Say Mộng Giang Sơn

Chương 1060: Đốt lửa hậu viện




Dương Phàm hé mắt nói:

- Ta đã có cách rồi chỉ là đợi huynh về cùng ta bàn bạc, nhưng ta vẫn còn hai điểm nghi vấn, nếu như không xác thực được thì không thể biết được cách của ta có thể dùng được không?

Thẩm Mộc gắp một miếng rau chân vịt trắng, chấm tương ớt, vừa nhai vừa nhìn Dương Phàm, Thấy vậy Dương Phàm liền hỏi:

- Mùa đông năm nay Đột Quyết tấn công toàn diện vùng Hà Bắc, Lũng Hữu của nước ta, từ trước tới giờ chưa có một trận chiến nào mà có quy mô lớn như vậy.

Cùng lúc đó, Thổ Phiên hình như cũng có động tĩnh, chúng bắt đầu hoạt động bí mật ở vùng Thiểm Xuyên, Đột Quyết và Thổ Phiên có cấu kết với nhau hay không, có phải lần này bọn chúng cùng bắt tay hành động? Nếu như không phải, sao bọn chúng lại có thể phối hợp ăn ý với nhau như vậy, nếu như là thật thì vì sao Đột Quyết lại hành động sớm hơn, còn Thổ Phiên lại chậm chạp như vậy?

Thẩm Mộc hỏi vặn lại:

- Vậy nghi vấn thứ hai là gì?

Dương Phàm nói:

- Nếu như Đột Quyết liên thủ với Thổ Phiên, nhân cơ hội nước ta vừa mới dời đô, thế lực chưa vững mà muốn xâm chiếm Trung Nguyên, vậy thì hà cớ gì Thổ Quyết còn phải cử sứ giả sang đây ngỏ ý muốn hòa thân? Hơn nữa mấy tên Thổ Phiên này vẫn còn đang ở Tứ Phương Quán, ngày nào cũng vào cung rồi nhắc khéo đến chuyện hôn sự lần này, từ đó ta cũng có thể thấy được sự thành tâm của chúng.

Nhưng sau khi bọn chúng biết tin Đột Quyết xâm chiếm vùng lãnh thổ của triều đình ta thì chúng lại không có động tĩnh gì, không giống như tác phong xưa nay của bọn chúng, đáng nhẽ những lúc như thế này thì bọn chúng càng phải đưa ra những yêu cầu quái gở nhưng ngược lại chúng lại tỏ ra vẻ thấu tình đạt lý. Đây chính là nguyên nhân mà ta nghi ngờ hai nước này có cùng mưu đồ.

Thẩm Mộc lẳng lặng suy tư một lúc, chậm rãi nói:

- Ta lần này đã đi đến nhiều vùng, nơi cuối cùng là vùng Lũng Hữu. Lần này hồi kinh gặp bão tuyết và không ít khó khăn gian khổ, ta thấy mùa đông năm nay không chỉ là thành Trường An liên tiếp xảy ra mưa tuyết mà cả vùng đất của Thổ Phiên cũng vậy. Tiểu Phi Tiễn Trương Nghĩa đang nằm vùng ở Thổ Phiên cấp báo, Thổ phiên không chỉ hoạt động ở vùng Xuyên Thiểm mà còn bí mật điều binh khiển tướng ở vùng Khang Ninh.

Dương Phàm trợn trừng mắt ngạc nhiên không nén được cảm xúc mà phải thốt lên:

- Huynh nói sao, chuyện Đột Quyết và Thổ Phiên liên kết là thật, và Thổ Phiên phối hợp không nhịp nhàng với Đột Quyết không phải là do bọn chúng không muốn hợp tác mà là do liên tiếp xảy ra bão tuyết, nên Thổ Phiên mới hành động chậm chạp như vậy, hành trình của chúng mới bị kéo dài như vậy.

Thẩm Mộc trả lời:

- Rất có thể là như vậy! Hôm nay tuyết rơi quá lớn, mười năm mới gặp được một lần. Nếu như Đột Quyết và Thổ Phiên cùng ý đồ mưu phản thì chúng cũng không thể nào đoán trước được điều này, cho nên Thổ Phiên không có cách nào để xuất binh đúng hẹn, không có cách nào để hội quân với Đột Quyết, nếu không thì triều đình ta cùng một lúc phải đối phó với hai kẻ thù.

Dương Phàm từ từ bưng chén trà lên, trầm ngâm nói:

- Vậy lý do mà Thổ Phiên muốn hòa thân là gì? Lại còn đem hai nghìn ngựa tốt, hai nghìn lạng vàng làm lễ vật, và chuyện dùng cả hòm minh châu, vài xe chở mỹ nữ để hối lộ đại thần trong triều, cứ cho là Thổ Phiên có ý khai chiến với chúng ta thì sao bọn chúng lại phải làm những chuyện thừa này nữa?

