Say Mộng Giang Sơn

Chương 1199-2: Đại Vương kỳ đầu thành biến ảo (2)




Vi hậu nghĩ rằng có cứu binh tới cứu mình, nhưng lại không nghĩ rằng chính quyền mà bà ta tự cho là vững như núi Thái Sơn lại không chịu nổi một kích như vậy, đến ngay cả Thiên Ngưu Vệ bảo vệ linh cữu của tiên đế cũng có thể lâm trận phản chiến rồi.

Bà ta giãy ra khỏi vòng tay của Mã Tần Khách tự mình tiến lên phía trước, vì vốn vẫn muốn giữ sự uy nghiêm của Thái hậu trước đám quan binh, nhưng lại chẳng hề nghĩ đến việc ba viên võ tướng lao như bay tới phía trước không phải đến để bái lạy bà ta mà là đang hung hãn giương đồ đao trong tay tới.

Rút cục thì ai là người chém ra nhát đao đầu tiên, tại nơi khung cảnh hỗn loạn, trời đất tối mịt này thì cũng không thể nhận ra được ai. Mọi người chỉ có thể xác nhận rằng, người thu đao lại cuối cùng là Sở Tài. Sở Tài giữa đường trở mặt thì đương nhiên muốn thể hiện sự cương quyết hơn kẻ khác.

Lúc Sở Tài thu đao về thì Vi Hậu kẻ luôn mộng tưởng sẽ tiếp bước con đường của Võ Tắc Thiên đã bị chém tơi bời, một kẻ tôn quý như bà ta, đến lúc chết còn ti tiện hơn cả một con heo.

Mã Tần Khác và Dương Quân thấy tình cảnh này đều kinh hồn bạt vía, chỉ trong chốc lát, Dương Quân phản ứng đầu tiên liền lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy, còn Mã Tần Khách phản ứng hơi chậm, nên kết quả là bị đội Thiên Ngưu Vệ đang ùn ùn kéo đến kết liễu tính mạng.

Cát Phúc Thuận chặt đầu Vi hậu xuống rồi lập tức chạy tới Lăng Yên Các, lệnh cho người đánh trống reo hò làm hiệu, đám người Lý Long Cơ, Tiết Sùng Giản đang canh giữ ở Huyền Vũ Môn, nghe thấy tín hiệu liền lập tức phát động tiến công về phía điện Cam Lộ.

Đợi đến khi Lý Long Cơ tới điện Cam Lộ, Hứa Lương, ba đạo đại quân Lục Mao Phong dẫn Vạn Kỵ; Cát Phúc Thuận, Trần Huyền Lễ dẫn Phi Kỵ, cùng với Thiên Ngưu Vệ dồn dập chạy tới điện Cam Lộ hội hợp.

Cát Phúc Thuận vội vã tới trước Lý Long Cơ, hai tay dâng đầu Vi hậu lên, cao giọng nói:

- Quận Vương, đầu của nghịch phi Vi thị ở đây.

- A!

Lý Long Cơ vừa thấy đầu của Vi hậu, không khỏi vui mừng khôn xiết. Nhân vật trọng yếu của Vi đảng này đã chết, thì cuộc chính biến đêm nay coi như đã thành công bảy phần rồi.

Đến lúc này, Mã Kiều, Sở Cuồng Ca và Hoàng Húc Sưởng cũng lần lượt chạy tới, lại dâng đầu của Võ Diên Tú lên cho Lý Long Cơ, thông báo tin An Nhạc công chúa đã chết cho mọi người. Lý Long Cơ liền ra quyết định, lệnh cho các cánh quân lấy điện Cam Lộ làm trung tâm lập tức tản ra các nơi dọn dẹp sạch sẽ tàng dư của Vi đảng và lệnh cho Nam nha cấm quân bắt đầu hành động, bao vây tiễu trừ đại thần Vi đảng.

Chớ nghĩ Lý Long Cơ tuổi đời còn trẻ, nhưng ban bố mệnh lệnh cũng đâu ra đấy. Đợi các tướng lĩnh sôi nổi nhận lệnh rồi lần lượt rời đi, Tiết Sùng Giản cực kỳ hứng thú đi ra từ trong hậu cung, gã đã tìm được ngọc tỉ của Hoàng đế.

Lý Long Cơ giắt ngọc tỷ lên mình, lập tức dẫn thân binh đến điện Thái Cực, lúc gã chạy tới điện Thái Cực, Lưu U Cầu đã dắt Thiếu đế Lý Trọng Mậu tới.

Lý Trọng Mậu là một thiếu niên mười lăm tuổi. Thuở thiếu thời sống ở Phòng Châu, mãi đến sau này tuy tình cảnh được cải thiện, nhưng do cậu là con vợ kế, không được Vi hậu và An Nhạc chào đón, nên đã chịu nhiều ấm ức sâu đậm. Làm Hoàng đế chẳng qua cũng chỉ là con rối, không hề có chủ kiến, sợ sệt hèn nhát, thua kém sa so với đường huynh Lý Long Cơ.

- Quận Vương, mạt tướng đã tìm được Thiếu đế.

Lưu U Cầu thấp giọng nói với Lý Long Cơ:

- Hiện giờ trong cung đang loạn cả bầy, ngài xem có nên đem hắn....

Lưu U Cầu tay nắm lấy đao, hung hãn chuẩn bị thủ thế.

