Say Mộng Giang Sơn

Chương 1136: Chỉ mành treo chuông




Lý Long Cơ nói một câu nghe như rất bình thường nhưng lọt vào trong tai Dương Phàm lại cất giấu một bí mật cực lớn, lại lập tức nếm ra hương vị không giống như vậy. Hắn lập tức ý thức được Lý Long Cơ nhất định đã nhận ra cái gì, nhưng hắn lại như thế nào nhận thấy được? Trong một phút, Dương Phàm liền nghĩ đến mình gần đây đã không để ý đến quá nhiều điều rồi.

Hắn nhớ tới có một lần Uyển Nhi từng nói với hắn, khi Tương Vương ở Đông cung, Cao Lực Sĩ là chưởng sự thái giám Đông cung, với Lý Tam Lang có quan hệ vô cùng tốt, hai người còn thường cùng nhau đá cầu; hắn nhớ tới hôm nay sau khi lên thuyền từng nhìn thấy Cao Lực Sĩ và Lý Long Cơ nói chuyện, hai người tuy chỉ nói chuyện với nhau một lát, nhưng thần thái của bọn họ cũng là chỉ có những người rất quen thân với nhau mới có.

Chuyện này hắn hoặc đã nghe qua, hoặc đã từng gặp, nhưng hắn chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa.

Con người tinh lực có hạn, mặc dù tinh lực dồi dào như thế nào, người có tài trí cao đến đâu cũng không thể chiếu cố chu đáo được mọi chuyện. Trước đây hắn quá mức chuyên chú quan trường, kết quả bên trong Hiển Tông lục tục xảy ra vấn đề. Hiện giờ hắn tập trung tinh lực xử lý nội loạn, kết quả là dấu vết có liên quan triều đình phát sinh ở bên cạnh hắn đã bị hắn không để ý đến.

Luận tài trí tỉnh táo, hắn cũng không kém Thẩm Mộc, nhưng Thẩm Mộc làm việc chuyên nhất, hắn làm không được. Chuyện của hắn rất tạp, trong quân, quan trường, Hiển Tông... , chỗ nào cũng đều cần toàn lực mà chống đỡ, có thể tưởng tượng đem tất cả mọi thứ đều nắm trong tay lại nói dễ hơn làm? Một chút sơ sẩy, dù đã từng xông qua nhiều ít núi cao biển sâu cũng khó mà tránh khỏi lật thuyền trong mương.

Cho đến khi nghe được những lời này của Lý Long Cơ, rất nhiều chuyện sớm nên bị hắn chú ý lại bị hắn bỏ qua lại đột nhiên liên tưởng đến, hắn mới bừng tỉnh ngộ.

Trước sau Thần long chính biến, Cao Lực Sĩ làm thân tín của Uyển Nhi tham dự quá nhiều chuyện, thực lực của Dương Phàm và những gì đã làm gã ta nhiều ít biết một ít. Bản thân Cao Lực Sĩ sẽ không từ chút dấu vết để lại nơi này mà nhận thấy được cái gì, nhưng nếu gã nói với Lý Long Cơ, bằng lý sự thông tuệ của Tam Lang...

Dương Phàm vừa mới nghĩ đến đây, Mã Kiều liền bước nhanh tới, vội vàng nói:

- Đại tướng quân, thiên tử triệu kiến!

Dương Phàm vào trong khoang thuyền, chỉ thấy Hoàng đế và Hoàng hậu mặt trầm như nước ngồi ở giữa, đám người Tương Vương, Lương Vương phân biệt ngồi hai bên, mỗi người vẻ mặt đều khác thường.

Dương Phàm không biết tình hình, liền vội vàng tiến lên bái kiến thiên tử, Lý Hiển mặt lạnh lùng nói:

- Dương Phàm, ngươi lập tức điều một đội ngũ, do Võ Diên Tú cùng đi tróc nã huyện úy Vạn Niên Chu Cảnh!

Dương Phàm lập tức ngạc nhiên, tróc nã quan viên? Tróc nã quan viên sao không sử dụng người của Tam pháp ti, lại làm cho Vạn kỵ đi bắt?