Thẩm Mộc nói luôn:

- Ta ở Tây Bắc còn nghe được một chuyện nữa.

Dương Phàm nghe xong liền trừng mắt với Thẩm Mộc:

- Huynh không thể đem mọi chuyện nói hết trong một lần hay sao?

Thẩm Mộc khẽ nhếch mép, nâng ly rượu lên, nhưng không vội uống mà từ từ thưởng thức mùi vị sau đó mới uống, thản nhiên đáp lại:

- Đột Quyết cũng có ý muốn hoà thân với triều đình ta, bọn chúng muốn gả con gái của Mặc Đốt cho Hoàng thái tôn.

Dương Phàm khẽ chau mày, nói:

- Bọn chúng mặt dày vậy sao? Lần trước chúng nói là muốn cưới nữ nhi, kết quả là lừa Võ Diên Tú bắt về Đột Quyết, đến bây giờ vẫn chưa thấy có tin tức gì, lần này lại muốn lừa hoàng thái tôn ư, đừng có mơ.

Thẩm Mộc nói:

- Nếu bọn chúng định dùng lại chiêu cũ thì triều đình ta sẽ không dễ bị mắc mưu, nhưng lần này bọn chúng lại có yêu cầu khác, nếu như hoàng thượng đồng ý hôn sự này thì chúng sẽ trả Võ Diên Tú đồng thời không yêu cầu hoàng thái tôn phải qua Đột Quyết đón dâu chỉ cần nghênh tiếp ở biên giới hai nước là được.

Thẩm Mộc trừng mắt nhìn Dương Phàm, cười nói:

- Huynh xem bọn chúng rất có thành ý nha.

Dương Phàm giật mình.

Thẩm Mộc nói tiếp:

- Thổ Phiên trước lễ hậu binh, vừa phái sứ giả cầu thân vừa điều binh khiển tướng, còn Đột Quyết thì ngược lại trước thì xuất binh rồi xâm phạm lãnh thổ nước ta, sau lại “đầy thành ý” cử sứ giả sang nước ta ngỏ ý cầu thân, huynh nói xem trong chuyện này có phải là có chút gì đó không bình thường hay không?

Trong lòng Dương Phàm đang rất mơ hồ, cứ ngỡ là đã hiểu ra chuyện gì đó nhưng nhất thời lại không thể giải thích cặn kẽ được, hắn gác đũa xuống, trầm ngâm suy tư, một lúc sau hai mắt bỗng sáng lên nhìn thẳng vào mắt của Thẩm mộc, khẽ cười. Thẩm Mộc thấy vậy không nén được tò mò liền hỏi ngay:

- Huynh nghĩ ra rồi?

Dương Phàm nói:

- Nếu ta là quốc vương Thổ Phiên, huynh là Đột Quyết Khả Hãn, Võ Chu hoàng đế bỗng nhiên dời đô về Trường An, mà Trường An lại gần Thổ Phiên, Đột Quyết hơn Lạc Dương, triều Võ Chu chắc chắn định đô Trường An, sẽ càng tăng thêm cho Lũng Hữu và Quan Trung, giường cạnh, mãnh hổ rình, chuyện này chẳng phải là khiến người ta bất an hay sao?

Thẩm Mộc liền nói ngay:

- Đúng vậy, cho nên ta mới tìm huynh thương lượng, nhân cơ hội Võ Chu chưa vững, liên thủ đánh Võ Chu. Dựa vào binh lực trong tay hai nhà chúng ta muốn tiêu diệt Võ Chu đương nhiên là không thể nhưng nếu thuận lợi thì chúng ta có thể buộc hoàng đế Võ Chu phải quay về Lạc Dương, nếu may mắn hơn chúng ta còn có thể có được một vùng đất rộng lớn bao gồm Lũng Hữu, Hà Bắc, Khanh Ninh và cả Xuyên Thiểm

Dương Phàm nhướn mày nói:

- Chuyện nhà binh, đại sự quốc gia, chỗ sinh tử, đạo lý sinh tồn không thể không thận trọng, nếu như hành động lần này thất bại thì nên làm gì tiếp theo? Một khi Võ Chu đại thắng không những có thể đứng vững ở Quan Trung mà uy danh lại vang xa, huynh đệ ta lúc đó muốn bình yên sống qua ngày e rằng cũng khó.

Thẩm Mộc đáp lại luôn:

- Cho nên, khi chưa nắm chắc phần thắng trong ta, chúng ta nên suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, từ đó nghĩ ra vài phương án đề phòng, đánh thắng thì không nói làm gì, còn nếu đánh không lại thì ta hòa thân.

