Không phải nàng cung cấp tin tức, người bày ra kế sách binh biến cũng không thể nào nắm rõ tình hình bên trong cung, tất nhiên cũng không dám khinh suất hành động.
Không phải là nàng khéo léo sắp xếp thì khi đám người Trương Giản Chi đỡ Thái tử mạnh mẽ xông vào Nghênh Tiên cung sẽ không chỉ là tình cờ bị hai tên tiểu thái giám phát hiện;
Không phải là nàng sớm cho kêu người sắp xếp cây gỗ, Nghênh Tiên cung sẽ không nhanh chóng bị công phá như vậy. Trước đó ai cũng khó đảm bảo trong Nghênh Tiên cung có mật đạo hay không, Hoàng đế liệu có thể kịp thời thoát thân đúng lúc không;
Không phải nàng đứng ra, nội vệ chưa chắc đã có thể bị ngăn cản trên đường, có lẽ đây chính là mấu chốt để bọn họ thất bại nặng nề. Cần biết rằng, Cao Phó đô uý trong nội vệ lại là tâm phúc của nàng.
Không có nàng chủ trì đại cục thì cung đình sẽ không thể nhanh như vậy mà được an định lại, tập đoàn công thần không thể có khả năng trong chốc lát có thể thay thế toàn bộ cung nữ thái giám, nội đình nếu không thể ổn định thì Thái tử sẽ không dám lưu lại trong cung, Tân Hoàng đăng cơ lại ở ngoài cung, vậy chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ sao.
Đủ loại như vậy, công lớn như thế, người này chính là Thượng quan Uyển Nhi. Tân Hoàng đăng cơ, luận công ban thưởng, khi luận đến công của Uyển Nhi, Lý Hiển và đám Trương Giản Chi, Thôi Huyền Huy lại có chút khó dễ, bởi vì Uyển Nhi cố nhiên là công trạng rất cao nhưng bọn họ không biết nên luận công ban thưởng cho nàng như thế nào.
Uyển Nhi tuy quyền như nội tướng, về phẩm bậc lại chỉ là cung nữ ngũ phẩm, nếu lại đề bạt thì chỉ có thể là ngũ phẩm trở lên, nhưng nàng dẫu sao cũng là nữ nhân, không thể ban thưởng một triều quan, vậy thì chỉ có thể vẫn tiến hành đề bạt theo thể chế quan viên ở bên trong cung đình như cũ. Nội đình cũng có quan viên giai cấp, thái giám có phẩm bậc hoạn quan, cung nữ có phẩm bậc cung nữ.
Nhưng trong phẩm cấp cung nữ trong cung, bình thường ngũ phẩm cũng được coi là cao nhất rồi. Những cung nữ từ ngũ phẩm trở lên xưa nay đều cấp cho hậu phi của Hoàng đế, làm tiêu chuẩn đãi ngộ của bọn họ, còn Uyển Nhi sớm đã là ngũ phẩm, còn có thể thăng chức thế nào nữa đây? Xét theo điều này, Kính Huy đề xuất, không bằng để Hoàng đế nạp thêm Uyển Nhi làm phi, dù sao sau khi Hoàng đế đăng cơ, cũng cần nạp thêm một vài phi tử.
Nhưng đề nghị này lập tức bị nhóm lão thần Trương Giản Chi, Thôi Huyền Huy kiên quyết phản đối. Hậu cung Vi phi nghe vậy, lại càng phản đối kịch liệt.
Phản ứng của đám Trương Giản Chi là rất bình thường. Bọn họ sở dĩ luận công cho Uyển Nhi, một là vì công lao của Uyển Nhi đã rõ ràng ra đấy, không thể bỏ qua, hai là vì Uyển Nhi chủ trì cung đình lâu như vậy, bây giờ Tân Hoàng vừa mới đăng cơ, cần ổn định cung đình, không thể không có sự ủng hộ của nàng.
Nhưng cũng may là vì như vậy mà Uyển Nhi tuyệt đối không thể trở thanh tần phi của Hoàng đế. Mấy năm gần đây, nàng làm nội tướng, qua lại với quá nhiều ngoại thần, hậu cung nếu có một hậu phi có quan hệ mật thiết với triều thần, vậy chẳng khác nào đế quốc chắc sẽ lại gặp một trận tai ương.
Võ Tắc Thiên chính là từ một hậu phi mạnh mẽ tài năng mà lên. Cuối cùng thành nhất đại Nữ hoàng đế. Vết xe đổ trước còn chưa xa, còn chưa đủ giáo huấn sao? Đây là suy nghĩ của đám đại thần Trương Giản Chi.
