Say Mộng Giang Sơn

Chương 1124: Hẹn hò




Tây Nam Trường An có một hồ Côn Minh, chỉ nghe tên cảm giác như hồ rất nhỏ, nhưng trên thực tế nó có diện tích tương đương với bốn Tây Hồ.

Đây là khi Hán Vũ Đế vì nam chinh Côn Minh quốc đã huấn luyện thuỷ quân, tại căn cơ Cổ Linh Chiểu xây dựng thêm đào móc mà thành.

Mấy trăm năm qua, nơi này đã trở thành một nơi phong cảnh phồn thịnh tại thành Trường An, sóng xanh nhộn nhạo, trời nước một màu, khói sóng mênh mông.

Trên hòn đảo lớn nhất giữa hồ Côn Minh, tối nay trăm ngàn chụp đèn giống như trời đầy sao, chiếu trọn hòn đảo nổi bật giống như tiên cảnh nhân gian. Võ Tam Tư ở trong này cử hành một buổi yến hội long trọng, bộ tộc Võ thị và phần đông đại thần đầu nhập vào Võ thị đêm nay đều đáp ứng lời mời mà đến.

Đây là một buổi tiệc ăn mừng. Nhất đảng Võ thị sau Thần Long chính biến trong lòng rất nhiều người lo sợ, lo sợ nữ hoàng Tắc Thiên rơi đài cuối cùng sẽ liên lụy đến bọn họ, hiện giờ quả tim lo lắng rốt cục đã buông xuống, Võ Tam Tư tổ chức một buổi yến tiệc như vậy đã khiến cho sĩ khí lòng người phấn chấn.

Bóng đêm thâm trầm, tiếng ồn ào náo động trên đảo rốt cục yên lặng xuống. Ở một nơi sâu trong đảo, cây tử đằng lớn đan xen thấp thoáng, có một bóng người không cầm đèn, chỉ mượn ánh sáng của sao trên trời lặng lẽ đi tới đây. Y đi một chút rồi ngừng, khi tới một tảng đá thì đứng lại, nhìn mọi nơi, khẽ thấp giọng gọi:

- Công chúa, Công chúa?

“Bốp”

Trên vai người này đột nhiên bị vỗ một cái, khiến y hoảng sợ, vội vàng vừa nghiêng đầu, chỉ thấy một người đang cầm một đèn lồng nho nhỏ, đứng đó mỉm cười, cả người đắm chìm trong vầng sáng mông lung, trên người mặc nghê thường giống như thần tiên.

Mỹ nhân giống thần tiên này chính là An Nhạc, mà nam tử lặng lẽ tới đây chính là Thôi Thực.

An Nhạc thấy vị công tử thế gia này đầy phong độ, sao khiến nàng không thể dao động lòng xuân được chứ, mà sự chân thành của nàng cũng làm cho Thôi Thực không kìm chế được lòng mình, hai người đã sớm bén tình nhau rồi.

Chỉ có điều kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, lại phát sinh trong Lương Vương phủ, hoàn cảnh nguy hiểm, thời gian cấp bách nên hai người chỉ gặp được nhau thoáng qua, luôn cảm thấy không có nhiều cơ hội được ở bên nhau. Hôm nay Lương Vương xếp đặt tiệc yến tại hồ Côn Minh, An Nhạc công chúa lén thấy có cơ hội liền sai thị tỳ của mình đi hẹn gặp y, lúc này mới gặp nhau được.

- Thôi lang!

An Nhạc vui sướng nhào vào lòng Thôi Thực, cười ngọt ngào nói:

- Để người ta đợi lâu, sao giờ này chàng mới tới.

Cảm giác hẹn hò lén lút đại nghịch bất đạo này đối với Thôi Thực mà nói vô cùng kích thích, y vô cùng mê luyến mỹ nhân sắc tuyệt diễm này, nhất là thân phận cao quý của nàng khiến y hết sức thỏa mãn, nhưng một khi việc này bị phát giác thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, y không chống cực nổi sự hấp dẫn, lại không khống chế được nỗi sợ hãi.

