Say Mộng Giang Sơn

Chương 1132: Nữ hoàng hấp hối




Đậu Lư Khâm Vọng bái kiến Lý Hiến, Lý Hiến liền hạ chỉ tuyên bố:

- Khi có việc quân việc nước quan trọng, Trung thư môn hạ có thể cùng bình chương.

Có chỉ dụ đặc biệt này, Đậu Lư Khâm Vọng sẽ có quyền của Tể tướng. Nhưng chỉ dụ đặc biệt này của Lý Hiển, không có nhằm thay đổi chức quan của Đậu Lư Khâm Vọng. Từ khi đó, Phó xạ chuyên bái, đều trở thành một danh hiệu được tôn sùng, lại không có quyền Tể tướng.

Người ngoài không rõ nội tình bên trong lòng trung thành của Đậu Lư Khâm Vọng đối với Lý Hiển, đối với việc Đậu Lư Khâm Vọng được coi trọng trở thành Tể tướng, triều thần, sĩ lâm, dân chúng đều cho rằng đây là sự tán thành và khích lệ của Hoàng đế đối với việc Tương Vương giao binh quyền, nhưng thực tế, dù Tương Vương đã giao binh quyền thì Lý Hiển cũng không yên tâm, ông từng bước tiến hành thu nạp và chèn ép đối với quyền lực và ảnh hưởng của Tương Vương và Thái Bình.

Thời tiết từng ngày chuyển lạnh, quan hệ của Hoàng đế, Tương Vương và Thái Bình cũng từng ngày trở nên lạnh nhạt, mà quan hệ giữa Thẩm Mộc và Dương Phàm cũng không tin tưởng nhau nên càng ngày càng lạnh nhạt.

Xung đột và mâu thuẫn giữa Ẩn Tông và Hiển Tông, vốn vô cùng phức tạp, dù bên trong có Lư Tân Chi thầm phá, nhưng y cũng không bịa đặt, mà lợi dụng sự cạnh tranh tất yếu của sự bất hòa giữa Ẩn Tông và Hiển Tông, mua chuộc mấy kẻ thấp hèn để có thể làm mẫu thuẫn càng trở nên gay gắt.

Chuyện này giống như tranh đấu của hai cô gái Thái Tang tại biên giới nước Việt thời Chiến Quốc, đầu tiên là liên lụy đến hai nhà, rồi liên lụy đến hai thôn trang, tiếp đó liên lụy đến hai thành thị, cuối cùng phát triển thành chiến tranh hai nước, nếu lúc đó có người thứ ba châm ngòi thổi gió, quân chủ ở trên cao sao có thể phát hiện?

Không nói đến vài đại quản sự Dương Phàm triệu hồi về kinh đích thân tra hỏi, cho dù hắn tự mình đuổi tới Trác châu, làm rõ ràng toàn bộ nguyên nhân phát sinh xung đột, cũng sẽ không thể phát hiện có người quấy phá trong đó, vì vấn đề hai bên thật sự đang tồn tại, nếu không có Lư Tân Chi từ trong phá rối, một ngày nào đó cũng sẽ tích tiểu oán thành đại oán.

May mà Dương Phàm và Thẩm Mộc tuy đều không tin tưởng đối phương nhưng đều vẫn có sự khắc chế lớn nhất, vì thế không đem sự đối lập cục bộ này mở rộng thành chiến tranh toàn diện giữa Ẩn Tông và Hiển Tông.

Nhưng địa vị và ảnh hưởng của Dương Phàm với Hiển Tông, quả nhiên không thể so sánh với mức độ khống chế của Thẩm Mộc đối với Ẩn Tông, trên quan trường, hắn tiêu hao quá nhiều tinh lực và thời gian, hơn nữa một đằng là bộ hạ cụ của Khương công tử do hắn tiếp nhân, phe phái dưới tay đông đúc, một đằng là một tay tạo lập tổ chức, khả năng khống chế của hai bên không thể đánh đồng.

Cho dù hiện tại Dương Phàm đã ý thức được nguy hiểm, bắt đầu từng bước thu quyền lực, bố trí người thân tín, nhưng mất bò mới lo làm chuồng cũng cần có thới gian, có lẽ cho hắn thời gian mười năm, địa vị hắn ở Hiển Tông mới có thể vững như núi Thái Sơn như Thẩm Mộc.

