Say Mộng Giang Sơn

Chương 1047-1: Cái gì gọi là trọng khí (1)




Nữ nhân như hoa, nữ nhân đã trải qua mưa móc giội vào thì giống như nụ hoa lúc mưa mới tạnh, rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời, kiều diễm ướt át.

Thái Bình công chúa đương nhiên sẽ không ở trong quý phủ của Dương Phàm, nàng chẳng qua chỉ lưu lại thêm một hai canh giờ, lúc chạng vạng tối mới đạp lên trên ánh sáng của bầu trời đầy sao mà rời khỏi.

Công chúa Thái Bình tắm mình dưới ánh nắng chiều, khuôn mặt hiện lên một vẻ hồng hào mềm mại, sóng mắt uyển chuyển như muốn tan chảy, dáng người khi đi cũng mang theo vài phần phong tình, thân thể thiếu vắng đã lâu sau trải qua một phen mưa bất ngờ gió điên cuồng, thật sự cảm giác vẫn chưa hết, nhưng sau khi mưa gió qua đi thì thể xác và tinh thần đều trở nên thư thái, có sự sảng khoái không nói ra được.

Thanh ngưu kéo du bích khinh xa chầm chậm dạo bước ở trên phố Chu Tước, bánh xe lộc cộc.Trên xe, Thái Bình yếu ớt nằm ở trên giường, dường như đang ngủ lại như vẫn còn thức, mềm nhũn không hề có chút khí lực nào, đến khi xe bò lững thững rảnh rỗi đi qua, thông qua cửa hông trực tiếp đi vào phủ công chúa.

Sau khi hồi phủ, Thái Bình nghỉ tạm một lát, thay đổi quần áo, lúc này mới đi đến thư phòng, gọi Vũ Hàm tới gặp.

Mạc đại tiên sinh là người mưu lược sâu xa, tính tình trầm ổn, tâm tư kín đáo và cực kỳ cẩn thận, các loại sự vụ xử lý đều rất hợp ý Thái Bình, hiện giờ đã trở thành tâm phúc mà Công chúa Thái Bình nể trọng nhất.

Khi Mạc đại tiên sinh vừa vào thư phòng, chỉ thấy Thái Bình mặc y phục mềm thêu mẫu đơn đỏ thẫm, cánh tay ngọc đặt nghiêng trên bàn, nâng má phấn, khóe miệng cười ngọt ngào, dường như một cành hoa thược dược dựa vào bên lan can, phong tình vô hạn.

Vừa thấy Mạc tiên sinh tiến vào, Thái Bình vội vàng ngồi thẳng người, đem sự xinh đẹp phong tình lặng lẽ thu lại, nhưng sau đuôi lông mày khóe mắt kia vẫn không giấu được xuân tình, cũng không phải một chút liền có thể rút đi được, điều đó không thoát khỏi mắt Vũ Hàm, trong lòng liền đoán được vài phần.

Lão biết rằng Công chúa hôm nay là đi gặp Dương Phàm, Thái Bình với địa vị Công chúa cao quý, chủ động đi bái kiến một vị tướng quân, giữa hai người rốt cuộc ai tôn ai ti liền có thể nghĩ rồi, huống chi chuyện tình yêu giữa Thái Bình và Dương Phàm sớm tràn ngập phố phường. Mạc đại tiên sinh cũng đã từng nghe nói.

Mạc đại tiên sinh nghĩ, công chúa của Đại Đường nuôi dưỡng trai lơ cũng không có gì ngạc nhiên, huống chi Thái Bình công chúa là người nhận được muôn vàn sủng ái như vậy, nhưng một vị Công chúa cao quý, xinh đẹp như thế lại có thể bị một người nam nhân làm cho khuất, không phải nàng nuôi dưỡng trai lơ, mà là Công chúa cao quý thành ngoại phòng của người ta, đó là một chuyện hiếm lạ vô cùng rồi.

Mạc đại tiên sinh tuổi mặc dù lớn, nhưng lão dù sao cũng là một người đàn ông, cho nên đối với Dương Phàm cũng có chút hiếu kỳ, lão rất muốn nhìn xem Dương Phàm này đến tột cùng là nhân vật bậc nào, có thể hàng phục một vị Công chúa cao ngạo của Đại Đường.

Thái Bình công chúa thấy lão tiến vào, liền ngồi thẳng thân mình, khôi phục bộ dạng nghiêm nghị cao quý không thể lấn phạm. Nàng tìm lão đến, là muốn cùng lão thương lượng lại một chút về sự liên kết chư Vương hai họ Võ Lý góp lời với Hoàng đế, xin cho Nhị Trương, thỉnh cầu phong Vương tước cho Nhị Trương.

Thái Bình đương nhiên sẽ không nói đây là nàng sau khi nghe ý kiến của Dương Phàm mới quyết định, chỉ nói đây là ý của nàng, trưng cầu ý kiến của Mạc tiên sinh, Mạc Vũ Hàm còn chưa nghe nàng dứt lời, vỗ tay nói:

- Diệu kế! Công chúa một chiêu này lấy tiến làm lùi, thực là tuyệt diệu kế hay!

