Say Mộng Giang Sơn

Chương 246: Lưỡi đao giết Khưu




Diệp An nói:

- Ngươi không tin chứ gì! Bọn ta nhất quyết không thừa nhận mình là thám báo, còn giả bộ nghe lời một cách đầy sợ sệt. Bọn người Đường đó cũng chẳng làm gì được bọn ta. Dần dần chúng cũng chẳng thèm để ý đến bọn ta nữa. Hôm đó, đại tướng quân của bọn chúng lại đưa bọn ta đi thẩm vấn, bọn ta lại giả điên giả khùng như trước, khiến cho tên tướng quân đó chịu không nổi. Vừa hay đúng lúc có người tìm hắn, thế là hắn bèn dẫn thị vệ rời đi…

Diệp An uống một ngụm rượu, dương dương đắc ý nói:

- Cũng vừa hay mấy ngày đó có gió tuyết lớn, bên ngoài chẳng có mấy thị vệ canh gác. Hắn ta bỏ điđể lại trong trướng chỉ còn hai người trông coi bọn ta. Hai người đó không coi bọn ta ra gì, dám ngủ gà ngủ gật. Bọn ta bèn thừa cơ, đánh xỉu bọn chúng, rồi lấy quần áo của bọn chúng mặc vào mà đi. Có yêu bài của bọn chúng trong tay, thì cho dù doanh trướng có phòng ngự nghiêm mật đến mức nào đi nữa, chẳng phải bọn ta cũng có thể ra vào dễ dàng sao?

Nghe được mùi ngon, một tên trong tộc của y ra vẻ đáng tiếc nói:

- Cứ thế mà đi thôi sao? Sao không giết hai tên người Đường đó đi?

Diệp An nói:

- Nếu để quần áo bị nhuốm máu, thì làm sao mà còn đi được? Lúc đó đánh ngất bọn chúng xong thì lo mặc quần áo mà đi cho nhanh, chứ làm sao dám kéo dài thời gian, để cho đám quân sỹ khác đến. Dù sao đó cũng là doanh trướng của quân Đường, sao bọn ta dám phí sức chứ. Chúng ta còn phải vội mà lo đi kiếm ngựa nữa.

Những người khác đều nhao nhao gật đầu, nói:

- Nói đúng lắm, tình cảnh như thế mà còn chạy thoát đựơc ra, là đã có thiên thần bảo hộ rồi đấy!

Cao Xá Kê dịch lại từng câu từng chữ cho Dương Phàm nghe. Nghe đến đây, đột nhiên trong mắt Dương Phàm ánh lên một nét rất kỳ lạ, hắn hạ thấp giọng, lạnh lùng hỏi:

- Người không nghe sai đó chứ? Hắn nói như vậy thật sao?

Cao Xá Kê nhìn hắn một cách lạ lẫm, gật mạnh đầu.

Dương Phàm nghĩ đi nghĩ lại về những điều Diệp An vừa nói, trong mắt như lóe lên một cái nhìn sắc lạnh tựa băng tuyết.

Bức mật báo mà tai mắt của Thẩm Mộc gửi về, ngoài Thẩm Mộc ra thì hắn là người duy nhất biết rõ nội dung viết trong đó. Trong mật thư miêu tả rất tường tận về sự vịêc hai tên gian tế Đột Quyết trốn thoát.

Lúc đó trong trướng có hai người phụ trách trông coi hai tên gian tế đợi thẩm vấn, bên ngoài cửa còn có hai võ vệ cầm kích canh gác. Nhưng theo lời Diệp An nói thì chỉ có hai người trong trướng. Theo như nội dung kể chuyện thêm thắt theo kiểu của Diệp An nãy giờ, nếu đúng thật trong trướng có bốn thị vệ, thì chắc hắn phải kể ra để tăng thêm phần anh dũng của bản thân, chứ không đời nào có chuyện nói ít đi.

Vậy việc hai võ vệ cầm kích bị người ta cắt cổ bên ngoài trướng là thế nào? Chẳng phải vịêc đó đồng nghĩa với vịêc trong trướng của Lâu Sư Đức có nội ứng của Đột Quyết sao? Diệp An đã khoe khoang về thành tích anh dũng của mình khi giết Bách Kỵ, rồi sau khi chạy thoát khỏi quân doanh vất vả cỡ nào, nhưng hắn cũng không đến mức lại dấu nhẹm đi vịêc có nội ứng tiếp cứu như vậy chứ.

Những người dân du mục trên thảo nguyên coi trọng nhất là chữ tín và sự chân thành, lừa gạt là một việc hết sức nghiêm trọng. Khuếch đại một cách vừa phải và hoàn toàn bịa đặt là hai chuyện khác hẳn nhau. Hơn nữa, Diệp An nói là lúc đó chỉ đánh xỉu hai tên thị vệ, bởi vì lo sợ làm quân phục nhuốm máu nên không giết người. Nhưng lúc phát hiện thì hai người trong trướng đầu một nơi, người một nẻo. Vậy cuối cùng thì chuyện này là thế nào?