Cho nên trong khoảng thời gian này, áp lực mà Dương Phàm phải chịu đựng vượt xa Thẩm Mộc, áp lực này không chỉ từ bên ngoài, còn có các nguyên lão trong nội bộ Hiển Tông thể hiện sự bất mẫn với hắn khi “yếu thế”, Dương Phàm trong tình thế trong ngoài gây khó dễ, thì Tắc Thiên nữ vương bệnh tình nguy kịch.

Trong Thượng Dương cung, Vi hậu, Thượng quan Uyển Nhi, Tương Vương, Thái Bình công chúa, Lương Vương, và các thân tộc hai nhà Lý Võ đều quỳ trước giường, trong cung bố trí võ sĩ nội vệ, tướng sĩ ngoài cung do Dương Phàm đích thân dẫn đầu vây quanh kín đặc.

Mỗi cung nữ, thái giám ra vào Thượng Dương cung đều phải được kiểm tra nghiêm ngặt, Vạn kỵ và nội thị mỗi bên cử một người giám sát lối đi, không cho bất kỳ tin tức nào lọt ra ngoài cũng không cho bất kì ai tự do đi lại, cung nữ thái giám trong cung đều nhón chân mà đi, không dám phát ra một chút tiếng động.

Lần phát bệnh này của Võ Tắc Thiên là bắt đầu từ lần trước Đậu Lư Khâm Vọng bái kiến Lý Hiển, từ đó trở đi, dù đã không ngừng mời thầy thuốc hỏi thuốc nhưng cơ thể của bà cũng không thấy biến chuyển, Võ Tắc Thiên đã 82 tuổi, cũng sắp tận số rồi.

Mấy ngày nay, bà lúc tỉnh lúc mê, đến hôm nay, ngự y luôn không dám nói ra chính xác bệnh tình của bà thì lần này cũng không thể không bất chấp mà bẩm báo Lý Hiển, nữ hoàng quả thật đã đến lúc hấp hối.

- Mẫu thân…

Bất luận cả đời này giữa họ có bao nhiêu thù hận, thì đến thời khắc này không cần nhắc đến nữa, nhìn thấy mẫu thân dáng hình tiều tụy, Lý Hiển, Lý Đán, Thái Bình công chúa, cả ba người con quỳ trước bà, trong lòng không kìm nổi nỗi chua xót, nước mắt trào ra.

Võ Tắc Thiên vừa tỉnh lại, ngự y vừa châm cứu cho bà xong mồ hôi đầy đầu, quỳ gối lùi lại mấy bước, nhường chỗ cho các con ruột của Võ Tắc Thiên.

- Lệnh Nguyệt, Lệnh Nguyệt…

Võ Tắc Thiên gọi với giọng yếu ớt, Thái Bình công chúa vội vàng quỳ gối tiến lên, cầm những ngón tay lạnh lẽo mà già nua của bà, nức nở nói:

- Mẫu thân, nữ nhi ở đây.

- Con gái à, ta vừa mơ thấy Thục Phi rồi, ta còn mơ thấy hoàng hậu…

Võ Tắc Thiên lẩm bẩm:

- Họ còn lớn tiếng mắng vi nương, nói nương mau đi gặp bọn họ, họ muốn cáo trạng nương với thánh nhân.

Lý Hiển nghé tai nghe, cố gắng nghe tiếng của Võ Tắc Thiên. Từ lần trước ở Thái Ti viện nghe ca nhi hát Võ Tắc Thiên đột nhiên phát bệnh nặng, ông đã dặn dò, một khi mẫu thân có gì không ổn, phải lập tức bẩm báo cho ông, ông phải đảm bảo mình có thể túc trực bên cạnh mẫu thân, biết mẫu thân lâm chung có di chúc lại điều gì.

Hiện tại mẫu thân đã nói chuyện rồi, nhưng lời bà nói không liên quan gì đến quốc gia đại kế, không ngờ nhắc đến Vương Hoàng hậu và Tiêu Thục Phi đã sớm mục xương, điều này khiến Lý Hiển có chút ngỡ ngàng.

Khóe miệng của Võ Tắc Thiên hơi gợi lên một đường cong kiêu ngạo, nói:

- Trong nhân gian, bọn họ không phải là đối thủ của ta, đến âm phủ, bọn họ cũng không phải là đối thủ của ta. Con gái à, phụ hoàng con là một quân vương có tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng trong hậu cung, ông ấy không khôn khéo như vậy. Nương thấy ông ấy....vẫn sủng ái nương nhất đấy, ha ha…

- Mẫu thân…

Thái Bình công chúa không biết làm thế nào, nàng không nghĩ rằng, những lời lúc này mẫu thân nói lại là những chuyện này, nhưng không biết tại sao, nàng lại có cảm giác xót xa trong lòng.