Y vừa khẩn trương nhìn chung quanh, vừa ôm lấy eo nhỏ của An Nhạc, xoa bóp cặp mông tròn căng của nàng, thì thầm:

- Thôi mỗ luôn nghĩ đến lời hẹn của Công chúa, nhưng mà tiệc rượu quá đông người, lại có Dương Nguyên Diễm sai người khẩn cầu, lúc này mới có thời gian rảnh được.

Ngũ đại công thần minh thăng ám giáng (bề ngoài là thăng, bên trong ngầm giáng), sau khi phong vương liền bị tước đoạt lại quyền tể tướng, đám công thần theo bọn họ phát động Thần Long chính biến cũng phần lớn dời chức vụ ban đầu, nhất là quân chức. Người chủ yếu vạch ra Thần Long chính biến và đại công thần Dương Nguyên Diễm rất là uể oải.

Ánh mắt của y xa hơn so với nhiều ngươi, y biết rằng nhóm Công thần đảng sẽ không cam lòng mất đi quyền lực, nhất định sẽ sinh thêm sự cố. Y cũng biết rõ Võ Tam Tư sẽ không bỏ qua như vậy, nhất định sẽ tiếp tục tìm cơ hội cho đến khi hoàn toàn phá hủy Công thần đảng mới thôi.

Thiên tử là hóa thân của rồng, tâm tính của Thiên tử cũng thay đổi thất thường giống như rồng. Chỉ một ý niệm mây mưa thất thường của ông ta, sủng và thất sủng đối với Thiên tử mà nói căn bản không thể nắm chắc, cho nên đối với đối thủ nhất định phải diệt cỏ tận gốc, không để cho y có cơ hội ngóc đầu trở lại.

Đúng như Trương Giản Chi ở trước Thái Cực điện đã hoàn toàn tỉnh ngộ nghĩ như vậy, quyền lực của bọn họ căn bản chính là lâu đài trên không, cái này khác biệt rất lớn với căn cơ gia tộc Võ thị, cho nên Dương Nguyên Diễm phán định, Công thần đảng như phù dung sớm nở tối tàn như sao chổi nhô lên cao, huy hoàng của họ đã qua sẽ không bao giờ đến nữa.

Cùng đường thì chỉ lo thân mình, hiện tại điều duy nhất Dương Nguyên Diễm có thể làm chính là bảo toàn bản thân. Vì thế y dâng tấu từ quan, nói là đã khám phá hồng trần, muốn xuất gia làm tăng.

Hiện giờ ngũ đại công thần phong vương vinh dưỡng, chi sĩ dân gian có đủ nhận thức để nghị luận, lúc này Dương Nguyên Diễm có cạo đầu xuất gia làm tăng, đây chẳng phải là tọa thực suy đoán của họ sao? Cho nên Lý Hiển lập tức bác bỏ đơn xin từ chức của Dương Nguyên Diễm, cũng phái người tới an ủi giữ lại.

Hoàng đế không cho phép từ chức, Dương Nguyên Diễm bó tay không biện pháp, muốn quy y mà không được, càng nghĩ, cuối cùng y nghĩ đến Võ Tam Tư, hiện giờ Hoàng Đế chỉ tin tưởng duy nhất vị Lương Vương điện hạ này, chỉ cần ông ta ra mặt, y nhất định có thể thuận lợi quy y.

Nhưng y và Võ Tam Tư vốn là đối thủ, yếu thế giáp mặt không khỏi mất hết thanh danh, hơn nữa nếu chẳng may Võ Tam Tư không cho gã từ chức, mà muốn dung nạp y để sử dụng, chẳng lẽ y vì tính mạng thân gia mà phải đầu nhập vào đối thủ sao, gây tiếng xấu muôn đời sao?

Đúng là vào lúc gặp cảnh tiến thoái lưỡng nan này, y nghĩ tới Thôi Thực.