Mà từ Vi phi thấy, Uyển Nhi và một vài ngoại thần có liên hệ, lại còn khống chế chặt chẽ nội đình, lại có tài danh, người lại quyến rũ vô song, tuy bà sớm biết trượng phu của bà không còn “chức năng” gì trên giường nưa, nhưng một khi Uyển Nhi đã trở thành hậu phi, muốn trói buộc nàng vào chính cung cũng là việc dễ mà khó làm. Chỉ cần không phải là quá ngu ngốc, không có nữ nhân nào có thể ngồi nhìn sự xuất hiện của đối thủ hùng mạnh như vậy.
Vi phi đối với Lý Hiển Hoàng đế có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn. Lý Hiển đối với Vi phi giống như là bảo sao nghe vậy, còn bọn ngũ đại thần binh gián Trương Giản Chi bây giờ lại nắm giữ triều chính, sức ảnh hưởng đối với Lý Hiển cũng vô cùng to lớn. Bọn họ đều không đồng ý, Lý Hiển tất nhiên cũng sẽ không gật đầu.
Mọi người bàn đi tính lại, cuối cùng đành quyết định phá lệ một lần, dù sao những việc mới mẻ của Đại Đường đã nhiều rồi, tỉ như Công chúa khai phủ dựng nha, tỉ như tạo tân tự, tỉ như nữ tử xưng đế, bọ chét nhiều cũng không sợ cắn, cũng không sợ ít đi một việc như vậy.
Thế là, bọn họ sau khi bàn bạc quyết định gia phong Uyển Nhi làm nữ quan tam phẩm: Tiệp dư. Chức quan này vốn dĩ chỉ có phi tần của Hoàng đế mới có thể phong, bây giờ vì Uyển Nhi mà phá lệ.
Uyển Nhi vốn định công thành thoái thân, khi nghe thấy việc này tất nhiên từ chối không nhận. Nàng chỉ muốn từ quan xuất cung.
Có công không thưởng, có tội không giết, chính là thiên tử tối kị, huống chi những công thần này đã kéo một danh sách thật dài, đều muốn một người đắc đạo, gà chó lên thiên. Thượng quan Uyển Nhi nếu tiếp tục phát triển như vậy, ngươi muốn bọn họ làm thế nào đây?
Cho nên mọi người kiên quyết không đáp ứng. Bọn họ nghĩ rằng Uyển Nhi chê quan nhỏ, cho nên lại lại cất nhắc Uyển Nhi lên một bậc, thăng nàng làm nhị phẩm Chiêu dung. Chiêu dung ở trong nữ quan nhị phẩm chỉ sau Chiêu nghi, mà Võ Tắc Thiên năm đó từng làm qua Chiêu nghi, để tránh chức vụ mà Hoàng đế đã từng đảm nhiệm qua, nên mới phong nàng làm Chiêu dung.
Việc này là thành ý của Hoàng đế và ngũ đại thần, còn muốn thăng nữa thì chỉ có thể làm Hoàng phi thôi. Uyển Nhi vốn không có ý như vậy, thế nhưng nàng và lang quân trong triều đình lại càng lún càng sâu, không rút chân ra được, trực tiếp thừa nhận tư tình giữa nàng và Dương Phàm hay sao? Tin tức động trời này mà nói ra ngoài, còn không biết là hoạ hay phúc nữa.
Bất đắc dĩ, Uyển Nhi đành phải chấp nhận phong thưởng của Hoàng đế, nhưng nàng cũng đưa ra một điều kiện, đó là mỗi ngày cùng với quan triều vào cung làm việc, cùng với các Tể tướng mỗi tháng ở trong cung thay phiên công việc, tất cả thời gian khác đều ở ngoài cung. Yêu cầu này vừa hay hợp ý của Vi phi và đám đại thần Trương Giản Chi, cho nên bọn họ vô cùng ưng thuận.
Hơn nữa, Hoàng đế còn hào hiệp quyết định, triều đinh sẽ bỏ tiền cải tạo lại một dãy dinh thự cho nàng. Đây là bày tỏ cái ân, nhưng cũng để tỏ rõ rằng nàng tuy là Chiêu dung trong cung nhưng lại không phải là phi tần của Hoàng đế. Bởi vì từ trước tới nay, chưa có Hoàng đế nào cho phép nữ nhân của ông ta ở bên ngoài cung, nội cung đều chỉ dùng thái giám, phi tần sao có thể ở bên ngoài cung.