Thái Bình con mắt sáng vừa chuyển, cười hỏi:

- Ồ, tiên sinh cho rằng, kế này có thể được sao?

Mạc tiên sinh vuốt vuốt chòm râu khẽ gật đầu một cái. Nói:

- Nhị Trương bọn họ một khi phong vương, vậy liền trở thành vị cực nhân thần, phong không thể phong, thưởng không thể thưởng, bệ hạ sẽ làm như thế nào để lôi kéo được hai người đó đây? Còn nữa, trong thư lập nói tới công phong vương, thật sự khó ngăn lời từ miệng mọi người, Hoàng đế sẽ không đáp ứng. Một khi đã như vậy, chúng ta sao không bán cho bọn họ ân tình này?

Công chúa, Nhị Trương biên soạn sách, có hai mục đích. Thứ nhất là vì mượn cơ hội này lung lạc sĩ tử, những nhân vật nổi danh làm môn hạ của bọn hắn; thứ hai là muốn lấy văn hoá giáo dục làm công cầu thăng quan tiến chức . Nếu chúng ta không xin phong cho họ thì bọn họ cũng tất nhiên sẽ hướng bệ hạ cầu thưởng. Nếu chẳng may Hoàng đế phong cho bọn họ một thực chức, tuy không hiển hách bằng vương hầu, nhưng sẽ làm bọn họ có nhiều quyền hành hơn. Cân nhắc hai mặt, chúng ta chủ động xin công cho Nhị Trương, ngay lúc bắt đầu sẽ kiềm chế phong thưởng kiềm chế ở trên mặt tước lộc, vẫn có thể xem là một nước cờ hay lấy tiến làm lùi.

Thái Bình công chúa vừa nghe thấy Đại tiên sinh phân tích rất phù hợp với lời nói của ái lang, trong lòng rất mừng, thản nhiên gật đầu nói:

- Bổn cung cũng là ý tứ này. Cứ như thế đi, Bổn cung sẽ nói với Lương Vương và hai vị huynh trưởng một tiếng, cùng hiến thư vì Nhị Trương, ra mặt vì hai cầu thưởng công cho Nhị Trương!

Mạc Vũ Hàm mỉm cười nói:

- Lấy cách nhìn của lão hủ, chỗ Lương Vương nói một tiếng là tốt rồi. Nhưng chỗ Thái Tử và Tương Vương, Công chúa hẳn là phải tự mình đi một chuyến, hướng bọn họ phân tích lợi hại, loại bỏ băn khoăn trong lòng họ, mới khiến cho họ cùng tiến thoái với Công chúa.

Thái Bình công chúa nhíu mày, không thích lắm việc Mạc tiên sinh ám chỉ quanh co lòng vòng, nàng không vòng vo mà hỏi thăm:

- Tiên sinh đến tột cùng muốn nói cái gì?

Vũ Hàm nói:

- Nếu Công chúa không nói để Thái Tử và Tương Vương hiểu được, e rằng bọn họ sẽ nhìn trước ngó sau, nghi ngờ nhiều. Trong các con trai của Thiên Hậu, có người làm quân làm tướng, duy chỉ có Hoằng và Hiền (ý chỉ Lý Hoằng và Lý Hiền). Nay Thái Tử và Tương Vương, bất kể trí tuệ khí độ hay là đảm lược trí tuệ, kém nhiều rồi. Ôi! Đáng tiếc điện hạ ngài là thân nữ nhi...

Thái Bình im lặng thật lâu sau, trầm giọng nói:

- Loại lời này, tiên sinh về sau không nên nói nữa.

Mạc Vũ Hàm vội vàng khom người nói:

- Vâng!

Thái Bình thở dài, nói:

- Tiên sinh lui ra đi, Bổn cung còn phải xử lý chút việc.

Mạc Vũ Hàm gật gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, nhẹ nhàng khép cửa, sau đó chậm rãi bước xuống thềm đá. Phía trước cách đó không xa chính là một dãy cây hoa cúc, cây hoa cúc tỏa hương, hương thơm xông vào mũi, chung quanh được ngăn bởi một vòng hàng rào trúc.

Mạc đại tiên sinh đi qua, khom lưng hái lấy một đóa hoa cúc đưa lên chóp mũi hít hà hương thơm của nó, lại từ từ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thẳm.

Bầu trời xanh biếc, chân trời có một đám mây trắng lẳng lặng treo ở đàng kia, con ngươi Mạc tiên sinh chỉ có chút trong suốt đứng lên, thì thào lẩm bẩm:

- Tú Nhi, nếu như con còn sống, hiện giờ đã bằng tuổi Công chúa rồi, phụ thân... cũng đã sớm bế cháu rồi...

Mạc tiên sinh thầm thở dài, chậm rãi bước đi thong thả ra sân.

Bên vườn hoa là một đóa hoa cúc bị giày xéo nát như bùn...