Sau khi Ngũ tướng được phong vương, Thôi Thực đột nhiên đảm nhiệm Trung thư xá nhân kiêm Binh Bộ Thị lang, lần bổ nhiệm này ai cũng biết Thôi Thực là nhất đảng của Võ Tam Tư. Mà Thôi Thực vốn là môn hạ của Thái Bình, có quan hệ khá chặt chẽ với Công thần đảng, có chút quan hệ cá nhân với Dương Nguyên Diễm, Dương Nguyên Diễm liền tới thỉnh cầu y.

Thừa dịp hôm nay dự tiệc, Dương Nguyên Diễm trước tiên kính nhờ một người đồng nghiệp có chút quan hệ cá nhân với y lại lệ thuộc nhất phái Lương Vương, nhng không trực tiếp nói với Lương Vương, mà nhờ người đó nói tâm ý của mình với Thôi Thực, hy vọng Thôi Thực niệm tình cũ, nói giúp, Thôi Thực vì chuyện này mà trễ cuộc hẹn hò.

An Nhạc thấy y đến đã mở cờ trong bụng, những lần trước nàng chưa được sung sướng, nay mỹ nam tử ở ngay trước mắt, nàng chỉ hận không thể nhanh chóng được ân ái, nào có rảnh để nghe y kể khổ, lập tức kéo ống tay áo của y, tỏ vẻ xấu hổ nói:

- Thôi lang mau đến đây.

Thôi Thực khẩn trương nói:

- Công chúa, nơi này không có ai tới chứ? Phò mã có phát hiện công chúa rời khỏi không?

An Nhạc ra hiệu cho tiểu tỳ thân cận tắt đèn, đứng ở bên một tảng đá lớn canh chừng, nàng cầm tay Thôi Thực keo vào trong khóm cây tử đằng, cười nói:

- Chỗ này an trí cho nữ quyến, đều có phạm vi, không ai đến đâu. Hiện giờ phò mã say như lợn chết, đến sáng cũng chưa tỉnh đấy.

An Nhạc kéo y đến một động nhỏ thấp thoáng có cây tử đằng che khuất, trong động có bàn, có giường, vốn là nơi mà ban ngày nàng ngồi hóng gió, lúc này vừa đúng dùng làm nơi yêu đương vụng trộm. Nàng kéo Thôi Thực lên giường, dùng ngón tay cởi vạt áo của y, đôi mắt quyến rũ như tơ, nói:

- Đêm xuân ngắn ngủi, Thôi Lang chớ bỏ qua....

Thôi Thực tức thì như say, dục vọng trào dâng, bao lo lắng lập tức ném hết lên chín tầng mây, y hôn lên chiếc cổ trắng tuyết của An Nhạc, vội vàng cởi đai lưng nàng.

Một lát sau, những tiếng rên rỉ trong động phát ra, xen lẫn thanh tiếp đứt quãng của An Nhạc công chúa:

- Thật sướng quá, thích quá....ừm, người ta...người ta muốn phụ hoàng cấp hồ Côn Minh cho ta...dùng...dùng động tiên này...để hẹn hò ân ái với chàng....

*********

Khúc cua thứ hai phường An Ấp có một trạch viện, tại đây tiếp giáp với cung thành và chợ phía đông, giá đất đắt tiền vô cùng, giá trạch viện còn xa xỉ hơn. Nhưng trạch viện này lại rất bình thường, chỉ có mấy lão bộc thủ hộ, những nhà phụ cận cũng không biết chủ nhân của trạch viện này là ai.

Tuy nhiên, ở vùng này đều là những người không phú thì quý, mặc dù không biết thân phận, các hàng xóm cũng biết gia đình này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Quyền quý hào phú nhà cao cửa rộng, hàng xóm đều rất trọng thị riêng tư cá nhân, nên không ai tới hỏi thăm.

Trạch viện này đúng là sản nghiệp của Thái Bình công chúa, đặc biệt dùng để hẹn hò với tình lang. Hai người đều có công vụ và gia đình, bình thường mỗi tuần cũng hẹn hò ở trong này một lần, tối nay đúng là kỳ hai người hẹn hò.

