Say Mộng Giang Sơn

Chương 1140-2: Ngồi xem gió nổi mây phun (2)




- Ta sẽ không phản, ta không thể phản!

Thanh âm Lý Đán bi thương khôn kể. Ông đau thương nhìn Thái Bình công chúa, thê lương mà nói:

- Lệnh Nguyệt. Ta mệt mỏi, mệt mỏi. Mẫu thân ruột của chúng ta, vì cướp lấy ngôi vị Hoàng đế có thể không chút nào thương tiếc giết chết con cái và cháu trai cháu gái của mình, hiện giờ Thất Lang không hiểu sao lại mang lòng nghi ngờ chúng ta, vì bảo vệ ngôi vị Hoàng đế, hắn lần nữa hạ độc thủ với ta, ngôi vị Hoàng đế này thật sự quan trọng như vậy sao? Nếu hắn muốn giết, vậy hãy để cho hắn giết đi.

Lý Đán cười chua xót, nói:

- Sống, có lạc thú gì đâu?

Thái Bình công chúa thấy Bát ca lại có ý niệm chán đời trong đầu, không khỏi vội la lên:

- Bát lang, huynh có thể buông tay, nhưng huynh nhẫn tâm để con gái của huynh cũng đều bị mất mạng sao? Võ Tam Tư và Hoàng hậu trừ phi không giết huynh, nếu giết huynh, huynhcho là bọn họ sẽ bỏ qua các con của huynh sao?

Thân hình Lý Đán chấn động, Thái Bình công chúa lại nói:

- Ta không phải bảo huynh phản, là bảo huynh lợi dụng lực ảnh hưởng của mình ở Nam Nha, cùng những tướng lĩnh kia tiếp xúc nhiều một chút, bọn họ đều trung với huynh, nguyện ý vì huynh mà chịu chết, nhưng nếu huynh căn bản không tiếp nạp bọn họ, không nói cho bọn họ biết suy nghĩ của huynh, bọn họ có thể vì huynh làm cái gì đây?

Lý Đán chậm rãi xoay người, vẻ mặt do dự. Thái Bình công chúa lại nói:

- Chỉ cần huynh có động tác, chỉ cần chư tướng Nam Nha cùng huynh hơi có lui tới, Hoàng đế muốn động tới huynh thì không thể không cẩn thận suy xét!

Lý Đán nghiêm nghị nói:

- Nhưng... Bởi như vậy, Thất Lang không phải càng thêm hoài nghi ta sao?

Thái Bình công chúa cả giận:

- Hiện tại hắn không nghi ngờ ta và huynh rồi hả? Người ta đã kề đao bên cổ chúng ta rồi, cửa ải trước mắt này cũng khó có thể qua, huynh còn nghĩ tương lai cái gì chứ?

Trong lòng Lý Đán giằng xé không ngừng, qua một lúc lâu, ông mới lên tiếng:

- Hoàn Ngạn Phạm phái người đến ám chỉ ta, nói nguyện ý giúp bọn ta, cùng nhau tru sát Võ Tam Tư và Vi hậu.

Thái Bình công chúa hai mắt sáng ngời, vội hỏi:

- Huynh nói như thế nào?

Lý Đán nói:

- Ta trả lời hắn, Lý Đán tuyệt sẽ không phản bội bào huynh!

Thái Bình hai mắt buồn bã, nói:

- Hoàng đế không ngã, Lương Vương và Vi hậu làm sao có thể gục? Huynh trưởng đây là rõ ràng cự tuyệt hắn?

Lý Đán nói:

- Đúng! Cho nên... , ta đáp ứng muội, có thể cùng Nam Nha liên lạc, nhưng ta chỉ cầu tự bảo vệ mình, tuyệt không tạo phản Thất Lang!

Thái Bình công chúa chăm chú nhìn ông thật lâu, gật đầu, nói:

- Huynh trưởng xin tin tưởng ta, Lệnh Nguyệt cũng giống huynh, chỉ cầu tự bảo vệ mình!

...

Dương Phàm đứng ở trong phòng nhỏ hoa viên, mỉm cười nhìn trong bụi hoa: Con của a Nô Dương Cát, con gái của Uyển nhi Đại Nhi đang ở trong bụi hoa chạy rất nhanh, đứa con bảo bối của Cổ Trúc Đình bây giờ là nhỏ nhất, đương nhiên thành cái đuôi nhỏ, cạc cạc cười đuổi ở sau ca ca tỷ tỷ.

Về phần Dương Tư Dung và Dương Niệm Tổ, đã không hề thích loại trò chơi này rồi. Dương Tư Dung hiện tại trưởng thành đại cô nương, tuy rằng đi theo cha mẹ song thân học được võ công cao minh, nhưng nàng càng ngày càng thích yên tĩnh, rất có hương vị tiểu thư khuê các. Về phần Dương Niệm Tổ nha...

Vừa nghĩ tới đứa con này, chân mày Dương Phàm cau lại, hắn thật không muốn nhắc tới cái thằng tiểu tử khốn nạn kia.

Mới trước đây nhìn sao đáng yêu, trưởng thành sao lại làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi như vậy? Công khóa không thấy cậu có tiến bộ chút nào, lại cả ngày thích ra bên ngoài chơi bởi. Còn tuổi nhỏ, cậu đã dám đi theo người của Thuận Tự môn đi thuyền thuỷ vận, bảo là muốn trải qua nguy hiểm, may mắn ở tam môn tóm được cậu trở về.