Lương Vương Võ Tam Tư lạnh mặt nói:

- Dương Phàm, Vũ Lâm tướng quân Vương Đồng Kiểu cấu kết một đám phản nghịch, ý đồ lợi dụng cơ hội vì hậu sự đưa tang của Tắc Thiên Thánh hoàng hậu sự để mưu sát Hoàng hậu và bổn vương, may có nghĩa sĩ Tống Đàm tố giác, hiện giờ Võ Sùng Huấn, Diêu Thiệu Chi, Lý Nhận Gia đã dẫn người đi tróc nã Vương Đồng Kiểu cùng đồng đảng rồi. Ngươi phụ trách một đường trong đó, tróc nã Huyện thừa Vạn Niên Chu Cảnh. Nhớ kỹ, phải tận lực bắt sống đấy.

Vi hậu sắc mặt xanh mét quát:

- Còn không mau đi!

Dương Phàm không dám chậm trễ, vội vàng lĩnh chỉ, cùng Võ Diên Tú vội vàng đi ra ngoài.

Mới vừa rồi Tống Đàm đem sự việc bẩm báo cho Võ Tam Tư, Võ Tam Tư nghe xong vừa sợ vừa giận, lập tức định đi cáo trạng với Hoàng đế. Nhưng y lại cân nhắc, Vương Đồng Kiểu là con rể Hoàng đế, nếu chỉ nói Vương Đồng Kiểu muốn giết chính mình, chỉ sợ chưa chắc có thể đưa Vương Đồng Kiểu vào chỗ chết.

Võ Tam Tư linh cơ vừa động, liền lại quay người đi, chỉ bảp Tống Đàm một phen. Tống Đàm là một người đọc sách, nội tâm linh hoạt, vừa nghe liền hiểu ý đồ của Võ Tam Tư, lập tức theo lời của y mà Phát huy, Võ Tam Tư rất hài lòng, lúc này mới dẫn gã đi gặp Lý Hiển và Vi hậu.

Tống Đàm đem tin tức Vương Đồng Kiểu muốn ám sát Vi hậu và Lương Vương nói ra, khiến Vi thị tức giận đến tức sùi bọt mép:

- Con rể đáng khinh này lại muốn tru sát nhạc mẫu?

Nói xong, Vi hậu giận dữ, lập tức bảo Lý Hiển phái người tiến đến tróc nã.

Bởi vì Tống Đàm cáo trạng thời điểm mấy người Trương Trọng Chi đã tán đi, vì để tránh cho trong đó có người được biết phong thanh chạy trốn, Lý Hiển bất chấp hồi cung, lập tức liền hạ lệnh bắt người. Ông ta yêu cầu Võ Sùng Huấn cùng tất cả những người có thể sử dụng phân phái đi ra, còn thừa lại Chu Cảnh liền giao cho Dương Phàm.

Dương Phàm và Võ Diên Tú đi thuyền nhỏ đuổi tới trên bờ. Bởi vì Hoàng đế tuần du, lúc này đóng quân bên hồ Long Khánh là Vạn kỵ, Kim Ngô Vệ, Thiên Ngưu Vệ. Dương Phàm liền từ trong Vạn kỵ của mình điều động hơn nghìn người, cùng Võ Diên Tú suất lĩnh thẳng đến Huyện nha Vạn Niên.

Trên đường bước vào, trong lòng Dương Phàm có một loại cảm giác đã quen thuộc đối với trường hợp như thế này, dường như rất nhiều năm trước hắn từng có cảnh ngộ giống như vậy. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới Tiểu Man, lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Đúng rồi, tình cảnh năm đó Võ Tắc Thiên phái Khâu Thần Cơ và Tiểu Man lãnh binh đi bắt nhị hoàng tôn thật sự tương tự như giờ này khắc này thật.

Khác nhau chính là, Võ Tắc Thiên bắt cháu của bà, mà Lý Hiển bắt chính là con rể của ông; hai cháu của Võ Tắc Thiên lớn mới mười bốn tuổi, nhỏ mới chín tuổi, cái gọi là mưu phản căn bản là không thể tin, mà Phò mã Vương Đồng Kiểu có phải là thật muốn ám sát Hoàng hậu và Lương Vương hay không, Dương Phàm không thể nào biết được.

Lại có một điểm khác nhau là, Võ Tắc Thiên lúc ấy đã bày mưu đặt kế Khưu Thần Cơ, đem hai tôn tử của bà giết chết tại chỗ. Mà Lý Hiển lại muốn bắt sống, ông ta hiển nhiên là muốn thông qua Vương Đồng Kiểu bắt được con cá lớn. Nhưng con cá lớn hơn so với Vương Đồng Kiểu sẽ là ai chứ?

