đi về phía cỗ xe bò.

Gần như cùng lúc Dương Phàm xoay người , Mộc Ti ngồi trong một chiếc xe bò cũng đang đi tới trên đường phố. Ánh mắt của y vừa rời khỏi một sạp bán da cáo nhỏ, nhìn về phía bên này.

- Huynh làm cái gì thế? Người ta còn chưa mua đủ mà!

Mục Hách Nguyệt khó chịu khi bị Dương Phàm lôi lên xe. Dương Phàm ra hiệu cho thuộc hạ lập tức chạy xe, rồi buông rèm xuống.

Mục Hách Nguyệt ngồi cạnh quan sát hành động của hắn, bỗng ngộ ra đôi điều, một chút không hài lòng bỗng biến thành một chút xấu hổ ngượng ngùng. Nàng che cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên hai tiếng, thật lả lơi, thật quyến rũ, thân thiết nói:

- Sao vậy, đột nhiên thấy bộ dạng người ta rất trêu người đúng không? Hì hì, đáng tiếc, huynh bây giờ chẳng làm được gì cả.

Lông mày của nàng cong lên khiến cho ánh mắt như đang cười. Trongmắt nàng có chút gì đó ám muội như tơ như sợi, hiển nhiên đã ăn trái cấm cùng Mộc Ti rồi.

Chỉ là Dương Phàm đột nhiên thấy Mộc Ti, sợ hết hồn, đành phải nhanh chóng đưa nàng lên xe. Nhìn vẻ mặt lúc này của nàng, biết rằng nàng hiểu lầm, nhưng đâm lao phải theo lao. Hắn bèn cười híp mắt nhéo một cái lên cái má bầu bĩnh mềm mại của nàng.

Mục Hách Nguyệt liếc mắt nhìn Dương Phàm, đôi mắt to quyến rũ bỗng nhiên ướt át như sắp chảy nước ra. Nàng giương đôi mắt to mọng nước đó nhìn Dương Phàm, nũng nịu nói:

- Huynh đi lần này, nhanh nhất cũng phải hai ba tháng mới quay về. Thời gian dài như vậy, huynh sẽ nhớ ta chứ?

Dương Phàm nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng trông ánh mắt của nàng cũng biết là lời biện hộ, liền vuốt vuốt mấy cái mái tóc mềm mại của nàng, giả như lời đáp ôn tồn. Còn tay kia hắn khẽ vén rèm thành một khe nhỏ, định xem tình hình bên ngoài một chút. Khi nhìn qua khe hở đó ra ngoài, Dương Phàm nhất thời hoảng sợ, vội vàng buông rèm xuống.

Hóa ra xe của Mộc Ti đang dần dần chạy ngang với xe xủa hắn. Xe của Mộc Ti không có vải che, nên Dương Phàm vén một khe hở nhỏ vừa đủ nhìn thấy bộ dạng của Mộc Ti.

Mục Hách Nguyệt nhìn động tác của Dương Phàm, con ngươi khẽ chuyển động, nét mặt bỗng xuất hiện một vẻ xấu hổ. Nàng đập nhẹ lên vai Dương Phàm một cái, gắt giọng:

- Đồ xấu xa!

Dương Phàm quay đầu lại, không hiểu cô gái nhỏ này đang ăn nhầm cái gì, sao đột nhiên lại vẻ xuân đầy mặt thế này?

Mục Hách Nguyệt hết sức ngượng ngùng, khẽ cắn đôi môi hồng tươi đẹp, nói một cách thân mật:

- Người còn không nhúc nhích được, vậy mà vẫn còn có ý nghĩ gian xảo.Hừ…..niệm tình huynh sắp xuất chinh, ta sẽ cho huynh thoải mái một chút.Nhưng chỉ một lần này thôi, lần sau không được thế nữa nha.

Dương Phàm chẳng biết nói gì, tiếp tục mỉm cười với nàng.

Ánh mắt Mục Hách Nguyệt bỗng chốc trở nên mơ màng, hai má xinh đẹp ửng đỏ, liếc nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ. Nàng khẽ lè cái lưỡi nhỏ, duyên dáng khẽ liếm cánh môi trên, rồi cúi người nhào vào lòng Dương Phàm, đưa tay tháo đai lưng của hắn….

Dương Phàm cả người cứng đơ lại, hắn có thể phản kháng sao? Nếu như nàng xấu hổ và giận dữ nhảy xuống xe thì lập tức sẽ phát hiện ra Mộc Ti. Vậy thì cả kế hoạch của hắn, sẽ hoàn toàn thất bại, thậm chí đến việc có thể sống sót rời khỏi Tiết Diên Đà thành hay không cũng trở thành vấn đề. Chính trong lúc sợ hãi này, một cảm giác mềm nhẵn nóng ẩm liên tục dâng lên trong tim. Hai tay Dương Phàm đang chống xuống tấm đệm da dê ngay tức khắc nắm chặt lại.

……………………..

“ két…két….tâm”

Hai chiếc xe bò song song đi tới, một chiếc vén rèm, một chiếc buông rèm.

Đường đi không bằng phẳng cho lắm, khiến cho cả hai chiếc xe đều chòng chành đôi chút. Mà chiếc xe buông rèm dường như rung động càng thường xuyên hơn một chút.

Thiên Ái Nô cưỡi lạc đà theo sát hai phía sau hai chiếc xe, cứ như đang ngủ mơ.

Sau khi nàng trông thấy Mộc Ti rồi lại nhìn lên chiếc xe của Dương Phàm. Nàng đã nhìn thấy Mộc Ti, trong khoảnh khắc đó, nàng còn tưởng Dương Phàm tinh thông pháp thuật, đột nhiên lại từ chiếc xe bò phía trước xuất hiện ở chiếc xe bò phía sau.

Thiên Ái Nô đi theo họ suốt dọc đường, dòng suy nghĩ hỗn loạn cuối cùng cũng dần dần thông suốt. Cuối cùng nàng cũng đã nghĩ ra điểm mấu chốt trong chuyện này. Chả trách Dương Phàm có thể dễ dàng qua lại với người Đột Quyết quyền quý, có thể tùy ý ra vào doanh trại của họ. Vậy tên Dương Phàm xuất hiện sau chắc chắn là một quý tộc Đột Quyết, còn hắn đang lợi dụng tướng mạo giống Mộc Ti độc nhất vô nhị của mình để giả mạo y!

Đây là chủ ý của Thẩm Mộc sao? Bọn họ muốn làm gì?

Bỗng nhiên Thiên Ái Nô lại nhớ ra thiếu nữ thảo nguyên nghiễm nhiên trở thành một đôi tình nhân với Dương Phàm. Thiếu nữ đó là tình nhân của Dương Phàm hay là tình nhân của “Dương Phàm”? Chẳng lẽ người ta lại….nhận nhầm tình lang?

Không thể chứ, cho dù Dương Phàm có giống người kia, nhưng giọng nói dù sao cũng khác. Hơn nữa, hắn là người Nam Dương, có hiểu được tiếng Đột Quyết không?

Thiên Ái Nô vừa đi mà trong đầu đầy những dấu hỏi.