Thái độ này của Uyển Nhi làm Vi phi và đám Trương Giản Chi cũng bị mất cảnh giác với nàng, không những gia phong nàng làm nhị phẩm Chiêu dung, mà còn do nàng chuyên nắm chiếu mệnh. Sự trọng dụng này đối với nàng trên thực tế đã vượt qua cả thời kỳ Võ Tắc Thiên. Đây cũng là vì sự an toàn trong cung, bọn họ biết Võ Tam Tư hiện giờ trong lòng bất mãn, mà câu kết trong ngoài chính là mấy chốt của binh biến, bắt buộc phải lôi kéo Uyển Nhi.
Dinh thự Uyển Nhi lựa chọn nằm kề phủ của mẫu thân nàng, việc này xuất phát từ lòng hiếu đạo, triều đình tất nhiên phải đồng ý. Hiện giờ các hộ dân chúng cũng đang di dời.
***
- Tham kiến Thượng quan Chiêu dung!
Trong vườn hoa hậu viên Dương gia, Dương Phàm vừa thấy Uyển Nhi bèn cười dài thi lễ với nàng.
Uyển Nhi váy tím đai ngọc, đầu đội châu quan, nụ cười lúm đồng tiền quyến rũ vô cùng. Sau lưng nàng là mái hiên dài mưa rơi, những bông tuyết mới đọng thành từng điểm bọt nước, đang rơi đầm đìa từ mái hiên xuống, bị ánh mặt trời chiếu rọi, lộ ra bảy màu, ánh lên bóng dáng diễm lệ của Uyển Nhi dường như bông hoa tươi được tưới tắm sau mưa.
- Dương đại tướng quân, miễn lễ đi!
Uyển Nhi kéo dài giọng, giả vờ nghiêng về phía hắn đỡ một chút, bỗng nhiên “phụt” một tiếng cười nhõng nhẽo, thân hình như chim yến yêu kiều nhảy lên nhẹ nhàng xà vào trong ngực hắn, hai tay bá cổ hắn, vui mừng nói:
- Lang quân nha, người ta từ giờ có thể ngày ngày gặp chàng rồi!
Uyển Nhi vốn thanh lịch yểu điệu, tuổi tác dần phát triển mà sau khi sinh con, thân hình dần đẫy đà một chút, cho nên vẻ xinh đẹp thanh lịch dần chuyển thành vẻ quyến rũ dịu dàng.
Mỹ nhân uyển chuyển dịu dàng trong lòng, Dương Phàm bèn ôm hôn nàng. Uyển Nhi từ lúc sinh con trở nên vô cùng đặc biệt gợi tình, thắm thiết một hồi, khiến gương mặt xinh đẹp của nàng choáng váng, đuôi mày khoé mắt lộ vẻ xuân ý, cặp mắt kia cũng long lanh quyến rũ vô cùng.
Làn xuân ý này vừa lọt vào mắt, Dương Phàm cũng không ngăn được ngón trỏ di chuyển, chỉ là…
- A aaaa, hiii…
Tam tỷ không đúng lúc đi vào trong sân, trong lòng vẫn còn ôm một tiểu nha đầu, tiểu nha đầu hứng trí bừng bừng nhìn đông ngó tây, đột nhiên nhìn thấy cha nó, tiểu nha đầu lập tức hé môi mỉm cười, thân mình nhảy nhót.
- Đại Nhi!
Vừa nhìn thấy con, Uyển Nhi lập tức vui mừng đón, ôm vào lòng. Tiểu nha đầu cũng thường nhìn thấy mẫu thân, tuy mấy ngày gần đây ít gặp hơn, nhưng cũng không nảy sinh xa cách, vì vậy không kháng cự sự ôm ấp, hôn hít của nàng, chỉ có điều nó hiển nhiên thân thiết với cha hơn, vung cánh tay nhỏ, chỉ hy vọng cha bế nó.
Dương Phàm oán hận liếc nhìn Tam Tỷ một cái. Tam tỷ vẻ mặt vô tội:
- Không phải a Lang để ta bế nó tới sao? Sao lại nhìn người ta như vậy, giống như người ta thiếu người hai xâu tiền vậy.
Cổ Trúc Đình đã sinh rồi, rất may mắn là nàng sinh một đứa con trai, như vậy thì không đến mức xuất hiện nghi vấn sinh song bào thai diện mạo khác một trời một vực nữa. Chỉ có điều hai đứa trẻ bây giờ thể hình chênh lệch tương đối rõ ràng, tạm thời không nên để người ngoài thấy.