Nghĩ đến đây, Dương Phàm không rét mà run.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Lý Hiển không lòng dạ nào du hồ, nghe người đưa tới tin tức, nói thuật sĩ Trịnh Tư Thiện đã làm xong pháp sự, xua đi long khí tại Hồ Long Khánh rồi, Lý Hiển lập tức liền bãi giá hồi cung, nổi giận đùng đùng chờ hỏi tội con rể của mình. Sau khi Lý Đán mang theo năm con trai tiễn bước Hoàng đế, lập tức liền chạy về phủ đệ con lớn nhất của Lý Thành Khí.

Lý Long Cơ thấy Lý Đán sắc mặt âm trầm, gọi:

- Cha...

Lý Đán dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị ngăn lại y, nói:

- Thành Khí, Long Cơ, hai người các con đi cùng vi phụ một chút!

Lý Đán đi vào trong hậu hoa viên. Lý Long Cơ và Lý Thành Khí liếc nhau, bước nhanh đuổi theo.

Lý Đán ở trong hoa viên bồi hồi thật lâu, sau trầm giọng nói:

- Long Cơ, chờ tang sự bà nội con xong xuôi, con và Long Phạm, Long Nghiệp lập tức trở về đất phong.

Lý Long Cơ đầu tiên là ngẩn ra, lập tức hiểu được, gã dứt khoát gật gật đầu, nghiêm nghị nói:

- Vâng! Con hiểu được.

Lý Đán vui mừng nhìn gã, nói:

- Tam Lang, con vẫn là người để cho vi phụ bớt lo nhất. Những huynh đệ kia của con sợ còn không rõ, nếu bọn họ trong khoảng thời gian này nghe được đồn đại gì không tốt, nói không chừng sẽ sinh ra phiền toái không cần thiết, con đi giải thích một chút, giám sát chặt chẽ chúng.

Lý Long Cơ lên tiếng trả lời mà đi, Lý Thành Khí vội la lên:

- Phụ thân, Lương Vương bắt sống bọn họ đấy, rõ ràng là nhằm vào phụ thân, lúc này sao có thể khiến Long Cơ bọn họ đi được. Long Cơ thông minh nhất, nếu đệ ấy ở đây, nếu có chuyện gì, phụ tử chúng ta cũng có thể suy nghĩ nhanh chóng, càng có thể hợp lực đối mặt kẻ thù bên ngoài.

Lý Đán trừng mắt nhìn y nói:

- Nếu Võ Tam Tư khoe khoang như thế, hẳn là giả ý chỉ của Hoàng đế làm việc, khi đó cha con ta cùng một chỗ có thể thế nào chứ? Ba người Long Cơ nhất định phải đi, ta chỉ trông mong trước khi tang sự xong xuôi vụ án này không có thẩm kết, có thể cho Long Cơ bọn họ thuận lợi rời khỏi. Bọn họ càng không ở bên cạnh chúng ta, chúng ta càng an toàn, hiểu không?

Lý Thành Khí nghi ngờ nhìn phụ thân, qua một lúc lâu mới bừng tỉnh ngộ.

Chu Cảnh là Huyện úy Vạn Niên, ngày đưa tang Tắc Thiên nữ hoàng y cũng phải chịu trách nhiệm cảnh giới bên ngoài, nếu quyết ý cùng Vương Đồng Kiểu tru sát Lương Vương kiến công lập nghiệp, đến ngày đưa tang đó y không thể không bị những việc bên ngoài cuốn lấy. Chu Cảnh trở lại Huyện nha Vạn Niên liền vắt óc suy nghĩ biện pháp, càng nghĩ càng thấy chỉ có biện pháp đem chuyện này ném cho Huyện tá (trợ thủ Huyện úy).

Ngày đưa tang của Võ Tắc Thiên định là hai ngày sau, thời gian rất là gấp gáp rồi, nếu đến lúc đó tạm thời từ chức, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chậm trễ chính sự, thứ hai cũng dễ dàng khiêu khích người khác chú ý, nghĩ đến đây, Chu Cảnh lập tức gọi người đi gọi Huyện tá Tạ Thụy Kỳ.