Khi rảnh rỗi cực nhàm chán cậu còn thích chạy tới trong cửa hàng của mẫu thân giả mạo tiểu nhị, có một lần không ngờ cậu còn đem một cái bô đựng nước tiểu cũ kỹ của một nô bộc già trong điếm giả làm đồ cổ Hán triều bán đi ra ngoài với giá đắt, đợi có người ta nhận ra liền đến cửa tranh cãi ầm ĩ, thiếu chút nữa đập phá chiêu bài của Dương gia. Muốn nói võ công, cậu học vô cùng giỏi, nhưng chỉ có đọc sách là..., ôi! Đứa nhỏ này đừng hy vọng cậu thi đậu tiến sĩ.

Tiểu Man và a Nô nâng cao cái bụng bầu chậm rãi tản bộ bên hồ nước, Cổ Trúc Đình đang mặc một bộ quần áo bằng lụa ở bên cạnh hồ nước luyện tập nhu thuật xoay người đứng lên, cười nói nghênh đón, ba người đứng ở đằng kia cười cười nói nói, cùng nhau đi về hướng đường mòn bên cạnh rừng trúc.

Trong ba người mặc dù có hai phụ nữ có thai, nhưng khi nhìn vào vẫn thấy xinh đẹp như trước, năm tháng dường như không lưu lại dấu vết gì trên người các nàng. Nếu như nói có, vậy cũng như một vò rượu lâu năm, trải qua năm tháng lắng đọng lại, trở nên càng thêm cam thuần, càng thêm quyến rũ, càng thêm mê người.

Dương Phàm hiểu ý hơi cười rộ lên, Uyển Nhi theo ánh mắt của Dương Phàm nhìn lại, trong mắt không khỏi lộ ra cực kỳ hâm mộ.

Năm đó ở Tam Dương cung nàng không ngờ trúng chiêu, mạo hiểm vì Dương Phàm mà sinh ra đứa con gái, từ đó về sau khi nàng và Dương Phàm ân ái vẫn rất chú ý, tránh cho lại phát sinh vấn đề. Nhưng dù sao đây cũng là hành động bất đắc dĩ, kỳ thật nàng cực thích có con, mắt thấy Tiểu Man và a Nô lại có bầu, Uyển Nhi lại chỉ có thể dõi mắt trông mong mà nhìn, nàng thật muốn sinh nhiều thêm mấy đứa con nữa, tốt nhất đều là con trai, nhưng...

Dương Phàm quay đầu lại, nhìn thấy Uyển Nhi cúi đầu, lông mày nhíu chặt thật sâu u oán, lập tức biết nàng lại bởi vì chuyện con cái mà thương tâm.

Dương Phàm xoay người lại, nhẹ nhàng ôm bờ eo của nàng, dịu dàng nói:

- Hiển Ẩn chi tranh, dù chưa gây thành họa lớn, nhưng quan hệ song phương cũng càng ngày càng lạnh rồi, hiện giờ hai tông làm theo điều mình cho là đúng, chẳng những mang đến nhiều chuyện không tiện, hơn nữa đối với song phương đều có tổn hại.

Ta một mặt phải đàn áp nhân tố không tốt trong quan hệ Hiển Tông, một mặt phải đối kháng Ẩn tông, đồng thời ở trên triều đình còn phải quan sát động tĩnh xem xét, tìm kiếm đường ra, thật là tâm lực lao lực quá độ. Ta nghĩ... tìm cơ hội xa dần ra khỏi triều đình. Chờ ta làm xong chuyện này, là có thể cùng nàng chơi thuyền Tây Hồ, tự do tự tại giống như Phạm Lãi và Tây Thi, khi đó, nàng muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.

Uyển Nhi vui mừng nói:

- Thật vậy chăng? Lang quân không được lừa thiếp.

Dương Phàm nói:

- Đương nhiên là thật, nàng nghĩ rằng ta bảo nàng liên tiếp tiết lộ tin tức cho Cao Lực Sĩ là vì cái gì?

Uyển Nhi vui mừng ôm chặt Dương Phàm, sau một lúc lâu, đột nhiên khẽ gắt hắn, nói:

- Chàng so sánh không ổn, Tây Thi trước từng hầu hạ Việt Vương sau đó mới theo Phạm Lãi, người ta từ đầu đến cuối chỉ có một người nam nhân là Dương đại tướng quân chàng.

Dương Phàm nháy nháy mắt nói:

- Ai nói chỉ có Quan quân Đại tướng quân là nam nhân? Chẳng lẽ ta đường đường Tông chủ Hiển Tông không là nam nhân sao?

Uyển Nhi đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cảm thấy loại trò chơi sắm vai nhân vật này dường như rất thú vị, nàng nghiêng đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn Dương Phàm nói:

- Thật sao, như vậy Dương đại tướng quân và Dương Đại Tông Chủ, hai người đều là hai kẻ rất xấu, lúc nào cũng thích ức hiếp người ta.

Dương Phàm thấy bộ dáng quyến rũ đến tận xương, bất giác động tình nói:

- Nàng sẽ không nghĩ ngay bây giờ sinh con đấy chứ.

Uyển Nhi thân thiết nói:

- Chuyện của Lý gia để sau, chuyện sinh con mới là quan trọng, người ta hiện tại... thật lòng muốn chàng thương yêu ta.

Dương Phàm nhìn quanh thấy không có một ai, liền om Uyển Nhi, đi về hướng khuê tẩm của nàng.