Thái Bình và Dương Phàm mặc dù chưa có danh phu thê, nhưng cũng đã là vợ chồng chính thức từ lâu, rất hiểu nhu cầu và sở thích của nhau, sau ân ái triền miên sẽ là ngâm trong nước sữa, vui vẻ thoải mái.

Mây mưa xong, Thái Bình công chúa cả người mềm lả, mặt thỏa mãn, lười biếng không muốn dậy tắm rửa, liền quay lưng lại, gác chiếc cổ trắng ngọc mượt mà lên người hắn, hưởng thụ cái vuốt ve của tình lang.

Dương Phàm vòng qua thân thể của Thái Bình công chúa, hôn lên đầu vai bóng loáng mượt mà của nàng, dịu dàng nói bên tai nàng:

- Lệnh Nguyệt, nàng có tâm sự sao?

Lưng của Thái Bình công chúa cứng đờ, vội hỏi:

- Nói hươu nói vượn, người ta làm gì có tâm sự?

Dương Phàm ôm sát nàng như trước, vuốt ve vòng eo mượt mà mềm mại, hạ giọng nói:

- Nàng là người của ta, chẳng lẽ ta không nhìn ra nàng có tâm sự hay sao? Tối nay nàng điên cuồng nhiệt tình, muốn đem tất cả phiền não trút ra, không giống nàng thường ngày chút nào.

Thái Bình công chúa đột nhiên xoay lại, vùi hai má nóng rực vào ngực hắn, thân thiết nói:

- Đó là bởi vì người ta đã lâu không âu yếm với chàng, chàng không thích sao?

Dương Phàm nói:

- Thích. Tuy nhiên...

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Thái Bình lên, nhìn thẳng nàng, nghiêm túc nói:

- Nói cho ta biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Thái Bình cụp mắt, trốn tránh nói:

- Không có...

Một câu chưa nói xong, đột nhiên nàng tuôn nước mắt như mưa, ôm chặt Dương Phàm, khóc to:

- Lang quân, chàng nói xem vì sao? Vì sao mẫu thân của ta lại không giống những người mẹ khác, huynh trưởng của ta không giống những huynh trưởng khác? Chẳng lẽ sinh trong nhà Đế vương thì không có thân tình chút nào hay sao?

Nước mắt nhanh chóng ướt ngực hắn, hắn ôm chặt nàng, tận đến khi tiếng khóc của nàng dần ngưng lại, mới thấp giọng nói:

- Nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra?

Thái Bình công chúa nghẹn ngào đem chuyện nàng vào thăm Võ Tắc Thiên nói cho hắn nghe. Dương Phàm nhíu nhíu mày nói:

- Nàng nói chi tiết cho Hoàng đế? Hoàng đế lại không tin?

Thái Bình công chúa lộ vẻ sầu thảm, chỉ cười mà không trả lời, bộ dạng này thật khiến người ta đau lòng.

Dương Phàm thương xót ôm chặt nàng, thấp giọng nói:

- Nàng lo lắng Hoàng đế sẽ gây bất lợi cho nàng sao?

Thái Bình công chúa nhẹ nhàng lắc đầu, sâu kín mà nói:

- Hoàng đế sẽ không cho là ta muốn mơ ước ngai vàng của hắn, hán biết ta với Tương Vương thân cận, hắn lo lắng...Ta là người đáp cầu dắt mối cho Tương Vương, người mẫu thân hận nhất bây giờ là hắn.

Thái Bình công chúa nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn Dương Phàm, trong mắt tràn đầy bi ai:

- Mẫu thân bức ta gả cho Võ Du Kỵ, là vì đáp cây cầu giữa Võ Lý; Tương Vương ca ca để ta đi gặp Võ Tam Tư, là đáp cây cầu giữa phe phái phản Trương; hiện tại Hoàng đế ca ca cũng làm như vậy với ta. Người ta nói ta là Thái Bình công chúa, thật ra ta chỉ là cây cầu để người ta lợi dụng thôi, vẫn luôn là thế...