Lý Long Cơ nghe vậy tim đập thình thịch, nếu để Tiểu Hoàng đế Lý Trọng Mậu chết trong loạn quân. Nhất mạch duy nhất của Lý Hiển cũng chỉ còn duy nhất là Tiếu Vương Lý Trọng Phúc đang ở Lĩnh Nam xa xôi, vậy thì phụ thân đăng cơ xưng đế sẽ càng không có trở ngại gì.

Nhưng gã lại liếc thấy Lý Trọng Mậu đang hoảng sợ, vẻ mặt trắng bệch lại quyết định từ bỏ ý định hấp dẫn đó: “ không được, ít nhất là tốt nay chưa thể ra tay được, đêm nay đã diệt trừ được Vi đảng, đã thấy được thành công trước mắt, quyền lực chắn chắn sẽ thuộc về phụ thân.”

Đến lúc có cô mẫu khuyên bảo, không hẳn là không thể thuyết phục được phụ thân, Lý Trọng Mậu này không nhất định là phải giết chết, hơn nữa, muốn xưng đế còn phải danh chính ngôn thuận mới yên ổn được giang sơn. Nếu như Thiếu đế chết ở trong cung, bất kể là hắn ta chết ra sao, chắc chắn sẽ dẫn đến dị nghị, Lý Trọng Mậu chỉ có thể sống, không thể chết được.

Nghĩ tới đây, Lý Long Cơ quả quyết nói:

- Không được, hãy bảo vệ tiểu hoàng đế

Lưu U Cầu ngẩn ngơ một lúc, nhưng thấy được thần sắc kiên quyết của Lý Long Cơ, nên không dám khuyên can lần nữa, đành phải nghe theo.

Lúc này đã là gần sáng, tiếng chém giết trong cung đã dần im ắng đi. Ngoại trừ số ít binh lính còn ở trong cung tiến hành tìm tòi, thanh trừng tàn dư của Vi đảng đã bắt đầu tràn ra ngoài cung, như đám người Sở Cuồng Ca, Lý Tiên Phù đều mang theo binh mã của mình lên đường thanh trừng đám người thân cận của Vi đảng như Vi Ôn, Kỷ Xử Nột, Tông Sở Khách, Triệu Lý Ôn…

Mà trong Thành Trường An, hành động tiêu diệt nhất đảng Lư Tân Chi của Ẩn Tông và Hiển Tông cũng bắt đầu đi vào hồi kết. Cuộc tàn sát tanh mùi máu đã được dung hòa vào cuộc chính biến tối nay. Cho đến khi trời sáng, triều đình hỗn loạn, rất nhiều việc cần phải bắt đầu lại, thay cũ đổi mới, sẽ chẳng có ai chú ý đến những việc này nữa.

Khi đó, sẽ chẳng thể nào điều tra rõ ràng, cũng không thể nào có kẻ không biết điều đi điều tra cuộc giết chóc máu tanh kia liệu có liên quan đến cuộc chính biến hay không. Thậm chí chắc chắn cũng không thể nào có kẻ không biết điều bẩm báo việc này lên kẻ thống trị mới.

Lý Long Cơ đứng ở thềm đá cao cao trên điện Thái Cực, nhìn về phía Thái Cực môn nguy nga đồ sộ, ánh bình minh xuyên qua những tầng mây, chiếu rọi lên mái ngói lưu li trên cửa cung, lấp lánh ánh hào quang màu vàng.

Mặt trời sắp lên rồi, lại một ngày mới bắt đầu, một đế vương mới, một thời đại mới sắp bắt đầu, các tướng lĩnh đang vây quanh người gã, đều sẽ trở thành những trụ cột vững vàng trong chính quyền mới, tuy nhiên...

Lý Long Cơ theo bản năng nhìn về phía Hoằng Văn quán: Vị đại tướng quân kia lại phải rời xa triều đình từ đây rồi.

Lý Long Cơ hi vọng chính quyền mới của phụ thân có thể có được sự ủng hộ của Dương Phàm, hơn nữa thì nhỏ đến giờ, gã luôn luôn có ý ngưỡng mộ với vị Đại tướng quân mang sắc thái huyền thoại này.

Nhưng Lý Long Cơ cũng biết rõ, vị đại tướng quân này công cao hơn chủ, phong quan cũng không thể phong, có lẽ là nên vinh quy như thế, vì nó sẽ là sự lựa chọn tốt nhất để Dương Phàm và hoàng thất mãi mãi hòa thuận về sau.

Mắt thấy Lý Long Cơ nhìn ra xa phía Hoằng Văn quán, dường như đang thoáng có chút suy nghĩ, Lưu U Cầu vội hỏi:

- Quận Vương, Thượng Quan Uyển Nhi tối nay đang ở trong cung, nếu như nàng không nghe thấy tiếng loạn lạc bỏ trốn thì giờ này phải ở đây rồi.

Lý Long Cơ chẳng nói đúng sai chỉ “ừ” một tiếng, Lưu U Cầu lại nói:

- Nữ nhân này đã qua hai triều Võ, Vi, hằng chưởng thần hàn, quân quốc mưu du, sát sinh đại bính, chiếu lệnh sắc chỉ, đa xuất kỳ thủ, tuy chỉ là phận nữ nhi, nghiễm nhiên lại là trọng thần của đất nước, hay để mạt tướng bắt giữ nàng ta lại?

Lý Long Cơ cười thản nhiên, trầm giọng nói:

- Không, để ta tự đi gặp nàng.