Võ Tắc Thiên bỗng phát ra tiếng hô hấp lớn, Lý Hiển vội ngẩng đầu, thì đã thấy Võ Tắc Thiên trợn tròn mắt, như trong cổ họng có đàm, hơi thở gấp gáp. Võ Tắc Thiên nhìn thấy ông ta, thần sắc bỗng nhiên lạnh đi, bà nhắm mắt lại, im lặng một hồi, mới chậm rãi kêu:

- Hiển nhi.

Lý Hiển chạy nhanh lên trước mặt bà, Thái Bình công chúa nhường chỗ cho ông ta. Lý Hiến cầm tay Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên hơi rụt tay lại, rồi từ từ thả lỏng ra, Đại nạn đã giáng xuống, cái gì cũng đều buông xuống rồi, cần gì phải không cam tâm…

Bà trầm ngâm một hồi, mới trầm giọng nói:

- Hiển nhi, nương...đối với con luôn cay nghiệt, nhưng con lại giữ cho nương danh hiệu hoàng đế đến ngày nay, trong lòng nương cảm thấy hổ thẹn.

Đây là lần đầu tiên Võ Tắc Thiên tỏ ra mềm yếu trước mặt con trai, Lý Hiển có chút lo sợ không yên, không biết nên trả lời thế nào.

Võ Tắc Thiên khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Mẫu thân sắp phải đi rồi, sau khi nương chết, hãy xóa đế hiệu của nương đi.

Lý Hiển tỏ vẻ khó xử, chỉ biết đáp một tiếng trong sự ngỡ ngàng.

Ý của Võ Tắc Thiên dường như rất rõ ràng, nhưng bà có thế nhớ những sự việc hai mươi ba mươi năm trước, những sự việc mấy năm gần đây bà đều quên sạch, bà không nhớ Tiết Hoài Nghĩa làm bạn với bà hơn mười năm. Không nhớ Trương Xương Tông mà bà sủng ái nhất, ngay cả sự huy hoàng mười lăm năm làm thân Đế vương bà cũng đã quên.

Bà cố gắng suy nghĩ, lại nói tiếp:

- Người nhà Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi, còn có Chử Toại Lương, Hàn Ái, thân tộc của Liễu Thích, đều miễn xá đi…

Lý Hiển lại ngỡ nàng đáp một tiếng.

Võ Tắc Thiên lỗ ra vẻ hơi khinh miệt và cao ngạo, nói:

- Lúc nương còn sống các nàng ấy không giết được, đồng thời nương còn tăng thêm nghiệp chướng lên người tộc nhân của họ. Hiện tại nương sắp chết, các nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, giờ nương đến âm phủ thu thập họ, dĩ nhân không cần làm khó tộc nhân của họ ở dương gian làm gì.

Đối với lời nói của bà, mấy người con đều không tiếp lời, Võ Tắc Thiên đấu cả đời, bà dường như già mà vẫn kiên cường, ý chí chiến đấu càng tăng lên, chỉ có điều hiện tại hùng tâm báo phụ của bà coi như đều tính toán xuống âm phủ để thi triển rồi.

Ánh mắt của Võ Tắc Thiên mờ mờ rồi sáng lại, lẩm bầm:

- Chu miếu ta xây coi như không tính, sau khi ta chết, hãy đem linh vị của ta đến Thái miếu Lý Đường, đem ta… đem ta chôn cất cùng lăng mộ phụ hoàng con.

Cho dù tiếng nói của Võ Tắc Thiên rất yếu nhưng dường như có ma lực nào đó không thể nói rõ, Lý Hiển căn bản không có dũng khí phản đối, chỉ biết thấp giọng đáp lời.

- Phụ miếu, về lăng, hủy bỏ đế hiệu.

Một thế hệ nữ hoàng, trong giờ phút sinh mệnh sắp hết, cuối cùng cũng dặn dò xong, từ bỏ những thứ cả đời bà đã theo đuổi.

Bà hướng lên trời, cúi đầu, thừa nhận bà không phải là hoàng đế, bà là Hoàng hậu Lý Đường.

Dù cho rằng phế Đường dựng Chu là mẹ đoạt vị của con, khác nhau rất lớn đối với những triều đại bình thường, cho nên trong lòng thần dân mà bà cai trị chưa bao giờ thừa nhận đế quốc Võ Chu, nhưng thời điểm ra từng quyết định mạnh mẽ như bà thì lại đặc biệt không ai có được.