Lúc ấy đang là ban ngày, lại là ngày trời đông tuyết giá, mà hai tên thị vệ phụ trách việc trông coi phạm nhân lại buồn ngủ đến mức ngủ gật? Không phải là ngày hè oi bức mà buồn ngủ đến mức đó sao? Dương Phàm từng ở trong Kim Ngô Vệ, lại từng làm cấm vệ ở trong cung. Người huynh đệ Mã Kiều của hắn đến bây giờ vẫn còn là một thân binh của một viên Lang tướng, nên hắn hiểu hơn ai hết, một quân nhân được một vị Đại tướng quân tuyển chọn làm thân binh phải có kỷ luật nghiêm khắc cỡ nào.

Trước đây, Dương Phàm chưa từng bao giờ nghi ngờ Khâu Thần Tích. Tuy Khâu Thần Tích hiếu sát, tàn bạo, bất chấp thủ đoạn để đạt tới mục đích, nhưng dù sao hắn cũng là Đại tướng quân của Đại Đường. Chẳng lẽ chỉ vì lợi ích riêng, mà hắn lại làm ra những việc quỷ thần đều công phẫn như thể này hay sao? Mà giờ khắc này…

- Người này rất quan trọng, phải tóm cho được hắn! Nhất định phải bắt sống!

Dương Phàm cúi đầu, nói rất khẽ với Cao Xá Kê.

Ca Xá Kê ngạc nhiên nhìn hắn. Thấy Dương Phàm rất nghiêm túc, bèn quay qua nói với Trương Nghĩa vài câu. Trương Nghĩa chẳng buồn mất công đi suy nghĩ nguyên do. Dù sao trước khi xuất phát Thẩm Mộc cũng đã căn dặn gã, là mọi chuyện đều phải nghe theo mệnh lệnh của Dương Phàm. Dương Phàm đã nói như vậy thì cứ làm thôi, cho nên gã nhanh chóng gật đầu.

Diệp An vẫn còn đang kể tiếp về quá trình hắn và Điển Tứ thay đổi quân phục chạy ra khỏi quân doanh, rồi bị phát hiện, bị quan binh truy đuổi. Tất nhiên là có thêm mắm dặm muối, khoác lác thêm về sự anh dũng của mình. Cuối cùng kể đến đoạn người huynh đệ Điển Tứ của gã bị giết chết trên đường chạy trốn, gã khóc rống lên khiến cho những người xung quanh phải xúm vào khuyên giải.

Diệp An thương tâm nói:

- Điển Tứ thích nhất là cô nương Vạn Sỹ Thanh Nguyên của bộ lạc ta. Huynh ấy còn định lần này trở về được làm quan, sẽ đến nhà cô nương ấy để xin cưới về làm vợ. Chẳng ngờ huynh ấy lại chết ở nơi tuyết phủ mịt mù…

Một người cùng tộc ở bên khuyên:

- Người chết rồi không sống đựơc lại, huynh đừng quá thương tâm. Còn Thanh Nguyên cô nương, cho dù Điển Tứ có trở về thì cũng không gặp được nữa rồi. Người ta đã lấy chồng rồi.

- Hả?

Diệp An quẹt nước mắt, hỏi:

- Nàng ấy đã lấy chồng rồi ư? Lấy ai vậy?

Người nọ nói:

- Nàng ấy lấy chồng được gần một năm rồi. Được gả cho một người giàu có của bộ lạc Tiết Diên Đà, đang ở ngay trong thành này. Người đó tên là Thiết Phất Vinh Trí. Cái lão già chết tiệt đó! Ôi! Thật đáng tiếc. Tiếc cho bông hoa của bộ lạc ta, Thật đáng tiếc. Cái cặp mông săn chắc như ngựa cái ấy, cái bầu ngực đầy đặn như bò sữa ấy…

Diệp An vui vẻ nói:

- Vậy sao, vậy lát nữa ta phải đi mua chút lễ vật đến thăm nàng.

Những người xung quanh đều lộ vẻ hí hửng.

Bọn Dương Phàm kiên nhẫn ngồi trông chừng ở bên, cho đến tận khi những người này uống rượu xong và rời đi. Đám người trong tộc đều đi ra ngoài thành, trở về doanh trướng. Còn Diệp An muốn đi thăm hỏi bông hoa của bộ lạc, nên một mình đi theo hướng ngược lại. Gã mua một vài món trang sức sặc sỡ ở một sạp hàng ven đường rồi vừa ngâm nga hát vừa khệnh khạng bước đi.

Bọn người Dương Phàm lập tức bám theo sau. Diệp An vừa đi vừa hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm đến được nhà của người tên Thiết Phất Vinh Trí nọ. Vinh Trí là một người Đột Quyết đã từ bỏ cuộc sống du mục, chuyển qua buôn bán. Ở trong thành này y có thể nói là có chút của cải. Y bỏ ra một khoản tiền lớn, đón cô nương Vạn Sỹ nức tiếng gần xa từ bộ lạc của Diệp An về làm vợ, kết quả lại không được như ý. Tấm thân già nua ốm yếu của lão không chịu nổi nửa năm đã tiêu rồi…

Bốn bà vợ chia nhau tài sản của lão, Vạn Sỹ Thanh Nguyên được chia một cái quán rượu, tiếp tục sử dụng những tiểu nhị, người làm lúc trước. Mỗi ngày đều có thu nhập, nên cuộc sống cũng an nhàn.