Dương Phàm nhất trí:

- Mục đích của việc hòa thân đương nhiên không đơn giản chỉ là củng cố quan hệ láng giềng giữa hai nước.

Thẩm Mộc nói:

- Đó là chuyện đương nhiên rồi, nếu chúng ta đánh không thắng thì cũng có thể phủi mông về nước, Võ Chu cũng không thể nào mà truy đuổi vào tận nước ta, hơn nữa làm gì có chuyện đuổi tận tới nhà thông gia cơ chứ.

Dương Phàm nói thêm:

- Như vậy hòa thân với ai là một chuyện đáng phải suy nghĩ, hai nhà Hoàng Thái Tử và Tương Vương, chỉ có Tương Vương là có nữ nhi phù hợp với việc hòa thân lần này, vậy ta sẽ đề nghị Tương Vương làm nhạc phụ của ta, cưới một đứa con gái của hắn.

Thẩm Mộc nói:

- Trời ơi, ta bị ngươi hớt tay trên mất rồi, vậy ta đành phải chịu thiệt một chút vậy, chọn một đứa con gái của ta gả cho hoàng thái tôn của bên đó.

Dương Phàm tiếp tục:

- Ta và huynh liên binh chắc chắn sẽ khiến cho Võ hoàng đế phải đau đầu, nhưng nếú trong lúc này chúng ta đề nghị hòa thân thì đây chẳng phải là việc mà bọn chúng hằng mong hay sao, đến lúc đó, ta chính là con rể của Tương Vương, huynh thì lại là nhạc phụ của hoàng thái tử. Chúng ta nên toàn tâm toàn ý cho hôn sự lần này, Võ Chu chắc sẽ náo nhiệt lắm đây.

Thẩm Mộc vỗ tay tán thành:

- Vậy thì quá tốt rồi, chúng ta mà đồng tâm hiệp lưc thì chắc chắn sẽ có chuyện vui để xem rồi, mà càng hợp tác thì bên đó càng náo nhiệt, đến lúc đó anh em trong nhà xô xát, chúng ta mượn cớ hôn sự không thành mà gây chiến hoặc là bắt chúng phải đồng ý hôn sự này.

Nhưng Dương Phàm lại hỏi:

- Lỡ Hoàng thái tử và Tương Vương không đồng ý với hôn sự này thì sao?

Thẩm Mộc nghiêm mặt trả lời:

- Sao có thể như thế được? Cha vợ ta đây đứng ra thay mặt cho con gái và cháu ngoại tương lai thì có gì mà không được, ai dám dị nghị?

Dương Phàm gật đầu tán thành:

- Còn con rể ta, ra mặt giúp nhạc phụ và anh vợ thì cũng danh chính ngôn thuận.

Hai người nhìn nhau rỗi bỗng đắc chí cười phá lên.

“cạch” , hai người vui vẻ cụm ly.

Dương Phàm nói:

- May mà có trận mưa tuyết này đã khiến cho Đột Quyết và Thổ Phiên không thể hợp binh, Thổ Phiên không thể kịp thời hưởng ứng hành động của Đột Quyết, việc điều binh của triều đình ta có vẻ nhàn đi nhiều. Hiện tại mặc dù Đột Quyết đang đóng quân ở Hà Bắc, Lũng Hữu, nhưng triều đình ta vẫn chưa phái xuất tinh binh đang đóng tại vùng Quan Trung, trước mắt binh mã của vùng Đông Bộ và Nam bộ đã tập hợp rồi, đồng thời binh mã của Bắc Bộ bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp viện cho.

Nhưng Thẩm Mộc vẫn có chút lo lắng:

- Binh mã của Thổ Phiên mặc dù là đến muộn do bão tuyết nhưng sớm muộn gì thì bọn chúng cũng tới, còn chúng ta dù đã có chuẩn bị từ trước đó nhưng vẫn chưa đến mức có thể nắm chắc được phần thắng, e rằng khó tránh được một trận binh đao đầu rơi máu chảy, nhưng nếu đến lúc chúng lại đề cập đến chuyện hòa thân rồi hoàng đế đồng ý, cuối cùng là Đột quyết và Thổ Phiên lợi dụng chuyện này nhúng tay vào nội bộ triều đình ta thì đây đúng là một thảm họa.

Dương Phàm hô ứng luôn:

- Cho dù binh đến tướng chặn, có thể đánh lui bọn chúng nhưng cuối cùng thì vẫn không thể nào ngăn chặn được kết cục hòa thân, rồi chúng viện vào chuyện này mà can dự vào nội bộ của chúng ta. Nhưng theo ta thấy nếu như vừa muốn đánh lui được quân địch lại vừa muốn giúp hoàng thượng không phải đồng ý hòa thân thì chỉ còn cách là khiến hai nước chủ động thu binh.