Bà cúi đầu với trượng phu của bà.

Sau khi trượng phu bà qua đời, bà từng bước cướp lấy quyền lực, bốn đứa con ruột của bà đã chết hai phế đi hai, bà giết hết thân tộc của trượng phu, cuối cùng được như ý nguyện bước lên ngôi vị Hoàng đế, giờ phút này bà lại nguyện ý lấy lại thân phận của người vợ để trở lại bên trượng phu.

Bà khoan thứ cho Vương Hoàng hậu, Tiêu Thục phi, còn có một đám thân tộc đứng bên nàng như Chử Toại Lương, Hàn Viện...không phải bởi vì cách nói “nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện”, mà là vì bà tin tưởng vững chắc tới âm phủ rồi, bà vẫn có thể quét ngang hết thảy như trước, hôm nay ở dương gian đặc xá, ngày sau tới âm phủ nếu không cúi đầu thì vẫn là tù nhân của bà như trước.

Nhưng mà bà thật sự đầu hàng sao?

Bà không!

Tất cả những gì bà đã làm cũng đều vì kiên quyết giữ phần thắng về mình

Mất đi đã mất rồi, dù bà còn muốn chiếm lấy cũng không thể làm được nữa, lấy tiến làm lui thủ đoạn mà bây giờ lần đầu tiên bà sử dụng. Bà tự tước Đế hiệu, khôi phục danh hiệu Hoàng hậu, sẽ không còn ai phủ định Đế hiệu của bà nữa.

Bà dặn dò con trai đưa bà về Thái miếu, về lăng, lấy thân phận thê tử hợp pháp của Cao Tông Hoàng đế để chôn cất vào Càn lăng, làm các con lấy tử hiếu làm đầu chỉ có thể phục tùng. Trừ phi hậu nhân muốn phủ định cả Cao Tông Hoàng đế, nếu không thì vĩnh viễn sẽ không thể phản công quật lại phần mộ của bà.

Bà là người thông minh, từ khi nhập cung năm mười ba tuổi, một đời bà oanh liệt, đến năm cuối cùng của cuộc đời, theo ngày 22 tháng giêng nguyên niên Thần Long đến ngày 26 tháng 11 nguyên niên Thần Long, trong chín tháng cuối cùng cũng không phải là ảm đạm không ánh sáng đấy.

Trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, bà vẫn để trí tuệ của mình phát ra chùm tia sáng chói mắt. Trong nhượng bộ lại tận khả năng giữ lại toàn bộ những gì bà muốn, với con người có tính cách luôn cứng rắn, mạnh mẽ, cả đời chỉ vẻn vẹn một lần như vậy mà thôi.

Võ Tắc Thiên nói xong hết, dường như đã rất mệt, bà lại ngủ say, không biết bao lâu, Võ Tắc Thiên bỗng tỉnh dậy trong giấc mộng, lo sợ không yên kêu:

- Nữ nhi! Lệnh Nguyệt!

Quyền lực, địa vị, danh vọng, trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời đều không có tác dụng gì, giờ phút này điều bà có thế nhớ, có thể làm cho bà ấm lòng, đó chỉ là cốt nhục của bà.

Thái Bình cầm tay bà, Võ Tắc Thiên an tâm, bà thở phào một hơi dài, lẩm bẩm:

- Lạnh quá, bây giờ là mùa gì rồi.

Thái Bình nhẹ nhàng đáp:

- Mẫu thân, đã mùa đông rồi, bên ngoài tuyết rơi đây này.

Võ Tắc Thiên nghe xong, trên gương mặt tiều tụy già yếu bỗng nở một nụ cười rực rỡ như thiếu nữ:

- Tuyết rơi sao? Còn nhớ năm đó ta nhập cung cũng chính là lúc tuyết rơi. Cũng không biết hoa mai trong Văn Hương điện đã nở chưa? Ta rất nhớ hương hoa ở đó.

Thái Bình công chúa có chút kinh ngạc, ngay sau đó nhẹ nhàng nhắc:

- Mẫu thân, đây là Trường An ạ, Văn Hương điện ở Lạc Dương ạ.

- A…

Võ Tắc Thiên không nhịn được cười:

- Là nương già nên hồ đồ rồi…

Bà muốn cười, trên gương mặt già nua lộ vẻ tươi cười, miệng khẽ mở, rồi vĩnh viễn khép lại.