Bộ lạc Tiết Diên Đà vốn rộng lớn, nhân khẩu đông, lại cộng thêm binh sỹ của các bộ lạc khác đang đóng quân xung quanh thỉnh thoảng vào trong thành dạo chơi nên các ngõ phố đều trở nên tấp nập nhộn nhịp. Bọn người Dương Phàm không có cách gì ra tay được, chỉ có thể đi theo canh chừng Diệp An từ xa mà thôi. Đi được một lúc, bọn họ thấy gã đi vào một quán rượu.

Quán rượu này phía trước là quán, phía sau là nhà ở. Đám tiểu nhị, người làm lo việc ở quán, còn bà chủ Vạn Sỹ Thanh Nguyên thì ở nhà sau. Là một hộ tương đối giàu có trong vùng, nên những bức tường nhà nàng, từ độ cao chừng nửa người trở xuống đều được ốp đá, phía trên là tường đất nện trộn rơm, trông có vẻ hợp quy tắc, khí thế và sạch sẽ hơn so với những nhà bình thường khác.

Lúc này, Vạn Sỹ Thanh Nguyên đang quyến luyến tiễn chân người tình của nàng nơi cửa sau. Lúc còn ở trong bộ lạc của mình, Vạn Sỹ đã quen thói phong lưu, sau khi được gả cho Vinh Trí thì cũng chỉ yên phận làm tân nương được gần nửa năm. Vinh Trí chết đi, nàng ta lại chứng nào tật nấy. Dù sao thì bây giờ cũng chẳng ai quản nàng ta, cho nên càng thêm phần quá quắt hơn trước nữa, có rất nhiều người tình.

Người mà nàng ta đang tiễn chân tên là Hách Liên Tiểu Phi, là một quan binh nhỏ của bộ lạc Tiết Diên Đà. Dưới sự bảo bọc của hắn, tuy Vạn Sỹ Thanh Nguyên chỉ là một thân nữ nhi cai quản một quán rượu, nhưng cũng không có người đàn ông nào dám bắt nạt.

Hách Liên Tiểu Phi rõ ràng là vừa mới được thỏa mãn, không chỉ cười cợt lả lướt, mà ngay cả bước chân cũng lả lướt. Hắn lả lướt nhéo bộ ngực đầy ngồn ngộn của Vạn Sỹ Thanh Nguyên một cái rồi cười ha hả nói:

- Vậy ta về nhé, tối nay lại đến tìm nàng.

Vạn Sỹ Thanh Nguyên cũng giống như những cô gái khác trên thảo nguyên, dáng người cao lớn. Tuy nhiên, ngũ quan không vì thế mà trở nên khó coi, mà ngược lại còn rất xinh xắn. Đặc biệt là bầu ngực đầy đặn, cùng bờ mông tròn trịa của nàng, lại càng khiến cho đám đàn ông trai tráng hừng hực của thảo nguyên mê đắm.

Nghe Hách Liên Tiểu Phi nói vậy, Vạn Sỹ Thanh Nguyên cười khúc khích, khẽ gắt:

- Chàng đấy, lúc nãy còn chưa vày vò đủ hay sao?

Hách Liên Tiểu Phi nói:

- Ha ha, chúng ta sẽ sớm phải xuất binh rồi. Chuyến này đi nhanh nhất cũng phải mấy tháng sau mới về, đương nhiên là phải cho nàng ăn no đã chứ.

Hai người còn đang trêu đùa nhau, thì sân trước có tiếng tiểu nhị gọi. Vạn Sỹ Thanh Nguyên vội nói:

- Được rồi, ta không tiễn chàng nữa. Trong quán có việc rồi, tối nay người ta đợi chàng.

Bọn người Dương Phàm dắt ngựa đi theo đến quán rượu liền dừng lại bên ngoài một, cách chừng một đoạn. Dương Phàm nói:

- Trong thành nhiều người đi lại quá. Nếu đợi hắn ra thì cũng không tiện ra tay, chỉ còn cách lẩn vào bắt người thôi.

Hắn suy nghĩ một lát, rồi nói với Trương Nghĩa:

- Trương huynh, có thể kiếm được một cỗ xe không? Người này rất quan trọng, nhất định phải còn sống. Lát nữa chúng ta mang hắn đi không được để lại dấu vết.

Trương Nghĩa cười nói:

- Việc này có gì khó, chỉ cần có tiền, thì chẳng chuyện gì là không thể làm ở đây cả. Việc này cứ giao cho ta là xong.

Dương Phàm nói:

- Được, vậy huynh đi kiếm một cỗ xe đến đây rồi đậu ở trước cửa cửa sau!