Thẩm Mộc trầm ngâm nói:

- Khiến chúng chủ động...trừ phi rút củi dưới đáy nồi.

Dương Phàm gật đầu tán thành:

- Ta cũng có ý đó. Thủ lĩnh của bộ lạc Đột Kỵ Thi Ô Chất Lặc dưới sự nâng đỡ của ngươi giờ đây có thể thay thế được Hộc Sắt La, trở thành Khả Hãn của của mười bộc lạc Tây Đột Quyết nếu như huynh có thể khiến hắn đồng ý giúp chúng ta đánh Đột Quyết thì huynh nghĩ Đột Quyết có chủ động lui binh không?

Thẩm Mộc nghe xong nhưng không trả lời luôn, suy tư một lúc rồi đáp:

- Ta tuy là tầm ảnh hưởng tới Ô Chất Lặc nhưng muốn phát động cả mười bộ lạc cùng tấn công Đột Quyết thì đây không phải là chuyện nhỏ, mà cứ cho là hắn đồng ý giúp chúng ta, còn thủ lĩnh của mười bộ lạc kia thì sao, vả lại chúng ta cũng không có điều kiện để giúp họ xuất binh...

Dương Phàm nói luôn:

- Đúng là không dễ dàng gì để thuyết phục mười bộ lạc này cùng tấn công Đột Quyết, nhưng nếu như Hoàng thượng cũng cử sứ giả rồi hạ lệnh ban thưởng cho mười bộ lạc, cuối cùng là muốn bọn họ xuất quân tấn công Mặc Xuyết, một góc của vùng Tây Nam Đột Quyết bùng lên một trận hỏa hoạn thì sao?

Thẩm Mộc gật gù tán thưởng:

- Bên ngoài thì chúng ta mê hoặc, mua chuộc chúng còn bên trong thì chúng ta là người giật dây, làm theo cách này đại sự chả nhẽ lại không thành hay sao. Nhưng đợi đã còn về phía Thổ Phiên thì sao?

Dương Phàm đắc chí giơ chén lên, nói:

- Đám lửa ở hậu viện Thổ Phiên huynh cứ để ta lo.

- Huynh?

Thẩm Mộc hơi ngạc nhiên, lập tức hỏi dồn:

- Ngọn lửa này huynh dự định đốt ở Đông Nam Thổ Phiên?

Dương Phàm cười nói:

- Phía bắc và phía tây Thẩm huynh đã làm chủ bao nhiêu năm, ta không tiện chen chân chỉ còn cách phát triển ở nơi khác thôi.

Tây Vực là vùng Ẩn Tông nhiều năm cai trị, phương bắc thì có Thẩm Mộc trấn giữ, rồi tầm ảnh hưởng của hai người này càng ngày càng lớn, bao quát cả phía bắc, huống hồ đây vốn là vùng căn cơ của Thất Tông Ngũ Tính, hai người này rất dễ dàng liên minh vói nhau thành một khối, hơn nữa nếu Dương Phàm không muốn có xung đột với Ẩn Tông, chỉ có thể đi riêng một lối. Hiện tại nghe Dương Phàm nói như vậy có thể thấy rằng không chỉ phía nam mà cả phía đông cũng là địa phận của hắn.

Thẩm Mộc cũng hiểu được rằng năm đó khi Dương Phàm bình định loạn tại Đông nam lục đạo, không những thiết lập quan hệ thân thiết với thủ lĩnh của mấy bộ lạc đó mà còn kết nghĩa huynh đệ với mấy thủ lĩnh kia, dựa vào điểm này và cả chuyện thực lực của Hiển Tông ngày một lớn dần thì nếu hắn muốn mở rộng thanh thế xuống Nam Cương thì chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?

Còn phía đông ngoại trừ Nhật Bản, toàn bộ đều là biển, Hiển Tông có chỗ đứng như thế nào ở phía đông, thì phát triển thực lực như thế đó, Thẩm Mộc đúng là không hay gì cả, trong lòng bội phục muôn phần, đối với thủ đoạn của Dương Phàm đùng là không thể không tò mò, nhưng y cũng hiểu rằng chuyện có liên quan đến Hiển Tông thì Dương Phàm sẽ không tiết lộ toàn bộ.

Thẩm Mộc giơ cao chén và nói:

- Nếu đã như vậy chúng ta cùng phối hợp hành động, xem ai có thể khiến cho ngọn lửa cháy to hơn.