Uyển Nhi vừa nhìn thấy con, liền không để ý đến Dương Phàm nữa. Dương Phàm ở bên cạnh vòng tới vòng lui, căn bản bị nàng thờ ơ, khiến Dương đại tướng quân ghen tị, may mà còn có Đại nhi an ủi trái tim nhỏ tổn thương của hắn, Đại nhi cứ giương đôi tay nhỏ bé muốn bế, chỉ tiếc đều bị Uyển Nhi dùng cùi chỏ ngăn lại.
Lúc này, Đào Mai cũng tới hậu viện. Sau khi Dương Phàm lần lượt bị hai mẹ con thờ ơ, đi đến bên cạnh hắn nói nhỏ vào tai một câu, thần sắc Dương Phàm nhất động, nói với Uyển Nhi:
- Ta đi gặp vị khách nhân quan trọng.
- Vâng!
Uyển Nhi đồng ý một tiếng, đầu không ngẩng, chỉ dí dí chóp mũi với con gái, trêu nó cười ha hả, vô cùng thân thiết hỏi:
- Con ngoan, nhớ nương không?
- Ôi!
Dương đại tướng quân chua chát thở dài, nghênh ngang rời đi. Vẫn là Tiểu Mạn tốt thôi, từ trước đều không vì con nhỏ mà không quan tâm đến sự tồn tại của hắn, còn về A Nô và Tiểu Đình, đều giống Uyển nhi. Dương đại tướng quân vừa đi vừa hung tợn nghĩ: “ Ta để các nàng sinh, ta để các nàng sinh thêm mấy đứa, đến lúc đấy xem các nàng phiền phức thế nào, xem các nàng còn thương nổi không!”
- Dương Niệm Tổ!
Dương Phàm bước từng bước lớn, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đột ngột lướt qua Nguyệt Lượng môn, lập tức hét to lên một tiếng. Dương Niệm Tổ chậm rãi từ bên cánh cửa quay lại, co cứng đứng im, nhút nhát kêu lên:
- Phụ thân đại nhân
Dương Phàm chắp tay sau lưng, mang vẻ mặt phụ thân đại nhân đi đến, nghiêm mặt nói:
- Giờ này mà con không phải là nên đọc sách sao, ở trong sân làm cái gì?
Dương Niệm Tổ buông hai tay, tỏ vẻ quen nghe giáo huấn nói:
- Thầy giáo xin nghỉ rồi, nương nói muốn tìm cho tỷ tỷ và con một thầy giáo vừa có đức hạnh vừa có học thức, mấy ngày nay vẫn chưa tìm được.
Dương Phàm đột nhiên giận dữ nói:
- Thầy giáo tại sao lại nghỉ? Thầy giáo nghỉ lúc nào, có phải bị tên tiểu tử con làm cho tức giận không?
� dễ dàng loại bỏ gia tộc Võ thị khỏi chính đàn, không cần nhìn sắc mặt bọn họ nữa.
Võ Tam Tư bị lợi dụng xong liền bị quẳng sang một bên giống như một khối rẻ rách. Việc này khiến y tức điên lên, y đầu tiên là tức giận tranh cãi vô ích, tiếp đó tức giận mài đao. Lúc đầu nói là tru sát Nhị Trương, kết quả là tên lão tặc Trương Giản Chi lâm trận giở quẻ, sớm ủng hộ Thái tử đăng cơ. Được lắm, cái này y nhịn rồi.
Tiếp đó, để cho y đồng ý tham dự đại lễ đăng cơ, tên khốn Lý Hiển tự mình đến nhà, khép nép năn nỉ, tiếp theo lại đưa Thái Bình công chúa nói giúp, y nể mặt, tham dự đại lễ đăng cơ. Bây giờ luận công ban thưởng, y lại bị xếp vào nhóm thứ hai, “Thúc có thể nhẫn, thím không thể nhịn nha!”
Không đề cập tới Võ Tam Tư đang giận giữ, lần này bảo vệ Lý Hiển đăng cơ xưng đế, còn có một đại công thần. Người này công lao to lớn, không thể không thưởng, nhưng đối với chúng công thần sau một phen luận công hành thưởng, đến lượt nàng lại khiến Hoàng đế và ngũ đại tể tướng làm khó, vì bọn họ không biết nên thưởng thế nào…