Tạ Thụy Kỳ vừa đến, Chu Cảnh liền nói dối nói trong nhà có chút việc vặt nóng lòng xử lý, ngày đại tấn khó có thể thoát thân, mời Tạ lão đệ hỗ trợ. Tạ Thụy Kỳ làm Huyện tá, ngày đó chắc chắn cũng phải đi Trường An duy trì trị an trên phố, nhưng vì người lãnh đạo trực tiếp thỉnh cầu, sao có thể không đáp ứng.

Tạ Thụy Kỳ một lời đáp ứng, Chu Cảnh cười nói:

- Vất vả Tạ hiền đệ rồi, đợi xong việc, vi huynh mời ngươi uống rượu. A, chuyện trong nhà rất cấp bách, vi huynh phải đi trước. Trên bàn còn có mấy phần công văn, cũng mời Tạ hiền đệ xử lý hộ.

Chu Cảnh vội vàng cáo từ, y còn chưa đi đến cửa phủ, Dương Phàm liền mang theo người xông vào, hai bên vừa vặn gặp nhau.

Chu Cảnh gặp một vị Vũ Lâm tướng quân suất lĩnh rất nhiều Binh sĩ đi tới, không khỏi có chút kinh ngạc, Huyện nha Vạn Niên này rất ít có võ tướng đến. Y liếc mắt một cái nhìn Dương Phàm không nói gì, Dương Phàm cũng nhìn y một cái, ánh mắt hơi hơi co rụt lại, cũng không lên tiếng.

Khi Chu Cảnh dự tiệc trở về còn chưa thay quan phục, Võ Diên Tú nhìn y một cái, còn tưởng rằng đến trong nha môn làm việc, dĩ nhiên cũng không để ý tới. Kiến trúc nha môn trong thiên hạ đều là thiết lập độc nhất vô nhị, y và Dương Phàm đều rõ ràng Thiêm áp phòng huyện úy ở chỗ nào, liền dẫn người lao thẳng tới Thiêm áp phòng của Chu huyện úy.

Chu Cảnh nếu là lúc bình thường thấy quan binh đi vào Huyện nha Vạn Niên, tuy rằng cảm thấy hiếm lạ nhưng cũng không suy nghĩ gì, nhưng hôm nay không giống, y càng chạy càng chậm, trong lòng dần dần dấy lên một loại cảm giác có điềm xấu, theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy chỗ vị tướng quân kia suất lĩnh binh lính hình như là Thiêm áp phòng của y, Chu Cảnh đột nhiên quay đầu chạy trở về.

Dương Phàm và Võ Diên Tú một đường xông vào thư phòng của Chu Cảnh, chỉ thấy một vị quan văn áo bào xanh đang ngồi ở sau án lật xem một phần hồ sơ vụ án, Võ Diên Tú trầm giọng hỏi:

- Chu Cảnh?

Tạ Thụy Kỳ nghe tiếng ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt mà nói:

- A?

Dương Phàm lập tức quát:

- Mang đi!

Vài sĩ binh Vạn kỵ lập tức nhào tới, đem Tạ Thụy Kỳ chặt chẽ ấn lại, lúc này hai bên Thiêm áp phòng còn có rất nhiều sai dịch, vừa thấy tình hình này không khỏi kinh ngạc. Dương Phàm cất giọng nói:

- Bọn ngươi không cần kích động, bản tướng quân phụng thánh chỉ, tiến đến tập nã huyện úy Vạn Niên Chu Cảnh.

Tạ Thụy Kỳ vừa thấy quan binh xông tới bắt gã, cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng vừa kinh vừa sợ, vừa nghe những lời này của Dương Phàm, Tạ Thụy Kỳ Huyện tá nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương đứng lên:

- Ta không phải Chu Cảnh, ta không phải Chu Cảnh. Ta là Huyện tá Vạn Niên Tạ Thụy Kỳ!

Chu Cảnh trở về được một đoạn, thấy nhóm quan binh quả nhiên là đi về hướng Thiêm áp phòng của mình, trong lòng lập tức dâng lên một màu u ám, lúc này lại nghe Tạ Thụy Kỳ cao giọng, trong lòng Chu Cảnh trầm xuống, thầm nhủ:

- Nguy rồi!

Y không nói hai lời, vội vàng quay người lại, bỏ chạy ra khỏi khu sương phòng Huyện nha.